Phía Bên Kia Nửa Đêm

Chương 1: Giải đọ sức




Đi hết cả buổi sáng, mọi người vẫn chưa có nhìn thấy sợi dây lụa nào cả. Đã thế đoàn bọn họ còn lạc mất Lan Nhi Tình Nhi, Trần Long và Hoả Phi Ưng. Thật là, ngượng cũng phải đúng lúc chứ. Mà có ngượng thì trốn sau lưng hai tên nam nhân của các nàng ý. Ai đời lại chọn đại một đường để chạy. Chọn đại thì thôi đi, đằng này chọn phải con đường…phải nói con đường này rất…bá đạo. Những cái cây thì di chuyển không ngừng làm bọn họ chóng hết cả mặt. Lại thêm cứ một tý là lại gặp mấy con linh thú. Bọn họ cực kì chật vật tránh bọn linh thú đó. Bọn linh thú kia không phải dạng thường mà. Từ chúng hiện lên hơi thở khát máu. Có lúc bọn họ đi qua một con linh thú, mà con linh thú đó đang chiến đấu với một vị anh hùng nào đó. Không quá ba khắc, người đó đã đi trình diện với Diêm Vương. Thật là đáng sợ mà.

Dừng lại một nơi tạm an toàn, Băng Băng ngồi luyện công trên một tảng đá to nhô lên. Minh Nhật cũng như nàng, ngồi cạnh Băng Băng, nhắm mắt luyện công. Hôm nay bọn họ cũng đã mỏi mệt rồi. Trần Linh Đang và Trần Linh Linh lấy nhiệm vụ lấy mấy cành cây gần đó bắt lửa. Hữu Ảnh Hồng Ảnh đi kiếm củi gần đó. Hai người không dám đi xa, sợ đi xa không may họ sẽ lạc mất. Trúc Chi xem xem đống lương thực có những gì. Hạo Nhiên nhảy lên cành cây chắc chắn, ngồi trên đó theo dõi xung quanh. Tử Mặc lấy vài thảo dược và dụng cụ chế thuốc, ngồi hì hục làm. Mấy ngày trước, không biết y đi đâu về mà quần áo y phải gọi là tơi tả, so với người ăn xin còn muốn tơi tả hơn. Từ lúc đó đến giờ, y cứ thích cắm đầu vào sách. Thật là…

Trúc Chi tìm xong đồ ăn, đưa cho Trần Linh Đang nướng lên. Trần gia trang này thật là tốt, trong túi lương thực của ai cũng có mấy khối thịt đặt trên tảng đá ướp lạnh. Thật tốt. Ngồi nhìn ánh lửa lên cao, nàng nhìn Trần Linh Đang và Trần Linh Linh, không nhịn được hỏi “Hai người các ngươi không lo lắng cho ca ca của mình sao?”

“Có lo lắng cũng là chuyện thừa” Trần Linh Đang buộc thịt trên một thanh gỗ, đặt hai đầu thanh gỗ lên hai chỗ nàng buộc từ trước để nướng thức ăn. Nghe thấy Trúc Chi hỏi, nàng nở nụ cười nói. Ca ca nàng từ nhỏ đến lớn, nếu nói huynh ấy lớn lên cùng với khu rừng này cũng không hề sai. Từ nhỏ, khi biết khu rừng này tồn tại, huynh ấy đã đi vào đây luyện tập. Vì vậy, chỗ lớn chỗ nhỏ, quy luật dịch chuyển của các cây và nơi cấm kị, những con linh thú không nên đụng vào, ca ca của nàng nắm rõ trong lòng bàn tay.

“Hả?” Trúc Chi không hiểu hả một cái.

“Trúc Chi tỷ tỷ, trong Trần gia trang bọn ta, ngươi tuỳ tiện hỏi một người ‘ai là người quen thuộc rừng U Linh nhất?’ Chắc hẳn câu trả lời chỉ có một, ca ca của bọn ta. Phải nói là ca ca của bọn ta rất là gan dạ, mới có bảy tuổi, ca ca đã trốn vào khu rừng U Linh chơi, trong khi đó, muốn vào khu rừng này, phải là người thân võ công cao cường mới miễn cưỡng tiến vào. Một tuần liền huynh ấy không ra, phụ mẫu bọn ta rất lo lắng, còn phái cả người dân trong trang vào tìm nhưng không thấy huynh ấy đâu. Mọi người nghĩ ca ca ta đã gặp chuyện không may nhưng đúng ngày thứ mười, huynh ấy lại xuất hiện trước mặt mọi người, nội lực cũng tăng cao đến không ngờ. Từ đó, có người cũng muốn đưa nhi tử của họ vào rừng luyện tập nhưng bị phụ thân ta ngăn cản. Người nói, ca ca của ta là do gặp may, vào đó gặp được một con linh thú nhưng ai chắc chắn rằng nhi tử của bọn họ may mắn như vậy. Từ đó, không ai nói đến chuyện này nữa” Trần Linh Linh tuôn ra một tràng.

“Oaaaaa…vậy là ba người kia đi cùng huynh ý, rất dễ dàng lấy dải lụa đúng không?” Trúc Chi kinh hỉ nói. Vậy là bọn họ sẽ nhanh chóng ra khỏi đây đúng không?

“Không. Dải lụa là do phụ thân và mẫu thân bọn ta buộc, ca ca của bọn ta không biết gì hết.” Trần Linh Đang nói.

Nghe thấy vậy, mặt Trúc Chi xị xuống. Nàng rất chán a. Mọi lần có Lan Nhi đấu khẩu với nàng, nàng mới không buồn tẻ. Hôm nay, Lan Nhi ở đâu còn chưa biết, nhưng nàng ở đây chán đến mức mốc meo lên rồi.

Giải quyết qua loa bữa trưa, bọn họ lại lên đường đi. Càng sâu vào rừng, nhiệt độ ngày càng giảm. Băng Băng may mắn có áo chùm nên không cảm thấy lạnh. Do tỷ muội Trần gia thì biết đặc tính của khu rừng nên trước khi đi đã mang rất nhiều áo lông. Vì vậy mọi người có thể đi tiếp vào trong.

Đến khi bọn họ dừng lại trước một cái hồ nước lớn thì mặt trời đã xuống núi. Cây cối mọc um tùm quanh hồ. Mặt hồ toả ra những làn khói lạnh băng, dày đặc như sương mù. Vì là ban đêm nên sương mù không dày đặc bằng ban ngày khi có mặt trời chiếu vào nên đoàn người Băng Băng có thể thấy được bên kia bờ hồ, dù nhìn có hơi mờ. Như nhìn thấy thứ gì, Trúc Chi nói “Ta tìm thấy rồi”

“Thấy gì vậy Chi Nhi?” Hạo Nhiên nhíu mày hỏi.

“Dải lụa thứ nhất của chúng ta” Trúc Chi vui mừng nói.

“Hả đâu?” Trần Linh Đang nhìn xung quanh nhưng cũng không có thấy mảnh lụa nào.

“Dải lụa ở cái cành cây giữa hồ ý” Trúc Chi nói.

Lúc này, mọi người mới để ý đến, ở bờ bên kia, đúng thật là có một cành cây. Cây này không hề có một chút lá nào, trơ trụi như vậy. Nổi bật nhất chính là dải lụa đỏ rực vắt ngang qua.

Nhìn thấy dải lụa như vậy, nhưng mọi người không biết làm cách nào để qua nơi đó để lấy. Nếu chọn đi đường vòng thì ít nhất phải mất mấy canh giờ chứ không ít gì. Còn nếu đi đường tắt thì bọn họ phải vận khinh công, lướt qua hồ nước này mà đi. Nhưng hồ nước này rất rộng, phải người nào nội lực thật là thâm hậu thì mới có thể đi sang đó. Đang suy nghĩ, bọn họ bị một tiếng “tõm” gây chú ý. Nhìn người ném một vật thể lạ xuống hồ, bọn họ nhíu mày không hiểu. Băng Băng thấy vậy lạnh nhạt nói “Ở đây có mấy tấm gỗ, người vậy khinh công đi trước thả gỗ, những người sau đi theo. Như vậy, không lo lắng về nội công không đủ để đến bờ bên kia”. Nếu Lan Nhi Tình Nhi ở đây sẽ hiểu nàng định làm gì và nói ra. Thật là, không có Lan Nhi Tình Nhi chỉ có một ngày nàng đã không có quen rồi. Vậy sau này hai tỷ đó xuất giá, nàng phải làm sao đây?

“Nhưng ai đi trước đây?” Trần Linh Linh nghi hoặc hỏi.

“Tất nhiên là…” Hạo Nhiên định nói nhưng một tiếng động mạnh ở mặt hồ làm cho tất cả mọi người chú ý. Một con linh thú to bằng ba người nam nhân cao to, đứng trên mặt nước hướng bọn họ gầm gừ.

Nhìn con linh thú này, câu đầu tiên bọn họ muốn nói là “Mẹ nó, đây là cái của nợ gì mà nhìn kì vậy?”. Nếu con linh thú kia mà nghe thấy chắc chắn nó sẽ giết chết những ai nói câu này. Con linh thú này, bảo nó giống con ngựa thì không phải, giống một con kì lân thì cũng không, mà giống một con rồng thì cũng không có giống. Trên đầu nó có hai cái sừng to dài. Đầu giống một con rồng, ở cổ nó có lông dài mày đỏ như bờm sư tử. Chân nó như chân của thần mã. Cả thân nó giống như một con kì lân. Ở nó toát ra hơi thở của tử thần, hơi thở lạnh lùng, lạnh tựa như nước ở hồ kia làm người ta cảm tưởng như họ đang ở trong động băng ngàn năm vậy. Tất cả mọi người đều bị kinh sợ, Băng Băng và Minh Nhật chỉ lạnh nhạt nhìn nó giống như thấy một vật rât bình thường.

Băng Băng không sợ là vì Tiểu Bạch của nàng cũng đã doạ người rồi nên bây giờ nàng đã miễn dịch với tất cả mấy cái này. Còn Minh Nhật, hắn không sợ không phải vì từng nhìn thấy. Mà là, hắn thấy hắn và con linh thú kia như có thần giao cách cảm, như rất quen thuộc với nhau vậy. Con linh thú thấy Minh Nhật nhìn nó thì nó cũng nhìn lại. Khi chạm vào ánh mắt của hắn, con linh thú khẽ ngẩn người. Trong mắt nó không còn sự cảnh giác mà là một mảng hoài niệm, một mảng nhớ mong. Nó nghe lời chủ nhân ở đây hơn ba nghìn năm rồi. Chủ nhân bảo nó ở đây chờ đợi để cứu nữ nhân của người. Sau đó bọn họ có thể sống bên nhau, nó cũng sẽ có nữ chủ nhân mới chính là phu nhân tương lai của chủ nhân. Từ lần đó trở đi nó không thấy chủ nhân trở lại nữa. Nghe những con ma thú truyền nhau là chủ nhân của nó đã đi vào vòng luân hồi cùng với nữ tử của người. Nó rất đau lòng a, vì sao chủ nhân lại không nghĩ đến nó, chủ nhân nhảy vào vòng luân hồi, ai sẽ chăm sóc cho nó đây. Nó tức giận nhưng không dám bỏ đi, nếu nó đi, chủ nhân về không thấy nó sẽ rất lo lắng. Hôm nay, vốn đang ở dưới đáy hồ tu luyện linh lực thì bị một tiếng vang đánh thức. Tưởng là kẻ nào chán sống phá nó. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của nam nhân hắc bào kia thì nó như thấy chủ nhân của mình. Không, đó chính là tiền kiếp của chủ nhân.

Khuôn mặt đó, ánh mắt đó, đôi lông mày đó, khí chất vương giả đó, cái lãnh ý toả ra đó, hơi thở cao quý đó. Trừ chủ nhân của nó ra thì còn ai có được nữa.

Linh thú nhẹ nhàng lướt qua trên nước, ý muốn đến gần Minh Nhật. Băng Băng ở bên thấy vậy, nghĩ linh thú này muốn làm hại đến hắn. Nàng nhanh tay, rút kiếm, vận khinh công hướng thẳng linh thú đánh. Nàng phải nhân lúc nó chưa lên bờ mà đánh cho nó chìm xuống đáy hồ, tốt nhất là nó không còn sức mà mò lên. Như vậy mọi người mới có thể thuận lợi sang hồ bên kia.

Linh thú đang lướt về phía Minh Nhật, tự nhiên thấy một nữ nhân mặc áo chùm màu đen hướng kiếm đến chỗ nó. Theo phản xạ tự nhiên, nó đạp nước bay lên cao tránh công kích của Băng Băng, miệng gầm gừ tỏ vẻ không vui. Vì đường kiếm đâm hụt nên Băng Băng gần như lao đầu vào trong làn nước lạnh băng. Mà nàng đang ở giữa hồ, dù là cao thủ trên cao thủ cũng không thể giúp được nàng. Minh Nhật nhìn thấy lo lắng không thôi. Lấy thanh gỗ ở gần cây, hắn vừa thả gỗ xuống hồ, vừa vận khinh công đạp lên gỗ nhanh chóng về lướt về phía Băng Băng.

Băng Băng mắt thấy hồ nước càng ngày càng gần, nàng nhắm mắt đợi cảm giác lạnh thấu xương đó. Nhưng, đợi mãi mà không thấy cảm giác như nàng tưởng tượng. Nhìn lên, thì ra là con linh thú kia đã cứu nàng. Cái đuôi dài của nó đang quấn quanh cái eo thon của nàng, giữ không cho nàng rơi xuống nước. Điều này làm cho nàng rất ngạc nhiên. Nàng vừa có ý định tổn thương đến nó nhưng nó lại cứu nàng. Nhưng con linh thú này lại làm cho Băng Băng trực tiếp trợn tròn mắt. Cái con linh thú chẳng giống loài nào nói “Nữ nhân là loài vật phiền phức nhất”

“Ngươi biết nói?” Băng Băng nghi ngờ hỏi.

“Hỏi thừa, hừ” Linh thú hừ mũi khinh thường.

“Ngươi…” Băng Băng đang định hỏi tiếp thì Tiểu Bạch nằm vắt ngang trên vai nàng tuột xuống. Nàng hốt hoảng chụp lấy nó. May mắn là chụp kịp. Khi ngón tay nàng tiếp xúc với thân thể Tiểu Bạch, thân nhiệt nóng như lửa của nó làm nàng sững sờ. Tiểu Bạch của nàng bị bệnh à? Nhưng Băng Băng không để ý, thời điểm lúc Băng Băng chụp được Tiểu Bạch, một cái đuôi của nó đã ở trong nước hồ.

Linh thú nhìn thấy Tiểu Bạch thì hừ mũi nói “Bạch Miêu, ngươi cũng rơi vào tình cảnh này sao, hừ”. Nói xong linh thú dùng đuôi đưa Băng Băng về bờ, khi đi không quên dùng chân của mình bắt Minh Nhật – cái người đang rất ung dung đứng trên tấm gỗ nhỏ trên mặt hồ. Đáng lẽ, hắn đang dùng gần như hết nội lực của mình để đến cứu Băng Băng. Nhưng khi thấy linh thú kia đã cứu nàng, hắn yên tâm hơn phần nào. Hắn không hiểu vì sao nhưng hắn rất tin tưởng vào con linh thú đó.

Băng Băng thì vẫn suy nghĩ về câu nói của linh thú nói với nàng khi ở giữa hồ. Nó nói Bạch Miêu, là đang nói Tiểu Bạch sao? Nếu nói Tiểu Bạch, con linh thú kia biết Tiểu Bạch sao?
Đến khi hai người an toàn trên bờ, những người trên bờ bây giờ hồi hồn lại. Vừa đặt chân xuống đất, Minh Nhật vội vàng kiếm tra xem Băng Băng có bị thương ở đâu không. Thấy nàng lành lặn, không có lấy một vết thương thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Dù hắn tin tưởng con linh thú kia không làm gì Băng Băng nhưng, không có vạn nhất, chỉ có nhất vạn. Hắn phải chắc chắn rằng nàng không bị làm sao thì hắn mới yên tâm.

Linh thú kia thấy hắn như vậy, lòng thoáng chùm xuống. Chủ nhân không có lòng tin với nó. Ngày trước, chủ nhân tin tưởng nó tuyệt đối mà, tại sao bây giờ chủ nhân lại như vậy. Nhưng linh thú này đã quên, chủ nhân của nó không còn là chủ nhân ngày trước của nó. Minh Nhật bây giờ, không hề biết nó là ai, bảo hắn dựa vào cảm giác mà giao mạng sống cho người đó thì hắn không làm được.

Mấy người kia không làm gì cả, chỉ ở đó rất nhàn nhã, người khoanh tay, người ôm ngực, người dựa cây, rất là…giống mấy bà thím thích xem kịch. Chịu thôi, ai bảo bọn họ có máu tò mò, thích xem kịch vui trong người làm gì. Có kịch miễn phí, không xem mới là đồ ngốc.

Băng Băng cảm thấy thân nhiệt của Tiểu Bạch càng ngày càng lạnh, nàng hoảng hốt ôm chặt lấy nó nhằm ủ ấm. Vừa nãy thôi, nàng động vào Tiểu Bạch còn cảm thấy thân nhiệt của Tiểu Bạch nóng như lửa. Nàng cứ nghĩ nó bị bệnh. Nhưng sao thân nhiệt của nó lại thay đổi nhanh như vậy. Như nhớ cái gì, nàng quay sang linh thú đang rất ung dung đứng ở bên bờ kia, nghi ngờ hỏi “Ngươi là cái gì? Tại sao ngươi lại gọi Tiểu Bạch là Bạch Miêu? Chẳng lẽ ngươi với Tiểu Bạch biết nhau từ trước?”

“Nữ nhân đáng chết, ta là Ma thú chí tôn, là một trong hai con Thần Ma thú cao quý nhất trong giới linh thú, Hoang Mãnh thú. Xuất hiện trước mặt ngươi, lại thành cái gì, thật là một sự sỉ nhục không hề nhẹ mà.” Hoang Mãnh giận dỗi nói.

“Nói, ngươi quen với Tiểu Bạch có đúng không?” Băng Băng không còn tâm tình đùa giỡn với Hoang Mãnh, lạnh lùng nói. Minh Nhật thấy dù nàng cố tỏ ra lạnh lùng nhưng trong giọng nói nàng đang run rẩy, tiết lộ nàng đang rất khẩn chương, nàng đang lo lắng cho Tiểu Bạch.

“Làm gì mà nóng vậy, đùa một chút cũng không cho” Hoang Mãnh hừ mũi nói “Nếu nói ta với Bạch Miêu quen biết sơ thì không phải, là tình bạn thì cũng không đúng, mà nói kẻ thù thì càng không phải. Nói chung quan hệ của bọn ta rất phức tạp. Ta với nó sinh cùng ngày, cùng giờ, cùng một quả trứng. Nhưng mà bọn ta không có lấy chút xíu nào giống nhau. Bạch Miêu từ khi sinh ra đã là Thần thú thiên tôn còn ta là Ma thú chí tôn. Khi trưởng thành rồi, Tiểu Bạch Miêu đi theo Băng Cơ tiên nữ, nguyện lập khế ước với nàng ta. Còn ta, ta được Thái tử Minh giới thu phục làm ma thú. Ta và Bạch Miêu, khi buồn chán sẽ so tài với nhau. Nơi không có ai sẽ nói chuyện qua lại, còn khi có người lạ bọn ta sẽ tỏ ra không quen biết. Nói chung, quan hệ của ta với Bạch Miêu rất phức tạp.” Hoang Mãng nhớ lại chuyện cũ rất hưng phấn kể.

“Ngươi nhắc đến Băng Cơ tiên nữ và Thái tử Minh giới. Ngươi đã chứng kiến hết tất cả chuyện của bọn họ à?” Trúc Chi lúc này lên tiếng hỏi.

“Ta là Ma thú của Thái tử, tất nhiên là ta biết rồi. Chuyện tình của hai bọn họ có thể nói là bi ai đến mức thảm thương. Thái tử Minh giới, niên hiệu là Minh Quân. Người là một Ma quân tương lai. Dù là thái tử nhưng trong phủ của người không có lấy một vị thê thiếp nào. Ta tưởng như người sẽ ở vậy đến khi nào người không muốn duy trì nữa. Nhưng vào năm Băng Cơ tiên nữ tròn một trăm mười sáu tuổi, Thái tử thay Ma vương đương thời đi dự mà mang quà mừng cho tiên nữ. Ài đó cũng chính là ngày bắt đầu xảy ra tất cả bi kịch của hai người họ.” Hoàng Mãnh thú dừng một chút, bi ai nói:

“Băng Cơ tiên nữ là thất nữ nhi của Thiên hoàng và Vương hậu, là nữ nhi được sủng ái nhất. Vì vậy, nàng ta rất kiêu ngạo ngang ngược. Vào ngày nàng tròn một trăm mưới sáu tuổi, nàng gặp Thái tử Minh giới. Mới đầu chỉ như một đứa trẻ, quấn quýt chơi đùa bên Thái tử. Nhưng lâu dần, hai người nảy sinh tình cảm không nên có. Từ trước đến nay, tình cảm giữa tiên và ma là một điều cấm kị nên tình yêu của bọn họ bị phản đối kịch liệt. Đến ngày đó, cái ngày thái tử bỏ ta đi và từ đó không trở lại nữa. Hôm đó, Thái tử từ những ma linh biết được Thiên hoàng muốn ném hắn xuống Chu Tiên. Nhưng Thiên Hoàng chưa kịp làm thì bị Băng Cơ tiên nữ ngăn cản. Nàng vì muốn bảo vệ Thái tử nên chấp nhận nhảy xuống vòng luân hồi. Thái Tử nghe xong, đưa ta đến hồ nước băng này, người bảo ta ở đây đợi người quay trở lại. Từ đó ta không thấy người nữa. Đến nay cũng đã ba nghìn năm rồi”.

“Đừng nói chuyện khác, nếu ngươi biết Tiểu Bạch, nói cho ta biết, rốt quộc Tiểu Bạch bị làm sao? Tại sao lúc nóng lúc lạnh như vậy?” Băng Băng kích động nói. Mọi người chú ý đến con Hoàng Mãnh, không hề biết giọng nói của nàng đang rất run. Bị khí lạnh từ thân nhiệt của Tiểu Bạch chỉ là một phần, phần còn lại là lòng nàng. Nàng lo lắng, lo lắng sau này không được nhìn thấy một cục bông tròn tròn nhỏ nhỏ nằm ngủ trong lòng nàng. Lo không còn nhìn thấy cục bông nhỏ hướng nàng làm nũng. Lo không thấy cục bông nhỏ thỉnh thoảng biến lớn để cho nàng dựa vào ngủ. Lo…nàng lo mất đi Tiểu Bạch của nàng.

Minh Nhật là người duy nhất chú ý thấy sự bất thường của nàng. Nhưng hắn chỉ nghĩ nàng vì lo lắng cho Tiểu Bạch nên hắn ngồi xuống, ôm nàng vào lòng nhằm an ủi nàng. Nhưng khi hắn chạm vào Băng Băng, hàn khí từ người nàng phát ra làm cho hắn hốt hoảng. Hắn nhanh chóng cởi áo chùm của nàng ra. Xuất hiện trước mặt hắn là dung nhan tái nhợt của nàng. Môi nàng vì lạnh mà thâm tím lại, run run. Nhìn thấy vậy, hắn hoảng hốt ôm lấy cơ thể lạnh băng của nàng, nói “Băng Nhi, nàng làm sao vậy, vì sao người nàng lại lạnh như thế này?”

“Nói, Tiểu Bạch rốt cuộc bị làm sao?” Băng Băng bỏ qua câu hỏi của Minh Nhật, nàng nhìn thẳng vào con Hoàng Mãnh đang ngạc nhiên, gằn giọng hỏi.

Trúc Chi, tỷ muội Trần gia nghe thấy Minh Nhật nói, nhìn về hướng Băng Băng thì sững người. Dung nhan của Băng Băng thường hồng hào nhưng bây giờ, trước mắt bọn họ, cái dung nhan hồng hào tươi tắn đó không thấy đâu mà chỉ thấy một khuôn mặt tái nhợt, đôi môi đỏ mọng không thấy mà chỉ thấy đôi môi nứt nẻ thâm tím lại. Ba người hốt hoảng chia nhau đi kiếm củi để đốt lên. Hạo Nhiên, Tử Mặc thì cũng hoảng hốt không kém. Nữ nhân lạnh nhạt Huyết Tử thần y người được xếp hàng đầu trong giang hồ, nay lại yếu đuổi không khác gì một nữ tử bình thường. Nhanh chóng lấy lại tâm tình, hai người bọn họ cũng cùng phụ ba nữ nhân kia kiếm củi đốt. Hữu Ảnh Hồng Ảnh thì lấy trong tay nải ra mấy kiện áo khoác lông, đến choàng lên cho Băng Băng để cơ thể nàng ấm lên.

Hoàng Mãnh thú từ trong cảm xúc kinh ngạc đi ra. Không phải chứ. Mắt nó có phải bị hoa không, tại sao nữ nhân có dung nhan tái nhợt kia lại giống Băng Cơ tiên nữ vậy? Lại nhìn sang Tiểu Bạch nằm trong ngực nàng, Hoàng Mãnh thú mới hiểu ra. Thì ra là tiền kiếp của Băng Cơ tiên nữ, thoả nào lại thấy Bạch Miêu bên cạnh nàng ta. “Nữ nhân nông cạn(nông cạn???), cần gì phải nóng như vậy? Bạch Miêu đang phá giải phong ấn linh lực của nó nên mới ngủ như vậy. Nhiệt độ của nó sẽ dựa trên lớp ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Giải phong ấn, nếu ở các thần thú bình thường, tất nhiên sẽ đơn giản hơn. Nhưng bọn ta là Thần thú và Ma thú, bẩm sinh trong người lại mang theo năm nguyên tố nên quá trình phá phong ấn có phần nguy hiểm hơn. Nếu ở Hỏa, nhiệt độ cơ thể quá cao mà vẫn không ngừng tăng mới thật sự nguy hiểm. Còn ở Thuỷ vẫn rất an toàn, nếu có việc không may, cùng lắm chỉ rơi vào trạng thái ngủ thôi. Còn ngủ đến bao lâu thì không biết được. Có khi là một ngày, cũng có thể một tháng, một năm... việc đó tuỳ thuộc vào ý thức của Ma thần thú đó”. Hoàng Mãnh thú tuôn ra một tràng.

“Vậy là Tiểu Bạch không sao!” Băng Băng nói như chắc chắn. Tâm nàng như bỏ đi tảng đá đang đè nặng lên.

“Hừ, hỏi thừa. Thần Ma thú bọn ta mà dễ chết thế sao?” Hoàng Mãnh thú hừ lạnh. Chẳng biết chủ nhân với cả Bạch Miêu nhìn thấy nữ nhân nông cạn này có gì tốt mà hai người cứ vây quanh nàng ta.

“Thật may quá” Băng Băng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, trước mắt nàng tối sầm lại, đặt hết toàn bộ sức nặng tựa vào Minh Nhật trực tiếp ngất đi. Hoàng Mãnh thú thấy vậy, ném cho một câu rồi nằm trên bờ ngủ. Nó nói “Nếu cứ để Bạch Miêu trong lòng nàng ta, sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ chết vì lạnh.”

Minh Nhật nghe thấy vậy, cầm Tiểu Bạch từ trong lòng nàng ra. Nói cầm thì vẫn còn nhẹ, hắn trực tiếp cầm gáy Tiểu Bạch, xách lên( dã man -_-) quăng xuống chỗ áo lông Hồng Ảnh để đó. Xong hắn bế ngang Băng Băng, đến chỗ gốc cây cách bờ hồ một khoảng, cho nàng ngồi trên đùi hắn, cả người nàng dựa vào ngực hắn. Còn hắn ôm chặt lấy nàng, sưởi ấm cho nàng.

Năm người kia nhặt củi trở về, mỗi người ôm một bó củi, bắt đầu nhóm lửa sưởi ấm. Vì nhóm lửa gây ra tiếng ồn, dù nhỏ nhưng rất thành công làm cho Hoàng Mãnh thú bức xúc. Nó ngẩng đầu đầu lên, miệng phun một mồi lửa vào trong chỗ củi tỷ muội Trần gia vừa mới xếp làm xíu nữa là hai người bị bỏng. Nó đang ngủ, rất ghét bị làm phiền à nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.