Phỉ Vọng

Chương 165: Ngoại truyện nhân vật phụ - lời tri ân của tác giả




Editor: Tâm Thường Lạc

Cận Tử Kỳ giãy dụa, không chịu một mình xuống núi như vậy.

Lúc này, con đường lúc họ đến loáng thoáng xuất hiện vài cái bóng cao lớn.

Sau đó đám bắt cóc trong nhà lầu kia đã cầm súng xuất hiện ở sau lưng Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ.

"Em đã nói bọn chúng ở trên núi, lão đại, anh xem đi, quả nhiên ở đây, trong..."

Chỉ là, khi bọn chúng nhìn thấy bọn cướp mặc đồ đen ở đối diện toàn thân tản ra sát khí, lập tức ngừng lại bước chân, giơ vũ khí trong tay lên, không dám lơ là mà khinh thường tiến lên.

Cận Tử Kỳ nhìn thấy hai đám bắt cóc đánh từ hai mặt, cả lòng trầm xuống, càng thêm không chịu một mình rời đi.     

Gã cầm đầu của bên áo đen liếc nhìn đám người đuổi theo phía sau, trong mắt gã xem đám bắt cóc như "Đám ô hợp", cười lên ha ha: "Chủ tịch Tống, phải suy tính như thế nào, tình thế này chẳng thể đợi người đến rồi!"

Tống Kỳ Diễn cũng mang phong thái thản nhiên: "Vẫn như đã nói, ông bảo vệ vợ nhà tôi chu toàn, món đồ đó liền về tay ông!"

Gã bắt cóc ở sau lưng nghe vậy, lập tức rối động, cái gì? Đám người này muốn che chở con mồi của bọn chúng?!

Ngay lập tức, bọn chúng liền nắm chặt vũ khí trong tay, bố trí làm ra một tư thế nghiêm chỉnh mà đợi.

Gã cầm đầu áo đen nghiêng mắt nhìn những tên bắt cóc kia căng thẳng như vậy, cười nhạo một tiếng: "Chủ tịch Tống, yêu cầu của anh chẳng phải thấp, tôi thật sự không muốn hy sinh người phía bên tôi để bảo vệ một người không quan trọng, không liên quan."

"Vậy sao? Trong mắt tôi, vật kia cũng không đáng một đồng, nếu không, chúng tôi cũng đành chịu, tôi và vợ nhà tôi đi theo bọn họ, các người từ chỗ nào mà ra thì về lại chỗ đó..."

"Anh cho rằng anh có quyền chọn lựa sao?" Gã cầm đầu ngước nhìn Tống Kỳ Diễn mỉa mai.

"Thử nhìn đi chẳng phải sẽ biết sao." Tống Kỳ Diễn nhếch môi, kéo Cận Tử Kỳ muốn xoay người.

"Đợi một chút!" Gã cầm đầu vội vàng mở miệng, gã cắn răng, "Tôi đáp ứng điều kiện của anh, nhưng anh cũng phải đem vật kia cho tôi, nếu không, tính mạng của vợ anh bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ có thể lấy đi!"

Tống Kỳ Diễn siết chặt tay Cận Tử Kỳ, trên mặt thì vẫn chuyện trò vui vẻ với gã cầm đầu: "Cái bầy chướng ngại vật này thì sao?"

Gã cầm đầu vừa nhìn những tên bắt cóc kia, hừ lạnh nói: "Anh cho là bọn chúng có thể so với mấy người dưới tay tôi sao?"

Bên này đám bắt cóc vốn án binh bất động, vừa nghe thấy đối phương chửi bới xem nhẹ mình như vậy, ngay lập tức lửa giận cũng đã dâng lên, tên lão đại quát to một tiếng: "Đây là con mồi của chúng tao, ai cũng không được phép cho chạy!"

Tống Kỳ Diễn liếc ngang đám bắt cóc sau lưng đang cực kỳ tức giận, cười lạnh: "Con mồi của chúng mày? Tụi bây xứng sao?”

Đàn ông xưa nay coi trọng nhất chính là mặt mũi, nhất là ở mặt thực lực của chính mình trước mặt đồng loại, cho dù là loại người sống liếm láp vết đao qua ngày cũng không ngoại lệ, sợ rằng chỉ có hơn chứ không kém!

Tống Kỳ Diễn không ngừng cố gắng mà mở miệng khuyên bảo: "Tao khuyên chúng mày tự động nhường đường, nếu không...”

Giọng điệu khinh miệt như vậy, ánh mắt liếc xéo như vậy, đều lộ ra sự chế giễu cực hạn.

Lập tức, tên lão đại bắt cóc liền tức giận đến gân xanh từ trán đến cổ chuyển động dữ dội, một phát giơ súng trong tay mình lên, gầm lên một tiếng: "Hiện tại ông để cho mày nhìn xem rốt cuộc ông có xứng hay không!"

Tống Kỳ Diễn tay mắt lanh lẹ mà ôm lấy Cận Tử Kỳ, chợt tránh sang qua bên cạnh.

"Pằng!" Tiếng súng vang lên, khiến cả một đàn chim hoảng sợ bay tán loạn.

Thế nhưng, một phát súng đó cũng không làm bị thương bất kì người nào, bởi vì một tên áo đen như kiểu quỷ mị hư vô, đột nhiên di chuyển thân hình đến trước mặt tên lão đại bắt cóc, một chân đá rơi súng trong tay gã xuống đất.

Một phát súng kia, thẳng tắp vang dội trên bầu trời.

Mà tên lão đại bắt cóc cũng bị tên áo đen đạp ngã xuống đất đến ói máu.

"Không biết tự lượng sức mình!" Gã cầm đầu áo đen khinh thường chắp tay sau lưng.

Tên lão đại bắt cóc chịu đựng ngực đau đớn, nhặt súng ngắn từ dưới đất bò dậy, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào gã cầm đầu áo đen, quát chói tai: "Mẹ nó, các anh em, liều mạng với bọn chúng!"

Được Tống Kỳ Diễn nhanh tay kéo qua một bên, Cận Tử Kỳ nghe được một tiếng hét to giận dữ, lo sợ không yên mà quay đầu --

Đám bắt cóc kia sau đó cư nhiên cầm vũ khí hoặc côn sắt lập tức phóng tới đám người áo đen, hai bên lại đánh nhau!

Hiện tại đây là tình huống gì?

"Chạy!"

Tống Kỳ Diễn chộp ngay lấy tay Cận Tử Kỳ, thừa dịp những tên bắt cóc đấu đá lẫn nhau không để ý, kéo cô bỏ chạy.

Cận Tử Kỳ ngay lập tức hiểu được!

Vừa rồi Tống Kỳ Diễn nói những lời với tên bắt cóc kia là phép khích tướng, hắn muốn châm ngòi bọn chúng và đám người áo đen mâu thuẫn, bọn bắt cóc này thì quá lỗ mãng hăng máu, mà gã cầm đầu bên áo đen thì tự cho là mình rất cao, không để những tên bắt cóc này vào mắt, hai bên không ai phục ai, thật giống như một núi không thể chứa hai cọp, đánh nhau là chuyện sớm hay muộn.

Bầu không khí vốn nặng nề, đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, Cận Tử Kỳ mỉm cười, không khỏi bước nhanh hơn.

"Hiện ở dưới chân núi nhân số của bọn bắt hẳn là rất ít, chúng ta nhanh xuống dưới!"

Được bàn tay rộng lớn của Tống Kỳ Diễn nắm chặt dẫn đi, Cận Tử Kỳ bỏ ra khỏi một thân mệt mỏi, trên tay ấm áp, thẳng đến đáy lòng, làm cô cảm thấy trước nay chưa từng yên tâm như vậy...

Sau lưng là tiếng bắn nhau điếc tai nhức óc, tiếng chém giết cũng tràn ngập mùi máu tanh.

Tiếng súng đột nhiên càng lúc càng gần, thậm chí còn có thể loáng thoáng nghe được tiếng hô tức giận của bọn cướp: "Đi bắt lấy bọn chúng!"

Khi một viên đạn cùng Cận Tử Kỳ lướt qua nhau, chí ít xác định một chút, chính là đám cướp áo đen kia, bởi vì trong mắt bọn chúng, tính mạng Tống Kỳ Diễn so với cô đáng giá!

Bọn họ không dám đánh chết Tống Kỳ Diễn, nhưng có thể đối xử với cô như bia ngắm, trong lúc nhất thời, tất cả viên đạn cũng đã hướng về phía Cận Tử Kỳ bên này, đột nhiên, bờ vai của cô tê rần, tay áo bị đạn sát qua, cọ rách da.

"Bị thương rồi?" Tống Kỳ Diễn nắm lấy cánh tay trắng nõn của cô đang rướm máu, sắc mặt ngay lập tức trở nên xám nghoét.

Môi Cận Tử Kỳ có chút tái nhợt, cau mày lắc đầu: "Không sao, chúng ta vẫn nên đi mau đi!"

Hai người vừa mới bước về phía trước một bước, trên trán Tống Kỳ Diễn đã có thêm một cây súng lục màu đen.

"Chạy trốn hả! Không phải chạy trốn rất nhanh sao? Tại sao không chạy nữa đi?"

Không biết từ đâu có một tên bắt cóc xông tới, nhe răng cười đi từng bước một tới gần, dùng họng súng đâm từng phát từng phát lên trán Tống Kỳ Diễn: "Tao xem hai chân mày chạy trốn nhanh, hay là viên đạn của tao bay nhanh!"

Tống Kỳ Diễn không có bất kỳ sự phản kháng nào, mặc cho tên bắt cóc ngang ngược càn rỡ, chẳng qua là khi tên bắt cóc vừa muốn quay đầu kêu người, Tống Kỳ Diễn đột nhiên nhấc chân đạp vào hạ thể tên bắt cóc.

"A...." Tên bắt cóc kêu đau một tiếng, sắc mặt trắng bệch, rơi xuống mồ hôi lạnh cỡ hạt đậu nành lớn.

Tống Kỳ Diễn không có như vậy mà bỏ qua cho gã, bả vai dùng sức vọt tới phần đầu của tên bắt cóc, bộ phận dưới của tên bắt cóc đau đớn không chịu nổi, căn bản không có đưa tay ra đối phó với Tống Kỳ Diễn, tại chỗ gã bị đánh cho nghiêng qua một bên, còn chưa phản ứng kịp, Tống Kỳ Diễn lại tiến lên một cước đá lên huyệt thái dương của gã, đá cho gã hôn mê bất tỉnh.

Hai người lại chạy qua rừng cây khô, phía trước là một bãi đất trống, ít cây cối che phủ, hai người xem như hoàn toàn bại lộ trước họng súng của kẻ địch, nhưng muốn xuống núi, thì phải chạy qua chỗ này.

Tống Kỳ Diễn dùng sức giữ chặt tay của cô, thậm chí cô có thể cảm nhận được toàn thân hắn đột nhiên căng thẳng, họ tiến vào bãi đất bằng phẳng, chạy trốn một hồi, Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên ôm cô từ phía sau!

"Đoàng...."

Một tiếng súng vang lên, Tống Kỳ Diễn rên rỉ ra tiếng, Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy cả người cũng đã xông về phía trước một chút, sau đó Cận Tử Kỳ phát hiện trên lưng mình chợt nhẹ, sắc mặt Tống Kỳ Diễn vặn vẹo trắng bệch, mày nhíu lại chết căng, ôm lấy bả vai bên phải, máu tươi từ trong kẽ ngón tay tuôn ra ào ào, nhìn thấy mà giật mình.

"Kỳ Diễn, anh trúng đạn rồi!"

Cận Tử Kỳ vọt tới bên người Tống Kỳ Diễn, nhìn máu tươi cuồn cuộn chảy xuống, tay chân cuống cuồng.

Đằng sau tiếng bước chân của bọn cướp đuổi theo càng lúc càng gần, đã mơ hồ thấy được bóng người.

Sau đó, chợt cánh tay Cận Tử Kỳ bị người từ phía sau giữ chặt.

"Là anh." Giọng nói Tần Viễn khàn khàn vang lên ở bên tai.

Trải qua cả đêm chạy trốn, nhìn anh có vẻ cũng tiều tụy không chịu nổi, trong mắt phủ đầy tơ máu, trên cằm cũng đầy râu.

"Sau khi xuống núi anh nhìn thấy có đám cướp lên núi, không yên lòng liền đi theo tới."

Nếu như nơi này không có Cận Tử Kỳ, chỉ sợ anh cũng sẽ không trở về như vậy, tuyệt nhiên không chút do dự.

Thế nhưng lúc này Tống Kỳ Diễn ăn không nổi dấm chua, trái lại, hắn đột nhiên có chút cảm kích phần kiên nhẫn này của Tần Viễn.

Cận Tử Kỳ đang xem xét vết thương của Tống Kỳ Diễn, hắn lại cầm tay của cô giao cho Tần Viễn.

"Kỳ Diễn..." Dường như Cận Tử Kỳ dự liệu được cái gì, lo lắng muốn đi qua ôm chặt lấy hắn.

Tống Kỳ Diễn nhìn cô, bờ vai đau đớn khiến mặt của hắn trắng bệch như tờ giấy, khí trời lạnh như vậy, trên trán lại chảy ra mồ hôi lạnh, hắn nhìn Cận Tử Kỳ sắc mặt hiếm khi nghiêm túc, "Tử Kỳ, hãy nghe anh nói!"

Cận Tử Kỳ liên tục gật đầu: "Được, em nghe đây, anh nói đi!" Vành mắt lại đỏ lên.

"Em và Tần Viễn đi trước, bộ dạng này của anh giờ chỉ sẽ liên lụy em, kết quả là không người nào đi được, huống hồ trong bụng em còn có cục cưng. Tử Kỳ, chúng ta là người làm ăn, không mua bán lỗ vốn!"

Tống Kỳ Diễn cố gắng kéo ra một nụ cười, nhưng nụ cười và sắc mặt của hắn giống như yếu ớt bất lực.

"Em không biết cái gì mua bán lỗ vốn, em chỉ biết là, hiện ở tình huống này, em không thể nào rời khỏi chồng của em, cục cưng của em cũng không đồng ý cứ như vậy mà để ba của nó ở lại chỗ này một mình!"

Hai tay Cận Tử Kỳ cầm lấy tay Tống Kỳ Diễn sít sao, ”Để em bỏ anh lại, không thể nào!"

Bên cạnh Tần Viễn nhìn Cận Tử Kỳ, thấy cô nắm chặt tay Tống Kỳ Diễn, làm sao cũng không chịu bỏ hắn lại, trên mặt thì lo lắng cho dù là người mù cũng có thể nhìn ra được, lúc trước anh lẻ loi một mình vào ổ cướp, cũng không thấy cô có chút lo lắng, thậm chí vẫn còn ở đó suy đoán xem đến tột cùng anh sẽ cứu ai.

Tần Viễn cười lạnh một tiếng, trong lòng khẽ ê ẩm, nhưng kẻ có tội hèn mọn thì còn có thể làm gì được đây?

Một tay anh nắm chặt súng trong tay, một tay kéo Cận Tử Kỳ lại: "Nếu như bọn cướp bắt em uy hiếp cậu ta, chẳng những cậu ấy phải lo cho mình, còn phải lo lắng cho em, đi theo anh, chỉ có đi ra ngoài mới có thể nghĩ cách!"     

Cận Tử Kỳ khẽ giật mình, người đã bị Tần Viễn bế lên, đợi phản ứng kịp, đã chạy đi xa rồi.

Tần Viễn thấy đã cách xa những tên cướp kia, mới để xuống cô: "Chúng ta mau xuống núi."

"Anh đi đi, tôi không thể nào bỏ mặc anh ấy lại, những tên cướp kia chỉ là muốn vật gì đó trong tay anh ấy, tôi quay lại, bọn chúng cũng sẽ không tổn thương tính mạng của tôi, nhiều lắm thì chịu khổ một chút."

Cận Tử Kỳ nói xong muốn quay trở lại, nhưng bị Tần Viễn ngăn đường.

"Nếu em đã biết cậu ta sẽ không có nguy hiểm, tại sao còn vội vã muốn chạy về như vậy?"

Tần Viễn đã mệt mỏi đầu tuôn đầy mồ hôi, nhưng đôi mắt lại sáng quắc mà nhìn cô chằm chằm, đã nhìn thấu tâm tư của cô.

Cận Tử Kỳ quay mặt đi, "Tôi rất cảm ơn anh vì vợ chồng chúng tôi mà..."

"Cận Tử Kỳ, có phải em giả vờ ngớ ngẩn hay không? Chúng ta chỉ có chạy đi trước, mới có thể báo cảnh sát, mới có thể tìm cảnh sát tới cứu cậu ấy, mà không phải lỗ mãng liều lĩnh như em quay lại để chịu chết!"

Tần Viễn nhìn cô vì Tống Kỳ Diễn mất hồn mất vía, bộ dạng hoàn toàn vứt lại lý trí, lửa giận bộc phát.

"Báo cảnh sát..." Cận Tử Kỳ cười lạnh nói, "Vậy nếu như bọn chúng vốn chính là cảnh sát thì sao?"     

Tần Viễn không dám tin mà nhìn cô: "Cận Tử Kỳ, em có biết mình đang nói gì không?"

"Vừa rồi ở trên đường chúng tôi gặp được một tên cướp, lúc Kỳ Diễn đánh ngất xỉu hắn ta, tôi nhìn thấy từ trong túi hắn ta rơi ra một giấy chứng nhận, tuy rằng chưa nhìn thấy rõ cái khác, nhưng hai chữ cảnh sát lại khắc sâu ấn tượng."

Sắc mặt Tần Viễn ngay lập tức vô cùng khó coi, hiển nhiên kết quả này vượt ra khỏi phạm vi người thường có thể tiếp nhận.

"Tôi không biết Kỳ Diễn làm gì đắc tội bọn họ, vật bọn họ cần tìm lại liên quan đến tính mạng bản thân và gia đình bọn họ, nếu không cũng sẽ không mạo hiểm lớn như vậy để lên vùng núi hiểm trở. Báo cảnh sát hoàn toàn không có tác dụng, dù rồng có mạnh đi nữa cũng khó thắng rắn nhà, nước xa không cứu được lửa gần, những người cứu viện kia cũng bị bọn họ vây quanh ở nơi khác rồi!"

Cận Tử Kỳ càng nói càng nghĩ mà sợ, sắc mặt trắng bệch, "Nếu như không phải là vì cứu tôi, anh ấy cũng sẽ không một mình lên núi, không có tôi liên lụy, anh ấy cũng sẽ không trúng đạn, bây giờ chỉ còn một mình ở lại nơi đó."

Cô cũng nhịn không được nữa, rơi nước mắt lã chã, sợ hãi và áy náy giày vò đến mức cô không thở nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.