Phi Vân Độ

Chương 13: Trúng tuyển




Chuyện đẹp nhất đời người đại khái chính là chuyện tốt đẹp xảy ra trong mơ rốt cục đã thành sự thật trong đời thực. Nhưng đối với Ly Đồ mà nói, anh đã chuẩn bị tốt đẹp mọi thứ, chỉ chờ thành quả đến, sau đó tận hết trách nhiệm giải quyết mọi việc xong xuôi thì khuyết điểm duy nhất là, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, anh phát hiện người cuộn tròn trong lòng mình đã bị phát sốt.

Lúc Bí Uyên mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm thấy choáng váng, xương sống thắt lưng đau cộng thêm nghẹt mũi và cổ họng đau nhức, cậu ngọ nguậy một hồi rồi nhớ tới thân mình thì lại ‘bẹp’ một tiếng ngã trở lại giường. Đầu nặng quá, hơn nữa thắt lưng cứ như đã không còn là của mình nữa.

Ly Đồ đại khái đã nghe thấy tiếng nên chạy vào trong, thấy Bí Uyên thê thảm hi sinh trên giường, vội đi tới đỡ cậu nằm yên lại, vung chăn lên đắp ngay ngắn, sau đó phẩy khăn mặt đắp lại lên trán cậu: “Tới, mở miệng ra, ngậm nhiệt kế vào, nếu như nhiệt độ cao quá thì anh sẽ mang em tới bệnh viện.”

Bí Uyên hít hít mũi ngậm nhiệt kế Ly Đồ nhét vào, cậu cứng người không dám động, vận động quá độ quả nhiên đã đem tới hậu quả không tốt, đó chính là báo ứng mà.

Nhìn số vạch trên nhiệt kế, may là chỉ hơi nóng thôi, Ly Đồ khom người ngồi ở mép giường: “Đợi lát thì ăn chút cháo cho ấm bụng rồi lại uống thuốc, nghỉ ngơi cho tốt qua một ngày thì sẽ không sao nữa.”

Bí Uyên gật đầu. Kỳ thực nói chung chỉ cần cổ họng hơi ngứa, sau hai ba ngày khẳng định cậu sẽ bị sốt, vì thế cậu đã chuẩn bị tâm lý ‘nghênh đón’ và ‘chờ đợi’ đối với trận cảm được báo trước này. Chẳng qua lúc này có người ở cạnh bên yêu thương và săn sóc, Bí Uyên lại nhịn không được cảm thấy tựa như mình thực sự bị oan ức, chóp mũi đều muốn đỏ hồng lên.

Yếu ớt rồi a, Bí Uyên thầm khiển trách bản thân, bên ngoài thì vẫn tiếp tục là dáng vẻ uất ức.

Ly Đồ đi vào nhà bếp bưng một bát cháo nóng qua, đút no cho cậu rồi lại giục cậu uống thuốc, xong mới nằm xuống bên cạnh cậu, nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng và chân cho cậu.

Ê ẩm ngưa ngứa, Bí Uyên lại thoải mái đến muốn trốn, nghĩ đến đêm qua hai tay này đỡ thắt lưng mình… Bí Uyên bị sự đen tối của mình dọa sợ, vẻ mặt đỏ bừng ngượng ngùng bị Ly Đồ thu hết vào tầm mắt.

“Tiểu Uyên em nghĩ gì vậy?” Ly Đồ lại một lần nữa cười mà như không cười, “Mặt sao đỏ thế?”

“A… Em đang, chuyên chú vào chuyện bị sốt…” Bí Uyên giải thích lộn xộn, mở lời thì phát hiện âm thanh của mình cũng ám ách.

Ly Đồ cười, lực tay dần dần mềm đi: “Ngủ một giấc ngon lành đi, tỉnh lại là ổn thôi.”

Bí Uyên lại đi ngủ thật, nhưng thỉnh thoảng lại khụ hai tiếng, vừa khụ một cái thì thân thể rung lên, thế là người nằm bên cạnh cũng rung lên theo, cái cảm giác đau đớn kỳ diệu mà sâu sắc kia, có thể ngủ được mới là lạ!

Kết quả là ngay khi Bí Uyên cảm thấy mình chẳng thể nào ngủ được thì lại chậm rãi tiến vào giấc ngủ.

Sau khi Bí Uyên ngủ say, Ly Đồ vuốt lên hàng mi nhăn nhíu của cậu, sau đó đứng dậy đi mở máy vi tính. Đăng nhập QQ, sửa lại status: bản tập dượt cuối tuần chậm lại, tạm định là thứ 6 tuần sau.

Ly Đồ vừa sửa status xong thì thấy một nhân viên gõ qua, cô nàng hậu kỳ báo đã xong kỳ 1, mời Ly Đồ nhận mail. Ly Đồ vào hòm thư kích tải xuống, quay đầu thì thấy Bí Uyên ngủ rất khổ sở, đại khái là do nghẹt mũi, miệng hơi há ra, nhưng lại không chảy nước miếng.

Ly Đồ đến gần sờ thử trán cậu, cảm giác không còn nóng nữa, thở một hơi thật dài. Trở lại máy vi tính nghe qua hai lần rồi gửi ý kiến sửa chữa cho hậu kỳ.

Anh thấy trong diễn đàn có người đang nói chuyện, đại khái là do tâm tình khá tốt, Ly Đồ cũng tiện tay gửi ra một lời chào buổi chiều. Kết quả chẳng ai thèm để ý đến anh, mấy cô bé kia đang tán hăng say khí thế ngất trời. Ngược lại, ava của Ly Đồ thì rung rung.

○○○

Đạm Ngữ: online?

Ly Đồ: ừ.

Đạm Ngữ: cậu với nhóc lần trước cậu mang tới thế nào rồi?

Ly Đồ: A Dĩ à. Đạm Ngữ đâu?

Đạm Ngữ: ngủ.

Ly Đồ: 3h chiều, ngủ?

Đạm Ngữ: vừa mới vận động một chút.

Ly Đồ: (cười tà)

Đạm Ngữ: đừng nói sang chuyện khác.

Ly Đồ: cậu ấy giờ cũng đang ngủ.

Đạm Ngữ: (cùng cười tà)

Ly Đồ: có hơi sốt.

Đạm Ngữ: (kinh) Ly Đồ cậu… Tôi tin lầm cậu rồi.

Ly Đồ: cậu ấy bị cảm (khinh bỉ)

Đạm Ngữ: mất bò mới lo làm chuồng.

Ly Đồ: đích thật là bị cảm, mấy tối trước chạy đến thì bị cảm.

Đạm Ngữ: tại cậu?

Ly Đồ: thu lại bệnh nghề nghiệp của cậu đi.

Đạm Ngữ: đây là quan tâm.

Ly Đồ: A Dĩ cậu có lúc nào gấp gáp không?

Đạm Ngữ: bình thường tôi vẫn gấp gáp. (tà ác)

Ly Đồ: (hãn) tôi đang nói là chờ đến khi chuyện thuận theo tự nhiên phát sinh ra, có cần cho nó thêm chút động lực thúc đẩy không.

Đạm Ngữ: nếu đã xác định được mục đích rõ ràng, thủ đoạn phải mạnh vào, cho dù quá trình có chút nhẫn tâm, không có gì để trách cả.

Ly Đồ: đồng cảm XD.

Đạm Ngữ: nhưng mà cậu còn áy náy. Có lẽ nên nói là, luyến tiếc.

Ly Đồ: cho nên mới nói, kỳ thực tinh thần của cậu chính là ngập đầy rác XD.

Đạm Ngữ: như nhau như nhau.

○○○

Ly Đồ đóng khung chat lại, sau đó đăng nhập vào QQ của Bí Uyên, đổi chữ ký thành ‘đang cảm mạo, tạm thời không thể thu âm’, sau đó đóng máy vi tính lại, nhìn Bí Uyên nằm lún trên giường ngủ rất ngoan ngoãn, tư thế chưa đổi chút nào. Ly Đồ tiến lại gần, đêm đó anh vẫn giả vờ rằng mình lãnh đạm, anh đã thấy sự thấp thỏm và lo âu trên gương mặt này, giống như bị vứt bỏ mà lo sợ nghi hoặc lúng túng, và sự cấp thiết mạnh mẽ theo cùng, khác thường đến độ không giống người sư đệ thỉnh thoảng có hơi chậm chạp mà lại an tĩnh thản nhiên kia.

Ly Đồ đưa tay ra nhẹ vỗ trán cậu, ngu ngốc mà, nếu không phải lộ ra sự thất vọng cho em xem, xem sẽ mãi chìm sâu vào ôn hòa thêm nữa sao?

Bí Uyên nghiêm nghiêm túc túc ở nhà anh tới sáng sớm ngày thứ 2 mới bị đưa về trường học, hơn hai hôm sớm chiều ở chung đã khiến Bí Uyên gom góp được một đống bí mật nhỏ.

○○○

Như là tiếng chuông báo thức trong di động của sư huynh là khúc hát hợp ca ngày đó.

Như là lúc mẹ sư huynh gọi điện thoại tới ân cần hỏi han anh sẽ tiện đường ân cần hỏi thăm cả mình.

Như là trong tủ đầu giường của sư huynh có mấy cuốn sách về cách nấu nướng ẩm thực dĩnh dưỡng, trong đó có một cuốn là bách khoa toàn thư về các loại tài liệu và phương pháp nấu cháo cùng khẩu vị của nó.

Như là sư huynh thích nấu ăn nhưng ghét rửa bát, cũng không loại trừ giặt quần áo và rửa rau.

Như là sư huynh có chút khiết phích nho nhỏ, nhưng không thích sắp xếp lại gian phòng, nếu không đến mức không thể nào nhịn nổi nữa sẽ không động tay dọn dẹp.

Hay như là 2,3 phút sau khi thức dậy sư huynh sẽ bắt mình không được đứng dậy trong tâm trí hoảng hốt.

Tâm tình Bí Uyên quá tốt cho nên hoàn toàn không ngại chuyện ‘lại bị cảm’ lúc này, vốn dĩ ở nhà Ly Đồ được tạo điều điện thích gì ăn đấy, cộng thêm một bác sĩ ‘cá nhân’ chuyên săn sóc, trận cảm mạo của Bí Uyên đã vượt qua giai đoạn ‘cổ họng đau’ và ‘ho khan’, chuyển sang trình độ ‘nghẹt mũi hắt xì’, theo kinh nghiêm lâu dài nhìn vào, đây đã là giai đoạn cuối cùng của trận cảm sốt rồi, Bí Uyên rất thoải mái.

Thế nhưng vừa vào phòng thí nghiệm thì lại thê thảm, vừa đeo khẩu trang dùng một lần vào thì hô hấp không thông, bực mình hoảng hốt, Bí Uyên nghẹn đến buổi chiều cuối cùng trở về ký túc xá sớm, thuận tiện ôm laptop về ký túc xá lần nữa.

Trên mặt bàn ở đầu giường của Bí Uyên đã được chuẩn bị đồ ăn vặt và nước, bật nhỏ chiếc đèn bàn lên, sau đó mở laptop ra, dựa vào gối đầu xem tài liệu lịch sử. Bí Uyên quên mình xem đến khi nghe tiếng di động kêu mới hoàn hồn lại, tự chủ biết được ai kia vào cái thời gian 9h40 phút theo giờ Bắc Kinh còn chưa kiếm ăn, chứng tỏ cảnh giới trầm mê biển học mất ăn mất ngủ nên cực kỳ khó chịu, cũng đã lập tức lái xe 15 phút đồng hồ tới đưa cơm để áp chế, thành công đuổi kịp tiểu trư trong nhà rời khỏi ổ chăn chạy về phía căn tin.

○○○

Bí Uyên từ căn tin trở về thì cắm dây mạng vào rồi lên Q.

○○○

Ly Đồ: ăn xong rồi?

Lam xoa xoa: ừm, ăn rất no.

Ly Đồ: uống thuốc chưa?

Lam xoa xoa: uống rồi = =.

Ly Đồ: hôm nay em làm thí nghiệm không có vấn đề gì chứ?

Lam xoa xoa: vấn đề gì 0v0.

Lam xoa xoa: sư huynh em nghẹt mũi, mang khẩu trang thiếu chút nữa thì bị nghẹn chết (khóc)

Ly Đồ: (ôm) còn gì nữa không?

Lam xoa xoa: còn cái gì nữa? Còn nữa chính là buổi chiều em đã chạy về ký túc xá rồi O(∩_∩)O

Ly Đồ: … Vậy là tốt rồi.

Lam xoa xoa: sư huynh à, diễn đàn tổ kịch sôi nổi quá 0v0 chúng ta cũng đi đi.

○○○

Thế là trong diễn đàn tổ kịch, Lạc Lạc đang nhằm vào việc Ly Đồ chuyên quyền độc đoán, khiển trách anh, ‘tự ý’ hủy bỏ buổi thử âm vào cuối tuần trước.

Lạc Lạc: quá đáng ghét, thứ 7 tuần này tôi phải đi công tác, thế là không tham gia thử âm được rồi ~~~~(>_<)~~~~. Cô A: vì sao thử âm cuối tuần trước bị chậm lại? Cầu rõ ràng cầu chân tướng. Cô B: không nhìn thấy chữ ký của Lam tiểu thụ sao? (cười tà) Cô C: Lam tiểu thụ làm sao vậy? Cô A: thấy rồi, cậu ấy bị cảm, thảo nào ╮(╯▽╰)╭ Tiểu B, cô lúc nào cũng chỉ ra được chân tướng. Tiểu Song: aizz, từ xưa nữ tử không bằng nam T. T trong lòng đại thần chúng ta chỉ như rơm rạ, nhỏ bé 5555. Đạm Ngữ: 凸 , giống như lão tử là nam cũng là rơm rạ à Lam xoa xoa: xấu hổ quá, làm lỡ thời gian của mọi người rồi T. T Thịt kho tàu Đông Pha: tìm ra manh mối. [1: Thịt kho tàu Đông Pha: đây là một loại thịt kho tàu do 1 ông tên Đông Pha nghĩ ra.] Lạc Lạc: oa, thịt thịt hiếm thấy cậu xuất hiện ( ⊙ o ⊙). Ly Đồ: tuần này thử âm ai không có mặt thì báo riêng tôi. Đạm Ngữ: hắc hắc. Cô A: hắc hắc gì? Đạm Ngữ: lão tử thầm khinh bỉ (#‵′) 凸. Tiểu Song: Đạm tiểu thụ mau cung khai! Khinh bỉ gì? Đạm Ngữ: khinh bỉ ai kia chơi lạt mềm buộc chặt kết quả đem ‘ai kia’ chơi đến sinh bệnh ha ha ha. Cô B: sinh bệnh? Không phải như tôi đoán chứ? Che mặt, này cẩu huyết nhễ nhại rồi, không đành lòng đối mặt. Thịt sau tàu Đông Pha: Tiểu B uy vũ, đa tạ đã gợi ý XD. Lạc Lạc: vua trì độn cầu gợi ý ~~~~(>_<)~~~~. Cô A: Tiểu Bgj! Gợi ý là ‘sinh bệnh’ và ‘chữ ký QQ của 1 ai đó’ ~ Cô C: ký là lạt mềm buộc chặt, lại thấy đúng là câu đối, nói vậy túng quá đã tóm, ôm quyền chúc mừng chúc mừng XD. ○○○ Vì thế cả trai lẫn gái trong tổ kịch đều lần đầu trong đời nghĩ tới chuyện cười của Ly Đồ, tựa như ‘giai thoại’ truyền bá rộng, dĩ nhiên là truyền trong nội bộ rồi. Ly Đồ đoán chắc rằng A Dĩ sẽ không nghị luận sau lưng với tiểu thụ nhà mình, nhưng không ngờ đến phần lưu trữ chat QQ còn truyền xa hơn cả miệng người đời. Đương nhiên trong lòng mọi người, Lam tiểu thụ sinh bệnh không thể thử âm, cuối cùng là cảm mạo khàn giọng, hay bởi vì ai kia phá hỏng giọng nói, đó là chuyện người *** thấy *** hủ nữ thấy hủ. .:26:.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.