Phi Ưng Chưởng

Chương 3




Bà Kiều mặc môt bộtrang phục thoải mái ở nhà, tuy rằng không tinh xảo, đoan trang như vàongày đính hôn của Lai Tuyết nhưng cũng không hề thua kém gì quảng cáotrên TV. Cả người bà toát lên sự cao quý và tinh thần tinh anh dù đã lớn tuổi.

Cái gọi là buồn lòng, Vãn Tình thấy được bất quá la bà lấy cớ mà thôi. Giờ phút này khi bà bị Lai Phượng Nghi mời xuống dưới, rõràng trên mặt bà còn thể hiện rõ sự mất hứng.

“Cháu xin chào bà nội ạ, không biết bà có khỏe không ạ?”

Khi Vãn Tình nói lời này, cô cung kính mỉm cười, đồng thời dùng khuỷu tay huých Kiều Tân Phàm mộ cái, anh lập tức mở miệng nói:

“Bà nội ơi, cháu nhờ bạn bè chuẩn bị tổ yến cho bà, bổ thân dưỡng nhan, sẽ làm cho bà càng ngày càng trẻ khỏe ạ.”

Kiều Tân Phàm ngot ngào nói, sắc mặt anh đã không còn sự khó chịu vừa rồinữa, thậm chí anh còn nói ngọt hơn cả Vãn Tình nghĩ. Nhưng trong mắt anh không hề có Lai Phượng Nghi mà chỉ có hình ảnh của bà Kiều. Anh nóixong thì liền bước đến đỡ bà nội xuống lầu.

Nét mặt bà Kiều vẫn rất u ám, động tác của bà dường như hơi cứng ngắc, nhưng bà vẫn được Kiều Tân Phàm đỡ xuống lầu.

“Xem ra trong lòng cháu vẫn còn bà nội này nhỉ. Các cháu đã kết hôn rồi, bà nội cũng không muốn nói lời khó nghe gì nữa.”

Bà Kiều liếc nhìn Vãn Tình một cái, Vãn Tình vội vàng đứng dậy, nhưng cô lại nghe thấy Kiều Tân Phàm nói:

“Vài ngày trước Tiểu Tình bi thương ở chân, cô ấy đi lại không tiện nên hơi thất lễ vơi bà nội, xin bà đừng để trong lòng ạ.”

Khi Kiều Tân Phàm nói như vậy, án mắt anh rất dịu dàng, ngữ điệu chậm rãi,thậm chí còn thấp thoáng sự lo lắng, gấp gáp cho vợ mình.Sắc mặt bà Kiều hơi trắng bệch, bà liếc nhìn vết thương trên chân Vãn Tình, hơi chuaxót nói:

“Bà nội đã nuôi cháu khôn lớn, bây giờ thì biết ương ngạnh, biết đối nghịch với bà rồi.”

Kiều Tân Phàm nghe xong, anh cũng không trả lời, nhưng Lai Phượng Nghi đã nói:

“Mẹ, mẹ đừng để ý, họ còn trẻ, tự nhiên sẽ có suy nghĩ của riêng mình. “

Cảm động thật, đây là Lai Phượng Nghi nói đỡ cho họ sao? Vãn Tình rõ ràngthấy được sự lạnh lùng trên mặt Kiều Tân Phàm cũng như vẻ mặt khen ngợicủa bà Kiều. Xem ra bà Kiều rất thích Lai Phượng Nghi đi.

“Chúng nó thì biết cái gì? Chỉ biết làm theo ý mình, chẳng thèm để ý đến sự quan tâm của cha mẹ.”

Lai Phượng Nghi mỉm cười thản nhiên, bà ta cũng không nói tiếp. Vãn Tình đứng dậy đi đến chỗ họ, cô cung kính nói:

“Bà nội luôn suy nghĩ cho Tân Phàm và cháu, là cháu đã khiến bà nội khôngvui ạ. Nhưng cháu xin bà nội có thể đừng chấp kẻ tiểu nhân như cháu, xin hãy cho chúng cháu cơ hội được báo hiếu với bà ạ!”

Vãn Tình nói xong, cô đã ngồi xuống bên cạnh bà Kiều. Bà nhìn cô, thái độ cũng thoáng thay đổi, nhưng vẫn tiếc nuối nói:

“Cháu là con gái của thị trưởng, được yêu thương, chiều chuộng. Bà chỉ sợ cháu đến nhà họ Kiều sẽ phải chịu oan ức.”

Lời bà Kiều nói rất đúng, từ đầu đến cuối, mọi tội danh đều gán lên đầuKiều Tân Phàm, bản thân Vãn Tình cũng cảm thấy chính mình khó có thể hóa giải nỗi hận trong lòng. Cô đành giả vờ như không có gì:

“TânPhàm thương cháu, yêu cháu, có thể gả cho anh ấy chính là kiếp trướccháu tu thân mới có được phúc phận này, sao lại là oan ức được chứ ạ?”

Bà Kiều không hề lên tiếng mà bà chỉ liếc Kiều Tân Phàm một cái. Anh quaynhìn Vãn Tình, hơi hơi mỉm cười. Vãn Tình cũng quay lại tươi cười vớianh. Hai người thân thiết trước mặt bà Kiều khiến vẻ mặt của bà cũng hơi dịu lại. Bà nói với Lai Phượng Nghi:

“Xem mấy giờ rồi, gọi Quý Vân về sớm ăn cơm đi.”

Có thể thấy được tuy rằng bà Kiều kịch liệt phản đối, nhưng bà vẫn ngạiviệc Vãn Tình là con gái của Hạ Chính Lãng nên cũng không cố ý làm khócô. Lúc này thái độ của Vãn Tình rất tốt cũng khiến bà Kiều cũng khá hơn nhiều so với lúc trước.

“Vừa rồi Quý Vân có gọi điện thoại về nói công ty có việc, nói là sẽ về trễ.”

Lai Phượng Nghi bận rộn sắp xếp trên bàn cơm, bà ta cũng không nói nhiều,không biết là cố gắng tỏ ra trầm tĩnh, hay là bản tính vốn là như thế.Nhưng có thể thấy được bà ta như vậy đã chiếm được cảm tình của bà Kiều.

“Minh Kiều đâu? Không phải nói ngày kia mới đi Malaysia sao? Sao hai ngày nay đều chẳng thấy bóng dáng nó đâu? Có phải là làm sai nên không dám vềnhà không.”

Khi bà Kiều nói câu này, vẻ mặt bà lại trở nên khóchịu. Tất nhiên là Vãn Tình nhớ đến việc Kiều Minh Kiều lấy bản hộ khẩucho họ.

“Bà nội vẫn còn tức giận Minh Kiều sao ạ? Muốn trách thì bà cứ trách cháu, là cháu yêu cầu con bé làm như vậy.”

Kiều Tân Phàm vừa nói xong thì liền nhận lấy cái nhìn bất mãn của bà Kiều.Vãn Tình cũng hiểu được lời của bà Kiều, trong lòng bà, việc cô gả choKiều Tân Phàm là một sai lầm. Hiển nhiên là bà không cố ý làm cô xấu mặt nhưng lời bà nói vẫn là đang nhắc nhở cô.

Vãn Tình hơi thản nhiên, cô cũng không nói gì, vượt qua chướng ngại này chính là điều bắt buộc.

Để cuối cùng có thể mỉm cười, cô chỉ có thể nhẫn.

“Nói thật dễ nghe. Bà nội xem như là sống uổng phí rồi, bị anh em các ngườiđùa giỡn xung quanh. Nếu không phải dì Lai mời hai đứa về đây thì chỉ sợ bà muốn gặp các người còn khó như lên trời.”

Đối mặt với sự tứcgiận vô hạn của bà Kiều, Vãn Tình đã có sự chuẩn bị tâm lý. Nhưng côkhông ngờ chủ ý bữa cơm này lại là của Lai Phượng Nghi. Thì ra chính lànhư Kiều Tân Phàm nói, bà ta thật sự đang tạo đường cho con gái mìnhsao?

Cũng ngay lúc này bên ngoài cửa có tiếng tắt máy xe, ngaysau đó là tiếng giày cao gót thanh thúy gõ trên nền đá, sau nữa chính là giọng nói ngọt ngào của Lai Tuyết.

“Bà nội, mẹ, chúng cháu về rồi ạ.~”

Lai Tuyết đang vui vẻ thì nhìn thấy Kiều Tân Phàm và Vãn Tình đang ngồi ở phòng khách, lập tức cô ta im bặt.

Mạc Lăng Thiên đang đi phía sau Lai Tuyết cũng ngẩn ra, hiển nhiên là không ngờ lại gặp Kiều Tân Phàm và Vãn Tình ở đây.

“Mẹ, sao mẹ không nói cho con biết họ đến đây?”

Mặt Lai Tuyết trắng bệch như gặp quỷ, đồng thời cũng thể hiện như bị oan ức vô hạn. Hiển nhiên là gặp lại ở đây, bất cứ ai cũng khó có thể bìnhtĩnh được.

“Nơi này là nhà của anh trai cháu, đương nhiên là chúng có thể đến đây.”

Lời bà Kiều nói cũng có phần không vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.