Phi Tuyết Mộng Hoa

Chương 5




Thời tiết Bắc Kinh càng khô nóng, mấy cơn mưa to cũng không mảy may giảm bớt cái nóng bức của mùa hè, chỉ cần rời khỏi điều hoà là khí nóng lại ập đến. Trang Noãn Thần vẫn tích cực làm việc, vừa dẫn người mới đến công ty đối tác này lại dẫn người cũ đến công ty đối tác khác, mỗi ngày đều nhìn mặt trời to như vậy chạy đi chạy lại trong thành phố Bắc Kinh, cũng may là có xe nếu không thì cô cũng bị ánh mặt trời thiêu cháy mất.

Thực ra thì làn da cô bị phơi nắng nên nhìn khoẻ mạnh hơn, mùa đông thì làn da lại rất trắng nhìn rất nhợt nhạt, như bây giờ thật ra thuận mắt hơn, dĩ nhiên là nếu như bỏ qua vẻ rất mệt mỏi kia. Có một khoảng thời gian, Phương Trình không đến Vạn Tuyên, từ sau buổi giới thiệu ra mắt sản phẩm của Phi Tư Mạch cho đến giờ vẫn chưa thấy xuất hiện lại, hiện giờ tất cả mọi công việc đều là do Trang Noãn Thần quyết định, ngay cả ký hợp đồng mà Phương Trình cũng chỉ uỷ thác một luật sư đến rồi uỷ quyền cho Trang Noãn Thần làm hết.

Đối với hành động của Phương Trình thực ra cô ít nhiều cũng hiểu được, Vạn Tuyên đối với Phương Trình mà nói chỉ có thể xem như là hứng thú, hoặc là nhàn quá nên lập ra để giết thời gian, cho nên anh đối với Vạn Tuyên rất hời hợt, Vạn Tuyên hoạt động tốt cũng là thu hoạch ngoài ý muốn, tâm tư của Phương Trình chỉ tập trung ở tập đoàn Liên Mĩ.

Tuy nói đơn hàng nhận được không lớn, nhưng lai rai, đối với tất cả nhân viên Vạn Tuyên mà nói đã là ủng hộ lớn lao, hơn nữa Trang Noãn Thần cũng rất tin đây mới chỉ là bắt đầu, cô sẽ cùng với những người ở Vạn Tuyên càng làm càng lớn.

Tất cả mọi người sẽ càng ngày càng tốt, bao gồm cả cô.

Nhưng mà, vừa nghe được cuộc điện thoại của Ngải Niệm thì cô như bị dội một chậu nước lạnh, khiến 2 đang sục sôi nhiệt huyết phải rùng mình.

Ngải Niệm gọi điện thoại tới đã là lúc nửa đêm.

Trang Noãn Thần đang bị Giang Mạc giày vò đến mức chỉ còn lại một hơi cuối cùng thì nghe thấy tiếng điện thoại reo, cô mặt tái mét vội vàng với tay qua người Giang Mạc Viễn lấy điện thoại, sau đó chỉ để lại cho Giang Mạc Viễn một bóng lưng.

Ai ngờ điện thoại vừa mới thông chợt nghe đầu bên kia tiếng Ngải Niệm khóc ầm lên, “Noãn Thần, mình phải ly hôn với tên khốn nạn Lục Quân.”

“Hả?” Trong lòng Trang Noãn Thần run lên, không biết là bởi vì lồng ngực của người đàn ông phía sau lưng lại áp sát đến hay là do lời nói của Ngải Niệm, quay đầu nhìn đồng hồ thì đã là mười hai giờ, đỉnh đầu bắt đầu nổi một trận gió lạnh. Ngải Niệm không phải là người hay nói bừa, trừ khi là thật sự đã gặp phải chuyện lớn gì đó nếu không sẽ không gọi điện thoại quấy rầy người khác như vậy.

“Noãn Thần, mình… Hu…hu…” Trong điện thoại Ngải Niệm khóc không thành tiếng, khóc đến mức nấc lên.

Mà bên này Giang Mạc Viễn lại bắt đầu rục rịch, hứng trí của anh mới khơi dậy lại bị cắt đứt khiến anh bất mãn cúi đầu cắn nhẹ vào đầu vai cô, bàn tay to thuần thục đi xuống, tham lam hướng vào bên trong đầm lầy làm anh si mê.

“Ngải Niệm, trước tiên cậu hãy nín đi đã, nói cho mình nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hai loại cảm giác lạnh, nóng. Trời ạ, mỗi tế bào toàn thân Trang Noãn Thần đều bị động tác quen thuộc của Giang Mạc Viễn khơi dậy, cô hận đến mức vội vàng quay đầu lại đẩy anh ra, dùng ánh mắt ý bảo anh dừng lại.

Giang Mạc Viễn lại nhếch môi cười xấu xa, sau khi bị cô đẩy ra thì lại cô lại, hôn men theo đó, nhiệt tình cắn nuốt mỗi tấc da thịt của người trong lòng.

Trong điện thoại, Ngải Niệm càng khóc to hơn.

Trang Noãn Thần giãy không ra, cả người ghé vào trên giường, nhìn thấy đầu của anh càng ngày càng cúi xuống dưới, cảm giác nóng bừng quen thuộc kéo dài khiến cho toàn thân cô đều run lên, cô liều mạng đẩy anh ra không cho anh tiếp tục xâm chiếm nữa.

“Bây giờ cậu không ở nhà sao? Lục Quân có ở bên cạnh cậu không? Đưa điện thoại cho anh ta đi.” Nhiệt tình của Giang Mạc Viễn khiến cho cô ngay cả nói chuyện cũng không còn hơi sức, nhưng sau đó tình bạn vẫn chiến thắng, lúc nói chuyện điện thoại vẫn cố gắng giữ cho giọng nói được bình thường.

Giang Mạc Viễn cũng không làm khó cô, lại áp sát sau lưng cô, một tay nhanh chóng thưởng thức trước ngực cô, một tay không thành thật mà trêu đùa, môi mỏng lại dây dưa trên tóc của cô, từ cằm đến cổ cô đều đỏ lên.

“Mình đang ở khách sạn gần Sùng Văn.” Ngải Niệm nghẹn ngào, khó khắn lắm mới nói rõ ràng một câu.

Câu trả lời bất ngờ khiến Trang Noãn Thần cả kinh, xoay người ngăn lại cánh tay đang có ý xấu của người ở sau lưng mình, giọng nói như chú chim bị người bóp cổ, “Cái gì? Cậu ở Bắc Kinh?”

“Bây giờ nhìn thấy hai mẹ con họ mình đều thấy ghê tởm.” Ngải Niệm nghiến răng nghiến lợi, qua ống nghe điện thoại Trang Noãn Thần cũng có thể dễ dàng cảm nhận được oán hận tận sâu trong lòng cô.

Trang Noãn Thần dùng hết toàn lực đẩy Giang Mạc Viễn ra, cằn nhằn ngồi dậy kéo lấy chăn che thân người lại, “Mau nói địa chỉ cho mình, mình lập tức tới đó tìm cậu.” Lại dặn dò mấy câu nữa mới kết thúc cuộc điện thoại.

Nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, có mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Lục Quân.

Buông tay xuống, khẽ thở dài một hơi, Trang Noãn Thần đứng dậy, sau lưng đột nhiên lại bị người đàn ông ôm lấy, tiếng nói trầm thấp mập mờ vang lên sau gáy cô, “Anh cho em đi chưa?”

“Em phải đi, Ngải Niệm tám phần là có chuyện gì rồi.” Cô tránh khỏi hơi thở ấm áp của anh, có chút lo lắng, như là biểu thị từ nay về sau quan hệ của bọn họ sẽ đi về hướng bình thường, nhưng cô chỉ sợ rằng Giang Mạc Viễn chỉ có ở trên giường thì mới bình thường.

“Việc đang dang dở không thể bỏ thế mà đi được.” Anh hơi nhướng mày lên, con ngươi thâm thuý có chút không vui.

Trang Noãn Thần mặc kệ anh, tay giơ ra đẩy mặt anh lệch sang một bên, “chuyện gì cũng để sau đi, ngộ nhỡ Ngải Niệm nghĩ quẩn thì phải làm sao? Em phải nhanh chóng tới đó xem.”

Vừa lấy váy ngủ qua chuẩn bị mặc thì tay Giang Mạc Viễn lại nhanh chóng đoạt lấy, ôm chặt lấy eo cô, giọng nói trở nên khàn đặc, như là khẩn cầu, “Anh sẽ nhanh mà.”

“Vậy cũng không được.” Cô vội vàng tránh anh, kéo váy ngủ qua liền chạy nhanh vào phòng tắm. Cô làm sao dám ước tính khái niệm thời gian ‘rất nhanh’ của anh.

Giang Mạc Viễn nhìn chằm chằm bóng lưng bỏ trốn của cô, dở khóc dở cười.

Trong chốc lát Trang Noãn Thần đơn giản tắm rửa một chút,lại phát hiện quần áo của cô đã được chuẩn bị sẵn sàng, Giang Mạc Viễn cũng đã ăn mặc chỉnh tề, có vẻ như muốn ra ngoài.

“Anh làm gì vậy?” Cô đi tới, vừa lấy quần áo vừa hỏi.

“Lái xe chở em đi.” Giang Mạc Viễn vừa trả lời vừa đeo đồng hồ.

Trang Noãn Thần trừng mắt nhìn anh, hơn nửa ngày mới nói tiếp, “Không cần đâu, em tự mình lái xe qua đó được rồi.”

“Tự em xem xem bây giờ là mấy giờ rồi?” Anh tức giận nói, lại không đợi cô mở miệng mà nói luôn, “Nhanh lên, nếu không anh đổi ý thì em đừng hòng ra khỏi cửa.”

Cô nghe vậy vội vàng cúi đầu thay quần áo.

***

Chờ Trang Noãn Thần đến tận nơi thì không ngờ rằng Hạ Lữ cũng đang ở đó, hiển nhiên cô ấy cũng bị Ngải Niệm gọi đến. Vẻ mặt nhập nhèm buồn ngủ sau khi thấy Trang Noãn Thần thì tỉnh táo hơn một chút, sắc mặt nhanh chóng trở nên mất tự nhiên.

Trang Noãn Thần cũng không ngờ tới là Hạ Lữ cũng đang ở đây, ngẩn người một lát rồi mới tiến lên.

Mạnh Khiếu ngồi trên sô pha, thấy bọn họ đến liền chủ động đứng dậy tiếp đón, Giang Mạc Viễn thấy Mạnh Khiếu cũng ở đây thì đuôi lông mày nhếch lên một cách nghi ngờ, Mạnh Khiếu lại mở miệng trước, “Ba người cứ nói chuyện đi, tôi và Mạc Viễn ở ngoài kia chờ, lúc nào cũng chờ đợi mệnh lện của ba người.” Nói xong liền ra hiệu với Giang Mạc Viễn.

Giang Mạc Viễn giơ tay vỗ nhẹ lên đầu vai Trang Noãn Thần, sau đó nối gót Mạnh Khiếu đi ra khỏi phòng ngủ.

Trên giường lớn của khách sạn là một đống khăn giấy bị ném loạn xạ, dễ thấy được là trước khi Hạ Lữ đến thì Ngải Niệm đã khóc một trận long trời lở đất rồi, viền mắt đỏ au như mắt thỏ, thằng bé đang ngủ, hồn nhiên không biết chuyện gì đang diễn ra. Hạ Lữ không biết nên nói gì với Trang Noãn Thần cho nên im lặng, khẽ thở dài một hơi rồi ngồi xuống sô pha.

Trang Noãn Thần ngồi xuống bên giường, khẽ gọi tên Ngải Niệm, Ngải Niệm ngước mắt lên nhìn cô, nghĩ nghĩ sau đó vành mắt lại đỏ lên, tay với ra ôm lấy cổ cô khóc rống lên.

“Cậu mới sinh con chưa được bao lâu đừng khóc nữa, khóc như vậy sẽ hỏng mắt mất đấy.” Trang Noãn Thần nhìn cô khóc liền thấy đau lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô, “Trước tiên cậu hãy nói cho mình biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Ngải Niệm vẫn khóc không thành tiếng.

Rơi vào đường cùng, Trang Noãn Thần đành phải nhìn về phía Hạ Lữ vẫn đang ngồi im lặng, dùng ánh mắt hỏi chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng Hạ Lữ cũng lắc đầu, cô cũng tới chưa được bao lâu, chỉ thấy Ngải Niệm khóc mãi, thật vất vả mới ngừng lại được thì Trang Noãn Thần lại tới.

“Ngải Niệm…” Trang Noãn Thần rất lo lắng, tay hơi đẩy cô ra rồi nói chân thành, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu cứ khóc như vậy cũng chỉ khiến mình và Hạ Lữ chỉ lo lắng suông thôi.”

“Đúng vậy Ngải Niệm, cậu mà còn khóc vậy nữa thì thằng bé cũng sẽ bị cậu khóc đến thức dậy luôn đấy.” Hạ Lữ đứng dậy đi tới, tay vỗ vỗ bả vai Ngải Niệm.

Ngải Niệm lấy khăn giấy chà lau nước mắt nước mũi, giương mắt lên nhìn hai người, nức nở nói, “ Trước khi kết hôn Lục Quân đã phản bội mình, mình nghĩ kết hôn rồi có con thì hắn sẽ an phận thủ thường… Lúc trước mình nên bỏ đứa nhỏ rồi chia tay với hắn, lúc đó nếu làm như vậy thì hôm nay mình cũng sẽ không phải chịu ấm ức lớn như vậy…”

Trên đường đến đây Trang Noãn Thần cũng đã nghĩ tới khả năng này, không phải cô không biết mẹ chồng Ngải Niệm gian xảo như thế nào, nhưng theo tính tính của Ngải Niệm thì cũng không vì mẹ chồng mà quyết định ly hôn với Lục Quân, có thể khiến Ngải Niệm nổi trận lôi đình như vậy có lẽ là vì Lục Quân đã làm chuyện sai trái, chỉ là cô không nghĩ là lần này Ngải Niệm còn ôm cả con theo, có thể thấy được là quá đau lòng.

“Ý của cậu là Lục Quân lại ra ngoài ngoại tình?” Trang Noãn Thần vừa tức tối.

“Hắn đâu chỉ ngoại tình, hắn còn khiến người ta lớn bụng nữa… hu hu…” Ngải Niệm nói xong lại khóc tiếp, hai mắt oán giận như có thể giết người, hai tay đều run lên, “Ả hồ ly kia không biết xấu hổ còn vác bụng bầu tìm tới nhà. Mình ước gì có thể giết chết thằng khốn Lục Quân kia? Hạng phụ nữ gì vậy? Con điếm không biết xấu hổ? Cô ta đi ra đường sao không bị xe tông chết đi cho rồi?”

Trang Noãn Thần nghe vậy thì ngẩn cả người ra, không nghĩ tới chuyện lại đi đến mức này.

Sắc mặt Hạ Lữ nhìn qua không được tốt lắm, nhất là sau khi nghe thấy Ngải Niệm mắng người đàn bà kia, thật lâu sau cô mới mở miệng nói, “Người phụ nữ đó cậu đã từng gặp qua chưa?”

“Mình đúng là con ngốc. Ả hồ ly kia chính là nhân viên thực tập ở công ty Lục Quân, trước đó ở công ty Lục Quân mình có gặp cô ta một lần, vẫn cười chào hỏi rồi còn khen cô ta xinh đẹp, ai biết con điếm ở cùng với Lục Quân lại chính là cô ta. Tới hôm nay, mình mới biết được hai người kia đã có quan hệ mờ ám từ lâu rồi, Lục Quân còn nhờ bạn bè chuẩn bị nhà cho ả nữa. Đêm qua, con điếm đó vác cái bụng bầu năm tháng tìm đến nhà, Lục Quân thấy như vậy thì sợ tới mức không dám nói một tiếng, mình vậy mới biết, trong lúc mình khổ sở mang thai con hắn, hắn lại tằng tịu với con kia. Mình phải ly hôn với hắn. Loại người này mình không muốn sống chung một ngày nào nữa, nghĩ đến hai người bọn họ mình lại thấy ghê tởm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.