Phi Trần

Chương 4: Căn Hộ Bị Đột Nhập




Lộ Hướng Đông vội vàng nói: “Ba, Tiểu Phàm là con trai của con, vốn dĩ đã nên mang họ Lộ, nhưng bây giờ lại mang họ Dư, con có lỗi với đứa con này, con có lỗi với hai mẹ con họ. Nếu con biết từ sớm, thì cũng không đến nỗi để đứa bé phải chịu khổ như vậy.” Lộ Hướng Đông nhớ đến gương mặt của Dư Viễn Phàm, liền cảm thấy xót xa.

Ông lão khinh bỉ: “Có lỗi? Ôi… anh có lỗi với nhiều người nhỉ?”

“Ba, ba biết đây, con vẫn luôn cực kỳ muốn có thêm một đứa con trai nữa, xin ba nể tình Tiểu Phàm cũng là con cháu nhà họ Lộ, để Tiểu Phàm vào nhà họ Lộ sinh sống…” Bây giờ Lộ Hướng Đông không dám nói, để Dư Mộng Nhan cùng vào, anh ta chỉ nói đến Dư Viễn Phàm.

Chỉ cần có một người khiến ông lão phá lệ lần này, thì lần sau sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Lộ Hướng Đông tin rằng, Dư Viễn Phàm xuất sắc như vậy, chỉ cần ông lão tiếp xúc với cậu, thì nhất định sẽ yêu quý.

Ông lão nện chiếc gậy xuống dưới đất: “Hôm nay tôi chỉ hỏi anh một câu, nếu như tôi không đồng ý thì sao?”

Lộ Hướng Đông nghiến răng, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt vừa sợ hãi vừa lo lắng, nhưng lại kiên quyết nói: “Thế thì… con sẽ cầu xin đến khi nào ba đồng ý thì thôi. Ba, đó là con trai của con, con không thể để mặc nó.”

Ông lão gật đầu: “Được, vậy hôm nay tôi nói rõ cho anh biết, không thể nào, vẫn là câu nói đó. Chỉ cần tôi còn sống ngày nào, thì ngày đó Dư Mộng Nhân không được bước nửa bước vào cái nhà này. Cũng giống như vậy, chỉ cần tôi còn sống, thì đứa con trai của cô ta cũng đừng mơ được làm thiếu gia nhà họ Lộ. Tôi chỉ thừa nhận có một đứa cháu là Lộ Tu Triệt.”

Lộ Hướng Đông vốn cho rằng ít ra cũng là một đứa con trai, cho dù ông lão từ chối, thì cũng phải suy nghĩ nghiêm túc sau đó mới quyết định, nhưng không ngờ rằng, ông lão lại từ chối nhanh như vậy, hơn nữa lại triệt để đến thế, hắn lo lắng nói: “Ba ơi, Tu Triệt là cháu ba, Tiểu Phàm cũng thế, ba không thể… thiên vị như thế được.”

Ông lão cười lạnh: “Tôi cứ thiên vị thế thì sao nào? Anh tiếc đứa con trai đó, chứ với tôi, nó không đáng một cắc, tôi cũng nói luôn cho anh biết, đứa bé mà con tiện nhân đó sinh ra, nuôi lớn, thì có thể xuất sắc đến cỡ nào?”

“Ba, Dư Mộng Nhân, cô ta không phải… tiện nhân. Ba, con mong ba đừng nhìn Dư Mộng Nhân bằng con mắt đầy thành kiến đó nữa. Cô ấy rất tốt, rất lương thiện, Tiểu Phàm cũng rất xuất sắc, ba còn chưa tiếp xúc với bọn họ, làm sao biết được họ là những người như thế nào?”

Lộ Hướng Đông rất ít khi dám phản bác ba mình như thế này.

Những lời đó, cũng là hắn đã phải lấy hết can đảm. Hắn nghiêm túc nói: “Con tin rằng, chỉ cần ba cho họ có cơ hội tiếp xúc với ba, ba sẽ phát hiện ra rằng bọn họ thực sự rất tốt…”

“Hả, rất tốt? Anh tưởng rằng tôi sẽ cho họ cơ hội bước vào nhà họ Lộ?”

“Ba, cầu xin ba chiều ý con lần này, con xin ba đấy…” Lộ Hướng Đông quỳ lạy ông lão: “Ba, ba nói gì con cũng đã nghe rồi, thế nhưng Tiểu Phàm là con trai con, là một người ba, sao con đành để nó chịu khổ ở ngoài được? Con cầu xin ba, nếu ba không đồng ý… thì con sẽ quỳ ở đây không đứng dậy.”

Lộ Hướng Đông cứ quỳ ở đó, anh ta hy vọng rằng có thể thuyết phục được ông lão.

Đồng ý cho Dư Viễn Phàm vào nhà họ Lộ không phải là vấn đề. Nếu như nó thực sự là con cháu nhà họ Lộ, ông Lộ cảm thấy cũng nên quay về.

Thế nhưng, nếu để nó quay về, thì theo đó sẽ là vô vàn phiền phức.

Thế nên…

Ông Lộ đứng dậy: “Anh muốn quỳ thì cứ quỳ đến chết đi, nhưng hôm nay tôi cho anh hai sự lựa chọn, một là tiếp tục làm con trai tôi, hưởng thụ tiện nghi và tôn quý mà nhà họ Lộ đem lại cho anh, hoặc là… cút đi, tôi không còn quan hệ gì với anh…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.