Phi Trần

Chương 34: Lan Thùy Chi Tứ Thảo Nhi Lãnh Chịu Hậu Quả 2




Con ngươi Lãnh Tư Thần chậm rãi đông lại thành băng, lảo đảo đi từng bước tới gần cô, nói: “Ha ha, không có bất cứ quan hệ gì? Cần anh đi làm xét nghiệm ADN sao?

Hạ Úc Huân, từ lúc bắt đầu anh liền biết là em, đừng nói em chỉ là hóa trang, cho dù em hóa thành tro anh cũng không thể nào không nhân ra em!

Anh có trăm ngàn cách để vạch trần em, xé mở gương mặt thật của em, nhưng, anh không làm! Bởi vì anh sợ hãi, sợ em lại giống 5 năm trước trốn anh!

Đêm nay, em không màng nguy hiểm tiết lộ thân phận cứu anh, bảo vệ anh, em biết anh có bao nhiêu vui vẻ, bao nhiêu kích động không?

Anh cho rằng em vẫn còn yêu anh, anh cho rằng em vẫn còn để ý anh, cho dù chỉ còn một chút cũng làm anh mừng rỡ như điên……

Lòng anh cho rằng anh còn khả năng vãn hồi, nhưng, em lại một lần tàn nhẫn mà đem anh nhốt vào địa ngục!”

Hạ Úc Huân sắc mặt trắng bệch, từng bước lui về phía sau, gắt gao cắn môi, không nói gì.

Lãnh Tư Thần bóp vai cô, tiếp tục tới gần, nói: “Tiểu Huân, hiện tại anh có thể cho em mọi thứ, bao gồm cả cảm giác an toàn, không còn ai có thể thương tổn em, không còn ai có thể ngăn cản chúng ta ở bên nhau, vì sao em không thể tiếp nhận anh?”

“Vì cái gì?” Hạ Úc Huân vẻ mặt thảm đạm cười nhẹ một tiếng, rốt cuộc rốt cuộc không thể chịu đựng được mà quát lên: “Anh có thể cho tôi mọi thứ? Anh chắc chắn thật sự có thể cho tôi mọi thứ sao? Vậy anh có thể làm ba tôi sống lại không?

Lãnh Tư Thần, đừng cho là tôi không biết ba tôi chết như thế nào! Ông ấy là bị anh em tốt của anh ra tay giết chết! Ông ấy là bị con gái bảo bối một tay nuôi lớn ra tay hại chết!

Anh bảo tôi phải làm sao tiếp nhận anh? Anh bảo tôi sao có thể yên tâm thoải mái mà cùng anh bên nhau? Anh bảo tôi có tư cách gì mà hạnh phúc? Lãnh Tư Thần, anh nói! Anh nói đi!”

Đôi mắt Lãnh Tư Thần tràn đầy thâm trầm đau đớn cùng vô lực, nói: “Tiểu Huân…… Anh có thể đền bù! Anh có thể bù đắp cho em! Dùng mọi thứ của anh!”

Hạ Úc Huân lắc đầu đẩy anh ra, nói: “Tôi không cần anh đền bù, chỉ cần anh đừng bào giờ xuất hiện trước mặt tôi! Chỉ cần anh rời khỏi tôi! Tôi vừa thấy anh liền sẽ nghĩ đến cái chết của ba! Anh rốt cuộc hiểu hay không? Vì sao tôi đã thối lui đến tình trạng này, anh vẫn không chịu buông tha cho tôi?”

“Ha, anh không buông tha em ư?” Lãnh Tư Thần đột nhiên có chút điên cuồng nở nụ cười, khóe mắt đều nứt mà nhìn chằm chằm cô, gằn từng chữ một nói: “Hạ Úc Huân, từ đầu tới đuôi, đều, là, em, không, buông, tha, anh!

5 năm trước là như thế này, 5 năm sau cũng là như thế này!

Em biết 5 năm qua anh như thế nào mà vượt qua hay không? Mặc kệ anh làm cái gì trong đầu đều là em, ban ngày anh nghĩ chính là em, buổi tối nghĩ cũng chính là em, ngay cả trong mơ cũng là em! Suốt 5 năm qua anh chưa từng có một giấc ngủ trọn vẹn!

Anh chỉ có thể nói với bản thân mình rằng, em vẫn chưa chết, em vẫn còn tồn tại ở một góc nào đó trong thế giới này, chỉ có không ngừng tìm kiếm em, anh mới có thể sống sót!

Em chiếm cứ tim anh, xâm chiếm toàn bộ sinh hoạt, thậm chí làm anh trở nên không giống chính mình, mà hiện tại em lại nói với anh, là anh không buông tha em ư?

Bước tiếp theo em lại muốn làm cái gì? Có phải lại muốn mang con trai anh trốn tránh không bao giờ xuất hiện trong thế giới của anh hay không hả?

Hay là lại tiếp tục giả chết, nhìn anh mỗi ngày hệt như người vô dụng sống ở trên đời này?

Hạ Úc Huân! Tim em rốt cuộc là làm bằng cái gì vậy?”

Lãnh Tư Thần loạng choạng thân thể, sắc mặt tái nhợt đến không còn một tia máu, tựa hồ giây tiếp theo liền sẽ ngã xuống: “Xin lỗi, Tiểu Huân, ngoại trừ việc dùng cả đời anh để đền bù, anh không còn bất cứ phương thức đền bù nào khác nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.