Phi Trần

Chương 3: Ngồi Cạnh Loại Người Như Anh Tôi Cảm Thấy Không An Toàn !




"Ba, lúc nãy khi con đến gặp Dư Mộng Nhân, con... đã gặp được con trai mình rồi, con gặp được Tiểu Phàm rồi, ba nhìn xem... ba nhìn xem, đây là ảnh của nó…”

Lộ Hướng Đông run rẩy móc từ trong túi ra một bức ảnh, đây là bức ảnh anh mang về từ chỗ Dư Mộng Nhân, là ảnh gần đây của Tiểu Phàm. Đứa trẻ trong bức ảnh khôi ngô tuấn tú, nhìn qua rõ ràng có nét hao hao giống Lộ Hướng Đông.

“Ba, ba nhìn xem… đứa trẻ trong ảnh tên là Dư Viễn Phàm, là đứa con trai mà Dư Mộng Nhân sinh cho con, năm đó… khi con và Dư Mộng Nhân chia tay, cô ấy đã có thai rồi, lớn hơn Tiểu Triệt một tuổi. Thằng bé này học giỏi, tốt bụng, thầy cô giáo và bạn bè ở lớp, hàng xóm láng giềng không ai không yêu quý.”

Lộ Hướng Đông không ngớt lời khen ngợi Dư Viễn Phàm trước mặt ông lão. Hắn hy vọng rằng, ông lão cũng sẽ coi trọng và yêu quý đứa trẻ này như anh ta…

Như thế, hắn mới có thể thuyết phục ông lão cho hai mẹ con họ vào nhà.

Ông Lộ thậm chí còn không đón lấy bức ảnh, chỉ lạnh lùng lướt mắt qua. Ngày 30 Tết hôm đó, Lộ Hướng Đông đã nói với ông rằng, giữa Dư Mộng Nhân và hắn còn một đứa con trai, hắn muốn đón Dư Mộng Nhân và đứa trẻ đó về nhà họ Lộ chăm sóc.

Lúc đó ông lão không đồng ý, sau đó Lộ Tu Triệt gặp chuyện, chuyện đó dẹp sang một bên.

Lộ Hướng Đông thấy ông lão không cầm bức ảnh, trong lòng lo lắng: “Ba, đây là cháu nội của ba, cháu cả của ba…”

Ông lão lạnh lùng đáp: “Tôi chỉ có mình đứa cháu duy nhất là Lộ Tu Triệt.”

Ông Lộ nghi ngờ không biết đứa trẻ này là thật hay giả, cho dù là thật, ông cũng chẳng thèm đếm xỉa.

Ông còn không phải là đứa con trai ngu ngốc của mình, có Phật vàng ở nhà không cung phụng, lại ra ngoài nhặt chiếc lá rách về.

Với một đứa cháu lớn chưa từng gặp bao giờ, so với một đứa từ nhỏ đến lớn ở bên cạnh, hơn nữa là một đứa cháu mà đối với ông không thể nào thay thế được, giữa hai bên, ông lão quá dễ dàng lựa chọn.

Lộ Hướng Đông vẫn đang quỳ, lết về phía trước: “Ba, ba tin con, đây cũng là con trai của con, bao nhiêu năm nay, con vẫn luôn có lỗi với hai mẹ con họ, Dư Mộng Nhân sảy thai không có ai chăm sóc, Tiểu Phàm mới đến chăm sóc cô ta vài hôm. Vốn dĩ hai mẹ con họ đã thỏa thuận rồi, đợi Dư Mộng Nhân khỏe hẳn, hai mẹ con họ sẽ quay về Tùng Thành không bao giờ quay lại thủ đô nữa. Dư Mộng Nhân nói không muốn tiếp tục lằng nhằng với con, là do con thuyết phục mãi mới giữ họ lại được…”

Ông lão lắc đầu, cái đồ ngu ngốc này, “Anh chắc chắn rằng đây là con trai anh?”

Lộ Hướng Đông gật đầu: “Ba, con chắc chắn, con đã nhìn kết quả xét nghiệm AND rồi, bệnh viện tử tế làm, rất đáng tin cậy…”

“Tận mắt nhìn thấy cũng chưa chắc đã là thật, tôi sớm đã nói với anh rồi.”

“Ba, Tiểu Phàm có nét giống con, ba nói xem, nếu không phải ba con, thì làm sao có thể giống con được?” Lộ Hướng Đông đặt bức ảnh bên cạnh mặt mình để ông lão tự nhìn.

Ông lão lắc đầu, Lộ Hướng Đông bị Dư Mộng Nhân gạt, bây giờ lại gặp cả đứa bé đó rồi, toàn tâm toàn ý nghiêng về bên đó, có nói gì chắc cũng không nghe lọt tai.

Một người tính toán tường tận như Dư Mộng Nhân, nếu trong tay có một quân bài tốt như vậy, thì sao không tìm đến Lộ Hướng Đông sớm hơn?

Phải biết rằng, mẹ của Lộ Tu Triệt đã mất từ rất sớm.

Ông lão nhất quyết không tin Dư Mộng Nhân, ông không tin được người đàn bà đó.

“Mục đích của anh hôm nay đến tìm tôi là muốn tôi đồng ý cho thằng bé đó vào nhà đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.