Phi Trần

Chương 2: Gặp Lại Người Cũ




Lộ Hướng Đông nhớ lại thủ đoạn của ba mình, hai đầu gối lại bắt đầu mềm nhũn, run rẩy. Hắn chủ động quỳ xuống: “Ba, ba… nghe con giải thích đã, con biết ba không vui, không muốn con đi gặp Dư Mộng Nhân, nhưng, chuyện này… con không thể không đi được.”

Hắn biết rằng, ông lão nhất định đã biết tin rồi, ông có cách của riêng mình, đến cả con trai ruột cũng theo dõi được.

Lộ lão gia nắm chặt lấy cây gậy trong tay: “Được, vậy anh nói xem, con tiện nhân đó có chuyện gì mà khiến anh không thể không đi được?”

Lộ Hướng Đông là con trai của ông, bình thường vẫn rất sợ ông, nhất là sau lần trừng phạt như vậy, mà vẫn còn dám đi gặp Dư Mộng Nhân, chứng tỏ rằng, bên ấy nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, hoặc là Dư Mộng Nhân đã làm gì đó, khiến Lộ Hướng Đông không mang đến cả sự sợ hãi của mình, nhất quyết đến bằng được.

Lộ Hướng Đông đau lòng nói: “Ba, Dư Mộng Nhân… sảy thai rồi…”

Ông lão sững sờ, sảy thai?

Khóe mắt Lộ Hướng Đông đỏ hoe: “Ba, Dư Mộng Nhân sảy sai là do con đánh, hôm đó ở ngoài cửa lớn, ba cũng nhìn thấy đó, con đạp thẳng chân vào bụng cô ta, đứa bé đã được hai tháng rồi, nhưng con đã tự mình đạp chết nó. Ba, đó là con của con, mà con lại tự mình giết nó…”

Lộ lão gia trở nên do dự, sảy thai rồi, cái này….

Ông hiểu con trai mình, Lộ Hướng Đông không phải một người bụng dạ tàn nhẫn, tin tức đó đúng là đã lôi kéo được hắn, nhưng... tin này là thật hay giả, ông lại không thể dễ dàng tin ngay được.

“Cô ta nói với anh, cô ta sảy thai rồi?”

Lộ Hướng Đông gật đầu: “Đúng vậy, lúc con đến, mặt mũi cô ta xanh xao, người ngợm yếu đuối nằm trên giường, vô cùng tiều tụy. Ba… không phải cô ta bảo con đến là con chủ động đến.”

Lộ lão gia khinh bỉ, ngu ngốc như con ông, người ta thực sự không cần bảo đến, chỉ cần hai chữ “sảy thai”, là đủ để anh ta ngoan ngoãn chạy đến rồi.

Ông lão thực sự không thể hoàn toàn tin vào những lời Dư Mộng Nhân nói.

Cho dù cô ta thực sự có thai rồi, cũng thực sự sảy thai rồi, sau khi ông lão ngạc nhiên, ông lại cảm thấy sảy thai là tốt.

Không thì, có thai thật, con đàn bà đó lại không khiến cho đứa con trai ngu ngốc của ông tìm một cách đưa cô ta vào nhà… ông không tin con đàn bà đó có thể sinh ra đứa cháu tốt đẹp thế nào.

Thế nên, ông lão không hề đồng cảm với Dư Mộng Nhân, ông lạnh lùng nói: “Hướng Đông, anh nên biết tính tôi, những gì tôi nói, không bao giờ không làm cả…”

Lộ Hướng Đông bị những lời của ông lão làm cho run lẩy bẩy, nhưng cứ nghĩ đến Dư Viễn Phàm, hắn lại lấy hết can đảm nói: “Ba, lần này con hành động như vậy là có lý do, xin ba tha thứ cho con, hơn nữa… may mà hôm nay con đã đến đó, không thì con sẽ phải hối hận cả đời.”

Hắn đã hứa với Mộng Nhân và Tiểu Phàm, nhất định phải đón hai mẹ con họ vào nhà, cho họ danh chính ngôn thuận, nhất định hắn phải thành công.

Cho dù ông lão nói gì, anh ta cũng phải chống cự được, lần này nhất định không được thỏa hiệp.

Ông lão cười lên thành tiếng, “Lộ Hướng Đông, anh có biết mình đang nói gì không?”

Lộ Hướng Đông sợ hãi đến mức suýt nữa ngã sụp xuống, ông lão rất ít khi cười, một khi đã cười rồi, thì đúng là đen đủi, thế nên hắn vội vàng giải thích, “Ba, đương nhiên là con biết, ba có biết hôm nay con còn gặp ai rồi không? Ba... con có con trai rồi, đứa con trai thứ hai… bây giờ con có hai đứa con trai rồi…”

Ông lão đã giơ sẵn chiếc gậy trong tay lên, ngay thấy những lời mà Lộ Hướng Đông nói ra, liền sững người: “Anh nói gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.