Phi Trần

Chương 19: Từ An An Đau Khổ




Tống Hoài Thừa, Lê Hạ và Từ Hành lớn lên với nhau từ nhỏ, sau đó đều trở thành anh em tốt của nhau. Tống Hoài Thừa tính tình trầm ổn, tính cách Lê Hạ thì hướng ngoại, còn Từ Hành lại là sự trung hòa giữa tính cách của hai người kia.

Ba người cùng nhau trưởng thành, từ khi còn học tiểu học đã làm nên một nhóm nhỏ, khi đó còn có cả Chu Hảo Hảo nữa.

Ngày ngày, mấy người đều cùng nhau từ một khu đi đến trường, trên đường tràn ngập sự vui vẻ, không bao giờ hết chuyện để nói.

Đó là vào năm thứ hai của tiểu học, Lê Hạ tách ra khỏi cả nhóm vì phải ra nước ngoài học tập. Có khi đến vài năm mới quay về một lần, mà lần nào cũng phải tụ tập cùng những người bạn hồi nhỏ vài ngày.

Chu Hảo Hảo rất thích Tống Hoài Thừa. Nhưng sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô lại lựa chọn ra nước ngoài du học. Khi cô đã xuất ngoại, Lê Hạ cuối cùng cũng trở về.

Nhóm bạn lại tụ tập trong một quán karaoke, nhạc vang lên không ngừng nghỉ. Khi đó, Chu Hảo Hảo có tâm sự, buồn bực không nói một câu, cả Tống Hoài Thừa trầm mặc ngồi một bên, im lặng không nói. Lê Hạ thì không tim không phổi, tay cầm mic vẫn hát hò như thường, “Hay lắm, tiếp theo chuyển bài <Xin hãy chia tay> của Vương Lực Hoành đi.”

Chu Hảo Hảo nâng mí mắt, không để ý đến anh ta. Cô bất giác cắn môi, di chuyển về phía Tống Hoài Thừa, “Hoài Thừa, chúng ta hát một bài đi?”

Tống Hoài Thừa nhíu mày, chỉ về phía Lê Hạ, “Anh không hát, em sang kia hát với Lê Hạ đi.”

Lê Hạ nhìn hai người, lúc này đoạn nhạc dạo đã bắt đầu vang lên.

“Phải chăng vì kinh ngạc nên không thốt nên lời

Đúng vậy, em hỏi anh muốn chia tay ư?

Từng cho rằng anh phục tùng giống như cừu non

Giải thích ra sao khi anh trở mặt trong chớp mắt, anh nói đi

Có lẽ nên tự nhìn lại mình rồi hẵng nói chuyện tiếp

Được buông tha như vậy em xứng đáng ư

Nếu như em từng là kẻ du mục xấu xa anh có thể cho em không

Hãy thử ôm nhau một chút xem sao.”

Chu Hảo Hảo bỗng buông tay thả mic xuống, loa vang lên một âm thanh vang dội chói tai, Lê Hạ vội bịt tai lại, “Hảo Hảo, em làm cái gì thế?”

Chu Hảo Hảo khóc, “Hoài Thừa, đã như vậy, bốn năm sau em sẽ quay lại.” Cô khóc vô cùng thương tâm, mà biểu hiện trên khuôn mặt Tống Hoài Thừa lại không có nhiều thay đổi, thậm chí anh còn không có ý định an ủi cô.

Từ Hành đi đến bên cạnh Chu Hảo Hảo, chàng hiệp sĩ cuối cùng cũng ra tay. Kéo cô ấy, nhìn về phía Tống Hoài Thừa, “Hoài Thừa, Hảo Hảo sắp đi rồi, cậu trò chuyện với cô ấy một chút.”

Lê Hạ không quan tâm chen vào, “Bây giờ xuất ngoại cũng dễ, Hảo Hảo, em không cần phải quá thương tâm như vậy.” Nhưng mà thật ra anh ta cũng không biết trong lòng Tống Hoài Thừa có Hảo Hảo hay không.

Tống Hoài Thừa đứng lên, “Hảo Hảo, em có việc gì cần làm thì làm cho xong đi, đừng quá quan tâm đến anh làm gì.”

Chu Hảo Hảo vẫn khóc, nửa lôi nửa kéo cánh tay của anh, “Em chỉ sợ anh sẽ không quan tâm đến em thôi, Hoài Thừa…”

“Sao có thể như vậy, em là bạn của anh mà.”

Lê Hạ nhướng mày, người ta khóc đến như vậy mà có thể muốn làm bạn bè với cậu à? Chu Hảo Hảo không khỏi lo lắng, là vì lần này cô sẽ đi lâu như vậy, chỉ sợ Tống Hoài Thừa sẽ có quan hệ với người con gái nào khác thôi. Ôi, bộ dạng Hoài Thừa lạnh lùng như có thể làm người ta chết vì đóng băng như vậy thì làm gì có cô bé nào sẽ thích cậu ta chứ.

Chu Hảo Hảo luôn khao khát có được một câu hứa hẹn từ anh, mà Tống Hoài Thừa thì hết lần này đến lần khác đều không hiểu phong tình là gì.

Lê Hạ cũng bất đắc dĩ, ngồi xuống, nhìn mấy người trước mặt. Tam giác tình ái ba người này, anh ta cũng chỉ là một người ngoài cuộc đứng nhìn mà thôi.

Năm đó, Chu Hảo Hảo vừa nức nở vừa ra sân bay, Chu gia nói chuyện với Tống Hoài Thừa, bảo anh đi an ủi cô vài câu.

Lúc ấy Lê Hạ cũng muốn đến góp vui, bởi vì thật sự không chịu được, đây là việc lớn của quốc gia không đi không được.

Vài năm về sau, Lê Hạ ở nước ngoài vì bận nhiều việc học nên mãi sau khi tốt nghiệp rồi mới về. Khi đó, Tống Hoài Thừa đã ly hôn, nghe nói rằng chính người vợ kia đã đệ đơn ly hôn.

Mà Tống Hoài Thừa cũng khác nhiều so với ngày xưa, dường như đã thay đổi thành người khác vậy. Lê Hạ cũng nghi hoặc, anh ta thấy Tống Hoài Thừa cũng đau khổ, nhưng tại sao lại phải đi đến kết cục này với người kia?

Sự hận thù tốt hơn hạnh phúc sao?

Mà Tông Hoài Thừa trước mặt anh ta cũng chưa bao giờ nhắc tới người vợ kia.

Bốn năm sau đó, khi Cố Niệm trở về, mang theo một đứa trẻ không thể nói chuyện, anh ta chứng kiến Tống Hoài Thừa khiếp sợ, bàng hoàng, bất đắc dĩ, đau khổ và còn cả tiếc nuối.

Tuy Tống Hoài Thừa có vẻ lạnh lùng, nhưng lại là một người mang theo nội tâm khao khát hạnh phúc. Nhưng chính tay anh lại là người bóp nát hạnh phúc của mình.

Đứa trẻ cũng trở thành sự ràng buộc giữa anh và Cố Niệm. Anh cố chấp bắt buộc đứa bé phải về với mình.

Tống Hoài Thừa đã từng hoàn toàn mất lý trí.

Lê Hạ vẫn có cảm giác rằng anh ấy làm vậy cũng chỉ vì muốn Cố Niệm quay về với mình. Nhưng vì biết hai người sẽ đi vào ngõ cụt, cũng là do họa từ anh mà ra.

Anh ta tận mắt nhìn Tống Hoài Thừa điên cuồng đến tuyệt vọng. Anh dùng để mọi cách, mọi thủ đoạn để ép buộc Cố Niệm. Thế nhưng Cố Niệm cũng liều mạng, cho dù cứng hay mềm cũng không chấp nhận.

Người phụ nữ như vậy mới đáng sợ.

Tất cả mọi người đều nói rằng Tống Hoài Thừa hung ác, Tống Hoài Thừa không có lương tâm. Nhưng Cố Niệm cũng hiểu rõ, trong lòng Tống Hoài Thừa chỉ có đau đớn.

Đối với người mình yêu sâu đậm mà phải dứt khoát nhẫn tâm, ai đau hơn ai, cũng chỉ có người trọng cuộc là hiểu rõ nhất.

Tống Hoài Thừa chưa một lần đề cập tới việc anh và Cố Niệm đã từng kết hôn hai năm. Anh vô cùng rối rắm mâu thuẫn, một bên là mối thù của cha, một bên thì không tự chủ được mà quan tâm Cố Niệm.

Thế nhưng đến cuối cùng, anh vẫn lựa chọn trả thù. Dẫu có thành công, trong lòng lại không có chút thỏa mãn hay sảng khoái.

Người phụ nữ khi chìm vào vòng xoáy tình yêu sẽ trở nên mất lý trí, ví dụ như Chu Hảo Hảo. Cô ta đem hận thù đổ lên đầu Cố Niệm. Lê Hạ cũng thường suy nghĩ, nếu như lúc ấy Chu Hảo Hảo có thể bình tĩnh tỉnh táo hơn, không bị kích động như vậy thì phải chăng, Tống Hoài Thừa đã không đi đến bước đường cùng như vậy.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Cố Niệm vẫn yêu, cho dù là ít hay nhiều. Sự thật là một tia lửa nhỏ cũng có thể tạo nên một đám cháy lớn.

Khi Tống Hoài Thừa rơi xuống biển, mất tích hơn một tháng, chắc hẳn Cố Niệm cũng đã tự suy nghĩ về mọi việc.

Về sau chứng kiến hai người cuối cùng cũng về với nhau, Lê Hạ cũng cảm khái vui mừng thay cho bọn họ. Đương nhiên, người mà bọn họ muốn cảm tạ phải kể đến Diệp Tầm – người con gái ngư dân ở thị trấn nhỏ kia.

Cô ấy mang theo ảo tưởng với Tống Hoài Thừa mà đi tới thành phố D.

Lúc Lê Hạ trông thấy cô, anh đã cảm thấy cô vô cùng ngốc nghếch, cho nên mở miệng nói, “A Cố.” Hoàn toàn không để ý đến mọi người trong phòng bệnh càu nhàu. Tống Hoài Thừa vì đang bận an ủi Cố Niệm, cho nên liền ném Diệp Tầm về phía anh. Không còn cách nào khác, vì là ân nhân của người anh em nên đành phải tiếp đãi chu đáo.

Lê Hạ đưa Diệp Tầm về nhà của Tống Hoài Thừa, còn cô thì như một chú gà con bị lạc đường, ngây ngây ngô ngô. Anh ném chiếc chìa khóa về phía cô, “Cô ở tạm đây đi, có chuyện gì thì gọi tôi. Tôi ở ngay bên cạnh.”

Diệp Tầm gật đầu, trịnh trọng nói, “Cảm ơn.”

Lê Hạ không nói gì thêm, quay đầu vào nhà.

Diệp Tầm vào phòng, nhìn căn hộ tinh xảo trước mắt, tay chân cô có chút luống cuống, tự hỏi người mình cứu không biết là người như thế nào. Cô cẩn thận từng li từng tí đánh giá căn phòng, nhưng cuối cùng cũng chỉ dừng lại phòng khách.

Nhìn chiếc thàm ngà ngà màu sữa, Diệp Tầm tranh thủ cầm quần áo vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Một chuyến đi dài mệt mỏi, người cô cũng đã thấm mùi mồ hôi rồi.

Cô loay hoay trong phòng tắm mãi, cũng không biết cách nào để mở nước ấm.

Lê Hạ đang mang cơm tối đến, chợt nghe thấy một tiếng kêu vang ra từ phòng tắm. Anh vội buông đồ, nhìn thấy đống hành lý bên cạnh ghế sofa, anh nhanh chóng bước đến trước phòng tắm. Gõ gõ cửa, “Này.”

Diệp Tầm kêu to, “Cái ống nước kia hỏng mất rồi.”

Lê Hạ nghe vậy liền xông vào, bọt nước tung tóe khắp nơi, toàn thân Diệp Tầm ướt sũng, vẫn còn đang cố khều lấy gì đó. Anh nhìn bộ quần áo trên người cô, nội y gì đó đều lộ hết. Sững sờ trong chốc lát, anh nhanh chóng rời mắt, tranh thủ lách vào đóng cái van nước.

Lúc đó, chỉ thấy Diệp Tầm mềm nhũn dựa người vào tường.

Anh khẽ ho vài tiếng, ném một chiếc khăn khô về phía cô, không nói năng gì đi ra phòng khách.

Diệp Tầm cúi đầu xem xét, a một tiếng, trượt chân một cái đập đầu vào tường.

Lê Hạ ngoài phòng khách nghe rõ ràng từ đầu đến cuối không khỏi lắc đầu, thầm phán một câu – đúng là nhà quê.

Sau khi thay quần áo sạch sẽ, Diệp Tầm mới lề mề ra ngoài.

Lê Hạ nhướng mày nhìn cô, “Tôi mang cơm tối đến cho cô.”

Diệp Tầm chà xát hai tay, “Lúc nãy, cảm ơn anh, Lê tiên sinh.”

“Tôi đã liên hệ với quản lý tòa nhà rồi, bọn họ sẽ cho người đến sửa.”

“Vâng.”

Lê Hạ đứng lên, “Thế thôi, tôi đi đây.”

“Vâng.” Diệp Tầm cúi đầu thấp đến mức sắp không nhìn thấy mặt rồi. Lệ Hạ quét qua vùng thái dương hơi đỏ của cô, không nói gì.

Đợi Lê Hạ đi rồi, Diệp Tầm mới gào khóc, vừa rồi quả thật là mất mặt!!! Sau khi ăn hết chỗ đồ ăn Lê Hạ mang đến, cô ngồi ở phòng khách vừa xem TV vừa chat với bạn bè trên QQ, buôn về con người lạnh lùng nhà bên cạnh.

Diệp Tầm tìm bạn bè kêu gào oán trách.

Bạn học: Á? Vậy anh ta nhìn thấy cậu khỏa thân rồi sao?

Diệp Tầm: Đâu, lúc ấy mình vẫn mặc quần áo.

Bạn học: Quần áo ướt có khác nhau mấy sao?

Diệp Tầm: …

Bạn học: Cậu muốn đòi người ta chịu trách nhiệm? Diệp Tầm, tranh thủ cơ hội đi! Anh ta không chịu cưới thì đòi phí tổn thất da thịt!!!

Đến lúc này cô quả thật chịu không nổi nữa, lặng lẽ thoát QQ.

Sáng hôm sau, Lê Hạ cùng thợ sửa ống nước tới, phát hiện Diệp Tầm đang ngủ trên ghế sofa, để y kĩ hơn thì thấy cả người cô đang phát sốt, nóng tới mơ mơ màng màng.

Lê Hạ không còn cách nào, dành ngày nghỉ của mình cho cô, mớm cô uống thuốc rồi đo nhiệt độ cơ thể.

Lúc Diệp Tầm tỉnh ngủ, mở mắt ra thì mơ màng thấy một người, “A Cố.”

Lê Hạ quay mặt lại, “Làm cô thất vọng rồi, tôi là Lê Hạ.”

Diệp Tầm dụi mắt, “Tôi tưởng anh ấy về rồi, nhưng nghĩ lại anh ấy vẫn đang ở trong viện, làm sao có thế ở đây được.”

Lê Hạ thoáng nghĩ muốn trêu đùa cô một chút, “Cậu ấy sẽ không bao giờ đến đây đâu.”

“Tại sao lại thế?” Diệp Tầm khó hiểu hỏi.

“Chỗ này là nơi cậu ấy cùng một người con gái khác chuẩn bị làm phòng cưới, nhưng tiếc là không thể đến ở với nhau.” Lê Hạ trầm giọng giải thích, “Hôm qua người con gái cô gặp trong phòng bệnh là vợ trước của cậu ấy.”

“Tôi biết, tên là Cố Niệm. A Cố tiên sinh nói cho tôi biết rồi.” Diệp Tầm nuốt nước bọt, “Lê tiên sinh, tôi biết anh có ý gì. Tôi có thích A Cố, nhưng loại tình cảm này cũng không thể nói rõ ràng. Thấy tình trạng của anh ấy hiện giờ rất khá, tôi cũng đã hài lòng rồi. Anh yên tâm, tôi sẽ không đi quấy rầy để thêm gánh nặng cho bọn họ đâu. Đợi hai ngày nữa tìm được việc, tôi sẽ rời khỏi đây.” Cô mềm mỏng giải thích.

Ngược lại, làm cho anh trở thành người xấu rồi.

Lê Hạ xụ mặt, “Cô định đi đâu? Cô là ân nhân của Tống gia, Tống gia nhất định sẽ báo đáp.”

“Nhưng mà… tôi không cần những thứ kia.” Rồi dừng một chút, “Cha tôi nói rằng đây là duyên phận của tôi và A Cố.”

“Tùy cô.” Lê Hạ nói xong liền đi khỏi.

Một năm sau đó, Diệp Tầm vào làm trong công ty của Tống Hoài Thừa, tiến lên từng cấp một. Cũng không có ai biết đến quan hệ của cô và Tống gia, cô làm việc rất tốt, người trong công ty theo đuổi cô ngày càng nhiều. Ông cụ Tống càng ngày càng quan tâm đến đời tư của cô nhiều hơn.

Mà cô và Lê Hạ vì công việc nên tiếp xúc ngày một nhiều hơn, chỉ là ngoại trừ lúc làm việc, cô cũng không chủ động nói chuyện với anh một câu nào.

Mối quan hệ bất bình thường giữa hai người vẫn là do Cố Niệm nhận ra, nói cho Tống Hoài Thừa biết, nhưng anh cũng không tin lắm. Cho nên hai người liền bày mưu, tạo cơ hội cho Diệp Tầm gặp Lê Hạ một lần.

Như Cố Niệm đã đoán, Lê Hạ trúng kế.

Người yêu cũng cần phải có thời gian riêng tìm hiểu lẫn nhau. Chứ như việc vừa gặp đã yêu xác suất xảy ra cũng không cao lắm, cũng không phải ai cũng có duyên phận như vậy.

Lê Hạ tìm thấy Diệp Tầm trong bữa tiệc, liền lôi cô đi, “Cô là heo à? Mới gặp nhau mà sao lại để hắn ta nắm tay mình là như thế nào?”

Diệp Tầm cũng quýnh lên, “Anh ấy là bác sĩ nên biết xem mạch. Dạ dày của tôi không tốt nên mới cho anh ta xem.”

Lê Hạ tức giận đến độ lông mi cứ nháy nháy, “Cô không biết tự đi bệnh viện mà khám sao?”

Diệp Tầm cũng không hiểu anh bị dính phải cái gì, dường như có vẻ không thích mình cho lắm, “Chuyện của tôi anh quản nhiều thế làm gì?”

“Cái gì?” Lê Hạ cũng không ngờ cái đồ nhà quê này cũng dám nói với anh như vậy, anh cắn răng, “Diệp Tầm!”

Cô vội cúi đầu không dám nhìn anh, “Tôi biết rồi.”

“Cô biết cái gì?” Lê Hạ thở phì phò hỏi, “Tôi hỏi cô..”

Diệp Tầm ngẩng đầu nhìn anh, “Vâng?”

“Trong lòng cô có còn… A Cố hay không?” Hai mắt Lê Hạ sáng ngời nhìn cô chăm chú.

Mắt Diệp Tầm chậm rãi mở to, “Anh nói cái gì?”

“Tôi nói, nếu trong lòng em không còn bóng hình anh ta nữa, thì chúng ta đến với nhau. Nói gì đi chăng nữa, tôi cũng đã nhìn thấy hết rồi. Với tư cách là một người đàn ông, tôi phải phụ trách với em.”

Vẻ mặt Diệp Tầm không thể tin nổi, bị anh nói vậy mà tức giận đến độ vành mắt đều đỏ ửng, “Lê Hạ, sao anh lại đáng ghét như vậy chứ!” Nói xong liền quay đầu chạy đi.

Lê Hạ vội kéo tay cô lại, thấy nước mắt cô tràn mi, anh mấp máy môi, “Đừng khóc nữa, Diệp Tầm, anh rất nghiêm túc.” Anh tiếp tục nói.

Diệp Tầm cũng ngừng khóc, mắt hơi sưng nhìn anh, “Để em cân nhắc đã.”

Lê Hạ lập tức phun máu.

Không lâu sau, Lê Hạ mặt dày tấn công theo đuổi cô thế nào mọi người đều biết. Diệp Tầm cuối cùng cũng là hoa đã có chủ.

Một năm sau, hai người kết hôn, còn Phán Phán là hoa đồng đi trước rải hoa cho họ.

Hạnh phúc của hai người mới bắt đầu.

Dù gặp nhau sớm hay muộn, hạnh phúc bắt đầu không bao giờ là quá muộn hay quá sớm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.