Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc

Chương 50: Nhị duyệt xuân phong




Chương 234: Biến cố Thần Không đảo. (2)

Chu Thanh ánh mắt như điện, nhưng ánh mắt của Ninh Phàm lại thật giống như tinh không. Ánh mắt như điện của y cùng Ninh Phàm mới vừa tiếp xúc, lại thấy trong mắt Ninh Phàm, huyết lôi chợt lóe, lập tức, đầu của Chu Thanh, thật giống như có một đạo huyết lôi nổ tung. Mà hai mắt chi điện của y tức thì hỏng mất, thần phục!

Chu Thanh sắc mặt đại biến, lùi lại hai bước. Huyết lôi ở thức hải của y, dựa vào tu vi của mình, không cách nào bức ra!

- Chu Thất!

- Dạ!

Ngân bào lão giả có hóa thần sơ kỳ sau lưng, một bước tiến lên trước, bàn tay chống giữ sống lưng của Chu Thanh, mới đứng vững thế lui. Chỉ lực điện quang chợt lóe, mới vừa ép vỡ một đạo huyết lôi ở thức hải của Chu Thanh.

Chẳng qua là giờ phút này, vô luận là Chu Thất hay Chu Thanh, trên mặt đều lộ ra vẻ mặt khó có thể tin tưởng.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong đầu họ nhất tề lật lên kinh đào hãi lãng.

Ninh Phàm có thể giết Tà Quang, Chu Thanh tuy kinh nhưng không sợ hãi, bởi vì lão cũng có thể giết.

Ninh Phàm nhất chỉ mạnh mẽ, Chu Thanh tuy sợ nhưng không loạn. Người này mặc dù so với mình lợi hại, nhưng Chu Thanh vẫn có sự kiêu ngạo của mình.

Nhưng đạo huyết lôi này, lại làm cho hỏng mất toàn bộ sự kiêu ngạo của Chu Thanh ‘Thiên tử’.

Mình ngưng tụ nửa viên lôi tinh đã kiêu ngạo, Ninh Phàm trước mắt, ngưng tụ tất cả đều là hoàn chỉnh lôi tinh, tuyệt không sai!

Ánh mắt tụ vào, song lôi chạm nhau, ngân lôi của mình hoàn toàn so ra kém huyết lôi của người này.

Đó là lôi đình gì?! Lại tựa như thiên kiếp như vậy...

Giữa một đôi mắt nhìn thẳng vào đó, Chu Thanh đã bị thua.

Y mặt lộ khổ sở, nhưng lập tức, thu hồi tất cả vẻ thất bại, lần nữa ung dung vui vẻ.

- Ha ha, Chu đạo hữu nói đùa, Hắc Phật tông chính là tông môn nhỏ như viên đạn, Tà Quang càng không đáng để nhắc tới, giết thì giết, với Chu gia ta có quan hệ gì đâu. Đạo hữu thủ đoạn cao minh, Chu Thanh tự thẹn không bằng, dưới hóa thần, nội hải ngoại hải, đạo hữu tất cả là người thứ nhất. Trên hóa thần, đạo hữu cũng là nhân vật nổi bật. Đây là Chu gia Lôi hoàng lệnh của ta, nếu vào nội hải, đạo hữu cầm nó, có thể tới Chu gia ngồi xuống...

Ha!

Nội hải người thứ nhất dưới hóa thần, càng chịu thua Chu Minh sao?

Ngoại hải tu sĩ còn chưa kinh ngạc, nhưng nội hải đại tu sĩ lại đua nhau động dung.

Chu gia thiên tử, Chu Thanh, người này thiên tư trác nhiên, tính cách càng thêm ngạo mạn, nhưng thủ đoạn càng thêm lợi hại. Dưới hóa thần, tổng cộng y đánh bại ba vị hóa thần sơ kỳ, trên ma giám bảng, y cũng là nhân vật có thể đứng hàng vào trước trăm...

Người này ngày thường cho dù là hóa thần sơ kỳ đều không bỏ vào trong mắt, nhưng đối với Chu Minh lại coi trọng có thừa.

Như vậy tính ra, Chu Minh này với cử chỉ giết người, lại đạt được hảo cảm của Kiếm đảo, Chu gia, hắn quả nhiên có lời rồi.

Ninh Phàm nhận lấy Lôi hoàng lệnh bay tới bình thường. Lệnh bài này cũng không có nhiều nhất cử thử dò xét, nên thử dò xét, đều là vào lúc một ánh mắt kia đụng chạm nhau rồi.

Ninh Phàm nhìn lệnh bài này, thấy đó là một cái đồ đằng của ngân giác lôi thú rất cổ xưa.

Ninh Phàm thu hồi lệnh bài, hắn cũng cung tay với Chu Thanh. Còn Chu Thanh mỉm cười gật đầu, cùng Chu Thất trở về sương phòng.

- Chu Thanh này là một nhân vật lôi đình bại vào tay ta, lại lập tức liền xóa sạch cái tâm bị bại, lấy lại ý chí chiến đấu... Người này nhất định là từ thấp kém mà lên, từ thảm hại kéo lên, trải qua thất bại, mới có lòng bách chiết bất khuất, vạn năm sau, Vũ giới toái hư, có lẽ sẽ có tên của người này... Tuy nhiên người này giao hảo ta, chỉ có một phần thành ý, chín phần nhìn trúng lôi tinh huyết lôi thuật của ta... Trừ phi ta có thể chống lại thực lực của Chu tôn, nếu không dễ dàng đi Chu gia, chỉ bị người giết chết đoạt lôi...

Cuối cùng, ánh mắt của Ninh Phàm rơi vào trên người Tử Cổ đạo nhân.

- Chu mỗ cùng Phong Yêu điện, tựa hồ có chút đụng chạm, không biết Tử Cổ đạo hữu, ý muốn như thế nào?

Trong mắt của Tử Cổ giấu một tia âm trầm, cười một tiếng ha ha:

- Đạo hữu nói đùa, chuyện của Ưng Hạc bổn tọa đã biết, hắn chính là nguyên anh hậu kỳ tu sĩ, đuổi giết đạo hữu, là hắn tự lấy đường chết. Chuyện lần này, coi như chưa xảy ra, coi như Phong Yêu điện ta đối với đạo hữu giao hảo ý. Tuy nhiên đạo hữu nhớ lấy, lần sau, chớ có làm bị thương người của Phong Yêu điện ta nữa, nếu không... ha ha, đạo hữu nên hiểu.

Tử Cổ nói xong, lấy ra một khối lệnh bài màu tím, cong ngón tay bắn ra, đưa cho Ninh Phàm.

- Lệnh bài này là Phong Yêu điện yêu tôn lệnh, đạo hữu cầm nó, nếu tới Phong Yêu điện của ta, tất được dùng lễ thiết đãi. Tử mỗ mong đợi, cùng đạo hữu gặp lại trong tông môn.

Ninh Phàm nhận lấy lệnh bài, thần niệm tìm tòi, lập tức cười lạnh.

Trong lệnh bài này, có giấu một đạo yêu ấn màu xám, dùng để theo dõi... Người gieo nó trong lệnh bài, tu vi không kém gì cự tôn, Động Hư, hơn phân nửa là Phong Yêu điện yêu tôn!

Lệnh bài này được gọi là giao hảo, thực ra một khi Ninh Phàm mang nó, sẽ bị Tử Cổ nắm giữ hành tung, sau đó truy kích...

Xem ra Tử Cổ này cũng không phải là theo như lời ngoài mặt đã nói, không quan tâm chuyện mình chém giết Ưng Hạc a.

Yêu ấn màu tím của người này gieo trên lệnh bài, bị mình vội vả vào bên trong Di Thiên xá lợi, không cách nào cảm giác, cho nên người mượn tên kết hảo, lại đưa một lệnh bài dùng để theo dõi mình sao...?

- Tử Cổ người này tin đồn có một vạn bảy ngàn tử phệ chi trùng, trong hóa thần sơ kỳ không người muốn cùng lão ta là địch... Người này mặt ngoài giao hảo, thực ra vẫn đối với ta chứa lòng chém giết. Có lẽ lão cho rằng, ta theo dõi hết bộ phận ký ức của Ưng Hạc bị tử quang phong ấn, biết được một ít bí mật, cho nên không thể không giết ta... Ban đầu ta cũng không phá giải lực lượng của tử ấn, cũng không theo dõi đến Phong Yêu điện bí ẩn. Nhưng chuyện này, ngay cả ta giải thích với Tử Cổ, lão tất không tin, vẫn sẽ giết ta, cùng Phong Yêu điện chi thù, rốt cuộc khó có thể hóa giải... Tử Cổ tặng lệnh bài, không chút nào thành ý, chỉ có sát ý, trừ phi đủ để diệt cả nhà Phong Yêu điện, nếu không, tuyệt đối không thể bước vào địa giới của họ!

Ninh Phàm sắc mặt bất động, nhưng trong lòng cười lạnh, thu hồi yêu tôn lệnh, lại không nhìn Tử Cổ một cái, càng tuyệt không cung tay.

Tử cổ sắc mặt cau lại, trong đầu âm thầm tức giận, nhưng thần sắc cũng không lộ một phần, nhìn thật sâu Ninh Phàm một cái, trở về sương phòng.

- Tiểu tử cuồng vọng, đợi lão phu kêu nhân mã đến, ngươi hẳn phải chết!

Tử Cổ trong đầu cười lạnh.

Hắc Phật tông hóa thần Tà Quang đã chết!

Nội hải Thất tôn, người của ba tôn, giao hảo cùng Ninh Phàm!

Một màn này rơi vào trong mắt vô số lão quái, nhất thời hóa thành vẻ hoảng sợ.

Ninh Phàm không có hóa thần, thì có thể chém Tà Quang, thì có thể làm nội hải ba tôn thực lực giao hảo.

Ninh Phàm này vô cùng lợi hại!

Một khi hắn vào hóa thần, chẳng phải là ngay cả hóa thần trung kỳ cũng có thể đánh một trận!

Mà số ít lão quái càng thêm biết, thế lực sau lưng Hứa Như Sơn là Cự Ma tộc, lão ta giao hảo Ninh Phàm, đại diện cho Cự Ma tộc giao hảo.

Đây cũng nói, Ninh Phàm này thực tế kết giao với bốn trong bảy tôn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.