Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc

Chương 33




- Chết đi!
Trên môi nở một nụ cười chiến thắng đầy u ám, Linkle giương cao cánh cung lên, nhắm thẳng vào khu vực nhỏ bé mà Lâm Hàn đang đứng kia. Hắn vẫn đang chờ, chờ đến lúc Lâm Hàn không thể di chuyển được nữa, đó cũng là lúc hắn tung đòn kết liễu này ra, lấy mạng đối thủ.

Hả?

Tâm thần Linkle chợt máy động, hắn đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không ổn. Tại sao? Tại sao hắn còn cười được?

Một nụ cười đầy tự tin bên khóe miệng, khốn kiếp, sắp chết rồi còn dám cười như vậy, rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì?

Chết tiệt! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Trong cái nhìn kinh ngạc đến không thể hiểu nổi của Linkle, cây cối vốn vô cùng vững chắc và mạnh mẽ của hắn đang dần dần héo rút lại, sức sống như bị bòn rút liên tục, rễ cây cũng trở nên mục ruỗng, khô héo, trận pháp vốn vững như bàn thạch giờ đây lại mong manh như bọt nước, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể tan vỡ!

Cái gì? Hắn... làm thế nào?

Không thể tin nổi nhìn Lâm Hàn, lúc này, đối thủ của hắn cũng cười lạnh nhìn lại. Trận pháp bị phá đi, Lâm Hàn không khó để phát hiện tăm tích Linkle Bell, cái vẻ mặt khó tin của kẻ địch làm hắn thêm chút đắc ý, hơn nữa lại càng nắm chắc hơn tình hình chiến đấu!

Làm cho kẻ địch kinh ngạc, đó là thành công đầu tiên trong giao đấu!

Tròng mắt Linkle Bell co rút lại, hắn vội vã điều động lực lượng trong người, nhanh chóng hồi phục Mộc trận. Nhưng cây cối của hắn đã trải quá rộng, nhất thời không thể phục hồi hết. Linkle Bell chỉ có thể bất lực nhìn hai tay đối thủ hợp lại, phát ra ánh sáng xanh lam mạnh mẽ.

Mộc Độn – Thụ Giới Hàng Đản!

Ầm

Ầm ầm

Rắc rắc.

Liên tiếp những âm thanh mặt đất bị phá vỡ, hòa trộn với tiếng cây khô bị bẻ gãy vang lên. Kết cấu rừng cây chặt chẽ của Linkle Bell đã bị Lâm Hàn phá vỡ hoàn toàn. Vẫn là những nhánh cây thô to đến vài người ôm, vẫn là những cành lá tràn ngập sức sống, nhưng lúc này, người ta không khó để nhận ra, những cây cối này đều chịu sự điều khiển của Lâm Hàn!

Phía đối diện, Linkle Bell cũng nhanh chóng lấy lại thế trận, cây cối của hắn dần hồi phục lại sức sống, nhưng tốc độ thực sự không quá nhanh. Linkle Bell trợn to mắt nhìn cái tình cảnh này, tại sao lại như vậy? Tại sao cây cối của ta đột nhiên lại mất đi sức sống? Tại sao tốc độ hồi phục lại chậm như vậy? Rốt cuộc là tại sao?

Trong lúc hắn còn đang bối rối để đối phó với tình huống trước mắt, địch thủ của hắn lại một lần nữa thi triển nhẫn thuật, khiến tình hình đã nát nay lại càng nát hơn.

Mộc Độn – Thụ Lâm Đại Băng!

Ngay dưới chân Linkle, hàng loạt cây cối nhọn hoắt mọc lên tua tủa, muốn xuyên thủng thân thể của hắn. Cây cối xung quanh Linkle cũng bị phá vỡ, khiến hắn không thể không lui lại.

Chỉ một khoảnh khắc đó, cây của Linkle Bell đã bị hủy hoại hoàn toàn, biến thành một đám củi mục nằm rạp xuống đất.

Mộc Độn – Hoa Thụ Giới Hàng Lâm!

Lâm Hàn tiếp tục dồn mạnh chakra vào nhẫn thuật, muốn sử dụng Mộc Độn chiếm cứ toàn bộ chiến trường. Nhưng Linkle Bell còn nhanh hơn, hắn không chút do dự từ bỏ toàn bộ số cây cối cũ, nhanh chóng thi triển Mộc ma pháp, cây cối mới nhanh chóng sinh trưởng, đối đầu lại với Mộc Độn của Lâm Hàn. Trận pháp mạnh mẽ mà cứng cỏi đã hoàn thiện trong tích tắc, chiếm giữ một nửa đấu trường.

- Ta hiểu rồi!
Linkle Bell nghiến răng nghiến lợi, căm hận nhìn Lâm Hàn:
- Không ngờ, ta một đời bắt quạ, hôm nay lại bị quạ mổ mù mắt! Nấm! Đám nấm chết tiệt của ngươi! Không ngờ ngươi lại dám dùng thứ thực vật rác rưởi này hút sạch sức sống và năng lượng trong cây cối của ta! Ngươi rất giỏi! Giỏi hơn những gì ta nghĩ, nhưng ngươi cho rằng như vậy là có thể chiến thắng ta hay sao? Nằm mơ! Không một ai có thể phá vỡ được Mộc Trận của ta!

Lâm Hàn đứng trên một thân cây, cười lạnh nhìn về phía Linkle Bell. Nhận ra rồi sao? Có nhận ra cũng quá muộn rồi!

Lâm Hàn liên tục dùng thủy thuật, đó không phải là hắn đang giãy dụa trong tuyệt vọng! Mỗi một giọt nước hắn dùng đều bao bọc chakra của hắn, cũng có nghĩa, cây của Linkle đang hút lấy thứ nước được Lâm Hàn đánh dấu. Hơn nữa, hút lấy nhiều như vậy, hàm lượng nước trong cây của Linkle cũng tăng cao rất nhiều. Ẩm ướt như vậy, rất thích hợp để nấm sinh trưởng!

Lâm Hàn đã không bỏ lỡ thời cơ! Nhanh chóng dùng Mộc Độn, khiến cho đám nấm kia sinh trưởng, nhanh chóng hút đi sức sống và năng lượng trong cây cối của Linkle, khiến chúng trở nên bệ rạc và đánh mất năng lực! Hơn nữa, Linkle nhất thời không phát hiện ra, lại cố gắng khôi phục đám cây kia, khiến Lâm Hàn càng được lợi! Cho đến cuối cùng, khi Linkle phát hiện ra, từ bỏ đám cây “nhiễm bệnh” kia, hắn mới miễn cưỡng giành lại được một nửa chiến trường, tạo thành thế cân bằng với Lâm Hàn.

Đứng trên một thân cây thô to, ngạo nghễ ngẩng đầu đối diện với kẻ địch, Lâm Hàn mỉm cười tiêu sái nói:
- Ngươi không biết rằng, cây cối có thể dựa vào đất để mọc, cũng có thể dựa vào cây khác để mọc hay sao? Mộc, không chỉ là đại thụ, mà còn hàng hà sa số các loại cây cỏ hoa hòe hoa sói! Ngươi đã coi thường đám nấm nhỏ bé này, và ngươi phải trả giá, đơn giản như vậy mà thôi!

- Câm miệng!
Linkle giận dữ gầm lên:
- Đừng có so sánh sinh linh cao quý sinh ra từ mẫu thụ như ta với đám sinh vật rác rưởi chỉ biết ăn bám kia! Ta đã coi thường ngươi một lần, nhưng không có lần thứ hai đâu! Chết đi!

Năng lượng điên cuồng dồn vào cánh cung, một quả cầu ánh sáng màu lục bích khổng lồ đột ngột xuất hiện, gào thét công về phía Lâm Hàn. Năng lượng tích tụ trong đó khủng khiếp tới mức các giám khảo cấp thần trên khán đài cũng phải kinh ngạc. Lão già Lâm Chấn Sơn cũng tức giận vỗ đùi bồm bộp, quên béng mất đó là đùi của lão già mặt hồng hào bên cạnh.

Một chiêu này, đã tích tụ từ lâu.

Một chiêu này, có thể hủy diệt cả đấu trường!

Nhưng...

Mộc Độn – Mộc Nhân Thuật!

Rắc rắc!

Một bàn tay gỗ khổng lồ vươn ra từ đám cây dưới chân Lâm Hàn, mạnh mẽ chộp lấy quả cầu bích lục kia, vô cùng bá đạo ép ngược nó lại về phía Linkle. Trong ánh nhìn kinh hãi của Linkle, quả cầu năng lượng kia càng ngày càng sáng, càng ngày càng tới gần hắn, cuối cùng...

Oành!

Oành oành...

Vụ nổ như thiên băng địa liệt, khiến cả đấu trường rung lên bần bật. Các giám khảo cấp thần nhanh chóng đứng ra, thi triển sức mạnh củng cố sự bền chắc của kết giới. Dù vậy, tình hình trên khán đài cũng không ổn cho lắm, khán đài vững chắc là vậy mà giờ lại rung lên bần bật như gặp địa chấn, có cảm giác như cả vùng đất rộng lớn này chuẩn bị sập xuống vậy!

Sức mạnh... thật khủng khiếp!

Uy lực của quả cầu kia... Linkle Bell có lẽ phải mạnh ngang đệ nhất mỹ nữ Lê Ân Tĩnh, là một Thánh giả cấp năm!

Vậy còn Lâm Hàn kia...

Hiện trường tràn ngập khói bụi, không khí nóng rực khiến tầm nhìn cũng bị vặn vẹo. Trong cái đám đất đá nhộn nhạo kia, một thân ảnh gầy gò đang gắng gượng đứng thẳng, hai tay run run nắm chắc lấy cây cung. Xung quanh hắn, vô số cây cối tàn tạ, cháy đen như than, nhưng vẫn cố gắng trụ vững, tạo thành một thế trận như cái mai rùa bao bọc lấy thân thể gầy gò kia. Nhưng dường như, đám cây cối cũng đã bị mất hết sức lực, ủ rũ sụp xuống.

Là Linkle Bell.

Kẽo...

Phía đối diện, Mộc Nhân dữ tợn kia hoàn toàn bị vùi sâu dưới đất, chỉ để lộ một khuôn mặt tranh nanh vẫn trừng mắt nhìn trời. Nhưng, khuôn mặt đó đột ngột tách đôi, để lộ một đường hầm rộng rãi. Dưới đó, một thanh niên trẻ tuổi mặc ngự thần bào trắng vẫn hiên ngang đứng thẳng. Chỉ là, nếu để ý kỹ sẽ thấy hơi thở của hắn đang rất gấp gáp, thanh kiếm cũng cầm không vững, phải giắt chặt vào bên hông. Khuôn mặt đầy tro bụi cũng phần nào làm giảm đi cái tư thái oai hùng của thiếu niên tuổi trẻ.

Mộc Độn – Thuật Bảng Bài!

Hộc! Hộc! Hộc!

Lâm Hàn thở hồng hộc, nói hơi bất nhã, hơi thở của hắn bây giờ không khác bò rống là mấy! Vừa rồi đột ngột sử dụng thuật Mộc Nhân, lại mạnh mẽ sử dụng thuật Bảng Bài để phòng ngự, chakra và thể lực của Lâm Hàn đều bị suy giảm cực mạnh, gần như đã tới tình trạng kiệt sức! Hắn không phải Senju Hashirama, cả thể lực và chakra đều thua kém lão ta rất nhiều. Còn nhớ, Hashirama trước đây đã từng dùng thuật Mộc Nhân đè ép bom vĩ thú theo cách mà Lâm Hàn đã làm, sau đó cũng dùng thuật bảng bài để phòng ngự xung lực từ vụ nổ. Nhưng sau đó thì sao? Hắn vẫn cực kỳ sung sức mà đại chiến tiếp vài trăm hiệp với Madara. So với hắn, Lâm Hàn còn kém một đoạn.

Chỉ là, sức khôi phục mạnh mẽ của tộc Senju, cộng với nội tạng đã tràn ngập sinh cơ nhờ Trường Sinh Bí Điển. Lần này, Lâm Hàn đã bắt đầu được nếm ưu thế về những gì mình có!

Trong cái lúc mà đối thủ của hắn đang run run ăn đan dược, nhai cỏ thuốc, thậm chí còn lấy ra mấy trái hoa quả màu đỏ tràn ngập sức sống để hấp thụ. Hắn cũng đã âm thầm khôi phục được hai phần năng lực. Nặng nề tiến từng bước tới, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng được rút ngắn.

- Hừ! Chắc hẳn vừa rồi ngươi đã hao hết sức mạnh rồi chứ? Đừng có cố tỏ ra mạnh mẽ, dù rằng ta cũng chẳng khá hơn ngươi, nhưng ta có trái cây của mẫu thụ! Ha ha... ngươi đi chết đi.

Linkle siết chặt lấy cánh cung, một mũi tên bích lục gào thét lao đến cổ họng của Lâm Hàn.

Xẹt!

Lâm Hàn chậm chạp nghiêng đầu né tránh, nhưng mũi tên kia cũng kịp xẹt qua cổ hắn, để lại một vết thương không nhỏ, máu tươi chảy ra, xuôi theo vai phải chảy dọc xuống cánh tay của hắn, để lại từng vết tích đỏ thẫm dưới đấu trường.

Vút...

Nhẹ nhàng cầm lấy kiếm Hàn Tuyết, Lâm Hàn lạnh lùng tung nó về phía đối thủ. Cú ném cực kỳ vô lực, hầu như chẳng có tính sát thương. Linkle Bell chỉ cười lạnh, chẳng hề né tránh, cứ như vậy nhàn nhạt nhìn thanh kiếm xoay vài vòng trong không khí rồi cắm phập xuống nền đất.

Phằng...

Một mũi tên nữa rời cung. Lần này, Linkle nhắm thẳng tới mi tâm của Lâm Hàn, quyết tâm đưa hắn vào chỗ chết.

Chíu!

Tròng mắt Linkle co rút lại! Chết tiệt, tại sao ta lại quên thứ thuật đó? Chẳng lẽ ta lại giẫm vào vết xe đổ của tên Harlem kia sao?

Trong tầm mắt của hắn, Lâm Hàn biến thành một tia chớp trắng, xuất hiện ngay bên cạnh hắn, chính xác là ngay vị trí của thanh katana kia. Tay phải nhanh như chớp chộp lấy chuôi kiếm, một kiếm bạt phong tung ra, chém ngang ngực Linkle.

Phản ứng của Linkle cũng không chậm. Vì Lâm Hàn không cầm kiếm trên tay từ trước, một kiếm kết hợp không kẽ hở kia cũng không thể sử dụng. Hắn chỉ có thể hiện thân, nắm lấy kiếm rồi mới chém ra được. Mặc dù kiếm pháp của Lâm Hàn rất nhanh, nhưng không có nhanh đến mức Linkle có muốn phản ứng cũng không kịp.

Keng.

Âm thanh va chạm nhẹ nhàng như muỗi. Thanh katana Hàn Tuyết cũng rời tay Lâm Hàn đau khổ rơi xuống đất.

Pặc!

Linkle còn chưa hết ngạc nhiên về việc kiếm pháp của Lâm Hàn bạc nhược như vậy, hắn đã cảm thấy bụng mình tê rần, một cảm giác lạnh lẽo tràn ngập sống lưng. Hắn cảm nhận được, năng lượng của mình di chuyển ngày càng chậm chạp, thậm chí không chịu điều khiển của mình. Một phần năng lượng rất lớn cũng theo đó chảy ra ngoài, bị kẻ địch đáng hận kia hút mất.

Thuật phong ấn - tứ tượng phong ấn thuật!

Với trình độ thuật phong ấn của Lâm Hàn, thi triển tứ tượng phong ấn chân chính là bất khả thi! Nhưng thi triển bản thiếu lại rất dễ dàng, chỉ như vậy thôi đã quá đủ để khống chế một Linkle mệt mỏi như bây giờ rồi! Chỉ những khoảnh khắc như thế này, những thuật tầm thường và vô dụng nhất mới phát huy ra hiệu quả bất ngờ nhất.

Pụp!

Linkle cố hết sức bình sinh, giơ chân đạp mạnh vào ngực Lâm Hàn, thân thể cũng theo đó lùi lại ba bước. Một tay ôm ngực, hắn liên tục thở hồng hộc, nhưng vẫn cố gắng trừng to mắt nhìn Lâm Hàn, cái nhìn tràn đầy căm hận, nhưng cũng tràn ngập bất đắc dĩ và... hối hận.

Nếu ngay từ đầu chú ý đến đám nấm kia, nếu ngay từ đầu không quên việc cảm ứng tình hình trên thân gỗ thì bây giờ đã không như vậy...

- Ha ha ha...
Lâm Hàn ngồi bệt dưới đất, cười ha hả cực kỳ vui vẻ:
- Ngươi đúng là đồ ngu! Cực kỳ ngu xuẩn! Ngươi mang danh là kẻ thủ hộ rừng xanh, nhưng chỉ coi cây cối là công cụ, coi tự nhiên là vũ khí! Ngươi dẫn sinh cơ từ đất mẹ cung cấp cho cây cối, dùng cây cối làm trận pháp bao vây mọi kẻ địch! Nhưng công cụ thì mãi chỉ là công cụ, công cụ nhiều như vậy, có bị ta làm hỏng thì nhất thời ngươi cũng không biết được! Ta cũng vì thế mà có thể phá hoại ngươi từ bên trong! Ha ha... tinh linh? Ngươi nhìn lại mình đi! Có tinh linh nào như ngươi không?

- Câm miệng!
Linkle Bell gầm lên giận dữ:
- Ngươi thì hiểu cái gì? Ta là sinh linh cao quý sinh ra từ Mẫu Thụ, tất cả các cây cối khác đều là thủ hạ của ta, phục tùng ta! Chỉ có phục tùng ta, ta mới có thể bảo vệ rừng già! Ngươi cũng sử dụng cây cối chiến đấu, phá hoại biết bao nhiêu mộc chất, ngươi có tư cách gì mà nói ta?

- Nhầm! Ngươi nhầm rồi.
Lâm Hàn tiếp tục tỏ ra cực kỳ nực cười:
- Cây cối là do ta truyền sinh cơ vào, chúng không chỉ là công cụ, mà còn là sinh mạng của ta. Mỗi một nhánh cây tổn hại, ta đều có thể cảm nhận được sức sống cùng sự kiên cường của bọn chúng. Cây cối của ta là bất tử, bởi mỗi khi chúng tổn hại, ta có thể trao cho chúng sức sống để hồi sinh! Ha ha ha... Mộc của ta mới thực sự là Mộc! Đừng so sánh thứ thực vật chết tiệt của ngươi với Mộc Độn của ta! Bởi vì...

Giọng nói của Lâm Hàn hơi ngừng lại, trao cho Linkle một cái nhìn mỉa mai:
- Ngươi phải chết!

Từ phía sau Linkle, một thanh kunai đen thùi lùi lạnh lẽo xuyên thấu qua thân thể hắn, từ mũi nhọn lạnh lùng, một hạt mầm nảy nở, nhanh chóng chiếm giữ toàn bộ trái tim Linkle, chỉ trong tích tắc đã hút đi toàn bộ sinh cơ còn sót lại của hắn.

Vốn dĩ, tộc tinh linh dù có bị tổn hại trí mạng cũng rất khó tử vong, bởi sinh cơ của họ là mạnh mẽ nhất trên đại lục. Nhưng một chiêu này của Lâm Hàn thực sự quá tuyệt, trực tiếp rút cạn sinh cơ của hắn, và cũng là cách hữu hiệu nhất để tiêu diệt một kẻ địch mạnh như Linkle.

Nhẹ nhàng buông tay, Lâm Hàn thứ hai kia hơi thở phào, mỉm cười một cái rồi biến thành một gốc cây, sừng sững đứng trên mặt đất.

Lâm Hàn đang ngồi thở hồng hộc kia cũng như nhận lại được sức mạnh, miễn cưỡng có thể đứng lên. Nhặt lấy kiếm Hàn Tuyết, hắn lạnh lùng đi ra khỏi đấu trường trong cái nhìn kính phục và kinh dị của khán giả.

Hắn... giết chết Linkle rồi?

Đây là trận đấu đầu tiên xảy ra vấn đề về tính mạng trong vòng chung kết này.

Hắn không sợ rừng rậm Táng Hồn, hoặc là tộc tinh linh trả thù sao?

Trong ánh trời chiều, cái bóng của Lâm Hàn kéo dài ra trên nền đất, mang theo vẻ gì đó sát phạt còn sót lại, nhưng cũng tràn ngập oai hùng với chiếc ngự thần bào tung bay trong gió.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.