Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc

Chương 24: Vân thốn* thơm ngon




Nó thẫn thờ tiến đến gần hắn, con ngươi hoang mang không chuyển động.

*CHÁT*

Nó căm giận tát hắn đến đỏ lừ một bên má, hắn không nói gì. Hắn chẳng cảm thấy đau nữa rồi vì tim hắn còn đau hơn cả thế.

-Anh biết anh vừa uống cái gì không? – Nó gằn giọng nghiến răng nói, cố giật mạnh lo thuốc sau lưng hắn.

Hắn im lặng, giữ chặt lọ thuốc.

-Không phải em về rồi sao?.



Nó giận dữ, lạnh lùng bước ra ngoài, chưa đi được vài bước thì Hiya chặn nó lại.

-Mau tránh đường – Tên vệ sĩ của nó nói rồi dí thẳng khẩu súng vào đầu Hiya.

-Tiểu thư Wilson, cô là loại sắt đá gì tôi không quan tâm, nhưng cô biết không? Từ khi cô xuất hiện, anh hai hết lần này đến lần khác chịu đựng mọi thứ bảo vệ cô. Cô có nghĩ đến không? – Hiya uất ức nói.

Nó im lặng.

-Rồi cô tìm được hạnh phúc vứt bỏ anh ấy như một thứ rác rưởi, dùng xong vứt bên lề đường à? - Giọng Hiya càng lúc càng phẫn nộ.

Nó vẫn im lặng.

-À à … tôi quên mất – Hiya chế giễu nói - Một tiểu thư cao cao tại thượng xinh đẹp, giàu có như cô. Thằng con trai nào chả muốn cống hiến, nhỉ?

-Đủ rồi, mau tránh đường cho tiểu thư đi. - Vệ sĩ của nó cũng cáu giận không kém,Hiya chẳng mảy may mà tiếp tục nói.

-Cô nghĩ xem từ lúc anh hai yêu cô, anh ấy lấy đi của cô một hào nào chưa? Lấy đi cái gì từ túi của cô chưa? Anh ấy làm mất đời con gái của cô chưa?- Hiya siết chặt hai tay, gồng mình lên, cố kìm nén để không nói quá to, hắn sẽ ra ngoài bênh nó.

*Bốp*

Hiya bị cận vệ của nó đấm mạnh vào mặt, nhưng không thèm đánh trả, không thèm né tránh, chỉ trừng mắt đầy oán hận nhìn về phía nó.

-Hỗn láo. Tiểu thư, chúng ta mau đi thôi.

Nhưng chân nó vẫn không nhúc nhích. Ừ đúng, chúng ta nên đi thôi, nó muốn gặp Dakie, nó vốn từ đầu đã muốn thế mà lại đi đến đây. Nực cười lắm phải không?

-Hừ, cô mau quay lại nhìn anh ấy đi – Hiya hừ lạnh, chống tay lên, hất mặt qua khe cửa lúc nó ra chưa đóng vào. Tâm trạng đang giận dữ, nó làm gì còn nghĩ đến việc đóng cửa.

Nó cũng ngoái đầu lại, nhìn hắn đau đớn quằn quại mà sững sờ.

-Từ lúc yêu cô, anh ấy đã đau khổ rồi, giờ còn hơn cả thế. NGÀY NÀO ANH ẤY CŨNG DỐC HẾT MẤY LỌ THUỐC VÌ CÔ ĐẤY - Hiya uất hận đến tận cùng, chỉ muốn xông lên đấm chết người con gái độc ác, vô tâm kia. Loại người như cô ta, không xứng với anh hai. Cậu cố nói thì anh không nghe, đẩy cậu ra. Nói cậu không được xen vào. Giờ thì … sao đây?

-Trước giờ, không ai dám xúc phạm cô phải không? Sống trong nhung lụa sướng lắm phải không? Nhưng hôm nay, tôi nói cho cô biết. Cô là loại vô liêm sỉ, anh ấy cũng là người mà đâu phải súc vật đâu. Trái tim anh ấy là máu thịt đâu phải là cục sắt rỉ nhét vào.

Nó cũng không nói gì, chỉ nhìn hắn dốc thuốc vào miệng. Nó nhìn thấy tất cả.

-Anh hai ngu ngốc, vì cô mà tự nguyện ở bên cô. Giờ cô nhìn đi, cô vui rồi chứ. Vui rồi thì mau biến khỏi đây.

Nó ù ù bên tai, không nghe Hiya chửi mắng gì nữa, đôi chân vô thức tiến vào trong. Nếu là ngày thường, nó sẽ cho Hiya cùng tất cả người liên quan tới hắn trong 3 đời sống không bằng chết. Nhục nhã không dám ngẩng mặt nhìn ai. Nó sẽ khiến mồm của Hiya không những không nói được mà còn kinh tởm hơn thế. Nhưng lúc này tâm trí nó cứ nhìn chằm chằm vào người con trai kia mà thôi. Hắn yếu đuối thế sao? Nếu nó không quay lại thì nó đã hiểu lầm hắn mất rồi.

…….

Nó vẫn chết lặng nhìn hắn, không nói được câu nào. Hắn thì lảng tránh, hắn không thể nhìn lâu vào mắt của nó thế được. Hắn sẽ yếu đuối ra mặt mất.

-Anh … Anh bị …À mới sang Châu Âu không quen khí hậu nên bị cảm.

-NÓI DỐI – Nó gồng mình, mắt đỏ lừ hét lên.

-Em không phải anh, dĩ nhiên em không hiểu …. – Hắn chua xót nói một cách đầy ẩn ý.

-….

Cả hai đứng một lúc không nói gì, hắn chỉ cằm gằm mặt xuống.

-Nói đi, tại sao? – Nó giọng lạnh băng hỏi.

-Anh nói rồi mà.

-Không phải.

-Là em không chịu tin thôi.

-Vì em, phải không? - Giọng nó trùng xuống, nghẹn ngào.

Hắn bất giác sửng sốt, ngạc nhiên nhìn nó rồi cũng quay mặt đi, cười nhẹ.

-Em nói gì thế?

Hắn chưa kịp phản ứng gì tiếp thì nó đã khuỵu hai chân xuống nền nhà, ôm chặt lấy cổ hắn, tựa đầu vào bờ vai vững chắc mà nó nửa năm qua nó luôn tựa vào lúc yếu đuối nhất.

-Em… Chuyện gì thế? - Hắn chết lặng, ấp úng nói nhưng trong lòng thì càng đau đớn hơn, máu ở tim như bị trút cạn. Nó lại làm hắn gục ngã nữa rồi. Hắn muốn quên thôi mà. Sao nó không để cho hắn yên ổn sống, cứ dày vò hắn hoài vậy.

Hắn đang định đưa tay lên ôm nó thì bàn tay lạc lõng giữa không trung khi Dakie, Thiên, Kelly và Kai đột ngột xông vào phòng hắn.

Nhìn thấy Dakie, hắn từ từ hạ tay xuống đầy thất vọng. Mọi người kinh ngạc nhìn cảnh trước mắt. Dakie buồn bã khép hờ lại rồi bỏ đi. Kelly và Kai vì là người ở giữa không biết phải làm thế nào thì Thiên đã xông vào, nắm chặt cổ tay nó, kéo ra khỏi người Thiên. Giây phút ít ỏi, hắn cố nắm tay nó nhưng cũng tuột ra. Cả hai đau đớn nhìn đôi tay đang tách dần.

Rằng em không thể lựa chọn cho giấc mơ mỗi người.

Vì em cũng đang lạc lối.

Và anh hãy nói thật lòng, anh rất thương rất buồn.

Chỉ cần anh gọi tên, em sẽ đứng lại.

Giữ em đi và nói.. yêu em.

-JASMIN. EM KHÙNG RỒI. EM MAU NHÌN DAKIE TỔN THƯƠNG THẾ NÀO ĐI – Thiên lớn giọng phẫn nộ - Còn cậu, chuyện của cậu và nó. TÔI TUYỆT ĐỐI KHÔNG - ĐỒNG – Ý.

Nói rồi, Thiên kéo một mạch nó ra ngoài thì Hiya lê lết trong bộ dạng thảm thê, mặt đầy vết thâm, quần áo rách vài chỗ yếu ớt nói.

-Vậy anh hai … của tôi … thì không tổn thương hay sao?

Thiên nhếch mép, đấm một phát nữa vào mặt Hiya. Hiya yếu đến nỗi không chống cự nổi ,lăn phăng vào góc tường.

-HIYA - Hắn quát lớn lo lắng. Hiya thật sự rất giỏi, võ công không kém hắn là bao mà bị đánh thế này chứng tỏ chỉ có thể là Thiên hoặc Kai mà thôi. Nhưng Kai có đánh Hiya thì cũng phải nể mặt hắn, thế nên. Chắc chắn là … Thiên.

-NGUYỄN THANH PHONG, CẬU NÓI TÔI XEM NÀO. NGAY KHI CẬU CHẤP NHẬN LÀM NGƯỜI THAY THẾ, CẬU PHẢI NGHĨ ĐẾN ĐIỀU NÀY CHỨ?

-Đúng - Hắn ngậm ngùi đáp.

-Thế nên, NGÀY HÔM NAY CÓ LÀ DO CẬU TỰ NGUYỆN. HÃY BIẾT ĐIỀU MỘT CHÚT. TÔI KHÔNG CẦN BIẾT AI VỚI AI ĐÂU. – Thiên nghiến răng ken két, lôi xềnh xệch nó đi.

Thiên từ bé đã cao ngạo, ngang tài việc này ai ai cũng rõ nên không trách anh làm gì.

Kai siết chặt tay nhìn đứa bạn thân của mình đau khổ mà cũng không làm được gì.

-Xin lỗi, tại tôi cả.

-Cậu có lỗi gì, em gái cậu đã cho tôi nửa năm hạnh phúc tôi chưa từng mơ tới.

-Trong khi nó làm cậu thế này à?

-Là tôi tự nguyện đấy chứ.

-Xin lỗi. – Kai cũng chỉ biết nói từ cuối cùng rồi bỏ đi. Kelly băn khoăn, cúi đầu chào. Hắn gật đầu chào lại.

Trống vắng. Tất cả họ đều đi rồi. Tất cả đều đứng về phía Dakie. Như thế thử nói xem, hắn có tranh giành thì được gì? Được người hắn coi như em trai bị đánh thế kia, được trái tim hắn cứ dần dần nhuốm màu đen, cả thế giới xung quanh hắn sụp đổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.