Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc

Chương 23




3h45 giờ sáng.

Nó đi đôi chân trần dọc hành lang, đứng trước cửa phòng Kai, nó nhập mật mã rồi bước vào.Nó nhìn xung quanh thấy đống tài liệu lệ xệ , dày cộp trên bàn với vài cốc coffee.

Còn anh vẫn đang ngủ trên giường. Nó bất giác mỉm cười, anh ngủ thôi mà cũng đẹp nữa. Nó hí hửng rón rén chạy lên nằm cạnh anh, trùm chăn kín mít, luồn tay ôm eo anh.

Anh trước giờ toàn ngủ một mình, thói quen này được tập từ khi anh 3 tuổi. Giờ có người lại đang ôm mình? Anh đang ở nhà, ở ngay tại phòng anh thì tuyệt đối không có con gái. Vậy …. Anh nhíu mày cảnh giác he hé mắt thì thấy nó đang nghịch tung chăn anh, còn lăn bên này qua bên kia như mèo con.

-Aissss … Sao công chúa lại ở đây thế? – Anh nghiêng người sang ôm nó không cho cựa, với tay lấy điện thoại nhìn đồng hồ.

-Không ngủ được – Nó nhàn nhạt trả lời nằm gọn trong lòng anh. Nói đến anh mới chú ý, mắt nó thâm quầng, khuôn mặt có phần hốc hác, mệt mỏi. Không lẽ vì háo hức hôm nay Dakie sang Pháp dự lễ đính hôn của Sammy và Kai hay là vì chuyện của Ken? Anh lắc đầu xua đi ý nghĩ trên, cố gượng cười chêu chọc.

-Không ngủ được thì sang phá anh hả? – Anh nhéo má đầy cưng chiều.

-Chỉ còn mỗi anh thôi mà – Nó nhăn mặt xoa xoa lại má, chu môi giận dỗi.

-À …. – Anh gật gù – Không có tụi nó thì mới tìm đến anh chứ gì?

Nó không nói gì, cong môi lên thích thú rồi trùm chăn kín đầu.

-Anh ăn thịt em đâu mà sợ? – Anh xoa xoa cái đầu bị ngăn bởi một lớp chăn.

-Ai thèm? – Nó bỏ chăn ra lè lưỡi, lườm anh rồi lại trùm kín vào.

-À, mà anh bảo công chúa này - Một lúc lâu sau, giọng anh trùng xuống rõ rệt nó cũng cảm nhận được.

-Ừ - Nó ngái ngủ ừ một tiếng.

-Em hãy …. – Kai ngập ngừng rồi nói tiếp – Em hãy xác định rõ tình cảm của mình đi.

Nó im lặng.

-Anh biết em rất khó xử. Đây là chuyện của em. Anh cũng không thích xen vào nhiều.

-Nhưng mà …. Mà Ken là bạn thân của anh, còn Dakie anh luôn coi nó như em trai.Vì em mà cả hai phải đau khổ thì thật xử khó cả cho anh.

Nó vẫn im lặng. Đôi mắt mở to không chớp.

-Em biết Ken nó đã chịu làm người thay thế… Chứng tỏ nó đã muốn bên cạnh em nhường nào. Người thay thế? – Anh cười chua chát –Em biết thân phận người thay thế nó

thế nào không?

-Nói là người thay thế, nhưng nó yêu em nhiều lắm. –Anh nói tiếp, giọng càng lúc càng buồn bã.

Nó cũng không nói gì, nằm trong chăn, nó bịt chăn miệng lại đau đớn, đôi mắt ươn ướt.

-Còn Dakie? Từ bé, hai đứa đã gắn bó với nhau. Dakie luôn bị em làm tổn thương nhưng nó vẫn chịu đựng. Nó nuốt mọi sỉ nhục của mọi người để bảo vệ em. Em cũng chẳng biết gì cả. Nó đã đau đớn thế nào?

-Dakie luôn biết cách chăm sóc em, nó hiểu em muốn gì và thích gì. Nó chịu nhiều thiệt thòi từ bé nhưng vẫn cố vui vẻ. Ken thì khác. Nó giống em vậy. Cứ nhốt mình trong vỏ bọc ấy.

Vẫn không có câu trả lời nào từ nó. Anh cũng không nói gì nữa. Vì chính lòng anh cũng đang rối bời, hoang mang. Cả hai im lặng. Khoảng không gian cô đặc quấn quanh nó như siết chặt lại nỗi đau đang ngự trị.

1 phút ….

3 phút …

10 phút ….

-Thôi, đừng suy nghĩ nữa. Em ngủ đi. Anh cũng mệt rồi. Mai anh còn đến công ty. – Anh vuốt ve nó, đôi mắt trùng xuống ưu thương.

- Em … Em là người xấu phải không? – Nó mở chăn ra, đôi mắt lúc này đã nhòe lệ. Con ngươi sau dòng nước nóng đen láy, sâu thẳm, hiu quạnh.

-Ừ, em là người xấu. Em chỉ biết làm tổn thương người khác thôi. – Anh siết chặt nó vào lòng, nhẹ nhàng nói.

Tiếng nấc đau khổ vang lên giữa căn phòng rộng lớn mang bi thương của một cuộc tình …..

Anh chĩ là người thay thế và anh cũng biết điều đó mà

Em xin lỗi vì đã ko thể cho anh biết được sự thật là

Bao ngày tháng qua anh là người thay thế người ta

Dù ko thể bên anh nhưng anh hãy cho em sự thứ tha….. Nó tự nhủ với lòng mình như thế, nhưng sao cứ nhớ đến hắn là nó lại đau quá…. Thật sự thì tình cảm của nó với hắn là gì? Với Dakie là gì?

Nó không thể bỏ Dakie được, nó yêu Dakie đến nỗi sau ba năm, lần đầu tiền về Việt Nam, nó chỉ cần nghe qua một bài nhạc, xem một bức ảnh thôi mà nó đã đau nhức, bệnh tình 10 năm trước có thể quay rồi. Ngay cả khi hắn hôn nó, nó còn tát hắn rồi nói “ Tôi hận anh”. Vậy nếu nó yêu hắn thì nó chỉ đau hơn vì nó chưa thực sự quên được Dakie. Quên thế nào khi nó sắp chuyển sang Nhật Bản, Trung Quốc? Khi tim nó cứ thúc giục đến cạnh Dakie.

Nó cũng không bỏ Ken được, lúc Dakie bỏ đi thì chính hắn người dạy nó cách quên đi nỗi đau, luôn bên cạnh nó mỗi khi nó nhớ Dakie, chấp nhận làm người thay thế.

Nó với Dakie là một quãng thời gian dài từ khi còn bé, còn Ken chỉ là khoảng thời gian nó ở Việt Nam. Liệu hắn đau thì Dakie không đau hay sao? Dakie còn chịu đựng nhiều hơn cả thế. Ý nghĩ này cứ quanh quẩn trong nó, nó ép mình phải nghĩ nó với Ken là nhất thời mà thôi. Nhưng cứ ép bản thân như vậy, có GIẢI THOÁT được cho cả ba ?

………

Sáng hôm sau.

Nó chớp chớp mắt từ từ dậy, quay sang bên cạnh thì đã không thấy anh đâu rồi. Nó gõ gõ đầu trở về phòng, chắc anh đi làm rồi.

Nó về phòng mình, chuẩn bị đi tắm thì nhận được điện thoại. Nó chán nản cầm máy lên “ Kelly “

-Alo.

-Mới ngủ dậy à?

-Ừ.

-Hôm nay bà định thế nào?

-Thế nào?

-Còn giả vờ được nữa. Hôm nay cả Ken và Dakie cùng đến dự đấy.

-Ừ. Biết rồi.

-Biết rồi mà bà còn thờ ơ thế à? – Cô bắt đầu gắt.

-…..

-Dù bà không có cảm xúc gì đi nữa thì cũng phải biết cách hài hòa đôi bên chứ? Tôi biết bà yêu Dakie nhiều lắm nhưng Ken thì sao? Bà định coi Ken như bao thằng con trai khác tự nguyện, bà không liên can đấy à?

-Không phải.

-Biết không phải là tốt nhưng nghe này, Ken không giống những thằng con trai khác. Tôi không bênh Ken nhưng tôi hiểu hắn phần nào.

-Ừ.

-Mau thu xếp rồi 10 h có mặt ở khách sạn đi.

-Ừ.

-Tôi muốn bà lựa chọn một lần dù không quyết định. Hiện Ken và Dakie đều ở Paris rồi. Đây là địa chỉ của Dakie và Ken. Khách sạn XXX phòng ABC, .......

-Đừng làm khó tôi, Kelly – Nó gằn giọng.

-Bà hãy xác định rõ ràng đi được không? Bà không thấy mọi chuyện đang rối lên hay sao?

-Rối lên? Thay thế. Khi người chính quay về thì phải buông tay. Quy luật là thế. Mọi chuyện nên nhẹ nhàng.

-BÀ NÓI THẾ MÀ NGHE ĐƯỢC À?

-…..

-Hừ, tôi cúp máy đây.

……………….

Nó đứng trước khách sạn Ritz, theo sau là 7 vệ sĩ lần lượt bước vào gây không ít sự chú ý và dường như việc này trở nên quen thuộc. Khách sạn Ritz là một khách sạn nổi tiếng và đặc biệt sang trọng ở Paris. Nằm ở số 15, quảng trường Vendôme thuộc quận 1, khánh sạn này được mở vào ngày 1 tháng 6 năm 1898 bởi César Ritz.

Nó lạnh lùng, thờ ơ bước vào nhưng trong lòng thì rối bời, phòng 156 của Dakie và 210 của Ken. Chọn cái nào? Nếu thường thì nó sẽ nhảy ngay đến phòng Dakie, ôm chặt anh và nũng nịu đòi anh đưa đến Bar Hemingway. Nhưng đôi chân nó cứ chần chừ. Nó dễ dãi thế sao? Chỉ nửa tháng về Việt Nam mà quên người con trai mình yêu suốt 3 năm. Nó tự cười chế nhạo mình.

-Tiểu thư Wilson, hân hạnh khi cô đến - Một hàng tiếp viên, quản lý đồng thanh.

Nó cũng cúi đầu đáp lại.

-Tiểu thưWilson, cô có đặt phòng trước không ạ? - Quản lý quầy lễ tân hỏi.

Nó lắc đầu rồi búng tay một cái. Một tên vệ sĩ bước lên

-Đưa chúng tôi chìa khóa phòng 210.

-Xin lỗi, vì quyền lợi của khách hàng, an toàn của khách. Chúng tôi tuyệt đối không thể. Mong tiểu thư thứ lỗi.

Nó nhướn mày, nhìn tên quản lý với ánh mắt sắc lạnh.

-Hay thế này. Để tôi gọi điện cho chủ nhân phòng. Được không ạ?

- Không được – Tên vệ sĩ trả lời thay cô.

-Thế thì chúng tôi không còn cách nào khác thưa tiểu thư. – Tên quản lý cũng khá bối rối vì biết chủ khách sạn này có quan hệ khá thân thiết với gia tộcWilson.

Nó không nói thêm gì, phẩy tay bước đi.

-Tiểu thư. Chúng tôi ….

-Tôi đến Bar Heming way. Cấm sao? – Nó nghiêng người khó chịu, âm vực giọng lạnh lẽo.

-Dạ không. Chúng tôi rất hân hạnh được phục vụ tiểu thư.

Nó gật đầu rồi cùng đám vệ sĩ bước đi. Vừa đi lòng nó như lửa đốt. Cái quái gì đang xảy ra thế? Lẽ ra nó nên đến phòng của Dakie, vậy mà…. Ôi, nó nên quay lại. Đang chần chừ, thì nó bắt gặp ngay đám vệ sĩ cùng Hiya đang canh trước cửa phòng hắn.

Hiya vừa nhìn thấy nó liền nhận ra ngay, lập tức cúi chào nhưng ánh mắt có phần ác cảm.

-Chào tiểu thư – Hiya lãnh đảm nói, cậu không gọi bằng chị hai nữa.

Nó vẫn đứng kiêu ngạo khoanh tay thản nhiên coi họ như không khí. Bản tính này của nó ai cũng biết Hiya chẳng chấp vặt làm gì.

-Tiểu thư muốn vào trong – Phát ngôn viên vừa nãy của nó lên tiếng.

-Không được. Anh hai không muốn gặp ai - Tất cả vệ sĩ của hắn chắn ngang cửa. Vệ sĩ của nó cũng bắt đầu manh động dàn hàng bảo vệ nó.

- Phì – Nó phì cười nhạt nhẽo, lạnh băng. Muốn giải quyết lũ này không phải cô không làm được. Nhưng nếu làm thế thì thật không nể mặt chủ khách sạn. Hơn nữa, khách

sạn này luôn được người có danh tiếng, máu mặt qua lại. Việc giữ yên tĩnh là nhiệm vụ tối cao hàng đầu.

Nhìn thấy hành động của vệ sĩ nó, Hiya tinh ý hiểu ra, liền lên tiếng, giọng có phần chế giễu.

-Tiểu thư Wilson cao cao tại thượng của nhàWilson, ở Paris ai ai cũng biết định làm gì sao ạ? – Hiya thừa biết chuyện của nó và Ken. Cậu theo hắn bao năm, gần như chuyện gì hắn cũng nắm rõ.

-Cậu đoán xem – Nó cũng không thiện cảm, thách thức đáp lại. Trong lòng thì chỉ muốn biến khỏi đây. Lẽ ra cô đang cùng Dakie vui vẻ rồi, tự nhiên bây giờ ở đây gặp rắc rối.

Nó cũng không hiểu chính mình nữa.

-Một tên quèn hèn như tôi ở Châu Á nước ráo sang lãnh địa của tiểu thư. Tôi dám làm gì được ạ?

-Biết thì tốt. Mau mở cửa. – Tên vệ sĩ của nó lớn tiếng, giọng tức giận.

-Xin thứ lỗi. Tôi ….

-Đủ rồi, ồn ào quá – Cánh cửa bật ra, hắn hờ hững nói. Nãy giờ, hắn dựa người vào cửa, đã nghe hết rồi.

Khi mắt hắn và nó chạm nhau, bao cảm xúc dồn nén bật tung ra nhưng cả hai đều lảng tránh, im lặng.

Hiya cùng vệ sĩ đứng gọn sang một bên. Nó đắn do một lúc rồi cùng hiên ngang bước vào, coi thường Hiya và đám còn lại. Hiya, hắn nghĩ mình là ai? Khì.

*Cạch*

Nó đóng cửa lại, nhìn hắn đang quay lưng về phía nó đứng gần cửa sổ nhìn xuống phố.

-Sang Paris mà không muốn gặp em sao? –Nó khoanh tay, vắt chéo chân , dựa vào tường.

-Em có thấy mình ác quá không Jasmin – Hắn không nhìn nó, giọng trầm buồn

Nó im lặng.

-Em biết rõ tôi là người thay thế nhưng tôi yêu em nhiều lắm mà. Tôi muốn quên em đến phát điên mà sao em cứ cố tình xuất hiện trước mặt tôi. Em có biết cảm giác của một thằng con trai là người thay thế không? - Giọng hắn đều đều, bi thương.

-Anh trách em?

-Tôi không trách em. Vì chính tôi cầu xin em cho tôi làm người thay thế cơ mà. - Hắn cười chua chát, thê lương.

Hắn dựng dậy, tiến gần nó hơn.

-Tôi cũng không trách Dakie. À mà tôi có quyền đó sao? - Hắn nhếch mép. – Tình cảm của em và Dakie là 3 năm gấp 6 gần so với nửa năm của tôi với em. Tôi không biết em thích gì, tôi không biết em muốn gì, tôi chả hiểu gì về em cả. Tôi cứ ngu ngốc dõi theo em và bảo vệ em mà thôi.

-Tôi cố mình nói rằng tình cảm đó chỉ là nhất thời mà thôi. Tôi còn biết Dakie đau hơn tôi nhiều lần, tôi biết ở bên cậu ấy em rất thoải mái vì cậu ấy rất hiểu em. Cậu ấy biết cách làm em hạnh phúc, luôn bảo vệ cho em còn tôi thì không. Trước giờ toàn là tôi ngộ nhận. ….. Vì thế, …tôi không muốn mình tranh giành hạnh phúc với người khác. Tôi càng không muốn bản thân vì hèn hạ thiếu thốn tình cảm phải đôi co làm gì.

- Anh …. – Nó định nói gì thì bị hắn cắt ngang

-Vì tôi biết, dù thế nào tôi cũng THUA mà thôi. Phải chăng cứ dễ dàng chấp nhận một người đau còn hơn 3 người cùng khó xử?

-Nếu t ôi là Dakie thì sao? Khi em thiếu tôi, người khác đến cạnh em, em quên thời gian bên tôi mà dễ dãi ở bên người ấy và em cho tôi là KÍ ỨC?

-Dễ dãi? – Nó cười khẩy, nó đang cảm động khi biết một con người tàn nhẫn máu lạnh như hắn đang tâm sự với nó, đang đặt hoàn cảnh của người khác vào mình thì hắn nói

thế là ý gì? Ý là nếu nó quay lại với hắn thì hắn cho là dễ dãi, hắn khinh thường sao?

-Anh khinh thường em sao?

-Anh chưa bao giờ nghĩ vậy.

-Anh cho em là dễ dãi? - Giọng nó bắt đầu tức giận

-Anh không có. - H ắn c ũng b ắt đ ầu gắt

-Anh cho em đến với anh là em dễ dãi? – Nó nhướn mày, giọng đầy khó chịu

-Anh đã nói là anh không có, em đừng xuyên tạc ý nghĩ của anh.

-Anh còn chối. Em cho anh hay, không quá 3 thằng đàn ông các anh được em đếm xỉa tới đâu. Anh đang nhạo báng em. – Nó nổi nóng lớn tiếng gay gắt.

-Em đừng bướng bỉnh nữa Jasmin. Anh chưa bao giờ có suy nghĩ như thế. - Hắn vò đầu cố giải thích – Nhưng nếu em muốn thế thì em cứ hiểu vậy đi – Hắn bất lực.

-Được lắm. Anh được lắm. Anh nói muốn quên em phải không? Tốt thôi, mong rằng từ nay không bao giờ chúng ta gặp nhau. Có gặp nhau cũng người xa lạ đi. – Nó nói xong quay phắt người bỏ đi mà tim vỡ vụn. Mày đã thấy ngu ngốc chưa? Mày đến đây để nhận được cái này hay sao? Đến để cãi nhau với hắn sao?

Người xa lạ? Hắn sững người, chết lặng, chôn chân tại chỗ. Làm ơn, hắn muốn níu tay nó lại. Hắn vừa rồi đều nói dối hết. Hắn muốn hét lên rằng hắn đang nói dối thôi mà.

Tim hắn lần nữa bị bóp nghẹt lại. Đau đớn đến khổ sở. Hắn như hút cạn sức lực ngã xuống nền nhà, cố dùng sức ít ỏi dựa người vào thành giường. Đau quá… Đau quá …

Ai bảo hắn không biết nó thích gì? Nó lúc nào cũng thích ăn bánh kem, ăn hải sản, thích đi biển, thích cãi nhau với hắn rồi muốn hắn xin lỗi, lúc nào cũng đen tối dụ dỗ hắn rồi bỏ chạy cười khanh khách, thích hoa tu-líp tím, thích ôm người khác từ đằng sau, thích đi giày cao gót. Nó ghét khi cứ phải theo ý người khác, ghét một mình nhưng luôn chôn vùi bản thân, tách xa mình với thế giới,…..

Ai bảo hắn không muốn tranh giành? Hắn muốn lắm chứ. Hắn muốn kéo nó lại vào lòng mình, hắn thèm thuồng cái thứ gọi là hạnh phúc, hắn chưa bao giờ yêu người con gái nào quá 3 ngày nhưng với nó thì sao? Là hơn nửa năm trời.

Hắn nói nó dễ dãi? Hắn đang cầu xin, ruồng bỏ lòng tự trọng mong nó dễ dãi với hắn, để hắn có thể làm nó thực sự hạnh phúc đây.

Vậy mà, nó nói gì? Nói từ nay là NGƯỜI XA LẠ. Giờ hắn phải làm sao đây? Hắn cười chua chát, bàn tay run rẩy kéo ngăn tủ ra, lấy một lọ thuốc không nhãn mác dốc hết vào miệng, vài viên thuốc còn rơi vãi lăn cả sàn nhà.

-Anh …. – Nó kinh ngạc, mắt mở to hết cỡ, hai tay run run siết chặt lại nhìn cảnh tượng trước mặt.

-Sao … sao em … Không phải .. đã … - Hắn cũng kinh ngạc không kém, yếu ớt nói , cố vơ mấy viên thuốc và hộp giấu đằng sau..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.