Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc

Chương 11: Vũ kĩ A Man




Một ngày trôi qua.

Lúc chiều ngày hôm sau, đám người kia đến.

Hi Hi cùng Hoa Hồng tựa vào nhau ngủ, bỗng nhiên bị tiếng cửa sắt đánh thức.

Hai người giật mình bừng tỉnh, nhìn người ở cửa, không phải người ngày hôm qua Hoa Hồng đánh.

“ Ngươi, đi ra cho ta!” Có người chỉ vào Hi Hi nói.

Hi Hi sửng sốt, sau đó chỉ vào chính mình,” Ta?”

“Đúng, không sai, chính là ngươi!” Người kia chỉ vào Hi Hi nói.

Hi Hi nhíu mày, vừa muốn đứng lên, liền bị Hoa Hồng giữ lại.

“ Có chuyện gì nói thẳng!” Hoa Hồng nhìn những người đó nói.

“ Không có chuyện của cô, tốt nhất câm miệng, ngươi đi ra cho ta!” Có người chỉ vào Hi Hi nói.

Tuy rằng không biết bọn họ muốn gì,nhưng có cơ hội ra ngoài, đây đối với Hi Hi mà nói, chính là một lần cơ hội.

Vừa vặn có thể thăm dò tình hình.

“Tốt!” Hi Hi bỗng nhiên đứng lên, một lời đáp ứng.

Hoa Hồng nhíu mày, nhìn Hi Hi,” Ngươi nói cái gì? Ngươi biết mục đích của bọn họ sao?” Hoa Hồng nhìn Hi Hi, sắc mặt tràn đầy lo lắng.

Hi Hi nhìn Hoa Hồng, đè thấp thanh âm.

“ Mặc kệ bọn họ muốn làm cái gì, chúng ta hiện tại chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu, ta đi ra ngoài, có thể xem xét tình hình, nếu có thể ta sẽ phóng tín hiệu cho Tạp Ni!” Hi Hi nhìn Hoa Hồng nói.

“ Nhưng bọn họ làm cái gì đối với ngươi cũng không biết!” Hoa Hồng vẫn rất lo lắng.

“ Ngươi yên tâm ta sẽ tự bảo vệ tốt chính mình!” Hi Hi gật đầu, mỉm cười một cái cho Hoa Hồng yên tâm.

“Nhưng mà………”

“ Cho dù ta không đi ra,bọn họ cũng không từ bỏ ý đồ,nhất định còn có thể tìm cách khác, không bằng trực tiếp đi ra!” Hi Hi nói.

Nói thế, Hoa Hồng cũng không nói gì nữa.

Hiện tại, có điểm tự trách.

Sớm biết vậy, cô sẽ không đánh những người đó.

Không nghĩ tới bọn họ không tìm cô, mà tìm Hi Hi.

Ngẫm lại, Hoa Hồng vẫn có chút lo lắng.

Lúc này, Hoa Hồng nhìn Hi Hi, vẻ mặt sát khí,” Chờ cửa mở, ta đi giết bọn hắn!” Hoa Hồng nói.

“ Ngươi giết bọn hắn, bên ngoài còn vô số súng nhắm ngay chúng ta, chúng ta không thể đối phó được!” Hi Hi nhìn Hoa Hồng, biết cô lo lắng cho mình, Hi Hi cũng thật cảm động, nhưng hiện tại không phải thời điểm xúc động.

Nói tới đây, Hoa Hồng liền nhụt chí.

Ý tứ chính là, Hi Hi phải đi ra!

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không có việc gì!” Hi Hi nhìn Hoa Hồng từng chữ một nói.

Hoa Hồng nhìn Hi Hi, sau đó lúc lơ đãng, đem nhẫn của mình cho Hi Hi.

Sau đó cúi người, ở bên tai Hi Hi nói,” Nhẫn ta đặt ở y phục của ngươi!”

Một câu, Hi Hi đã sáng tỏ, nhìn Hoa Hồng,bé gật đầu, ánh mắt kiên định.

Lúc này, Hi Hi đi ra cửa.

Nhìn Hi Hi đi tới, hai người kia chạy nhanh ra mở cửa, thời điểm cửa mở, đều đặc biệt cần thận, sợ Hoa Hồng lao tới.

Hoa Hồng không hề động, chính là nhìn Hi Hi đi ra ngoài, mày nhăn lại, đã tràn ngập lo lắng.

Đến khi Hi Hi biến mất trước mắt cô, Hoa Hồng mới tỉnh ngộ, hối hận vì đã để Hi Hi đi ra ngoài…….

Nếu vùa rồi cô kiên trì một chút thì tốt rồi.

Nhìn bên ngoài, Hoa Hồng tràn ngập lo lắng.

……………..

Phía trước hai người đi tới, Hi Hi ở phía sau đi theo, một đường đi qua, bên ngoài đều là thiết kế xa hoa, hơn nữa, đi vài bước lại có một cái phòng.

Hi Hi vừa đi, một bên nhớ kĩ, nếu như có thể nhìn bên trong thì sẽ tốt hơn, càng hiểu biết, khả năng chạy trốn càng cao.

Hi Hi cho rằng bọn họ dẫn bé ra bên ngoài, nhưng là không nghĩ tới, đến một cái phòng trước mặt liền dừng lại.

“Đi vào!” Hai người nhìn Hi Hi dùng tiếng anh nói.

Hi Hi nhíu mày, cũng không có nghĩ nhiều, trực tiếp đi vào.

Vừa đi vào, hai người kia cũng đi đến, nháy mắt đóng cửa lại, khóa cửa.

Mà bọn họ xoay người nháy mắt, hai ánh mắt giao nhau, ánh mắt kia, làm cho Hi Hi sửng sốt, trong lòng tràn ngập bất an.

“ Các ngươi muốn làm gì?” Hi Hi nhìn bọn họ hỏi, ánh mắt tràn ngập cảnh giác.

Một người trong đó khóe miệng gợi lên chút cười, chậm rãi hướng Hi Hi đi tới” Ngươi nói chúng ta muốn làm gì đây? Bằng hữu của ngươi đả thương người của chúng ta, người đó rất tức giận, để cho ta giáo huấn các ngươi……..” Nói xong người đó xoa xoa tay đi tới, mang trên mặt nụ cười ghê tởm, hướng Hi Hi đi tới.

Hi Hi nghe bọn họ nói, nhíu mày.

“ Sau đó thì sao?”

“ Sau đó, sau đó chỉ cần ngươi để cho ta sảng khoái, ta cam đoan ngươi với bằng hữu của ngươi, đoạn thời gian tại đây sẽ bình an vô sự……..” Người nọ nói xong, liền hướng Hi Hi đi tới.

Nghe lời của hắn, Hi Hi cảm thấy buồn nôn.

Bất quá, bé phải trấn định.

Những người nước ngoài này không phải là nhân vật lớn, nhưng là càng như vậy, càng dễ ở trong miệng bọn họ moi ra tin tức.

Hiện tại, Hi Hi may mắn là, bọn họ là người Mĩ, nếu nói tiếng Italya, Hi Hi cũng không biết.

Hi Hi nhìn hắn,” Dựa vào cái gì để ta ting tưởng ngươi?” Hi Hi nhìn hắn hỏi, mang theo nụ cười thản nhiên, cái nụ cười này, càng làm cho người ngoại quốc kia chảy nước miếng.

“ Chỉ bằng ta ở trong này là chủ quản!” Cái người ngoại quốc kia nói.

“ Chỉ cần ta nói một câu, bằng hữu của ngươi tùy thời sẽ chết!”

Nghe hắn nói, Hi Hi nhíu mày,” Ngươi sẽ không giết chúng ta, ngươi giết chúng ta, ngươi sẽ giao phó với cấp trên như thế nào?”

Nghe thế, cái người ngoại quốc kia cười,”Ai nói ta giết các ngươi? Ta có biện pháp tra tấn các ngươi……”

Nghe hắn nói, Hi Hi nắm chặt tay.

Hắn nói đúng.

Nếu muốn tra tấn bọn họ, sẽ có biện pháp.

Chính là bỏ đói, đói cũng làm bọn họ chết khiếp.

“ Xem ra, ngươi ở trong này, quyền lợi cũng chẳng có gì đặc biệt!” Hi Hi nhìn hắn lạnh lùng cười nói, trong lời nói, có vài phần khinh miệt, châm chọc.

Nghe nói như thế, người nọ sửng sốt, bị người khác khinh miệt,” Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói không đúng sao?” Hi Hi nhìn hắn hỏi, nhân cơ hội, đánh giá căn phòng.

Không lớn, nhưng cũng không đáng giá lấy gì đó.

“ Ở trong này ta là chưởng quản sở hữu tin tức, ngươi nói quyền lợi của ta như thế nào?” Người kia không giận hờn nhìn Hi Hi hỏi.

Nghe thế, Hi Hi sửng sốt.

“ Có ý tứ gì?”

“ Việc này, ngươi không nên biết, cũng không cần biết!” người kia nhìn Hi Hi nói.

Hi Hi nghe lời của hắn nói, khóe miệng bỗng nhiên gợi lên chút cười,” Ngươi cho là ngươi nói như vậy, ta sẽ tin sao?”

“Ngươi tin cũng tốt, không tin cũng thế, tóm lại, nếu ngươi không thuận theo ta, ngươi và bằng hữu của ngươi, đều sẽ bị tra tấn thương tích đầy mình!” Người kia nhìn Hi Hi, hung hăng nói.

Vừa nói, vừa đi lên.

“ Thật đúng là nam nhân thích khoác lác!” Hi Hi nhìn hắn, lạnh lùng châm chọc.

Là một nam nhân, đều nhịn không được khi lòng tự tôn bị đả kích.

Hơn nữa lại là một đứa nhỏ khinh thường.

“ Ngươi nói cái gì?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Hi Hi nhìn hắn hỏi, một giọng anh văn lưu loát.

Nghe Hi Hi nói, người nọ cảm giác mình thật sự bị khinh thường, người Mĩ rất kiêu ngạo, nghe nói như thế, lập tức mở miệng,” S*H*I*T, ngươi có biết ta khống chế tin tức gì không?”

Hi Hi nhíu mày, nhìn về phía hắn.

“ Nơi này sở hữu phạm nhân, đều là ta trông coi, bao gồm, nơi này và tư liệu bối cảnh đặc công……….” Người kia nói.

Nhìn Hi Hi là một tiểu hài tử, cũng không có gì uy hiếp, liền đơn giản nói ra.

Người phía sau nghe được hắn nói, lập tức đi lên ngăn cản.

Người nọ mới ngẩn người,ý thức được mình nói nhiều.

Hi Hi nhìn hắn, một thu hoạch ngoài ý muốn!

“Vậy ngươi biết,Tư Tuyệt giam một nữ nhân ở nơi nào sao?” Hi Hi thử hỏi.

Biết rõ hắn đã tràn ngập cảnh giác, lại hỏi.

Nhắc tới, người kia đột nhiên nhìn Hi Hi,”Ngươi muốn từ chỗ ta lấy được thông tin?”

“ Ta chỉ hỏi xem có biết hay không! Huống chi, ta chỉ là một đứa bé, thì có năng lực gì!” Hi Hi nhìn hắn nói.

Người nọ cười,” Mặc kệ là người nào, chuyện này ta không thể nói cho ngươi biết!”

Nói xong, hắn hướng Hi Hi đi đến.

Hai tai áp chế, trên mặt lộ ra nụ cười,” Nếu người để cho ta sảng khoái, không chừng ta sẽ nói cho ngươi biết!”

Nói xong hắn liền hướng Hi Hi đi tới.

Hi Hi biết, hắn sẽ không nói nữa!

Vì thế, một bước lui về sau,” Ngươi muốn làm gì?”

“Nghĩ ta làm gì? Rồi ngươi cũng sẽ biết……..” Nói xong người kia liền hướng Hi Hi đi tới, trên mặt là nụ cười bỉ ổi, làm cho Hi Hi thấy buồn nôn.

“Ngươi đừng lại đây!” Hi Hi nhìn hắn nói.

“Đừng tới đây? Hiện tại nói có thể hay không quá muộn……” Nói xong người nọ liền hướng Hi Hi đánh tới.

Phút chốc khi hắn nhào tới,Hi Hi đột nhiên cúi người tránh ra, người kia chụp hụt.

Nhìn Hi Hi trốn được sang một bên, khóe miệng lộ ra chút cười,” Có ý tứ……..”

“ Ta cho ngươi biết, ngoan ngoãn chịu tội, bằng không, ngươi kêu như thế nào cũng vô ích!” Người kia cảnh cáo nói.

Hi Hi lạnh lùng nhìn hắn, đôi tròng mắt kia một tầng băng lạnh, cũng thâm trầm như Mặc Thiếu Thiên.

“Cút!”

Một chữ lạnh lùng, theo miệng của bé vang lên.

Hai người kia nhìn thoáng qua nhau, không nghĩ Hi Hi phản kháng kịch liệt như thế, bất quá càng như vậy, càng khơi mào tính chinh phục của bọn hắn, hiện tại nhiệt huyết đã sôi trào.

“ Đến đây đi, để cho chúng ta chơi một chút…….” Nói xong, hai người cùng hướng Hi Hi đánh tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.