Phi Thương Bất Phú

Chương 21




"Cô nàng, lại tới!"

Trong nội thành, Diệu Huyền Hàn đặc biệt vì Ngục Trừng Nhi sửa sang lại phòng tiểu thư từ trong ra ngoài, giọng oang oang của Nghiêm Lâm vang lên, đại gia hắn đang ôm một đống sổ ghi chép còn cao hơn đầu hắn, có cái thoạt nhìn rất mới, có cái phủ đầy bụi bặm, bên góc tường còn để một thùng gỗ lớn, trong đó tràn đầy sổ ghi chép.

Những thứ này là tất cả sổ sách của thành Thiên Tuyền gần mười mấy năm qua, bên trong ghi chép tất cả thuế má thành Thiên Tuyền giao nộp lên trên, còn có chi phí xây dựng tu bổ toà thành.

Nghiêm Lâm lưu manh cầm lên một quyển sổ ghi chép ở trên cùng, thổi đi bụi bậm thật dày phía trên, "Cô nàng, những thứ đồ này làm phiền ngươi nhá." Vốn kiểm toán là chuyện của hắn, hắn cũng muốn tra, nhưng trong nội thành đều là tai mắt của người ta, những quản sự phòng thu chi không thể trông cậy, thật may hiện tại có một trợ thủ tốt.

Đối với Ngục Trừng Nhi, hắn thật lòng bái phục, vốn tưởng nàng là một tiểu bất điểm thì có thể giúp được cái gì, nhưng khi chính mắt hắn thấy nàng có thể nhanh chóng dùng đôi tay tính trên bàn tính, hoàn toàn thay đổi cái nhìn.

Ngục Trừng Nhi xuống tay từ sổ sách đơn giản nhất. . . . . . Xây dựng tường thành, đây là khoản tiền chi tiêu lớn nhất hàng năm, nhưng một năm cũng chỉ có một khoản, càng tính nàng càng thấy quái dị.

Lấy bút viết ra những tài liệu có vấn đề, gương mặt xinh đẹp trở nên nghiêm chỉnh, "Nghiêm Lâm, ngươi liệt kê rõ ràng tất cả các khoản còn lại trong kho, như vậy ta mới có thể thẩm tra đối chiếu với sổ sách."

"Cái gì? Ngươi biết có bao nhiêu cái kho không?" Nghiêm Lâm nghe vậy mặt trở nên xanh biếc. Kho đã có mười mấy loại rồi, có kho vàng, kho tơ lụa, còn chừng mười loại kho vật phẩm nữa, muốn hắn trong mấy ngày nay liệt kê rõ ràng, liệt kê thế nào?

"Điều này rất quan trọng, ngươi đi làm nhanh một chút, thuận tiện giúp ta gọi Huyền Hàn qua đây một chuyến." Nàng không rảnh nói cười với hắn, bởi vì nàng phát hiện ra rất nhiều sổ sách có vấn đề.

Nhìn nàng nghiêm túc, Nghiêm Lâm thu hồi vẻ mặt cợt nhả, cầm sổ sách phòng kho chạy đi tìm người.

"Ngươi nhớ đi tìm nàng, ta đang gấp, đi trước đây." Truyền lời xong, Nghiêm Lâm không rảnh để ý tới nhiều người, khoát khoát tay rồi rời đi, dù sao còn có hơn mười phòng kho chờ hắn đấy!

Diệu Huyền Hàn gật đầu một cái, đứng dậy đi tìm Ngục Trừng Nhi.

Ngục Trừng Nhi vừa nhìn hắn bước vào cửa, lôi kéo hắn bước nhanh tới bên cạnh bàn, "Huyền Hàn, bên ngoài có người hay không?" Nàng cẩn thận từng li từng tí chỉ vào bên ngoài hỏi.

Diệu Huyền Hàn lắc đầu, nàng vội vã rút mấy quyển sổ ghi chép, mở ra mấy tờ trong đó rồi lại nâng quyển nàng mới vừa viết lên.

"Huynh xem, những sổ sách này đều có cái gì không đúng, Đại ca từng nói cho muội, tu bổ tòa thành rất tốn tiền, nhưng không hao tốn đến mức này, huynh xem, đây là phí dụng xây dựng toà thành thụy trạch nguyên niên. . . . . ." Nàng mở sổ ghi chép tương đối d;đ'l/q.đ mới ra, tìm thêm một quyển rất cũ kỹ, "Mà đây là phí dụng năm nội loạn mới vừa bình ổn."

Diệu Huyền Hàn nhìn kỹ, mặt biến sắc. Hai mươi năm trước nội loạn vừa mới kết thúc, lúc ấy tu sửa tốn mười vạn lượng bạc trắng, mà năm trước tu sửa cũng tốn mười vạn lượng bạc trắng, bên cạnh còn tỉ mỉ ghi lại tài liệu sử dụng phí dụng tu sửa.

Phí dụng tu sửa lúc bình thường, sao có thể giống lúc sau khi chiến đấu?

Ngục Trừng Nhi nhìn sắc mặt hắn biến thành xanh lét, âm thầm thở dài, hiện tại những thứ này đều do hắn gánh vác.

"Huyền Hàn, không chỉ có những thứ này, chỉ sợ tất cả sổ sách đều có vấn đề, muội mới vừa kiểm tra sơ sơ thuế má nộp lên trên, số tiền vào kho với số tiền giao nộp lên trên hoàn toàn không đúng." Không phải lỗ thủng, mà thành nhọt độc, u ác tính mất rồi! Chẳng qua đây là một quyển sổ sách thành Thiên Tuyền, thành khác và châu mà Huyền Hàn quản lý còn chưa có thẩm tra đối chiếu đâu.

Diệu Huyền Hàn có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, xoa xoa thái dương. Chuyện không chỉ như thế, hắn đang để ý nha môn ngoại thành, quân đội đóng tại cửa thành và quân đội hộ thành vẫn ở trong tay Hoàng Thượng, vấn đề không lớn, nhưng tất cả biên chế bên trong ngoại thành và binh lính phân tán bên ngoài đều có vấn đề.

"Huyền Hàn?"

Diệu Huyền Hàn mở mắt ra, "Nàng phải mất bao lâu mới có thể thẩm tra đối chiếu hết những sổ sách này?" Chỉ có lấy chứng cớ thực sự ra, mới gây khó dễ được với những người đó.

Ngục Trừng Nhi ở đáy lòng bấm bấm thời gian, "Ít nhất cũng phải nửa tháng."

"Ừ, vậy tất cả giao cho nàng."

Ngục Trừng Nhi trịnh trọng gật đầu.

****

Kể từ khi Ngục Trừng Nhi bắt đầu kiểm toán, tất cả mọi thế lực bắt đầu rục rịch, có thể cảm nhận được hơi thở không bình thường trong thành, Diệu Huyền Hàn tự ra ngoài thành điều động binh mã, tự mình lĩnh binh tiến vào đóng quân ở trong thành.

Lần này đám danh môn quý trụ kia bắt đầu lo lắng, quan mới nhậm chức ba tầng lửa bọn họ đều biết, cùng lắm thì chém đầu mấy viên quan còn chưa tính, hiện tại xảy ra chuyện gì?

Tuyền Châu có ngũ đại thế gia, theo thứ tự là Lý gia, Dư gia, Hà gia, Trần gia, Vệ gia, trong đó đứng đầu chính là trung thư lệnh Lý gia, công bộ thị lang Dư gia, bảo vệ cửa thành Hà gia, bởi thế nên Tam gia này ở Tuyền Châu vốn hơn cả thế tộc.

Ngũ đại thế tộc này chưa từng nghĩ tới Nam Vương sẽ trở về, mấy năm này, có thói quen sống cuộc sống như đại vương ở Tuyền Châu, nào biết Nam Vương đột nhiên trở lại nhậm chức thành chủ, làm mọi người không kịp ứng phó!

"Lý công, hôm nay thành chủ đã bắt đầu kiểm toán rồi, nếu để thành chủ tra được, chỉ sợ chúng ta đều không có quả ngon để ăn." Chủ sự Dư gia Dư Vĩnh Tuyền giọng điệu trầm trọng nói .

Ai trong thế tộc không vì danh vì lợi? Mấy năm này, ai có thể giữ mình? Chân mỗi người bị vùi sâu ở trong bùn rồi.

"Vệ công nói thế nào?" Lý Tâm Đức vuốt vuốt râu, cặp mắt lấp lánh ánh sáng nhìn thẳng hai người ngồi ở một bên không lên tiếng.

Hai người Vệ Vận và Trần Tử Lâm nhìn nhau một cái. Bọn họ biết tại sao Tam gia phải khẩn cấp tìm bọn họ cùng thương thảo như vậy, nhưng chỉ một khối tham ô này, còn chưa đủ thương tổn hai nhà bọn họ, Tam gia kia lại không chỉ tham ô chút chuyện nhỏ này, bọn họ không muốn dính vào.

"Lý công nói đùa, thành chủ nói thế nào, chúng ta liền làm thế đó, đây là bổn phận thần tử trong thành nên có." Vệ Vận chắp tay cười nói.

Tam gia Lý, Dư, Hà nghe vậy, sắc mặt trở nên rất khó coi.

Vệ Vận làm như không nhìn thấy một màn kia, tiếp tục nói: "Hôm nay Nam Vương là chính thống, chúng ta làm thần tử tất nhiên muốn phục tùng, chớ nói gì Hoàng Thượng d.đ,l/q;đ đã giao trả binh quyền lại cho Vương gia." Phải biết những quân đội hộ thành kia đều không dễ chọc, bình thường bọn họ nuôi binh sĩ nhiều lắm là khoác da dê, mà quân hộ thành lại là khoác da sói da hổ! Ai thắng ai bại, nhìn một cái liền biết.

Lại nói, Tam gia cùng hai nhà bọn họ có quan hệ gì? Bình thường Tam gia liên hiệp chèn ép hai tộc Vệ, Trần, gây thù tích oán lẫn nhau khá sâu, hiện tại xảy ra chuyện, nói cứng thành chuyện của ngũ đại thế tộc, buồn cười!

"Đừng nói nữa. Đạo bất đồng bất tương vi mưu*, tự mình bảo trọng đi!" Trần Tử Lâm đột nhiên đứng lên, đối với sắc mặt đen sì của ba người kia chắp tay nói, nói xong, liền cùng Vệ Vận cười nói đi ra ngoài.

*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng thù không thể cùng nhau hành sự.

Sắc mặt ba người ở lại trong phòng khác nhau, trong đó Hà Thành khẩn trương đến run cả người.

"Lý công, ngươi phải cứu Hà gia chúng ta." Hà Thành như túm được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng nắm chặt tay Lý Tâm Đức.

Sắc mặt Lý Tâm Đức cũng hết sức khó coi. Bọn họ so với hai nhà kia mà nói, xác định là tịch biên gia sản cùng hoạ diệt tộc!

"Đều do ngươi! Ban đầu nếu không phải ngươi dẫn đường, Hà gia chúng ta sẽ không bị kéo xuống nước!" Hà Thành áp không xuống khủng hoảng ở đáy lòng, lớn tiếng mắng chửi Dư công.

Dư Vĩnh Tuyền sửng sốt, sắc mặt đỏ lên. "Ngươi nói nhảm cái gì? Nếu không phải do ngươi đáp ứng, ta có thể cứng rắn ép buộc ngươi sao?"

"Thôi! Đến lúc nào rồi mà còn ở đây cãi nhau!" Lý Tâm Đức đầu đau như muốn nứt ra, nghĩ nghĩ một lúc, sắc mặt biến thành âm trầm. "Hiện tại Dư gia có bao nhiêu tư binh?"

Dư Vĩnh Tuyền không ngờ tới hắn sẽ hỏi cái này, sửng sốt, "Năm, tầm năm trăm đi, ngươi định làm cái gì?" Sắc mặt trắng bệch, tay bắt đầu run lên.

"Không! Ta không biết! Ngươi đừng hỏi ta!" Hà Thành cũng trắng bệch nghiêm mặt, thời điểm bị Lý Tâm Đức quay đầu nhìn, đã lắc đầu trước một bước.

Lý Tâm Đức dữ tợn cười cười, "Ngươi không biết? Ngươi muốn bị tịch thu gia sản rồi bị chặt luôn cả đầu?" Không sai! Việc đã đến nước này, còn không bằng liều một lần ngươi chết ta sống, có lẽ còn một đường có thể đi.

Tay Hà Thành run run, khẩn trương nuốt nước miếng một cái, suy đi nghĩ lại nói, "Chừng tám trăm người."

"Lý gia ta còn có năm trăm người, một nửa vọt vào nội thành ám sát Nam Vương, một nửa kia che chở gia quyến trốn đi, như thế nào cũng có thể còn một con đường sống."

"Này. . . . . ." Hà Thành và Dư Vĩnh Tuyền vẫn đang chần chừ.

Trong nhà ba người vừa bàn âm mưu quỷ kế, không phát hiện một khối ngói nhỏ trên nóc nhà đã bị dời đi, nằm ở phía trên là Nguyên Hồng Đình thấy nghe đủ rồi, lấy ngói trả về chỗ cũ, im ắng rời đi.

"Như thế nào?" Ngục Trừng Nhi nghênh đón hỏi dồn.

"Đợi, trước tiên để cho ta uống miếng nước đã?" Nguyên Hồng Đình gạt miếng vải đen trên mặt, rót chén nước uống ừng ực xuống bụng. Uống xong, lau miệng, cười cười với nàng. "Bị ngươi nói trúng."

Mấy ngày trước, Ngục Trừng Nhi mới đưa tất cả sổ sách thô sơ giản lược kiểm kê xong, còn thẩm tra đối chiếu với vật phẩm trong kho đã được Nghiêm Lâm liệt kê, phát hiện ra một vấn đề cực lớn.

Đó chính là quân dụng tồn kho, so với số lượng trong sổ sách ước chừng thiếu một nửa! Vừa phát hiện chuyện này, nàng lập tức chạy đi tìm Diệu Huyền Hàn.

Mấy người cẩn thận thảo luận, mới liên tưởng đến vụ nổ ở ngoại ô Hoàng Đô, khi đó vẫn còn khiếp sợ tại sao tặc phỉ lại có quân dụng là oanh thiên lôi, khi đó không giải thích d/đ'l.q,đ vì sao không tìm thấy đống lớn hỏa dược bị mất, bây giờ đã có thể xác định hỏa dược từ đâu ra, chính là từ bên trong thành Thiên Tuyền rò rỉ ra.

Ngục Trừng Nhi còn phát hiện, không chỉ những hỏa dược kia biến mất, còn có rất nhiều binh chủng, vũ khí các loại vân vân, đều không khớp với số lượng trong sổ sách.

Ba người kia, to gan lớn mật! Thậm chí những đồ này cũng lấy ra để bán! Đây chính là phản quốc!

"Bây giờ bọn họ đang điều động binh mã, hai ngày nữa sẽ động thủ!" Nguyên Hồng Đình quay đầu nhìn Diệu Huyền Hàn.

Diệu Huyền Hàn lạnh lùng cười một tiếng, "Vừa đúng lúc, một lưới bắt hết!"

Ba ngày sau. . . . . .

Hôm nay mây đen che trăng, tinh quang mông lung, giữa đêm khuya trong thành Thiên Tuyền, yên tĩnh có chút quỷ dị.

"Hôm nay nàng tuyệt đối không được bước ra ngoài cửa phòng một bước, biết không?" Diệu Huyền Hàn ở trong phòng của Ngục Trừng Nhi, nhìn bầu trời càng ngày càng âm u, thận trọng liên tục dặn dò.

Ngục Trừng Nhi biết tối nay sẽ có một cuộc đại chiến, nàng chỉ là một cô gái yếu đuối, chỉ có thể núp ở chỗ an toàn, không cần tạo thêm phiền toái cho hắn chính là hỗ trợ.

"Muội biết rõ, huynh phải cẩn thận." Mắt đỏ lên, đưa tay ôm chặt hắn. Đây là lần thứ mấy rồi hả? Từ lúc bắt đầu tìm kiếm Nam Vương, cuộc sống bình yên đã chạy đi đâu?

"Ta biết rồi, chính nàng cũng phải cẩn thận." Chỉ cần bắt sống một nhóm người này, thì sẽ có đầy đủ tin tức biết An Vương rốt cuộc chạy trốn ở đâu, những thứ binh khí bị mất tích kia, số lượng khổng lồ như thế, đủ cấp cho một đội quân sử dụng.

"Sư huynh." Nguyên Hồng Đình ở ngoài cửa thúc giục.

Diệu Huyền Hàn cúi đầu sờ sờ mặt nàng, khẽ hôn môi nàng một cái, ở dưới con mắt của nàng rời đi. Ngục Trừng Nhi ở chỗ gian phòng này, đây là một góc ẩn nấp trong nội thành, theo lý thuyết sẽ không ai chú ý tới, hơn nữa hắn đã bày trọng binh đang ở bốn phía, đủ để bảo vệ nàng an toàn.

Sau khi Diệu Huyền Hàn rời đi, Ngục Trừng Nhi ngồi ở trên giường, vẻ mặt bất an, Ngọc Hương và Huệ Hương cũng ở trong phòng, làm bạn với nàng, thời gian một giọt một giọt trôi qua, đại khái qua một canh giờ, trong nội thành đột nhiên nổi lên một hồi xôn xao.

Đến rồi!

Ngục Trừng Nhi khẩn trương nắm chặt bàn tay, một đôi mắt to nhìn ra bên ngoài, nàng ở trong phòng vắng vẻ còn có thể nghe tiếng vũ khí va vào nhau, thế này đủ để nói rõ tình huống có bao nhiêu kịch liệt!

****

Bên kia. . . . . .

Diệu Huyền Hàn dẫn quân lính đột nhiên xông vào tư binh Tam gia chính diện giao phong, tiếng kêu đau bên tai vang lên không dứt!

Phiến đá trắng noãn bị máu tươi nhiễm đỏ, hết một người lại một người ngã xuống, màu đỏ quỷ dị chói mắt ở khắp nơi.

Nghiêm Lâm và Nguyên Hồng Đình dẫn một đội nhân mã khác chạy như điên hướng cửa thành, ở d.đ'l/q:đ thời điểm người Tâm gia Lý, Hà, Dư muốn dẫn binh xông qua cửa thành thì đuổi kịp!

"Soạt soạt soạt!" Tiếng mũi tên đồng loạt vang lên, tư binh hộ tống gia quyến chạy trốn ra ngoài thành.

Trong chiến loạn, Lý Tâm Đức bị tên bắn chết, còn người già, trẻ con và phụ nữ cũng bị giết chết trong hỗn chiến, có những người sống sót thì bị trói lại ném sang một bên.

Mắt thấy tư binh từng người một chết đi, Hà Thành biết mình sẽ không có kết quả tốt, bi thương nhìn mấy hậu bối của mình may mắn sống sót, nhấc đại đao đánh về phía binh lính hộ thành.

Cuối cùng, Hà Thành cũng chết ở trường thương, còn Dư Vĩnh Tuyền vẫn sống, khi thời điểm thấy tên bay hướng tới hắn, hắn nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh đón cái chét.

Nào biết, đột nhiên một thanh trường kiếm đánh lệch mũi tên kia ra, thân kiếm lạnh như băng dán lên cổ của hắn.

Dư Vĩnh Tuyền kinh ngạc mở mắt nhìn, Nguyên Hồng Đình đang kề thanh trường kiếm trên cổ hắn, kiều mỵ cười một tiếng, "Muốn chết, còn lâu!"

Nguyên Hồng Đình nháy mắt cho mấy người lính bên cạnh, những binh lính kia giống như sói nhào tới, hai ba lần trói hắn lại, lấy một cái khăn bẩn tùy ý nhặt được nhét vào miệng hắn.

Nghiêm Lâm nhìn chung quanh, phất tay một cái, ý bảo binh lính bắt đầu xử trí những phạm nhân này.

Cuộc chiến trong nội thành dặm cuối cùng cũng chấm dứt, nơi này chủ yếu là chiến trường, hơn một nghìn sáu trăm tư binh, có một ngàn công đánh nội thành, khắp nơi trong nội thành đều có thể thấy được ngọn lửa nhỏ và thi thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.