Phi Thương Bất Phú

Chương 17




Hôm sau, An Dạ Hàn mang theo Vương Nhị và Nghiêm Lâm đi Hoàng Đô trước.

"Mặc Dạ, huynh nói nếu Vương Nhị là Vương gia thì làm sao bây giờ?"

Không có Nghiêm Lâm ở trong phòng, động tác của Ngục Trừng Nhi và Mặc Dạ tự nhiên thân mật hơn rất nhiều. Lúc này nàng đang cùng Mặc Dạ ngồi trên giường, nàng khẽ dựa vào vai hắn, mà hắn đang ôm hông nàng.

Mấy ngày nay nàng càng lo lắng, "Vương Nhị kia, còn chưa xác định thân phận đã bắt đầu ra vẻ, người như vậy sao có thể đứng đầu một thành?" Nam Vương mất tích có đảm nhiệm một thành, thành Thiên Tuyền chính là thành Nam Vương đảm nhiệm, vì mấy năm này tung tích của hắn không rõ, cho nên thành Thiên Tuyền vẫn là do người của Hoàng Đế quản lý, cũng không lập thành chủ khác.

Suy nghĩ một chút, một người sợ chết như vậy, nếu lên làm thành chủ, vậy dân chúng trong thành hắn đảm nhiệm thật đáng lo.

"Hoàng Thượng sẽ có suy tính." Mặc Dạ khẽ thở dài, "Nam Vương sinh trưởng ở dân gian, nếu là Nghiêm Lâm cũng được, từ nhỏ hắn lớn lên trong đao kiếm, lại có phong thái anh hùng lỗ mãng, nếu trở thành một thành chủ, sẽ là chuyện may mắn. Vương Nhị nhát gan như vậy không phải hoàn toàn do hắn, hắn là gã sai vặt ở cổng lớn, đã bị nô dịch thành thói quen, ý nghĩ bị biến thành cong cong thẳng thẳng, hôm nay có cơ hội một bước lên trời, tự nhiên sẽ mất đi bản tính."

"Vâng, thôi, dù sao cũng không liên quan đến chuyện của chúng ta." Ngục Trừng Nhi không ở nơi này tiếp tục rối rắm nhiều vấn đề, dù sao coi như Vương Nhị là Vương gia cũng không quản được trên đầu nàng. Vì vậy nàng chuyển chủ đề câu chuyện, "Mặc Dạ, cha mẹ muội trở lại rồi." Sắc mặt nàng ửng đỏ, nhỏ giọng xấu hổ nói.

Mặc Dạ cười một tiếng, cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng một cái, "Chờ sau khi từ Hoàng Đô trở về, ta sẽ nói chuyện của chúng ta cho mẹ nuôi." Theo ý hắn, mẹ nuôi sẽ hớn hở đồng ý, còn cha nuôi An Băng Diệc có chút phiền toái.

Ở trong nước Thần Hi, gọi thành chủ tiền nhiệm và phu nhân là tiền chủ.

"Mẹ muội tất nhiên sẽ đồng ý." Hiển nhiên Ngục Trừng Nhi có cùng suy nghĩ với hắn, nhưng nghĩ đến cá tính của lão cha nhà mình, nàng không nhịn được chun mũi, "Hiện tại chúng ta d:đ/l;q'đ có phiền toái rồi." Nếu không phải do tính khí thối của cha, ban đầu mẹ cũng không trở mặt thành như vậy.

"Nàng nghĩ về sau muốn ở đâu?" Hắn có không ít sản nghiệp, nhưng không có chỗ ở cố định, nếu như hai người thành thân, sẽ phải tìm một chỗ ở.

Ngục Trừng Nhi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, Đại tỷ gả đi Quyền Châu, Nhị tỷ gả đi Hành Châu, Tứ Quý các ở Trì Châu không thể về, chẳng lẽ phải ở lại Ngọc Châu?

"Mặc Dạ muốn đi đâu?"

"Hồ Châu, sư phụ ngụ trên Bình Sơn của Hồ Châu." Mặc Dạ thích nơi yên bình.

"Đấy, vậy thì đi Bình Sơn, đến lúc đó xây một sơn trại thật to trên chân núi cũng không tồi."

Mặc Dạ sửng sốt. Sơn trại? "Nàng có biết Hành Vương từng tiêu diệt hắc phỉ cũng trú ở sơn trại trên chân núi không?"

Hắn sợ trại xây xong, bị triều đình nghĩ thành một nhóm đạo phỉ khác rồi phái quân đi tiêu diệt.

"Ai nha, chúng ta không phải là giặc cỏ cướp bóc mà." Ngục Trừng Nhi nhún nhún vai.

"Ai dạy nàng tiếng lóng giặc cỏ cướp bóc này?" Mặc Dạ khóe miệng giật giật, có chút nhức đầu, một bộ dáng nghi phạm đã chạy qua trong óc hắn.

"Nghiêm Lâm đấy!" Ngục Trừng Nhi cười một tiếng, rất hưng phấn bắt đầu nói về lời Nghiêm Lâm dạy nàng ."Muội hiểu biết rõ nguy cấp, rút lui có nghĩa là nhanh chạy, cắt tiêu là cướp tiền, đồ châu báu là thời điểm vận chuyển tiền bạc." Nàng càng nói càng vui vẻ, không chú ý đến sắc mặt Mặc Dạ càng ngày càng đen.

Nha đầu đơn thuần ngoan ngoãn của hắn, mới có mấy ngày đã bị Nghiêm Lâm dạy hư rồi.

Đột nhiên Ngục Trừng Nhi nảy ra một ý kiến hay, hưng phấn nắm vạt áo trước ngực Mặc Dạ, mắt to sáng trong suốt  nhìn hắn, "Mặc Dạ, muội nghĩ, chờ sau khi chúng ta thành thân, chúng ta ra ngoài giang hồ đi!"

Bỗng nhiên Mặc Dạ nghĩ đến một ngày trên quan đạo nàng nói ra lời này, đưa tay giữ mặt nàng, vô cùng cẩn thận nhìn chằm chằm đỉnh đầu nàng.

Ngục Trừng Nhi cực kỳ buồn bực, "Thế nào?" Nàng vừa gội đầu, làm gì có thứ gì trên đấy.

Mặc Dạ nghe nàng hỏi, nhìn thẳng hai mắt nàng, rất nghiêm chỉnh nói: "Ta đang nhìn xem trong óc nàng chứa những thứ gì, tại sao lại có những chủ ý kia?"

Ngục Trừng Nhi sửng sốt, ngay sau đó che miệng cười, một tay nhéo hông hắn, "Huynh trêu muội!" Mặc Dạ dám chê cười nàng!

Mặc Dạ ôm nàng cười ha hả, vết thương trên lưng một chút cũng không đau, hai người trong phòng cười đùa, người bên ngoài nghe thấy, cũng nhịn không được mà cười thầm.

Đợi đến khi thương thế của Mặc Dạ ổn định thì đã là chuyện của mười ngày sau.

Mặc Dạ tưởng thời điểm bọn họ tới Hoàng Đô, Nghiêm Lâm và Vương Nhị cũng nên vào cung mười ngày rồi? Mặc Dạ không hiểu. Sáng sớm hôm nay hắn và Trừng Nhi mới vừa tới, An Dạ Hàn xếp cho bọn họ ở hành quán, ở cửa đông bên ngoài Hoàng Cung.

Sắc mặt An Dạ Hàn lạnh lùng cũng không được khá lắm, "Một đám lão già ở phủ Tông Nhân kia giở trò quỷ, nói là giao danh sách lên có ba người, phải có ba người cùng nhau nghiệm thân."

Sắc mặt Mặc Dạ cũng khó nhìn, vốn nghĩ trước tiên nghiệm ra Nam Vương là ai, thì hắn không cần nghiệm thân nữa, không ngờ vẫn bị giày vò một trận, đây là ý gì?

"Mấy ngày nay Hoàng Thành không có việc gì chưd?"

Sắc mặt lạnh lùng của An Dạ Hàn lạnh lùng hơn, "Không việc gì? Mười ngày này, mỗi ngày đều có người đêm khuya xông vào hành quán, huynh đệ trên tay đã hao tổn mười mấy người." Nghiệm thân sớm một chút, đã không có những chuyện này?

Ngục Trừng Nhi vừa rửa mặt xong đang muốn đi tới thì vừa vặn gặp phải Nghiêm Lâm, nàng sợ hết hồn."Nghiêm Lâm? Sao ngươi lại thế này?" Nàng muốn tìm Đại ca nói chuyện về cha một chút, không nghĩ sẽ thấy hắn.

Mấy ngày trước Nghiêm Lâm mặc quần áo võ màu xám tro, tóc dài dùng sợi dây buộc sau đầu, toàn thân có một loại phong thái của quân nhân. Nhưng Nghiêm Lâm bây giờ, cư nhiên mặc cẩm y tơ lụa đắt giá, ngang hông đeo thắt lưng ngọc, bên hông dắt một miếng ngọc bội xanh biếc, tóc dài không để xoã nữa mà đoan đoan chính chính dùng tiểu ngọc quan buộc ở trên đầu.

Cách ăn mặc cao quý văn nhã này, với vóc người cao lớn hùng hổ còn có khí chất giang hồ kia, có vẻ quái dị không nói lên lời, luôn có loại cảm giác phải xin lỗi quần áo đang mặc.

Đi theo sau lưng Nghiêm Lâm còn có hai nam hài phấn mịm non nớt, mặc áo màu lam, xem ra chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, bọn họ rủ mi thủ liễm cung kính đứng ở phía sau hắn.

Nghe vậy, Nghiêm Lâm cười khổ, liếc nàng một cái, bả vai rũ xuống, đi vào trong phòng.

Mặc Dạ cũng sửng sốt nhìn trang phục của hắn, "Người này là. . . . . ."

An Dạ Hàn cong cong khoé miệng.

"Rốt cuộc đợi được ngươi đến, nhanh lên một chút đi nghiệm thân nghiệm thân, đại gia ta sắp bị bức đến điên rồi." Nghiêm Lâm nhìn hắn, kích động chỉ kém không có nhào d/đ'l;q.đ tới ôm Mặc Dạ một cái. Người nào có thể hiểu được nỗi khổ của hắn! Mụ nội nó chứ, đi tới địa phương quỷ quái này, cái gì cũng chưa làm, đã phải đi học quy củ, còn phải ăn mặc thành bộ dạng này, soi gương cũng nhận không ra mình.

"Phốc!" Đi phía sau hắn, Ngục Trừng Nhi nhịn không được phá lên cười.

"Cười cái rắm!" Nghiêm Lâm tức giận lườm nàng một cái.

"Ha ha ha. . . . . ." Ngục Trừng Nhi nhìn kiểu cách xem thường của hắn, cười đến đau bụng, vừa cười vừa đi đến bên cạnh Mặc Dạ ngồi xuống.

Mặc Dạ cũng cảm thấy buồn cười, bất quá hắn rất tốt bụng hết sức nhịn cười, không muốn kích thích Nghiêm Lâm quá mức.

"Đừng quên, về sau hắn có thể là Vương gia." Mặc Dạ nhỏ giọng tựa vào bên lỗ tai nàng nhắc nhở.

Ngục Trừng Nhi kiên nhẫn một chút, lau đi nước mắt do bật cười, thuận thuận khí, sắc mặt nghiêm chỉnh, quay đầu nhìn về phía An Dạ Hàn, "Đại ca, muội có lời nói với huynh." Muốn thuyết phục cha đáp ứng cửa hôn sự này, đương nhiên phải có núi dựa lớn là Đại ca mới được.

Gật một cái, An Dạ Hàn từ trên ghế đứng lên đi về phía nàng, để lại một câu: "Ngày mai sẽ đi nghiệm thân."

"Cuối cùng." Nghiêm Lâm cao hứng.

An Dạ Hàn xoay đầu lại, hướng về phía Nghiêm Lâm lộ ra một nụ cười quỷ dị. Nghiêm Lâm không hiểu, quay đầu nhìn về phía Ngục Trừng Nhi, nàng cũng cho hắn một nụ cười rất quỷ dị, tiếp đó hai huynh muội một trước một sau đi ra ngoài.

Nghiêm Lâm buồn bực nhìn về phía Mặc Dạ vẫn ở lại trong phòng.

Mặc Dạ không lộ ra nụ cười quỷ dị, chỉ đi tới bên cạnh hắn, tựa vào bên tai hắn nhẹ nhàng nói mấy câu, chọc cho Nghiêm Lâm trợn to hai mắt.

"Cái gì? Phải cởi hết cho người ta xem?" Hắn kinh ngạc kêu to.

Lúc này Mặc Dạ mới cho hắn một nụ cười quỷ dị, nhẹ nhàng bước chân đuổi theo đôi huynh muội kia, Nghiêm Lâm ở trong đại sảnh sửng sốt một chút, vội vàng kéo vạt áo chạy ra.

Ba nam nhân đứng thành hàng. Ba người Mặc Dạ, Vương Nhị và Nghiêm Lâm đứng trong một thiên điện, trên người đều chỉ mặc áo màu trắng và khố, ngay cả vớ cũng cởi.

Sáng sớm hôm nay bọn họ bị một đám thái giám phủ Tông Nhân phái tới đưa đi tiến cung, sau khi tắm sạch sẽ phải thay bộ y phục này, rồi đến thiên điện chờ bị bình phẩm từ đầu đến chân.

Trong thiên điện, trừ ba người bọn họ ra, dĩ nhiên còn có Tông Lệnh đại nhân hiện đảm nhiệm phủ Tông Nhân và tả hữu Tông Chính, trên tay Tông Nhân mặc quan bào bên cạnh còn đang cầm một khay trải gấm vàng, nằm phía trên là ngọc điệp to bằng bàn tay.

Nghiêm Lâm đứng thứ nhất, sắc mặt vừa xanh vừa hồng, nghĩ đến chốc nữa bị một đám thái giám sờ tới sờ lui nghiệm thân, hắn liền nổi giận trong bụng; mà Vương Nhị còn lại là mặt hưng phấn, hắn nghĩ sau khi nghiệm thân thì sẽ có kim ngân tài bảo đếm không hết mà tiêu xài; lạnh nhạt nhất chính là Mặc Dạ, hắn xếp thứ ba, hắn nghĩ chỉ cần Nghiêm Lâm hoặc Vương Nhị nghiệm thân xong, sau đó xác định thân phận, sẽ không còn chuyện của hắn rồi.

"Xin Nghiêm công tử vào bên trong." Tông Lệnh đại nhân nghiêm túc nói.

Hai tả hữu Tông Chính tiến lên, hữu Tông Chính tiến lên một bước, tả Tông Chính nhận lấy khay trong tay Tông Nhân, Nghiêm Lâm khẽ cắn răng, đi theo tả hữu Tông Chính cùng nhau bước vào gian phòng nhỏ bên cạnh thiên điện.

Mặc Dạ cau mày, tim đập nhanh, lẳng lặng chờ đợi.

Thiên điện tràn ngập một bầu không khí đè nén, thái giám và cung nữ không dám thở mạnh một hớp, thái độ còn cung kính gấp đôi so với bình thường, cúi đầu đứng ở một bên.

Qua thời gian gần một tách trà, tả Tông Chính cầm ngọc điệp đi ra trước tiên, sau đó hữu Tông Chính và Nghiêm Lâm Nhất cũng đi ra, Tông Lệnh nín thở chờ đợi.

Khiến cho Tông Lệnh và Mặc Dạ cùng thất vọng là, hữu Tông Chính tiếc nuối lắc đầu một cái, cái này nói rõ Nghiêm Lâm không phải là Nam Vương. Đáy lòng Mặc Dạ trầm xuống, ánh mắt quét về phía Vương Nhị đã hưng phấn đến mù quáng.

Việc đã đến nước này, mặc dù Tông Lệnh thất vọng, nhưng việc nên làm vẫn phải làm, "Vương công tử xin vào bên trong."

Vương Nhị đi rất nhanh, tả hữu Tông Chính lại một lần nữa đi vào.

Lần này qua thời gian hai tách trà, mọi người còn chưa đi ra, Mặc Dạ cảm thấy hết sức nghi hoặc d.đ,l'l:q là lúc tả Tông Chính đi ra, sắc mặt có chút quái dị nhìn Mặc Dạ một cái, hữu Tông Chính đi ra cùng Vương Nhị thần sắc tái nhợt.

"Như thế nào?" Tông Lệnh có chút không thể chờ đợi.

Hữu Tông Chính ở đối diện nhìn một cái, sau đó lắc đầu, Tông Lệnh sửng sốt, Mặc Dạ cũng sửng sốt, Nghiêm Lâm trừng lớn mắt, nhanh chóng quay đầu nhìn Mặc Dạ.

Tông Lệnh là lão quan đã năm mươi mấy tuổi rồi, trải qua hai đời đế vương, tuy có phần kinh ngạc, nhưng hắn rất nhanh khôi phục vẻ mặt nghiêm túc.

"Xin Mặc công tử vào bên trong." Âm thanh trầm thấp vang lên trong thiên điện.

Thân hình Mặc Dạ dừng một chút, mân môi, một lúc lâu sau, dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, bước vào phía sau màn gấm màu vàng kia.

Ngục Trừng Nhi vốn cho rằng ba người Mặc Dạ bọn hắn vào cung nghiệm thân, chậm nhất là gần tối sẽ có kết quả, nhưng nàng tại hành quán hết đợi rồi lại đợi, đợi đến trời đã tối rồi, vẫn không thấy ba người trở lại.

"Đại ca, chẳng lẽ xảy ra đã chuyện gì?" Nàng có chút lo lắng.

"Bọn họ ở trong hoàng cung, sẽ có chuyện gì? Không cần lo lắng vô ích." An Dạ Hàn cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng, theo lý thuyết, Mặc Dạ đã nên trở lại mới đúng.

"Ừ." Buồn buồn ngồi ở trên ghế, một đôi mắt sáng vẫn còn sầu lo nhìn ra ngoài cửa.

An Dạ Hàn đi tới bên người nàng, đưa tay vỗ nhẹ đầu nàng một chút, "Đừng lo lắng, không có việc gì." Tình huống tệ nhất chỉ là tìm nhầm người thôi.

Ngục Trừng Nhi nhìn hắn, có chút chán nản gật đầu. Hiện tại chỉ có thể không cần lo lắng mù quáng mà tiếp tục chờ đợi, dù sao không có Hoàng Thượng mở miệng triệu kiến, Đại ca không thể tùy ý vào cung.

Cứ chờ như vậy, không ngờ lại đợi tận ba ngày.

****

Ở thời điểm An Dạ Hàn chờ không nổi muốn chủ động dâng thư cầu kiến, rốt cuộc có tin tức!

Sáng sớm, trong cung truyền ra tin tức, Nam Vương muốn đến hành quán, sau khi tôi tớ hành quán dậy sớm sau bắt đầu vội vàng.

An Dạ Hàn thay bộ trang phục thành chủ thân bạc trắng, Ngục Trừng Nhi đổi lại một bộ màu trắng có thêu hồng mai ở tay áo, đây đều là xiêm y chế định bên trong.

Chuyến này Nam Vương tới đây là để tạ ơn, An Dạ Hàn và Ngục Trừng Nhi đều không để ý Nam Vương là ai, bọn họ chỉ quan tâm tại soa Mặc Dạ  còn chưa trở lại.

Đại môn hành quán rộng mở, cuối phố cấm vệ quân oai hùng cưỡi ngựa đi trước, đằng sau là một chiếc xe ngựa hào hoa lo lớn, sau xe ngựa là thái giám, cung nữ đi theo.

Một nhóm người lồng lộng hùng dũng đi đến cửa hành quán, người xem náo nhiệt đã chật kín đường phố, ai cũng biết Tam hoàng tử Nam Vương mất tích hai mươi năm rồi, hôm nay thật sự được tìm trở về rồi sao? Đoàn người liều mạng trợn to hai mắt, muốn nhìn Nam Vương trong lời đồn đại này một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.