Phi Thương Bất Phú

Chương 1




Lương Đông hôn xong liền kéo Triệu Tử Thiêm ôm vào lòng, giọng nói trầm khàn ở trên đỉnh đầu nói với Triệu Tử Thiêm một câu thế này:

“Không quan trọng, em cho dù còn có tình cảm với cô ta cũng không có cách rời khỏi anh!”

Triệu Tử Thiêm thở dài một hơi:

“Em không muốn nói…” chuyện với anh nữa.

Triệu Tử Thiêm vốn định nói như vậy nhưng Lương Đông đã nhanh chóng cắt ngang lời cậu:

“Vậy được, không nhắc đến chuyện của cô ta nữa!”

Triệu Tử Thiêm nhíu mày khẽ đẩy người Lương Đông ra:

“Đông ca!”

Lương Đông thấy vậy càng ôm chặt lấy Triệu Tử Thiêm hơn, ở bên cạnh luống cuống hôn lấy cần cổ người ta. Triệu Tử Thiêm cũng phải khó xử không biết làm thế nào mới có thể thoát khỏi được sự kìm kẹp kia, vừa buồn cười vừa khó chịu nói:

“Đói rồi!”

Lương Đông quả thật dừng lại, ngẩng đầu nhìn Triệu Tử Thiêm hỏi:

“Vẫn còn chưa ăn tối sao?”

Triệu Tử Thiêm đột nhiên muốn kể khổ một chút, thế cho nên lúc này mới ra vẻ làm nũng nói:

“Buổi sáng không ăn, buổi trưa cũng không ăn, vừa rồi cũng chưa ăn!”

Lương Đông cũng biết là sóc nhỏ nhà mình lại giở trò làm nũng ra, hắn chỉ vừa nghe thấy giọng điệu kia cả người đã mềm nhũn đau lòng:

“Vậy anh ra ngoài lấy cơm cho em, vừa rồi cô ta mang cơm tới vẫn còn để ở ngoài!”

Triệu Tử Thiêm im lặng không lên tiếng, ai mà thèm ăn cơm kia chứ, Lương Đông có phải là muốn chọc tức cậu hay không. Lương Đông cũng nhận ra được gương mặt ngưng trọng kia của Triệu Tử Thiêm, hắn nhanh chóng bước xuống giường lấy quần áo đến mặc vào người giúp cho cậu:

“Mặc quần áo vào đi, sau đó chúng ta đi ăn!”

Triệu Tử Thiêm ngồi trên giường đen mặt, cả một quá trình không thèm nhấc tay nhấc chân cũng không có cái gì gọi là muốn phối hợp cả. Lương Đông để ý ở bên vai Triệu Tử Thiêm có mấy vết mần đỏ liền nhăn mặt nói:

“Lại để muỗi chích rồi này!”

Lương Đông không nói thì không sao, vừa nói Triệu Tử Thiêm liền cảm thấy ngứa vội vàng đưa tay lên muốn gãi. Lương Đông thấy thế thì ngăn lại:

“Không được gãi, để cho em nhớ lần sau thì để ý một chút!”

Triệu Tử Thiêm mím chặt môi giả bộ tức giận. Lương Đông mặc áo cho Triệu Tử Thiêm xong thì nói tiếp:

“Nếu càng gãi sẽ càng ngứa đó, lát nữa sẽ đi mua hương muỗi về đốt”

Triệu Tử Thiêm nghe vậy lại ấm lòng, cậu còn nhớ lần đầu tiên Lương Đông mua hương muỗi cho cậu là khi cậu mới chuyển đến phòng ký túc xá 301, khi ấy Lương Đông vẫn còn ở phòng kế bên. Người nào đó vì cậu bị muỗi chích mà đã chạy xuống dưới căng tin để mua hương muỗi cho cậu, sau đó lại quên không mua bật lửa vì thế lại lật đật chạy xuống mua.

Triệu Tử Thiêm mặc quần áo xong rồi, Lương Đông liền đứng khoanh tay ở bên cạnh cười cười nói:

“Em muốn để bộ dạng như vậy đi ra ngoài sao?”

Triệu Tử Thiêm khó hiểu nhìn Lương Đông. Lương Đông đưa tay xoa xoa mái tóc của Triệu Tử Thiêm:

“Đi rửa mặt đi!”

Triệu Tử Thiêm lạnh mặt liếc nhìn Lương Đông một cái rồi nhanh chóng bước vào phòng tắm đóng cửa lại. Lương Đông ngồi bên ngoài đợi Triệu Tử Thiêm, rất nhanh sau đó ai kia liền từ phòng tắm bước ra, tóc mái phía trên hơi hơi dính nước nên bị ướt, gương mặt quả thật đã được lau rất sạch sẽ, nhưng vẫn tránh không được đôi mắt hơi sưng kia, hơn nữa bờ môi của Triệu Tử Thiêm vừa rồi còn bị hắn cắn rách. Lương Đông thở dài, đau lòng tiến tới ôm Triệu Tử Thiêm một cái rồi khoác vai cậu rời đi.

“Cho em cái kẹo!” Lương Đông móc từ trong túi của mình ra một viên kẹo nhỏ bỏ vào trong tay của Triệu Tử Thiêm.

Triệu Tử Thiêm vừa đi vừa bóc kẹo hỏi Lương Đông:

“Ở đâu thế?”

Lương Đông không trả lời chỉ mỉm cười, thật ra kẹo này là của Nghiêm Nghinh Hạnh nhét vào túi áo của hắn, hắn lúc đó cũng lười bỏ vì thế lúc này nhân tiện sóc nhỏ nhà hắn đang đói, cho cậu ăn tạm cũng vẫn được.

Hai người đứng trước thang máy đợi, thang máy vừa mở ra trùng hợp đúng lúc Nghiêm Nghinh Hạnh cũng từ trong đó đi ra ngoài. Triệu Tử Thiêm có điểm bất ngờ, viên kẹo trong tay vừa mới được bóc vỏ lúc này cũng rơi xuống đất năn vào một góc. Nghiêm Nghinh Hạnh thấy hai người trước mắt cũng giật mình không kém, nhìn thấy Lương Đông và Triệu Tử Thiêm ở chung một chỗ thế này trong lòng cô càng khó chịu hơn:

“Lương Đông ca ca!”

Lương Đông nhíu mày nhìn cô gái trước mắt, bởi vì cô gái này mà khiến cho hắn và sóc nhỏ nhà hắn cãi nhau một hồi. Hiện tại Lương Đông ngoài ghét bỏ Nghiêm Nghinh Hạnh ra thì chính là ngay cả nói chuyện cũng lười. Lương Đông không nói gì nhanh chóng kéo Triệu Tử Thiêm vào trong thang máy.

Nghiêm Nghinh Hạnh đứng bên ngoài thất thần, cô không hiểu Lương Đông rốt cuộc làm sao lại có biểu hiện như vậy với cô. Nghĩ một hồi hai tay Nghiêm Nghinh Hạnh đột nhiên nắm lại thật chặt, ánh mắt lóe lên tia ngoan độc nhìn chằm chằm vào thang máy trước mắt, nhất định là do Triệu Tử Thiêm ở bên cạnh Lương Đông nói xấu cô.

Lương Đông vào trong thang máy rồi vẫn không quên lên tiếng nhắc nhở Triệu Tử Thiêm:

“Cô gái này lần sau có nói gì em cũng đừng tin, có chuyện gì phải đi đến hỏi anh, có biết chưa?”

Triệu Tử Thiêm im lặng không nói, Nghiêm Nghinh Hạnh lúc trước cậu quen không phải là người như vậy. Về chuyện vụ bánh bao lúc sáng cậu đã có cái nhìn khác về Nghiêm Nghinh Hạnh, hơn nữa trong lòng còn âm thầm lo lắng có khi nào Nghiêm Nghinh Hạnh đã phát hiện ra được điều gì đó, nếu không tại sao cậu cảm giác cô ấy luôn có thái độ bực bội với cậu hơn nữa còn nói dối bánh bao là Lương Đông mua cho cô ấy.

Lương Đông dừng xe ở một cửa tiệm cách đó không xa, Triệu Tử Thiêm vừa bước vào quán liền ngửi thấy mùi thịt nướng vô cùng thơm, cả ngày không được ăn gì hiện tại lại ngửi thấy mùi thức ăn thế cho nên bụng của Triệu Tử Thiêm nhịn không được liền có tiếng kêu nho nhỏ. Lương Đông đứng bên cạnh nghe thấy được liền bật cười xoa đầu Triệu Tử Thiêm:

“Ra phía bên kia ngồi đi!”

Triệu Tử Thiêm lại nuốt một ngụm nước miếng nữa rồi đưa tay xoa xoa bụng, trước khi đi vẫn còn không quên nhắc Lương Đông một câu thế này:

“Nhiều thịt bò nhé!”

Lương Đông buồn cười đi đến quầy gọi thức ăn: “Ông chủ cho ba suất thịt bò nướng” Nói rồi giống như nghĩ ra điều gì đó Lương Đông liền vội thêm vào: “Đừng tẩm rượu!” Sóc nhỏ nhà hắn không uống được rượu nếu như tẩm rượu vào thịt không biết rồi sẽ làm loạn lên thế nào. Lương Đông vừa bước được hai ba bước rồi đột nhiên dừng lại xoay người lại phía sau đi về phía quầy, đặc biệt nhắc nhở với đầu bếp một câu thế này: “Tẩm thật nhiều rượu cho tôi!”.

Có một số chuyện Lương Đông hỏi Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm nhất định sẽ không chịu nói thật thế cho nên chi bằng hắn nhân lần này cho Triệu Tử Thiêm uống rượu, người say rồi hỏi cái gì nhất định cũng sẽ nói ra.

Lúc Lương Đông đi ra thì thấy Triệu Tử Thiêm đang ngồi ở một chỗ loay hoay lau đũa, hắn còn nhớ lần đầu tiên cùng Triệu Tử Thiêm đi ăn là ở căng tin nhà trường, Triệu Tử Thiêm khi ấy còn không thể dùng giấy ở căng tin, sau đó khoảng một thời gian tiếp bọn họ lại có thể cùng nhau ăn chung một bát mì, đến hiện tại căn bệnh sạch sẽ kia của Triệu Tử Thiêm dường như đã không còn rồi.

Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu thấy Lương Đông đi tới thì mỉm cười lên tiếng hỏi:

“Đông ca, có gọi nhiều thịt hay không?”

Lương Đông gật đầu im lặng ngồi nhìn Triệu Tử Thiêm. Rất nhanh sau đó nhân viên liền mang thịt bò đã tẩm sẵn gia vị lên đặt trên bàn. Lương Đông bật bếp bình thản ngồi bên cạnh giúp Triệu Tử Thiêm nướng thịt bò. Triệu Tử Thiêm ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nuốt nước miếng, không biết có phải là do Triệu Tử Thiêm đang đói nên cảm thấy thịt chín rất lâu, hay là Lương Đông cố tình làm lâu như vậy mà Triệu Tử Thiêm ngồi bên cạnh sốt ruột không thôi.

“Đông ca, thịt nướng thật thơm!”

Lương Đông ngẩng đầu nhìn con sóc nhỏ nào đó đang ngồi đợi thức ăn dâng đến tận miệng thì cười lớn:

“Sóc nhỏ ham ăn!”

Lương Đông ngồi bên cạnh nướng thịt gắp vào bát để cho Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm trong miệng nhai thịt ngẩng đầu nói với Lương Đông:

“Đông ca nuốn uống cola!”

Lương Đông định lớn tiếng gọi nhân viên phục vụ cầm đến một chai cola, nhưng đột nhiên giống như nghĩ ra điều gì đó liền nói:

“Phục vụ lấy cho tôi một ly nước lọc!”

Triệu Tử Thiêm nhíu mày:

“Tại sao gọi nước lọc, là cola cơ mà?”

Lương Đông trong lòng thầm nghĩ nếu như để cho Triệu Tử Thiêm uống nước có ga cộng thêm với rượu ướp trong thịt nữa nhất định sẽ không tốt thế cho nên hắn mới gọi nước lọc cho cậu, nhưng mà hắn cũng không thể nói ra chuyện này cho Triệu Tử Thiêm biết được, thế cho nên Lương Đông liền kiếm đại một lý do:

“Anh gọi nhiều thịt như thế này, em mà uống nước có ga chắc chắn sẽ no đó, đến lúc đó thịt này không phải bỏ phí hay sao?”

Triệu Tử Thiêm nghe Lương Đông nói cũng có lý vì thế liền im lặng tiếp tục ngồi ăn thịt không hỏi cái gì nữa. Được một lúc sau thịt trên bàn hầu như đã được Triệu Tử Thiêm ăn hết một nửa, Lương Đông để ý bên tai của Triệu Tử Thiêm cũng hơi đỏ lên, ánh mắt có điểm không được nhanh nhẹn như lúc mới đến nữa, hắn liền lên tiếng gọi Triệu Tử Thiêm:

“Đại Thiêm?”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy có người gọi mình thì ngẩng đầu, bóng dáng của Lương Đông ở trước mặt bỗng nhiên mờ nhạt đi, cậu lắc lắc đầu vài cái mới có thể nhìn rõ được:

“Hả?”

Lương Đông cười thầm trong lòng:

“Có ngon không?”

Triệu Tử Thiêm gật đầu, Lương Đông ở bên này tiếp tục dò hỏi:

“Đại Thiêm… Nghiêm Nghinh Hạnh đó làm bạn gái em trong bao lâu thế?”

Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu gương mặt nhăn lại:

“Anh không phải nói không quan trọng hay sao, thế sao giờ lại còn hỏi hả?”

Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm tức giận như thế vội vàng hòa hoãn lại:

“Được được không quan trọng, em ăn nhiều một chút đi!”

Triệu Tử Thiêm hơi hơi chóng mặt, bụng cũng đã được ăn no thế cho nên liền bảo Lương đông đi về. Lương Đông cảm thấy không ổn cho lắm, Triệu Tử Thiêm nhất định là đã lâng lâng rồi nếu như bây giờ trở về không phải là công cốc hay sao. Nghĩ nghĩ một hồi Lương Đông liền đứng dậy nói với Triệu Tử Thiêm:

“Em đợi một chút, anh đi vào nhà vệ sinh!”

Lương Đông lén lút đi đến quầy đưa cho nhân viên phục vụ một chút tiền bảo cậu ta cầm một ly rượu trắng thật mạnh mang đến cho Triệu Tử Thiêm uống. Nhân viên phục vụ đã sớm quen thuộc với kiểu này cho nên rất nhanh nhẹn cầm trên tay một ly rượu nhỏ đi về phía trước:

“Đây là đồ uống đặc biệt quán dành tặng cho khách hàng ăn đồ ăn có giá trên xxx”

Triệu Tử Thiêm vốn là người tiết kiệm, đồ uống miễn phí cậu nhất định sẽ phải uống thế cho nên khi nhân viên phục vụ bê đến ly rượu kia Triệu Tử Thiêm cũng không nghĩ nhiều mà cho lên miệng uống một ngụm lớn. Lương Đông đứng ở trong một góc âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Triệu Tử Thiêm, vừa thấy sóc nhỏ nhà mình chịu uống ly rượu kia liền hài lòng bước ra ngoài:

“Xong rồi, về thôi!”

Triệu Tử Thiêm cảm thấy đầu óc choáng váng đến đứng dậy bước đi cũng suýt chút nữa ngã nhào, may mắn có Lương Đông đứng bên cạnh đỡ kịp thời.

“Có sao không?” Lương Đông sớm biết Triệu Tử Thiêm nhất định là say rồi nhưng vẫn ở bên cạnh làm như không biết gì quan tâm hỏi một câu như vậy.

Triệu Tử Thiêm ngu ngốc thành thật nói với Lương Đông:

“Đông a… vừa rồi phục vụ mang nước tới nói là đồ uống đặc biệt… em nuốt vào rồi mới biết đó là rượu…”

Lương Đông đỡ Triệu Tử Thiêm ra bên ngoài quán, vừa đi vừa nói:

“Được rồi, được rồi, bây giờ chúng ta về khách sạn!”

Triệu Tử Thiêm đưa tay xoa đầu nhỏ giọng:

“Ừ, về khách sạn đi…”

Lương Đông để Triệu Tử Thiêm ngồi trên xe ngay ngắn thắt dây an toàn thật là cẩn thận mới khởi động xe đi về khách sạn. Triệu Tử Thiêm rượu vào liền phát tác bắt đầu nói ra nhiều lời vô nghĩa:

“Đông, đau đầu… đau đầu làm như thế nào?”

Lương Đông dừng xe đợi đèn đỏ:

“Không sao, lát nữa về khách sạn thì sẽ hết!”

Triệu Tử Thiêm lại thở dài làm nũng:

“Cay cay… cay miệng đó…”

Lương Đông xoa đầu Triệu Tử Thiêm một cái mới tiếp tục lái xe. Triệu Tử Thiêm đột nhiên tháo dây an toàn nhào qua bên người Lương Đông. May mắn Lương Đông phản ứng kịp thời tấp xe vào lề đường nếu không gặp tai nạn rồi. Triệu Tử Thiêm leo qua chỗ ghế ngồi của Lương Đông cọ cọ vào lòng ngực hắn:

“Cay miệng… đi ăn bánh ngọt đi…”

Lương Đông đẩy Triệu Tử Thiêm sang một bên thắt lại dây an toàn thật cẩn thận cho cậu:

“Được rồi lát nữa về khách sạn mua bánh ngọt cho em ăn!”

Triệu Tử Thiêm gạt tay Lương Đông sang tức giận nói:

“Sao phải lát nữa… sao phải lát nữa hả…”

Lương Đông nhìn xung quanh một hồi thấy cách đó không xa có một cửa tiệm bánh ngọt nho nhỏ liền vội vàng khóa chặt cửa xe, rút chìa khóa bước xuống mua bánh ngọt cho Triệu Tử Thiêm ăn:

“Em đợi một chút, anh đi mua cho em!”

Triệu Tử Thiêm lắc đầu không chịu:

“Không không… sao không cho em đi… em muốn ăn bánh nào anh biết sao?”

Lương Đông khó xử, Triệu Tử Thiêm bộ dáng thế kia vào cửa tiệm chỉ sợ sẽ làm loạn mất. Lương Đông dịu giọng dụ dỗ:

“Ngoan, đợi một chút sẽ có bánh ngọt ăn!”

Nói rồi không đợi cho Triệu Tử Thiêm đồng ý, Lương Đông đã nhanh chóng khóa chặt cửa xe bước vào tiệm, Triệu Tử Thiêm ở bên trong cố gắng mở cửa nhưng không được cuối cùng liền lấy tay đập cửa kính ghé sát mặt vào đó gọi lớn:

“Đông… Đông…”

Lương Đông gọi một phần bánh matcha nhưng cửa tiệm lại vừa lúc hết, sóc nhỏ nhà hắn thích ăn bánh ngọt vị matcha này nếu không có nhất định là sẽ không vui đâu. Nhưng hiện tại không có cũng không thể làm thế nào được, Lương Đông đành mua năm phần bánh nhỏ, mỗi loại lấy một vị nhanh chóng bước ra khỏi cửa tiệm.

Lương Đông mở cửa xe liền thấy Triệu Tử Thiêm ở trong đó ngồi khóc, Lương Đông giật mình vội vàng để bánh ra ghế phía sau, xoay người Triệu Tử Thiêm sang trái qua phải phát hiện không sao mới an tâm đôi chút hỏi:

“Làm sao thế, làm sao lại khóc?”

Triệu Tử Thiêm đột nhiên nhảy lên người Lương Đông ôm chầm lấy hắn liên tục gọi hai tiếng “Đông… Đông…”

Lương Đông cũng không rõ sóc nhỏ nhà mình bị làm sao, vì thế đưa tay vỗ vỗ vai trấn an Triệu Tử Thiêm:

“Không sao, không sao đâu!”

Triệu Tử Thiêm dường như đã ngủ gục ở trong lòng ngực Lương Đông rồi, hắn nhẹ nhàng đặt người trước mặt sang một bên. Triệu Tử Thiêm giống như cảm giác được điều gì đó liền không yên lòng ôm chặt lấy cổ Lương Đông. Lương Đông cười khổ vỗ vỗ vai con sóc nhỏ xấu xa kia:

“Ngoan… mau ngồi sang một bên, còn phải trở về khách sạn chứ…”

Triệu Tử Thiêm không lên tiếng gương mặt gục xuống cần cổ của Lương Đông cọ cọ một hồi. Lương Đông cảm thấy cả người nóng như lửa đốt vô cùng khó chịu, hắn hiện tại thật muốn đè người trong lòng ra yêu thương một hồi:

“Đại Thiêm…” Triệu Tử Thiêm không có ý định trả lời, cũng không có ý định xuống khỏi người Lương Đông: “Đại Thiêm, nếu không xuống thì phải ngồi im không được làm loạn, có biết chưa?”

Triệu Tử Thiêm ừ nhẹ một tiếng. Lương Đông vặn chìa khóa trước khi lái xe vẫn không quên đe dọa:

“Nếu em làm loạn anh sẽ cho em xuống xe đấy!”

Triệu Tử Thiêm đột nhiên ôm chặt lấy Lương Đông hơn, giọng nói giống như mang theo run rẩy:

“Không làm loạn đâu!”

Thế là con sóc nào đó cứ ở trên người Lương Đông ngủ mê mệt đến khi về tới khách sạn, Lương Đông một tay vừa lái xe một tay đặt sau lưng Triệu Tử Thiêm giữ chặt ngăn không cho ai đó đột nhiên ngã ngửa ra đằng sau thì nguy. Mười phút sau Lương Đông cũng lái xe vào trong bãi đỗ xe của khách sạn:

“Đại Thiêm, về đến khách sạn rồi!”

Triệu Tử Thiêm cảm thấy vô cùng chóng mặt, mắt vừa mới mở ra liền nhắm lại luôn, giọng nói mang theo tia lười biếng:

“Về rồi hả… vậy đã mua bánh ngọt hay chua?”

Lương Đông đẩy Triệu Tử Thiêm về phía trước đưa tay vuốt lại mái tóc hỗn loạn kia:

“Đã mua rồi, mua rất nhiều!”

Triệu Tử Thiêm miễn cưỡng ngồi sang ghế bên cạnh sau đó liền bắt đầu làm nũng:

“Đông… lát nữa anh cõng em vào… em không đi được đâu!”

Lương Đông nhoài người sang ghế phía sau lấy túi bánh ngọt nghe thấy Triệu Tử Thiêm nói thế thì buồn cười lên giọng:

“Không được, em tự đi đi…”

Triệu Tử Thiêm ngồi trên ghế lắc đầu đập tay vào thành ghế:

“Không được… người ta không đi được!”

Lương Đông giả bộ bước xuống xe nói một câu rồi đóng cửa lại:

“Vậy đêm nay bỏ em lại chỗ này!”

Triệu Tử Thiêm thấy cửa đột nhiên bị đóng thì hốt hoảng vội vã mở cửa xe bước xuống theo sau, có điều do trong người đã có men say thế cho nên Triệu Tử Thiêm vừa đứng xuống đất liền bị ngã nhào về phía trước. Lương Đông chỉ nghe thấy bịch một tiếng theo đó là tiếng hét của Triệu Tử Thiêm, hắn thót tim vội vòng lại phía bên kia xem thử.

Triệu Tử Thiêm nằm ở dưới đất ôm trán ngồi khóc, Lương Đông nhanh chóng tiến đến xem thử gạt tay trên trán Triệu Tử Thiêm ra xem, phát hiện trên trán ngoài chút sưng tím vừa rồi lúc tập luyện cũng không có chảy máu gì hắn mới yên tâm thở nhẹ một hơi:

“Có đau hay không?”

Triệu Tử Thiêm khóc lóc tỉ tê, giọng nói mang theo tia hờn giận:

“Đã nói không đi được… đã nói rồi… đã thấy chưa…”

Lương Đông nhìn bộ dạng của người trước mặt chỉ hận không thể nhanh chóng ở tại chỗ này yêu thương Triệu Tử Thiêm thật nhiều:

“Anh cõng em, đã được chưa”

Triệu Tử Thiêm giận dỗi ngồi sang một bên oán trách:

“Bỏ em ở đây luôn đi…vừa rồi còn nói bỏ em lại ở đây cơ mà”

Lương Đông cười khổ biết như thế này không dụ Triệu Tử Thiêm uống say nữa, bây giờ người chịu thiệt lại là hắn:

“Được rồi, là anh không tốt, anh không nên nói bỏ em lại!”

Triệu Tử Thiêm nghe vậy đột nhiên nhoài sang bên cạnh, bất ngờ cắn lấy cần cổ của Lương Đông thật mạnh rồi nhả ra:

“Cắn chết anh!”

Lương Đông cúi người xuống rồi kéo Triệu Tử Thiêm đặt trên vai cứ như thế chậm rãi bước vào trong khách sạn, dọc đường đi Triệu Tử Thiêm không ngừng ở bên tai Lương Đông nói chuyện:

“Đông, đang đi đâu vậy?”

Lương Đông cũng không cảm thấy phiền, Triệu Tử Thiêm hỏi câu nào hắn sẽ kiên nhẫn trả lời câu đó:

“Đang về phòng!”

Triệu Tử Thiêm cọ cọ vào sau gáy của Lương Đông:

“Sao đường đi lạ như vậy?”

Lương Đông bước chân trầm ổn đi dọc hành lang, bởi vì Triệu Tử Thiêm vừa rồi kiên quyết bắt hắn phải đi cầu thang bộ không cho đi thang máy thế cho nên hiện tại Lương Đông phải vác theo con sóc kia trên vai trở về phòng:

“Chúng ta đi quay phim phải ở khách sạn!”

Triệu Tử Thiêm đột nhiên ngẩng đầu:

“Đúng rồi còn đang quay phim, Đông ca… hôm nay bị ngã rất đau, còn luyện thổi kẹo đường, bị phổng tay, bị mỏi miệng nữa…”

Lương Đông nghe thấy Triệu Tử Thiêm nói thế thì đau lòng ở bên cạnh trấn an dụ dỗ:

“Lát nữa về phong anh sẽ bôi thuốc cho em, cho em ăn bánh ngọt!”

Không rõ thế nào Triệu Tử Thiêm lại ở trên vai Lương Đông sụt sịt:

“Thế anh… thế anh có thích Nghiêm Nghinh Hạnh không?”

Lương Đông dừng bước quay lại phía sau thấy gương mặt của sóc nhỏ nhà mình quả thật đã bị ướt nước mắt, hắn hơi nhích đầu lên một chút, vừa vặn hôn được vào đôi môi đang mím chặt kia:

“Đương nhiên sẽ không!”

Lương Đông vừa bước lên tầng ba thì Nghiêm Nghinh Hạnh cũng không biết từ đâu chạy xuống, vừa thấy Lương Đông cõng Triệu Tử Thiêm cô liền tức giận trong lòng, nhưng ở trước mặt Lương Đông không thể biểu hiện ra bên ngoài được thế cho nên Nghiêm Nghinh Hạnh liền đi về phía hắn, ý muốn đỡ Triệu Tử Thiêm xuống dưới đất:

“Anh Tử Thiêm làm sao vậy?”

Triệu Tử Thiêm có vẻ cảm nhận thấy ai đó đang cố muốn tách mình ra khỏi Lương Đông, bàn tay vòng qua cổ hắn bỗng chốc ra tăng thêm một chút sức lực, quay đầu sang bên tai hắn cọ cọ. Lương Đông có ý né tránh Nghiêm Nghinh Hạnh, không để cho cô ta chạm vào người mình:

“Không cần đâu sắp đến phòng rồi!”

Nghiêm Nghinh Hạnh hai tay nắm chặt nhưng vẫn không có ý định bỏ cuộc, nhanh chóng muốn đỡ lấy Triệu Tử Thiêm giúp Lương Đông khỏi mệt. Triệu Tử Thiêm hờn dỗi hai mắt nhắm nghiền, gạt tay người đang đặt ở trên vai mình xuống, Nghiêm Nghinh Hạnh theo đó giả bộ ngã về phía bên cạnh kêu lên: “Á” một tiếng.

Lương Đông nghe thấy tiếng hét cũng quay lại nhìn thì phát hiện ra Nghiêm Nghinh Hạnh đứng dựa vào bức tường kế bên ôm vai, gương mặt nhăn nhó thống khổ. Hắn không biết là cô ta giả bộ hay gì, nhưng hiện tại hắn cũng không có thời gian quan tâm, chỉ lạnh lùng hỏi một câu cho có nệ:

“Có sao không?”

Nghiêm Nghinh Hạnh thấy Lương Đông quan tâm mình như vậy thì vui vẻ không thôi, giả bộ nhịn đau lắc đầu:

“Em không sao!”

Triệu Tử Thiêm lại ở bên tai Lương Đông nhỏ giọng làm nũng:

“Đông, vẫn còn chưa về đến phòng sao?”

Lương Đông nghe vậy liền đáp:

“Được được, rất nhanh sẽ về đến nơi!”

Nghiêm Nghinh Hạnh chạy đến đi bên cạnh Lương Đông, bởi vì Triệu Tử Thiêm không cho cô chạm vào người, cứ mỗi lần cô chạm vào người cậu là sẽ bị đẩy sang một bên thế cho nên lúc này cô chỉ có thể đi song song bên cạnh Lương Đông cố ý hỏi chuyện:

“Anh Tử Thiêm sạo vậy? Sao lại để anh ấy uống say như thế? Lần sau đừng để như vậy nữa!”

Nghiêm Nghinh Hạnh vốn là không quan tâm Triệu Tử Thiêm có uống say hay là không, cái cô quan tâm ở đây chính là Triệu Tử Thiêm uống say lại dính chặt lấy Lương Đông, như vậy không phải là tạo cơ hội cho bọn họ hay sao. Lương Đông giống như nghĩ ra điều gì đó, bước chân đột nhiên dừng lại quay sang người bên cạnh nói một câu:

“Tôi cũng không hy vọng chuyện ngày hôm nay sẽ xảy ra thêm một lần nữa!”

Nghiêm Nghinh Hạnh nghe thấy lời nói kia liền ngẩng đầu, ánh mắt vừa đúng lúc chạm phải vẻ mặt trầm trọng của người đối diện. Nghiêm Nghinh Hạnh trong phút chốc đột nhiên cứng người, bước chân không thể đi tiếp, đến vẻ mặt lo lắng cũng thay bằng sợ hãi, cứ như vậy đứng tại chỗ nhìn hai người kia bước vào phòng. Chắc không phải Lương Đông đã sớm biết chuyện lúc sáng rồi chứ?.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.