Phi Thiên Ma

Chương 7




Con thuyền của Hổ Đầu hội buông xuống cầu thang mạn, Vương Lão Hổ tự mình đứng ở cửa thang, nghênh tiếp Thẩm Mặc và Thẩm Kinh lên thuyền.

Hai người cũng coi như không đánh không quen biết, tất nhiên là một phen tâng bốc cho nhau khiến người khác buồn nôn, mãi đến khi đối phương nghe chán chê, Thẩm Mặc mới cười hỏi:
- Không biết vị huynh đệ của ta đâu?

- Ôi, coi trí nhớ của ta đấy, mới vui mừng thì đã quên chuyện này rồi.
Vương Lão Hổ cười ha ha nói:
- Diêu Trường Tử đang trên thuyền của Huyện thái gia chúng tôi đấy.

- Không phải là chuyện của hai nhà chúng ta sao?
Thẩm Mặc còn chưa nói, Thẩm Kinh đã biểu thị không vui lòng trước:
- Sao lại dính đến cả quan phủ rồi?

- Công tử đừng nóng vội.
Vương Lão Hổ có hơi xấu hổ nói:
- Huyện thái gia chúng tôi cũng là hảo ý, ông ấy lo lắng tính tình của huynh đệ trong hội của ta không tốt, sẽ làm bị thương người bạn của công tử. . .

- Ta thấy là còn muốn làm khó dễ chúng tôi thì có!
Thẩm Kinh tức giận thở phì phì nói:
- Đâu thể nào béo nhờ nuốt lời được!

Cũng không trách Thẩm Kinh tức giận, Vương Lão Hổ đã nói qua, chỉ cần hoàn thành việc này sẽ đưa Trường Tử trở về, ai ngờ lúc này lại có chủ ý xấu.

- Hừ!
Vương Lão Hổ cũng không phải kẻ ăn chay, hắn khách khí với Thẩm Mặc, nhưng không có nghĩa là không phát cáu với Thẩm Kinh, hắn trừng hai mắt nói:
- Vài ngày trước huyện thái gia đã bắt đi Diêu Trường Tử từ chỗ của ta, ta có biện pháp nào?

Kỳ thực hắn cũng không muốn như vậy, chỉ là Huyện thái gia vốn đã đáp ứng. . . Chỉ cần vừa trừ cây thì sẽ thả người, ai ngờ vừa rồi lại phái người qua đây truyền lời, bảo hắn dẫn Thẩm Mặc qua. Vương Lão Hổ cho dù có ngang ngược, quan phụ mẫu lên tiếng thì cũng phải nghe, không muốn cỡ nào cũng phải nhịn.

- Ngươi. . .
Thẩm Kinh còn muốn phát tác, lại bị Thẩm Mặc ngăn cản:
- Không biết quý huyện lệnh đang ở đâu?

- Giờ sẽ đến đó.
Vương Lão Hổ cười khổ một tiếng nói:
- Ta tuy là bất đắc dĩ mới phải làm, nhưng vẫn sẽ không nuốt lời, lần này ta đã nợ Thẩm công tử, ngày khác nếu có gì phân phó, xông pha khói lửa, không chối từ!

- Đại quan nhân cũng không dễ dàng a.
Thẩm Mặc hơi gật đầu nói, trong lòng lại có hơi thất vọng, y cho rằng Vương Lão Hổ sẽ dâng lên hai mâm vàng bạc, một mâm biểu thị lòng biết ơn, một mâm biểu thị áy náy chứ.

~~

Thuyền chạy tới gần một con thuyền hoa lộng lẫy có mái cong chạm trổ, Thẩm Mặc nghe được tiếng ca hát thanh lệ uyển chuyển; giữa bức rèm che nửa cuốn, còn có thể thấy được có ca kỹ trên thuyền đang ca múa.

Mạn hai con thuyền tiếp xúc với nhau, Vương Lão Hổ mang theo hai người họ nhảy qua.

Thẩm Mặc vừa nhìn, đang nghênh tiếp trên boong tàu chính là một người quen và một người lạ. . . Mã điển sử cùng một người quan viên có trang phục giống như hắn.

Vừa thấy y đến, Mã điển sử liền nhếch miệng cười nói:
- Thẩm công tử cứ việc đi vào, huyện tôn của chúng tôi đang ở trong, công tử tuyệt đối không bị thiệt.

Thẩm Mặc cười cười nói:
- Làm phiền đại nhân rồi.

Đợi một vị điển sử của Sơn Âm khác vào bẩm một tiếng, ba người liền nối đuôi nhau đi vào khoang thuyền.

Thẩm Mặc đi vào trước tiên, nhìn thấy trải khắp cả khoang thuyền là loại thảm nhung lông sơn dương dệt nổi. Ánh mắt chậm rãi ngước lên, đã không còn thấy ca kỹ, chỉ nhìn thấy một cái bàn điêu khắc tỉ mỉ bằng gỗ tử đàn, hai nam tử mặc cẩm bào đang ngồi ở hai bên bàn tròn.

Trước khi nhận được sự cho phép, không thể ngước nhìn nữa, bằng không sẽ bị coi là một sự mạo phạm rất lớn.

- Học sinh Vương Quý Phát bái kiến nhị vị huyện tôn đại nhân.
Vương Lão Hổ mặc dù có thân phận giám sinh, nhưng dù sao danh bất chính, ngôn không thuận, hù dân chúng, trấn áp tiểu quan viên còn được, nếu gặp phải quan chính đồ xuất thân tiến sĩ, vẫn phải ngoan ngoãn quỳ xuống.

Thẩm Kinh cũng không cam tâm tình nguyện quỳ xuống, thầm nghĩ: "Sớm biết như vậy sẽ không vào cùng đâu."

Thẩm Mặc lại chẳng hề để ý cứ đứng ở chính giữa, chỉ khom người thi lễ:
- Học sinh bái kiến nhị vị huyện lệnh đại nhân.

Thấy Thẩm Mặc đứng giữa hai người, đứng mà không quỳ, chỉ khom người mà thôi. Lữ huyện lệnh đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó nổi giận, cười lạnh một tiếng nói:
- Nghe nói Nam Bình Phúc Kiến xuất hiện một Hải giá bút, không ngờ Hội Kê Chiết Giang chúng ta cũng xuất hiện Thẩm giá bút!

Hai người quỳ kẹp một người đứng, bộ dạng quả thật giống như bộ giá bút.

Thẩm Mặc vẻ mặt oan ức nói:
- Đường tôn thứ tội, học sinh không phải là người không biết cấp bậc lễ nghĩa, chỉ là học sinh có nỗi khổ tâm không thể quỳ.

- Ngươi có nỗi khổ tâm gì? - Lữ huyện lệnh trầm giọng nói.

- Học sinh mang theo chí thánh tiên sư. . .
Thẩm Mặc vừa nói vừa móc ra một bao lụa hồng từ trong người:
- Chính là bức họa này.

Sau đó lấy ra bức họa ở bên trong rồi mở ra, lão gia tử đang chắp tay mỉm cười liền xuất hiện ở trước mặt nhị vị huyện lệnh.

Hai vị Huyện thái gia vội vàng đứng dậy, cung kính hành lễ với Khổng thánh nhân. Đợi đến khi ngồi xuống lại, Lữ huyện lệnh rất không vui nói:
- Sao ngươi lại mang bức họa của thánh nhân ở trên người?

Thẩm Mặc dè dặt giải thích:
- Học sinh rất sợ thua trận tỷ thí này, nên mới nhờ Khổng thánh nhân phù hộ. . .

- Thánh nhân không quản cái này!
Lữ huyện lệnh có giận cũng không có chỗ phát tiết, nghẹn trong mình rất khó chịu.

Lý huyện lệnh ở bên cạnh khuyên giải:
- Hiếm khi có sĩ tử thành kính với thánh nhân như vậy, đây là công giáo hóa của chúng ta, chuyện tốt mà!

Lữ huyện lệnh lúc này mới nguôi giận, tức giận hừ một tiếng nói:
- Sau này đặt thánh nhân ở trong lòng là được rồi, còn mang trên người nữa thì sẽ trị ngươi tội khinh nhờn hình tượng thánh nhân!

Thẩm Mặc vội vàng khúm núm đáp ứng. Kỳ thực y cũng biết, đi tới thời đại này, quỳ gối đã là việc tránh không được. . .Đây vốn là việc tránh khỏi mùng một không tránh khỏi 15, lẽ nào tương lai còn có thể giở trò trước mặt hoàng đế hay sao? Chỉ là hiện tại bắt y quỳ xuống, trong lòng nhất thời vẫn chưa thể tiếp nhận được. Vẫn là có thể kéo dài bao lâu thì được bấy lâu, có lẽ thời gian lâu dài sẽ không quan trọng nữa.

~~

Đợi đường tôn ân chuẩn đứng dậy, Vương Lão Hổ lẩm bẩm đứng lên, hướng về Lữ huyện lệnh chắp tay nói:
- Lão công tổ, hài nhi đã dẫn Thẩm công tử tới rồi.

Lữ huyện lệnh hơi gật đầu, khẽ vẫy tay nói:
- Đi ra ngoài đi.

- Vâng.
Vương Lão Hổ trong miệng đáp ứng, nhưng hai chân lại không đi, hướng về Lữ huyện lệnh cười lấy lòng:
- Lão công tổ, hài nhi đã đáp ứng thả Trường Tử, người xem có đúng hay không. . .

- Đi xuống!
Lữ huyện lệnh mị hai mắt, lạnh lùng nói:
- Bản quan từ lúc nào cần ngươi tới chỉ dạy rồi?

- Hài nhi không dám, hài nhi lắm miệng!
Vương Lão Hổ vung tay tát cho mình hai cái, co cổ lại nói:
- Tiểu nhân lui xuống.
Khi xoay người còn đưa về Thẩm Mặc một ánh mắt áy náy, quả thực là lực bất tòng tâm.

Thẩm Mặc đã hơi ngây người, đây là lần đầu tiên y kiến thức cái gì gọi là quan uy, một huyện lệnh trẻ tuổi tay trói gà không chặt, không ngờ lại đối đãi với một đại lão hắc đạo như Vương Lão Hổ như thế quát một nô bộc. Nếu đem so sánh, thái độ của Lữ huyện lệnh đối với mình quả thực có thể dùng từ 'rộng rãi' để mà hình dung.

Thấy sắc mặt sít lại của Thẩm Mặc, Lữ huyện lệnh trong lòng cười nhạt, chiêu này của ông ta vốn có ý xao sơn chấn hổ, sở dĩ không trực tiếp bắt con cọp, một là bởi vì Thẩm Mặc chính là người của huyện Hội Kê, trước mặt Lý tri huyện quả thực không thể phát tác; hai là thiếu niên này có thân phận đồng sinh, vả lại hình như còn rất thông minh, tương lai sẽ biến thành bộ dáng gì, ai cũng nói không chính xác. . . Cho nên Lữ huyện lệnh không muốn tùy tiện kết thù kết oán với y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.