Phi Tẩu Công Lược

Chương 7




"Sao thế cô Lâm?" An Điềm vội hỏi.

"Tôi hơi chóng mặt, đi mua giúp tôi ly cà phê cho tỉnh táo!" Lâm Hiểu Hiểu nhìn An Điềm nói một cách khiêu khích.

An Điềm biết trợ lý là bị sai vặt, nên khi nghe câu nói này cũng không có cảm thấy làm sao cả, cô gật đầu, quay người đi mua cà phê cho Lâm Hiểu Hiểu.

Nhưng An Điềm vừa bước về trước một bước thì lại quay người sang nhìn Lâm Hiểu Hiểu khuyên chân thành: "Cô Lâm, sáng uống cà phê dễ bị đau bụng, cô ăn sáng chưa? Hay là tôi mua cháo cho cô!"

Dù gì thì An Điềm cũng đã là trợ lý của Lâm Hiểu Hiểu rồi, và thông qua tiếp xúc với Lâm Hiểu Hiểu cũng thấy rằng bản tính của Lâm Hiểu Hiểu không xấu, vì lý do này nên An Điềm vẫn chân thành khuyên cô một câu.

An Điềm vừa nói xong, Lâm Hiểu Hiểu lập tức nhíu mày: An Điềm này lại quan tâm đến mình thế, vừa nãy cô đối xử với An Điềm cáu gắt như thế, người ngốc cũng cảm giác được mà.

Nhưng An Điềm thì sao, giống như không có chuyện gì cả, còn nhắc nhở mình uống cà phê dễ bị đau bụng! Thật ra, Lâm Hiểu Hiểu vốn không muốn uống cà phê, cô nói như vậy chỉ muốn đì An Điềm làm việc.

Tuy nhiên bây giờ An Điềm nói ra câu này, ngược lại Lâm Hiểu Hiểu có chút ngại ngùng.

"Cô Lâm, được không?"Thấy Lâm Hiểu Hiểu không nói chuyện, An Điềm lại hỏi, "Nếu cô thật sự muốn uống cà phê thì tôi đi mua cà phê cho cô. Nhưng tôi cảm thấy tốt hơn hết vẫn nên ăn cháo."

Nghe những lời của An Điềm thì ý định manh nha làm khó An Điềm của Lâm Hiểu Hiểu cũng lung lay, cô quay đầu lúng túng nói: "Nói nhiều quá, mua cháo thì mua cháo!"

Khi nghe Lâm Hiểu Hiểu nghe lời mình, An Điềm cười nhẹ: "Xin hỏi cô Lâm thích ăn cháo gì?"

"Cô mua gì thì mua đi!"Lâm Hiểu Hiểu vẫn không muốn nhìn An Điềm, định bụng sẽ làm khó An Điềm? Bây giờ sao thành ra nghe lời cô ta thế này?!

An Điềm cũng không để ý đến dáng vẻ hục hặc của Lâm Hiểu Hiểu liền quay người đi.

Kết quả An Điềm vẫn chưa đi được hai bước thì giọng nói của Lâm Hiểu Hiểu vang lên từ phía sau: "Này!"

"Sao thế?" An Điềm quay lại nhìn Lâm Hiểu Hiểu hỏi.

"Cô quên mang tiền!" Lâm Hiểu Hiểu nói xong thì quẳng ví tiền cho An Điềm. Cô vốn định để An Điềm tự móc tiền túi, sau đó bản thân giả vờ lờ đi. Nhưng Lâm Hiểu Hiểu lại nghĩ, cô đường đường là đại tiểu thư của tập đoàn trang sức Lâm Thị, hà tất làm những trò này, nên cuối cùng cô đưa tiền cho An Điềm.

An Điềm đưa tay ra bắt lấy ví tiền, rời đi với một nụ cười.

Lâm Hiểu Hiểu nhìn bóng dáng của An Điềm, vẻ mặt tiu nghỉu: Ôi, trước giờ mình luôn thân thiện đối xử với người khác, bây giờ sao lại cố tình làm khó người ta, thật là mệt tim!

Đợi khi An Điềm mua cháo về thì Lâm Hiểu Hiểu đã bắt đầu quay hình, làm người mẫu diễn viên cũng không dễ chút nào, bây giờ đã là cuối thu rồi, nhưng Lâm Hiểu Hiểu vẫn phải mặc quần ngắn quay hình.

Lâm Hiểu Hiểu quay hình về bộ thời trang mùa hè của Tô Thị, kinh doanh trái mùa cũng là một chiến lược của Tô Thị, chỉ vất vả cho Lâm Hiểu Hiểu phải ăn mặc mát mẻ tươi cười trước ống kính giữa trời thu lạnh lẽo thế này.

Khi Lâm Hiểu Hiểu hoàn thành xong động tác cuối cùng của nhóm này, đạo diễn hô "Cắt" tức là mọi người trong đoàn có thể nghỉ ngơi một chút.

Hai trợ lý khác bên cạnh Lâm Hiểu Hiểu lập tức khoác áo lên cho Lâm Hiểu Hiểu, Lâm Hiểu Hiểu cũng nhanh chóng mặc thật kín, đôi lúc giậm châm, trông có vẻ rất lạnh.

An Điềm nhìn thấy thế vội tiến về trước nói với Lâm Hiểu Hiểu:"Cháo đên đây, vào xe ăn một tí nhé."

Lâm Hiểu Hiểu nhìn An Điềm rồi nhìn vào hộp cháo, cuối cùng cúi đầu xuống đi vào xe với An Điềm.

Trên xe có hệ thống sưởi ấm, Lâm Hiểu Hiểu đỡ hơn chút rồi, cô cởi chiếc áo khoác ra, cũng không nói gì, đưa tay đón lấy hộp cháo từ trong tay An Điềm.

Lâm Hiểu Hiểu mở hộp ra, nhìn thấy cháo đậu đỏ với màu sắc và hương vị hấp dẫn trong hộp, khiến cho Lâm Hiểu Hiểu nuốt nước bọt: Tối qua say khướt rồi, sáng nay lại phải quay hình không kịp ăn sáng, hộp cháo đậu đỏ này giống như là trong tuyết đưa than, đã cứu chiếc bụng đói meo của Lâm Hiểu Hiểu.

Tuy nhiên Lâm Hiểu Hiểu vừa định nếm thử một chút cháo đậu đỏ thì An Điềm vội ngăn lại: "Khoan, đợi chút..."

"Sao thế?" Lâm Hiểu Hiểu không hài lòng nhìn An Điềm: Vừa nãy bị gió lạnh thổi lâu như thế rồi vẫn không cho người ta ăn đồ nóng vào sao?

An Điềm chỉ vào hộp cháo nói: "Hình như hơi nóng."

Lúc này Lâm Hiểu Hiểu mới cẩn thận nhìn vào hộp cháo đậu đỏ này, phát hiện thấy khói nghi ngút, trông có vẻ rất nóng. Nếu An Điềm không nhắc chắc là đôi môi của Lâm Hiểu Hiểu đã bị phồng rộp lên vì nóng!

Lâm Hiểu Hiểu nhìn hộp cháo đậu đỏ nóng hổi, lại nhìn vẻ mặt tốt bụng tốt tính của An Điềm đột nhiên không hờn giận nữa!

"Không ăn nữa!" Lâm Hiểu Hiểu đặt cháo đậu đỏ lên một cái bàn nhỏ, sau đó tự dỗi mình.

Lâm Hiểu Hiểu nhếch môi, đôi mắt tròn xoe của cô trợn lên, cô thật sự càng nghĩ càng tức: Sao bản thân lại vô dụng thế này, vốn dĩ sáng nay gọi An Điềm đến để đày đọa cô ta! Ai bảo anh Tô quan tâm cô ta như vậy chứ! Nhưng An Điềm này cũng thật là, mình đì cô ta như vậy mà cô ta vẫn rất tốt bụng, khiến cho mình cảm thấy ngượng quá!

An Điềm cũng không biết là mình đã làm gì không phải lại chọc giận Lâm Hiểu Hiểu rồi, nên đành im lặng không nói gì cả.

Kết quả chưa đến mười phút, Lâm Hiểu Hiểu hai tay gác cằm, giận dữ rồi lại sầu muộn!

An Điềm ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì không hiểu chuyện gì cả: Tâm trạng của Lâm Hiểu Hiểu này rốt cuộc như thế nào? Vừa nãy còn tức giận, bây giờ lại trở thành cô công chúa u sầu rồi!

"Ôi..." Lâm Hiểu Hiểu thở dài, cô nhìn xuống, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc: Thật ra, An Điềm hình như không có làm gì cả, đều là anh Tô đối tốt với An Điềm mà, với lại An Điềm cũng không quyến rũ anh Tô.

Hơn nữa, bây giờ anh Tô cũng không có bạn gái, An Điềm nếu thích anh Tô theo đuổi cô thì cũng không có gì sai. Chỉ là do mình thích anh Tô nên xem cô ấy là người xấu.

Nghĩ đến đây Lâm Hiểu Hiểu bỗng nhiên tỉnh ngộ: Những gì cô đang làm bây giờ đều không đúng, nếu cứ như vậy, cô sẽ trở thành một người phụ nữ xấu xa thôi!

Không được! Lâm Hiểu Hiểu lắc đầu rất mạnh, nhưng cô là Lâm Hiểu Hiểu, cô có sự kiêu hãnh riêng, thà chiến đấu trực diện còn hơn đâm sau lưng người khác!

Lâm Hiểu Hiểu quyết rồi, cô đưa mắt lên nhìn An Điềm, nói rất nghiêm túc: "An Điềm, chúng ta đi thẳng vào vấn đề nào, tôi và cô sẽ cạnh tranh công bằng! Ai thua thì người đó rút lui! Nói được làm được!"

An Điềm nhìn Lâm Hiểu Hiểu, từ vẻ u sầu lúc nãy bây giờ lại phấn chấn thế, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cô nhìn Lâm Hiểu Hiểu hỏi: "Cạnh tranh công bằng? Cạnh tranh cái gì?"

"Đừng giả vờ nữa!" Lâm Hiểu Hiểu liếc nhìn An Điềm, "Chúng ta cạnh tranh công bằng theo đuổi anh Tô, anh theo đuổi được thì người kia sẽ phải từ bỏ mãi mãi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.