Phi Tẩu Công Lược

Chương 5




Tô Thanh Dương nghĩ đến đây, lại đưa mắt đến khuôn mặt của An Điềm, anh đưa tay chạm nhẹ vào má của: An Điềm, rốt cuộc trước đây em đã trải qua những gì?

Cứ như vậy, đêm trôi qua, Tô Thanh Dương cũng ngủ thiếp đi bên giường của An Điềm.

Cuối cùng mặt trời cũng mọc chiếu sáng khắp nơi, An Điềm say giấc cả đêm dần mở mắt ra, cô đưa tay ôm trán, cảm thấy đau đầu không thể chịu được.

An Điềm ngồi dậy thì phát hiện một người đàn ông đang nằm ở giường bên.

"A!" An Điềm sợ hãi lùi lại, giọng có hơi to nên làm Tô Thanh Dương đang ngủ thức giấc.

Tô Thanh Dương dụi mắt, ngẩng đầu lên nhìn An Điềm, khí sắc lúc tỉnh dậy cũng khá tốt: "An Điềm, cô dậy rồi à?"

Khi nhìn thấy Tô Thanh Dương, An Điềm không thể không ngạc nhiên hỏi: "Tô, Tô tổng, sao anh lại ở đây?"

Tô Thanh Dương cười với An Điềm và hoạt động đôi vai bị tê cứng: "Tối qua tôi đưa cô về nhà, thấy cô say bí tỉ sợ cô xảy ra chuyện nên ngồi đây canh cả đêm. "

Nghe Tô Thanh Dương nói như vậy, An Điềm trong một lúc không biết nên nói gì.

"Cảm ơn Tô tổng." An Điềm né khỏi ánh mắt của Tô Thanh Dương, cô cúi mặt xuống, liếc nhìn quần áo của mình, tuy cô tin vào nhân phẩm Tô Thanh Dương, nhưng An Điềm vẫn không thể không nhìn, dù sao thì cũng là cô nam quả nữ cùng chung một phòng cả đêm mà.

Cũng may, trên người cô vẫn là bộ quần áo ngày hôm qua, chỉ có áo khoác được cởi ra.

"Hôm qua cô nôn đó, nên tôi cởi áo khoác cô ra." Tô Thanh Dương chủ động giải thích.

"Cảm ơn anh, Tô tổng. " An Điềm ngại ngùng đứng dậy, có chút lúng túng.

"Đói không? Tôi đi mua đồ ăn sáng cho cô." Tô Thanh Dương cũng đứng dậy, nhưng không hề có ý rời khỏi.

"Không cần đâu! Không cần đâu!" An Điềm vội xua tay đi, cô lùi một bước cố gắng giữ khoảng cách với Tô Thanh Dương.

Tuy An Điềm biết tấm lòng của Tô Thanh Dương đối với mình, nhưng cho đến nay thì Tô Thanh Dương vẫn chưa bày rõ, nên bề ngoài, hai người vẫn chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới. Hôm qua Tô Thanh Dương đưa mình về nhà, còn canh chừng mình cả đêm, bây giờ lại muốn mua đồ ăn sáng cho mình, thế này thật sự rất khó xử!

An Điềm ghét người khác ngầm yêu mình, cũng không có phép bản thân lãng phí thời gian yêu đương với người không thích. Vốn dĩ cô cho rằng, hôm đó sau khi mình đã nói ra chuyện quá khứ cho Tô Thanh Dương biết thì anh ta sẽ lặng lẽ rời xa mình, và Tô Thanh Dương đích thật đang vừa bắt đầu làm như vậy.

Nhưng ai biết được, Tô Thanh Dương bây giờ lại bắt đầu hỏi han ân cần!

An Điềm hít một hơi thật sâu, cảm thấy bản thân vẫn là nên nói ra rõ ràng, cô ngẩng đầu lên nhìn Tô Thanh Dương, nói: "Tô tổng, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ ở công ty mà thôi, sao có thể làm phiền một tổng giám đốc như anh mua đồ ăn sáng chứ. Vì thế, Tô tổng, sau này chúng ta giữ khoảng..."

"An Điềm!" Tô Thanh Dương ngắt lời của An Điềm, anh không muốn nghe những lời An Điềm từ chối nữa, thời gian trôi qua, anh càng hiểu rõ trái tim của mình: Kết hôn rồi thì sao? Ly hôn có con rồi thì sao? Anh thích An Điềm, thích đấy! Ai anh cũng có thể gạt được, chỉ là không gạt được trái tim mình, vì vậy, anh còn chần chừ gì nữa chứ?

Nghĩ đến đây, Tô Thanh Dương bước đến trước mặt An Điềm, đôi mắt anh lướt qua khuôn mặt trơn láng trắng nõn nã của An Điềm, yết hầu bất giác cử động, từ lúc nghe chuyện An Điềm kết hôn ly hôn còn có con, thì anh cũng chưa bao giờ nhìn cô như thế này!

Khuôn mặt của An Điềm rất đẹp, ngũ quan quyến rũ, lại mang theo thần thái chân thành và thuần khiết, đây chính là sức hấp dẫn mà cả con người cô tỏa ra.

Cô có tài lại cố gắng, có cũng chung sở thích với anh, lại tâm linh tương thông, Tô Thanh Dương cảm thấy, An Điềm là người phụ nữ duy nhất có thể cộng hưởng cùng anh về mặt tinh thần.

Do đó, nếu bản thân có cảm giác với An Điềm thì sẽ không vì quá khứ của cô mà kìm nén bản thân mình.

Hơn nữa, An Điềm đã trải qua những chuyện như thế, càng cần được yêu thương bảo vệ hơn nữa, anh sẽ không để An Điềm phải chịu khổ như trước đây nữa.

"An Điềm, anh có chuyện muốn nói với em." Tô Thanh Dương đặt đôi tay lên vai của An Điềm, nói với thần sắc trịnh trọng, "Thật ra, anh thích..."

"Tô tổng, anh đừng nói!" An Điềm vội cúi đầu xuống và lùi một bước, cô nhìn đôi chân đang mang dép của mình và nhẹ nhàng lặp lại, "Tô tổng, anh đừng nói..."

"An Điềm, thật ra em rất hiểu ý của anh đúng không? " Tô Thanh Dương không ngờ, An Điềm lại từ chối mình như thế, rõ ràng anh đã lấy hết can đảm ra đối xử với An Điềm rồi, nhưng tại sao cô vẫn né tránh?

Tô Thanh Dương không cam tâm, cũng không tin rằng An Điềm không có cảm giác với mình, anh tiến lên một bước, lần nữa tiến sát về phía An Điềm.

"Tô tổng anh đừng qua đây!" An Điềm kích động lùi một bước, cô ấy bây giờ có chút ngượng ngùng, nhưng rất lý trí: Giữa mình và Tô Thanh Dương không thể nào được!

Một người là nhân viên nhỏ nhoi từng ly hôn có con và không hề có bất kỳ bối cảnh gia đình nào, người kia là thiếu gia được công ty kỳ vọng rất nhiều, giữa họ không môn đăng hộ đối, không có lời chúc phúc của cha mẹ, nếu hai người miễn cưỡng đến với nhau, kết cục sẽ rất bi thương.

Vì An Điềm đã trải qua những chuyện với Cố Thiên Tuấn, cô thật sự không dám, cô không dám lần nữa bất chấp tất cả để theo đuổi tình yêu mãnh liệt.

Vả lại, lòng cô đã nguội lạnh rồi, cô cũng sẽ không thích ai như Cố Thiên Tuấn, không thích bất kỳ ai nữa. An Điềm bây giờ chỉ muốn làm việc thật tốt, nuôi nấng An An thật tốt, sau đó sống cuộc sống bình yên.

"Tô tổng, giữa chúng ta không thể nào đâu." Lúc này đây An Điềm suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng dũng cảm nói ra lời nói từ tận trong đáy lòng với Tô Thanh Dương.

"Tại sao không thể!"

Tuy Tô Thanh Dương và An Điềm bằng tuổi nhau, nhưng Tô Thanh Dương luôn chuyên tâm thiết kế trang phục, và có một tình yêu mãnh liệt, anh cho rằng thích thì phải đấu tranh giành lấy, bất luận phía trước có bao nhiêu khó khăn gian nan.

Do đó, Tô Thanh Dương không hiểu sự phản kháng của An Điềm, anh rõ ràng cũng cảm nhận được, khi An Điềm lần đầu gặp mình cô ấy cũng từng rung động mà!

"Vì anh là Tô Thanh Dương, tôi là An Điềm." An Điềm nói ra câu này một cách nhạt nhòa, "Giữa chúng ta có khoảng cách quá lớn, có quá nhiều sự khác biệt."

"Khoảng cách có lớn cách mấy cũng có thể thu hẹp lại, An Điềm à, rốt cuộc em đang sợ hãi điều gì?" Tô Thanh Dương càng nói càng kích động, đôi bàn tay lần nữa tóm lấy bờ vai của An Điềm.

"Tô Thanh Dương, anh không hiểu đâu." Lần này An Điềm không gọi Tô Thanh Dương Tô tổng, cô cúi đầu bất lực, lặng lẽ giãy khỏi bàn tay của Tô Thanh Dương.

"Anh không hiểu, vậy thì An Điềm, em nói thẳng ra cho anh biết tại sao lại từ chối anh đi?" Tô Thanh Dương nhìn thấy An Điềm hai lần đều giãy khỏi tay mình thì không tiến lên nữa, anh chỉ nhìn chằm chằm vào An Điềm, vẻ mặt hiền hậu mơ màng và khó hiểu, còn có cả bi thương và thất vọng.

"Có một số chuyện không nhất định phải nói ra." An Điềm lắc đầu nhẹ, không nhìn Tô Thanh Dương nữa và nói, "Tô tổng, tôi mệt rồi, có thể cho tôi nghỉ ngơi một mình chốc lát không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.