Phi Tẩu Công Lược

Chương 20




An Điềm này đúng là không đơn giản mà! Chu Mộng Chỉ khẽ bĩu môi, có thể được may trang phục cho phu nhân tổng tài tập đoàn Cố Thị đã là phúc ba đời rồi, thế mà bây giờ lại còn bám lấy Lâm Hiểu Hiểu nữa! “Đúng vậy.” Chị Lý cung kính gật đầu, “Cô Lâm Hiểu Hiểu hình như dẫn cô An đến để cho mợ xem trang phục đấy.” “Vậy được.” Chu Mộng Chỉ gật đầu rồi dặn dò chị Lý, “Chị hỏi họ thích uống gì rồi pha nước mời họ uống, bảo họ tôi sẽ xuống ngay.” “Vâng.” Chị Lý cúi người rồi quay đi. Cố Thiên Tuấn nhìn theo bóng dáng chị Lý, trong lòng rất hài lòng, khi anh kết hôn với Chu Mộng Chỉ thì đã cho đổi hầu hết giúp việc trong nhà, chỉ để lại mỗi chị Lý và dì Triệu. Sau này dì Triệu tự sát nên trong biệt thự chỉ còn lại chị Lý là người biết mặt An Điềm mà thôi. Nhưng An Điềm đã đến biệt thự này hai lần rồi, tuy anh chưa hề nhắc nhở chị Lý, nhưng chị ta vẫn tự giác mà tỏ ra không hề quen An Điềm. Có lẽ chị ta cũng là vì không muốn Mộng Chỉ nghĩ nhiều. Nghĩ đến đây, Cố Thiên Tuấn cảm thấy mình có lẽ nên tăng lương cho chị Lý. “Thiên Tuấn, dạo này sao anh cứ hay ngẩn người thế? Lần này lại đứng nhìn chị Lý mà ngẩn người, không lẽ em không đẹp bằng chị ta sao?” Chu Mộng Chỉ bĩu môi, tỏ vẻ thiếu nữ ghen tị. “Chỉ là dạo này công việc quá nhiều, nên anh rất dễ chìm vào suy nghĩ thôi mà!” Cố Thiên Tuấn bật cười trước vẻ nũng nịu của Chu Mộng Chỉ. “Em biết rồi!” Chu Mộng Chỉ mỉm cười, “Vậy em xuống tiếp Lâm Hiểu Hiểu, anh cứ ở đây làm việc đi!” “Chờ chút đã!” Cố Thiên Tuấn đột nhiên gọi Chu Mộng Chỉ lại, anh nghĩ một lát rồi nói với Chu Mộng Chỉ, “Anh làm việc cũng mệt rồi, hay là anh cùng em xuống gặp Hiểu Hiểu vậy, sẵn tiện xem xem bộ trang phục mà cái cô nhân viên của Tô Thị làm ra có xứng với khí chất của em hay không!” Cố Thiên Tuấn cũng không biết, trong sâu thẳm trái tim anh đang muốn tiếp đãi Lâm Hiểu Hiểu, muốn xem tác phẩm của An Điềm hay là thật ra đang muốn gặp An Điềm nữa. Chu Mộng Chỉ thấy Cố Thiên Tuấn thậm chí còn không nhớ tên của An Điềm thì trong lòng rất vui, nếu An Điềm mà làm không tốt thì với tính cách kén chọn của Thiên Tuấn chắc chắn sẽ trách mắng An Điềm ấy một trận! Đến lúc đó, sau khi nghe An Điềm bị mắng chửi một chặp rồi, Chu Mộng Chỉ sẽ giả vờ miễn cưỡng nhận bộ trang phục, như vậy sẽ tạo được ấn tượng trong mắt mọi người rằng cô ta là một người rất tốt bụng! “Vậy cũng được, chúng ta cùng xuống thôi!” Chu Mộng Chỉ vừa nói vừa kéo tay Cố Thiên Tuấn bước xuống phòng khách biệt thự. Lúc này, An Điềm và Lâm Hiểu Hiểu đã chờ ở phòng khách được mấy phút rồi, Lâm Hiểu Hiểu muốn uống một cốc trà Phổ Nhĩ, còn An Điềm thì xin một cốc nước trái cây. Khi hai người đang nói chuyện thì Chu Mộng Chỉ và Cố Thiên Tuấn khoác tay nhau bước vào phòng khách. Nghe thấy tiếng bước chân, An Điềm và Lâm Hiểu Hiểu lập tức nhìn ra cửa, trông thấy ngay dáng vẻ mặn nồng của Chu Mộng Chỉ và Cố Thiên Tuấn. Trong lòng An Điềm lập tức dâng trào cảm giác chán ghét, muốn ân ái thì vào phòng đóng cửa lại mà ân ái! Hai người mà có lòi ra một đứa con thì cũng chẳng ai quan tâm đâu, nhưng mà làm ơn đừng làm trước mặt người khác, biết điều một chút đi chứ! Nhưng Lâm Hiểu Hiểu thấy tình cảm của hai vợ chồng Cố Thiên Tuấn tốt như vậy thì lại rất ngưỡng mộ: “Tình cảm của anh chị ba thắm thiết quá, đã bốn năm rồi mà vẫn mặn nồng như vậy!” “Đâu có đâu có!” Chu Mộng Chỉ và Cố Thiên Tuấn bước đến trước mặt Lâm Hiểu Hiểu, cười ngượng ngùng, Chu Mộng Chỉ càng nắm chặt tay Cố Thiên Tuấn hơn, không muốn bỏ lỡ cơ hội được khoe tình cảm của mình. “Chào anh chị Cố.” An Điềm cũng đứng dậy, lịch sự chào hỏi. “Ừ, cô đến rồi.” Chu Mộng Chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nụ cười nhạt hơn rất nhiều so với lúc cười với Lâm Hiểu Hiểu. “Hiểu Hiểu à, sao đột nhiên em lại đến nhà chị chơi vậy?” Chu Mộng Chỉ cuối cùng cũng bỏ tay Cố Thiên Tuấn ra, nắm lấy tay Lâm Hiểu Hiểu hỏi han một cách thân thiết, hoàn toàn ngó lơ An Điềm. An Điềm nhún vai, cô cũng không cảm thấy lạ, thế nên bình thản ngồi xuống, tiếp tục uống nước trái cây. Dù sao nếu lần này mà Chu Mộng Chỉ hài lòng với thiết kế của cô thì cô sẽ không bao giờ phải gặp lại Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ nữa, thế nên cứ cố nhịn một chút đi vậy! Cố Thiên Tuấn lạnh lùng lướt mắt qua chỗ An Điềm, sau đó ngồi xuống ở một chỗ cách xa An Điềm nhất. “An Điềm bây giờ là trợ lí của em, cô ấy định mang trang phục đến cho chị, em lại đang không có việc gì làm, thế nên đã đưa cô ấy đến đây!” Lâm Hiểu Hiểu vừa nói vừa kéo An Điềm đến trước mặt Chu Mộng Chỉ rồi vui vẻ nói: “Chị ba, An Điềm bây giờ là bạn của em, có thời gian thì ba chúng ta cùng nhau đi dạo phố nhé?” Ai thèm đi dạo phố với loại nhân viên quèn thân phận thấp kém này chứ? Ai thèm đi dạo phố với loại tình nhân đi cướp chồng của người khác này chứ? Chu Mộng Chỉ và An Điềm đồng thời đều có cảm giác khinh bỉ người kia, nhưng vì ngại Lâm Hiểu Hiểu nên cả hai đều cùng lúc gật đầu nói: “Được thôi!” “...” Cố Thiên Tuấn ngồi ở xa, nhất thời cảm thấy câu nói “Ba người phụ nữ đủ đóng một bộ phim” quả nhiên là không sai chút nào! Anh đã cảm nhận được sự lạnh lùng của Chu Mộng Chỉ với An Điềm và sự khó chịu của An Điềm với Chu Mộng Chỉ, nhưng cả hai đều đang cố nhịn, cố cười thân thiết với người kia, điều này khiến Cố Thiên Tuấn cảm thấy phụ nữ có lúc đúng là những diễn viên trời sinh. Nhưng mà cũng tốt, Cố Thiên Tuấn đắc ý nghĩ, Mộng Chỉ chỉ khi xã giao thì mới giả vờ một chút, còn khi ở trước mặt anh thì lúc nào cũng luôn là chính mình. Còn về An Điềm, cô luôn tỏ ra khinh ghét anh, xét về mặt nào đó thì đây cũng là biểu hiện thật lòng của cô. Nghĩ đến đây, Cố Thiên Tuấn cảm thấy cũng không tệ, ít ra hai người phụ nữ có quan hệ với mình đều luôn tỏ ra chân thật trước mặt mình. “Chị ba, em nói chị nghe, chị bảo An Điềm thiết kế trang phục cho chị là tìm đúng người rồi đấy!” Lâm Hiểu Hiểu ngây thơ làm sao nhận ra điều không ổn trong mối quan hệ giữa Chu Mộng Chỉ và An Điềm, thế nên cứ liên tục khen ngợi An Điềm, “Bộ trang phục cô ấy thiết kế, Bầu Trời Đầy Sao, thật sự không thua kém gì của các nhà thiết kế thời trang nổi tiếng!” “Đâu có, Hiểu Hiểu, cô nói quá rồi!” An Điềm nghe Lâm Hiểu Hiểu khen mình như thế thì thấy có hơi ngại, cô kéo tay Lâm Hiểu Hiểu, tỏ ý bảo đừng nói quá như vậy nữa. “Ồ, có thể khiến Hiểu Hiểu khen không ngớt như vậy thì chắc sẽ không làm tôi thất vọng đâu, thế thì nhờ cô An lấy bộ trang phục đó ra đi!” Chu Mộng Chỉ cười với An Điềm, tuy trước nay cô ta chỉ quen dùng các nhãn hàng của những nhà thiết kế nổi tiếng, nhưng giờ Lâm Hiểu Hiểu đã nói như thế thì cô ta cũng phải nể mặt một chút. “Được thôi.” An Điềm gật đầu rồi lấy ra một cái hộp tinh xảo, sau đó mở ra. Một chiếc váy mỏng như cánh ve được chia làm bốn lớp được lấy ra, thiết kế không tay vừa hay khoe được cánh tay trắng trẻo mảnh mai của Chu Mộng Chỉ, thể hiện được khí chất liễu yếu đào tơ của cô. Màu của chiếc váy chuyển dần từ màu xanh lam đậm ở chân váy thành màu xanh nhạt ở ngực, toàn bộ thân váy được điểm xuyết bằng các sợi chỉ vàng chỉ bạc thêu thủ công thành hình ngôi sao, trước ngực có khảm các viên kim cương lấp lánh, tượng trưng cho những vì sao xa xăm trên bầu trời. Nếu Chu Mộng Chỉ mặc vào thì chắc chắn sẽ khiến mọi người nhìn mà liên tưởng đến cả một vũ trụ vô cùng bí ẩn! “Về ý tưởng thiết kế bộ váy này, tôi chủ yếu nghĩ đến việc chồng của chị Cố là anh Cố, mà anh Cố lại là người chồng tốt nổi tiếng cả nước này.” An Điềm khi thốt ra ba chữ “người chồng tốt” đã cố tình nghiến răng mà nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.