Phi Tẩu Công Lược

Chương 17




“Không sao đâu, chỉ là đùa thôi mà!” Tần Thanh Nguyệt nhún vai nói, “Hiểu Hiểu dù sao cũng là con gái, xấu hổ cũng là lẽ thường, con là con trai mà xấu hổ thì mới là không ổn đấy! Con trai thì phải chủ động chứ!” Tần Thanh Nguyệt lập tức khéo léo biến lời từ chối của Tô Thanh Dương thành một sự “xấu hổ”, Lâm Hiểu Hiểu nghe thế thì trong lòng thấy dễ chịu hơn hẳn. “Mẹ, mẹ đừng có gây thêm chuyện nữa được không?” “Được được được, mẹ không nói gì nữa, mẹ sẽ về nhà ngay!” Tần Thanh Nguyệt mỉm cười, sau đó quay sang nhìn Lâm Hiểu Hiểu, “Hiểu Hiểu à, cô nói chuyện với con thấy vui lắm, đợi khi nào có thời gian cô sẽ lại đến thăm con. Con rảnh rỗi cũng có thể bảo Thanh Dương đưa con đến nhà cô chơi!” Lâm Hiểu Hiểu nghe thế thì liền ngượng ngùng cúi đầu, một lúc sau mới nói: “Con cảm ơn cô Tần.” “Có gì đâu, có gì đâu!” Tần Thanh Nguyệt cười rất vui vẻ, cuối cùng quay sang An Điềm: “An Điềm, cô đưa tôi xuống tầng hầm để xe đi.” “Sao lại bảo An Điềm đưa mẹ đi? Muốn đưa thì cũng phải là con đưa chứ!” Tô Thanh Dương cau mày, không biết rốt cuộc mẹ mình đang muốn làm gì nữa. “Được rồi, cứ để An Điềm đưa mẹ đi.” Tần Thanh Nguyệt thản nhiên phẩy tay, “Con đã đến rồi thì phải ở chơi với Hiểu Hiểu chứ, cứ để trợ lí của Hiểu Hiểu đưa mẹ đi là được!” Tần Thanh Nguyệt nói xong liền quay sang nhìn An Điềm. An Điềm lập tức biết điều cúi đầu nói với Tần Thanh Nguyệt: “Phu nhân chủ tịch, xin mời đi bên này.” “Ừ.” Tần Thanh Nguyệt hài lòng gật đầu rồi cùng An Điềm rời đi. Tô Thanh Dương bước lên một bước, nhưng rồi mau chóng đứng lại. Anh cau mày nhìn theo bóng dáng của mẹ mình và An Điềm từ từ đi xa, anh biết rõ, bây giờ mình càng tỏ ra quan tâm đến An Điềm thì sẽ càng khiến An Điềm gặp nhiều rắc rối. Thế nên anh đành phải đứng lại, nhìn mẹ mình và An Điềm bước đi. Lâm Hiểu Hiểu đứng bên cạnh nhìn gương mặt đẹp như ngọc của Tô Thanh Dương mà ngẩn người, bất giác có hơi đau lòng. Cô biết rõ Tô Thanh Dương thích An Điềm, dù vậy vẫn cho rằng mình có thể từ từ khiến anh thích cô. Nhưng nhìn người mình yêu lúc nào cũng dõi theo nhất cử nhất động của người khác vẫn là một cảm giác rất khó chịu. “Anh Tô à...” Lâm Hiểu Hiểu không kiềm được mà khẽ gọi Tô Thanh Dương. Nhưng ánh mắt Tô Thanh Dương thì vẫn cứ mãi nhìn theo hướng của An Điềm, hoàn toàn không nghe thấy Lâm Hiểu Hiểu đang gọi mình. Lâm Hiểu Hiểu mím môi, rồi lại gọi lần nữa. Tô Thanh Dương lúc này mới giật mình quay sang: “Cô Lâm, cô gọi tôi à?” Lâm Hiểu Hiểu cười đau khổ, nhìn đàn anh của mình trước đây ý chí ngút trời bao nhiêu, bây giờ lại âu sầu thảm não bấy nhiêu, cô đột nhiên cảm thấy đau lòng, cô đã yêu anh suốt bao nhiêu năm qua, nhưng trước nay chỉ luôn nhìn anh từ xa, ngưỡng mộ anh, một người đàn anh cao quý như thế từ lúc nào lại trở nên bộ dạng thế này? Yêu một người ở mức độ sâu nhất chính là phải dốc hết sức để làm cho người đó hạnh phúc. Thế nên, cho dù anh không yêu cô, cho dù trong mắt anh không có cô, nhưng chỉ cần anh không còn dáng vẻ đau buồn thiểu não ấy nữa thì cô cũng đã mãn nguyện rồi! Lâm Hiểu Hiểu nghĩ đến đây đột nhiên cảm thấy hoàn cảnh của mình vừa thê lương lại vừa bi tráng, từ lúc sinh ra đến giờ, cô luôn là người rất tự cao, thế nên ít khi nào phải trải qua cảm giác này. Nhưng thôi, cứ xem như đây là một trải nghiệm vậy, trải nghiệm này sẽ giúp cho cuộc đời càng trở nên hoàn chỉnh hơn. Lâm Hiểu Hiểu lấy hết can đảm bước lên một bước rồi khẽ hỏi: “Anh Tô, anh rất thích An Điềm đúng không?” Bây giờ cô đã hạ quyết tâm, nếu anh Tô trả lời cô rằng, anh thật sự thích An Điềm, vậy thì cô sẽ không đối đầu với An Điềm nữa, thậm chí có thể sẽ giúp anh theo đuổi An Điềm. Cho dù khi đưa ra quyết định ấy, trong lòng Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy đau nhói. “Hiểu Hiểu, tôi mong cô đừng làm khó An Điềm nữa.” Tô Thanh Dương không trả lời trực tiếp câu hỏi của An Điềm, bởi vì An Điềm đã thẳng thắn từ chối anh, nên nếu bây giờ anh nói mình thích cô thì sẽ càng khiến cô thêm khó xử mà thôi. Lại cộng thêm thái độ vừa rồi của mẹ anh dành cho An Điềm khiến Tô Thanh Dương càng thấy lo cho An Điềm hơn. “Anh Tô, trong mắt của anh, em là loại người đó sao?” Lâm Hiểu Hiểu lắc đầu, cô yêu Tô Thanh Dương, cũng hiểu nỗi đau khi yêu một người, càng biết rõ nếu người mình yêu buồn thì trong lòng mình cũng rất đau khổ. Thế nên cô sẽ không làm khó An Điềm để khiến anh Tô phải buồn nữa, mà ngược lại, cô sẽ cố hết sức thay anh chăm sóc An Điềm. “Tôi xin lỗi, Hiểu Hiểu.” Tô Thanh Dương cúi đầu, vừa rồi trong lòng anh đang rất rối nên mới nghĩ gì nói đó, “An Điềm đã nói rõ ràng rằng không có cảm giác với tôi, là do tôi vô dụng, ngược lại còn liên lụy cô ấy bị người ta làm khó, cho nên mới nói câu đó với cô.” “Anh Tô, chỉ cần anh muốn thì em sẽ giúp anh theo đuổi An Điềm!” Lâm Hiểu Hiểu mỉm cười nói, nhưng nụ cười ấy thật sự rất gượng gạo. “Không cần đâu!” Tô Thanh Dương lắc đầu, “Tôi không muốn gây thêm khó xử cho An Điềm, cho nên tôi sẽ không tiếp cận cô ấy nữa, chỉ cần đứng từ xa quan sát cô ấy thế này thôi cũng được rồi. Cô cũng không cần phải làm gì vì tôi, chỉ cần đối xử tốt với cô ấy như trước thôi là được.” Nghe thấy những lời cam tâm tình nguyện ấy của Tô Thanh Dương, Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy như mình vừa rơi xuống một hố băng vậy, toàn thân lạnh buốt, cô khẽ nuốt nước bọt, cố ngăn không cho mình bật khóc: “Vâng, em biết rồi.” “Cảm ơn cô.” Tô Thanh Dương cảm kích gật đầu với Lâm Hiểu Hiểu, “Thôi tôi đi đây.” Tô Thanh Dương nói xong liền quay người bước đi không do dự, anh cũng biết Lâm Hiểu Hiểu đang nhìn theo mình, những lời vừa rồi là anh cố ý nói với cô, thứ nhất là vì sự thật chính là như vậy, thứ hai là vì anh muốn Lâm Hiểu Hiểu hiểu rõ anh không hề thích cô, để Lâm Hiểu Hiểu bỏ cuộc, từ đó không phải tổn thương nữa. Nhưng Tô Thanh Dương lại không biết được rằng, Lâm Hiểu Hiểu không những không vì lời nói này của anh mà bỏ cuộc mà ngược lại càng thêm đau lòng hơn. Lâm Hiểu Hiểu cứ dõi theo bóng dáng Tô Thanh Dương rời đi, khóe mắt rưng rưng, cô cứ đứng nhìn Tô Thanh Dương đi xa dần, xa dần rồi mất hút hẳn... Bãi đỗ xe... “An Điềm, tôi nói thẳng cho cô hiểu luôn vậy.” Tần Thanh Nguyệt khi bước đến xe của mình thì liền nói ngay với An Điềm. “Phu nhân chủ tịch cứ nói ạ.” An Điềm cố giữ nụ cười trên môi. “Tốt lắm.” Tần Thanh Nguyệt hài lòng với sự thẳng thắn của An Điềm, “An Điềm, cô cũng biết, chuyện cô và Thanh Dương nhà tôi là không thể nào, nó sẽ đến với Lâm Hiểu Hiểu, cho nên xin cô đừng có bám theo nó nữa.” An Điềm thấy thái độ ức hiếp của Tần Thanh Nguyệt như thế thì cảm thấy rất uất ức, nhưng Tần Thanh Nguyệt là phu nhân chủ tịch, còn cô chỉ là một nhân viên quèn thì có thể nói được gì? Thế nên cô đành phải cố kiềm cơn giận, mỉm cười nói: “Phu nhân chủ tịch, con trước nay chưa bao giờ bám theo Tô tổng, về chuyện này thì cô có thể hỏi tất cả mọi người.” “Thanh Dương xem trọng cô như vậy chứng tỏ cô rất có khả năng, cô không bám theo nó không có nghĩa là đã không âm thầm làm gì đó, cho nên tôi vẫn muốn nhắc cô một câu, phải biết điều một chút!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.