Phi Tẩu Công Lược

Chương 12




"Chả phải anh Tô đánh giá cô rất cao sao, tôi muốn xem xem thái độ lúc bình thường của cô như thế nào, sau đó học tập bắt chước theo. Nói không chừng, nhờ vậy mà anh Tô để mắt đến tôi thì sao?"

"Lâm Hiểu Hiểu, tôi hỏi cô một câu thôi, đừng như vậy được không?" An Điềm đau đầu muốn chết, cô chân thành nói với Lâm Hiểu Hiểu, "Lâm Hiểu Hiểu cô nhớ cho kỹ này, bất kỳ ai vì người khác mà kìm nén bản chất của mình thì điều không tôn trọng bản thân cả!"

"Tôi thích!" Lâm Hiểu Hiểu lay lay cái đầu, nói một cách khát khao, "Chỉ cần có thể ở bên anh Tô thì tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì!"

"..." An Điềm im lặng: Sự nhiệt tình của cô gái Lâm Hiểu Hiểu này thật khiến mình phải nghiêng mình bái phục.

Nhưng bái phục thì bái phục, An Nhiên cảm thấy điều quan trọng nhất là bản thân phải hoàn thành Bầu Trời Đầy Sao!

Nghĩ đến đây, An Điềm vội đi đến trước mặt Lâm Hiểu Hiểu, đưa tay kéo cô dậy.

"Cô muốn làm gì?" Lâm Hiểu Hiểu không hiểu đầu đuôi nhìn An Điềm.

"Tôi muốn cô đi ra ngoài!" An Điềm trừng mắt nhìn Lâm Hiểu Hiểu lôi cô ra ngoài cửa, "Tôi, bây giờ phải yên tĩnh làm việc, vì thời hạn sắp đến rồi! Nếu không xong thì tôi toi đời! Còn cô, ở yên lầu một đợi anh Tô của cô đến đi!"

An Điềm nói xong, lập tức khóa cửa lại, chuyên tâm đi làm việc.

Lâm Hiểu Hiểu nhìn cánh cửa khép chặt lại, bĩu môi: "Vừa bắt đầu thiết kế thì đã thay đổi thành một người khác vậy!"

Tuy Lâm Hiểu Hiểu muốn ở lại với An Điềm, nhưng cô cũng hiểu ý nghĩa Bầu Trời Đầy Sao đối với An Điềm nên cô lặng lẽ đi xuống một mình.

Thực ra, lầu một căn hộ không có gì đẹp cả, đều là một số nhu yếu phẩm hàng ngày. Nhưng mọi thứ được bố trí rất thanh lịch đơn giản, Lâm Hiểu Hiểu lang thang xung quanh một lúc, cô vẫn chưa thấy Tô Thanh Dương đến.

Cô đưa tay ra nhìn đồng hồ, thấy rằng đã 9 giờ sáng rồi, Lâm Hiểu Hiểu thở dài: Có khi nào buổi chiều anh Tô mới đến không nhỉ?

Nghĩ đến đây, Lâm Hiểu Hiểu chạy ra ngoài cửa căn hộ: Hay là ra ngoài cửa đợi, như vậy thì sẽ sớm được gặp anh Tô rồi!

Lâm Hiểu Hiểu vui sướng xông ra trước cửa căn hộ, vừa vặn tay nắm cửa để mở cửa ra.

Vừa mở cửa ra, đập vào mắt Lâm Hiểu Hiểu không phải là cảnh sắc thơ mộng ở bờ sông mà là anh Tô hiền lành khí chất ngời ngời!

Chỉ thấy Tô Thanh Dương mặc chiếc áo khoác màu đen phối với khăn choàng màu xám, quần xám giày da nâu, trước đây mái tóc màu nâu Tô Thanh Dương luôn rủ xuống phù hợp, hoặc nó đã được gió thu thổi lên khi đến đây, nên tóc con trước trán hơi dựng lên, nhưng, Tô Thanh Dương trông vẫn rất đẹp trai hấp dẫn.

"Anh Tô..." Lâm Hiểu Hiểu ấp úng không thành lời: Hạnh phúc đến quá bất ngờ, con tim bé nhỏ của cô sao có thể chịu đựng được đây.

"Lâm Hiểu Hiểu? " Tô Thanh Dương cau mày, "Sao cô lại ở đây?"

Thực ra Tô Thanh Dương đã đến trước cửa căn hộ từ mười phút trước rồi, chỉ là anh đứng ngoài không vào, anh tưởng tượng ra vô số phiên bản, anh không biết An Điềm từ chối anh rồi lại chủ động gọi mình đến là ý gì, nhưng trái tim anh vẫn tràn đầy hy vọng.

Nhưng khi nhìn thấy Lâm Hiểu Hiểu, lòng Tô Thanh Dương chợt như rơi xuống đáy vực.

"À, chuyện này..." Lâm Hiểu Hiểu cười giải thích với Tô Thanh Dương, "Là An Điềm bảo em đến đây!"

Đương nhiên là Lâm Hiểu Hiểu sẽ không bảo chính cô nằng nặc đòi đến đây, như vậy thì sẽ mất tự nhiên lắm, nhưng khiên cho anh Tô không vui thì không hay chút nào.

"An Điềm? " Tô Thanh Dương ngạc nhiên trong giây lát, vẻ mặt liền trở nên u ám: Anh vốn mong An Điềm đổi ý, sao cô lại vội đẩy mình sang cho người khác thế này.

An Điềm, em ghét anh như vậy sao?

Lông mày đẹp đẽ của Tô Thanh Dương trở thành một ngọn đồi, khuôn mặt hiền hậu xuất hiện một chút giận dữ và thất vọng.

Lâm Hiểu Hiểu cũng nhận ra Tô Thanh Dương có gì đó sai sai, cô cẩn thận nhìn Tô Thanh Dương nói: "Anh Tô, đừng đứng bên ngoài nữa, vào đây đi, ngoài trời lạnh lắm."

Cơ thể của Tô Thanh Dương cứng đờ vài giây ngoài cửa, cuối cùng anh bước vào căn hộ.

"An Điềm ở đâu?" Giọng nói của Tô Thanh Dương lạnh lùng.

"À, ở lầu hai, em đưa anh lên!" Lâm Hiểu Hiểu không biết tại sao giọng nói của Tô Thanh Dương lại lạnh lùng như vậy, nhưng cô vẫn cười nhiệt tình với Tô Thanh Dương, bước lên lầu hai.

Tô Thanh Dương nhìn thấy dáng vẻ khoan khoái phía sau của Lâm Hiểu Hiểu, cổ họng anh chuyển động, cuối cùng đi theo cô.

"An Điềm, mau mở cửa!" Lâm Hiểu Hiểu đứng ngoài cửa phòng vẽ ra sức đập cửa.

"Lại sao nữa đây?" An Điềm bực mình mở cửa ra, nhưng nhìn thấy Tô Thanh Dương đứng đằng sau Lâm Hiểu Hiểu, anh mím môi nhìn mình, có vẻ giận dữ.

An Điềm ngượng ngùng chào Tô Thanh Dương: "Chào Tô tổng, anh đến sớm thế."

"Ừm." Tô Thanh Dương trả lời lạnh lùng rồi bước vào phòng vẽ.

Lâm Hiểu Hiểu đi theo Tô Thanh Dương vào phòng vẽ.

Nhưng Lâm Hiểu Hiểu vừa bước vào thì Tô Thanh Dương lập tức quay người nói với Lâm Hiểu Hiểu: "Cô Lâm, tôi có vài lời muốn nói riêng với An Điềm, cô có thể ra ngoài một chút không?"

"Hả?" Lâm Hiểu Hiểu không ngờ là mình sáng sớm vội vã đến đây, còn chưa nói được vài câu với anh Tô thì đã phải rời đi rồi, cô đột nhiên không vui.

"Ha ha, Hiểu Hiểu cũng không phải người ngoài, Tô tổng anh có gì cứ nói đi! Nói xong rồi thì anh và Hiểu Hiểu xuống lầu một nghỉ ngơi!" An Điềm vội từ chối đề nghị của Tô Thanh Dương, cô vừa nói với Lâm Hiểu Hiểu là mình không có quan hệ gì với Tô Thanh Dương cả, nhưng bây giờ Tô Thanh Dương lại muốn nói chuyện riêng với mình, Lâm Hiểu Hiểu không nghĩ vu vơ mới lạ.

Tô Thanh Dương nhìn thấy An Điềm không ngừng từ chối mình, anh im lặng tiếp tục nhìn về phía Lâm Hiểu Hiểu: "Cô Lâm, cô chắc chắn là muốn đứng đây nghe chúng tôi nói chuyện chứ?"

"Tôi..." Lâm Hiểu Hiểu há hốc miệng, cô thật sự rất muốn ở đây, cô không muốn anh Tô là người cô yêu lại nói chuyện riêng với người phụ nữ khác!

Nhưng, thấy vẻ mặt nghiêm nghị chưa từng có của Tô Thanh Dương, cuối cùng Lâm Hiểu Hiểu cũng chịu khuất phục: "Em xuống chơi một lát, hai người nói chuyện đi!"

Lâm Hiểu Hiểu nói xong, lo lắng nhìn An Điềm rồi rời khỏi phòng vẽ rồi đóng cửa lại.

An Điềm nhìn vẻ mặt Tô Thanh Dương không vui của thì bước tới nói: "Tô tổng, tôi..."

"An Điềm, hôm nay cô gọi tôi đến là để tôi và Lâm Hiểu Hiểu gặp mặt sao?" Tô Thanh Dương nhìn chằm chằm An Điềm, vẻ mặt dịu dàng dần hiện lên sự tức giận.

"Tô tổng, thực ra con người của Lâm Hiểu Hiểu rất tốt, trái tim cô ấy luôn hướng đến anh, lại còn rất môn đăng hộ đối, nên..."

"Nên, hôm qua cô vừa từ chối tôi xong, hôm nay tác hợp tôi và Lâm Hiểu Hiểu? Nên cô tự nghĩ là tôi sẽ vui vẻ đón nhận sao?" Tô Thanh Dương sải bước dài về phía An Điềm, làm An Điềm sợ hãi tự giác lùi lại hai bước.

"Tô tổng, tôi không có ý này, thực ra..."

"Đủ rồi!" Tô Thanh Dương cao giọng ngắt lời của An Điềm, anh càng lúc càng giận dữ. Tô Thanh Dương vô cùng thất vọng nhìn An Điềm nói, "An Điềm, dù cô không thích tôi thì cũng không nên đẩy người khác cho tôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.