Phi Nhân Loại Tan Tầm Lại Có Việc Làm

Chương 3: Phú Thiếu Bạn Gái Trước (3)




Đinh Lập Hiên im lặng lắng nghe những lời mà dì Tần kể, câu chuyện thật dài, bắt đầu từ lúc một tuổi cho đến lúc Sửu Nhi lớn lên, từng chi tiết dì Tần đều nhớ rất rõ ràng, thậm chí mỗi một câu nói dì Tần cũng chưa từng quên. Đinh Lập Hiên càng nghe càng cảm thấy bức rứt, tựa vào ghế, một tay đỡ trán che đi hai mắt của mình, mỗi một chuyện đều khiến y phải đau lòng, mỗi một câu nói đều khiến y phải khổ sở! [chỉ mới nghe kể mà ông lại thấy khổ sở vậy còn cậu bé ngày xưa đã trải qua như thế nào hả, ông thật khốn khiếp mà - đáng đánh   ]

“Bốn tuổi năm ấy tôi hỏi cậu ấy: con thích ba ba lắm sao? Cậu ấy nói rất thích, tôi lại hỏi: ba con xử tệ với con như thế sao con còn thích ông ta? Vũ Khuynh nói: ba ba tốt với con lắm, có một lần tay con dơ ba ba còn cho con một cái khăn lau tay! Nói xong, cậu ấy chui xuống sàn lấy một chiếc hộp ra, đó là chiếc hộp mà cậu ấy dùng để cất giấu bảo vật của mình, bên trong có hai ngăn, một ngăn chứa đồ chơi mà tôi tặng còn một ngăn chính là chứa chiếc khăn tay mà ông đã cho. Có lẽ nói ông cũng không tin, vì để bảo quản tốt chiếc khăn đó, cậu ấy thế nhưng lại dùng năm cái khăn khác bao bọc ở bên ngoài. Sau đó còn giấu kĩ vào trong hộp, cũng giống như thế, vào tết năm đó cậu cho cậu ấy một trăm đồng lì xì…………”

Bởi vì trước đây Đinh Lập Hiên vô tình nhẫn tâm, cho nên lúc này y không nói được gì. Cho đến lúc này y mới biết trên thế giới này vẫn còn một đứa nhỏ xem thứ mà y tùy tiện đưa cho như bảo vật cất giấu! Bản thân y luôn than thở vì sao không có ai yêu thương y thật lòng mà chỉ yêu thích tiền của y thôi, nhưng thực tế luôn có một người yêu thương y mà y không hề hay biết. Trong căn phòng nhỏ ấy có một đứa nhỏ thật ôn nhu một mực yêu thương y hết lòng, ở trong mắt đứa nhỏ ấy cha của nó chính là toàn bộ thế giới, nhưng người làm cha như y lại nhẫn tâm ném đứa nhỏ đó ra ngoài, mười mấy năm không hề quan tâm tới, y…….có còn là người hay không? [tại sao Thần của ta phải chịu khổ sở như vầy chứ, biết vì sao ko?? - vì em nó có một người cha như ông đó!!!  >"< ]

Cuộc nói chuyện này kéo dài đến hơn tám giờ mới chấm dứt, dì Tần nhìn sắc mặt của Đinh Lập Hiên, y một tay đỡ trán, nhìn không rõ lúc này có biểu tình gì, nhưng khẳng định là rất khó chịu. Dì Tần không hề ngắt đi suy nghĩ của y mà đứng dậy, lặng lẽ ra khỏi phòng. Lam Thần vẫn chờ ở bên ngoài, thấy dì Tần đi tới, vội vàng đứng dậy.

“À, Đinh tổng, ông ấy……?

Dì Tần thuận miệng nói một câu, “Đinh tổng của các người đang tự phản tỉnh ở bên trong, tôi đi trước!”

“À, có thể để lại địa chỉ của bà không?”

“Tại sao?”

“Ờ, để sau này tiện liên lạc, những người từng đến công ty tôi đều ghi lại, cho nên làm phiền bà một chút nha!”

Lam Thần nói chuyện rất rõ ràng, dì Tần cũng có ấn tượng rất tốt với cậu nên bà chủ động viết lại số điện thoại và địa chỉ của mình. Lam Thần nở một nụ cười ngọt ngào, ấn thang máy rồi nhìn bà bước vào, lúc cửa thang máy từ từ đóng lại, Lam Thần nhìn dì Tần rồi trịnh trọng cúi người xuống, chân thành nói một câu, “Cám ơn!”

Nhìn theo khe cửa thang máy đang đóng lại, dì Tần cảm thấy có chút kì lạ. Lam Thần cẩn thận cất lại địa chỉ của dì Tần, gõ cửa đi vào văn phòng. Lúc này, Đinh Lập Hiên đang đứng bên cửa sổ, đưa lưng về phía cửa, không biết đang suy nghĩ gì, Lam Thần nhẹ nhàng đi tới phía sau y.

“Đinh tổng!”

Nghe được giọng nói ở phía sau, Đinh Lập Hiên đưa tay kéo Lam Thần vào lòng, nâng đầu Lam Thần tựa vào vai mình, giữ tư thế này rất lâu. Lúc buông ra, Đinh Lập Hiên lập tức quay mặt sang chỗ khác.

“Lam Thần, em về trước đi!”

“À, vậy Đinh tổng cũng phải về nghỉ ngơi sớm chút nha!”

“Ừm!”

Lam Thần do dự một chút rồi xoay người ra văn phòng, lúc vào thang máy vô tình chạm lên bả vai mình thấy âu phục cậu đã ướt một mảng lớn. Lam Thần dựa vào tường đứng ngây ngốc một hồi, đến khi thang máy xuống tới tầng một, cửa mở rồi lại đóng, qua một hồi lâu Lam Thần mới bước ra ngoài!

Khi còn ở Hàn Quốc, trong những đêm không ngủ được cậu vẫn thường hy vọng, hy vọng có một ngày có thể thấy được bộ dáng thất bại của cha cậu, thấy cha cậu thương tâm, đau khổ đến rơi nước mắt, nhưng tại sao hôm nay khi nhìn thấy y khóc, cậu lại không cảm thấy vui vẻ? Tại sao thấy y khóc cậu lại khó chịu như vậy, cậu rõ ràng rất hận y, hận đến muốn cho y thê ly tử tán, tan nhà nát cửa mới cam tâm. Tại sao cuối cùng lại để cậu yêu y, tại sao lại để cậu cùng y chịu khổ? [dù sao em cũng là một người có trái tim yếu đuối như tất cả những em thụ khác thui!   ko sao đâu! em cảm thấy khó chịu chứng tỏ em thiện lương và có một tấm lòng bao dung càng làm em trở nên đẹp hơn   ]

Một đêm không ngủ, sáng hôm sau Lam Thần đến công ty lại gặp người thầy đã dạy mình trước đây, không cần đoán cũng biết là cha cậu hẹn thầy tới. Hai người cùng vào thang máy đi đến tầng cao nhất, Lam Thần mở cửa mời thầy vào văn phòng của Đinh Lập Hiên, cuộc nói chuyện này kéo dài đến tận buổi chiều mới kết thúc. Đối mặt với dì Tần và thầy Dương, Lam Thần cảm thấy họ chính là ân nhân của mình, nhưng bởi vì không thể làm bại lộ thân phận, cho nên dù trong lòng cậu có ngàn lời cảm tạ thế nào cũng không thể nói ra được, cuối cùng cậu chỉ có thể dùng một câu “Cám ơn” tình cờ để biểu đạt.

Qua lời kể của hai người này, Đinh Lập Hiên mới biết được những chuyện trước đây của Vũ Khuynh. Trước kia trong ấn tượng của y, nó chỉ là một đứa nhỏ xấu xí, ngoài ra cũng không có đặc điểm gì khác. Nhưng tới hôm nay y mới hoàn toàn thay đổi cách nhìn về đứa nhỏ kia, Vũ Khuynh rất hiểu chuyện, rất nhu thuận, ngay từ nhỏ đã rất ít khóc nháo, hơn nữa còn rất coi trọng tình cảm, ở trong lòng của đứa nhỏ đó người quan trọng nhất chính là cha mình. Vũ Khuynh rất thông minh, học bài rất nhanh, chỉ mới chín năm mà đã hoàn thành hết chương trình mười hai năm học, nếu năm đó y cho đứa nhỏ này học đại học chắc chắn nó sẽ học rất tốt! Nhưng tại sao từ trước đến giờ y lại chưa từng xem trọng đứa nhỏ này, đơn giản là vì nó xấu hay sao? Y luôn miệng nói người khác vô tình với y, kỳ thật người vô tình nhất trên thế giới này lại chính là y!

Mấy ngày tiếp theo, Đinh Lập Hiên tìm ba thám tử tư đi điều tra tung tích của Vũ Khuynh, nhưng ngoài tên và bớt đỏ trên mặt ra cũng không có ảnh chụp hay bất kì tư liệu nào khác. Cho nên kết quả có thể dự đoán được! Trung Quốc lớn như vậy, muốn tìm một người trong số mười triệu dân nói thì được nhưng làm thì đâu có dễ!

Từ ngày ra khỏi biệt thự, cũng đã lâu rồi Đinh Lập Hiên không trở về nhà, mà căn nhà kia căn bản không còn là nhà nữa rồi. Mỗi ngày Đinh Lập Hiên đều ở lại công ty, ngẫu nhiên cũng sẽ bảo Lam Thần ở lại, ôm cậu ngủ, nhưng tức nhiên hai người cũng không làm gì khác. Lúc này căn bản là Đinh Lập Hiên không có tâm tình nghĩ đến những chuyện đó, đứa con lớn cai nghiện, đứa con nhỏ mất tích tìm không thấy, mỗi ngày y đều chịu áp lực tinh thần trầm trọng. Chỉ có những lúc ôm Lam Thần, y mới có thể an tâm ngủ một chút, còn những lúc ở một mình thì cho dù có uống thuốc ngủ đi chăng nữa cũng không cách nào chợp mắt được.

“Đinh tổng, người gầy đi nhiều lắm!”

Đinh Lập Hiên ôm chặt người trong lòng hơn một chút, thở dài, “Lam Thần, em nói cho tôi biết, nếu đã làm sai thì phải bồi thường như thế nào?”

“Đinh tổng làm sai chuyện gì?”

“Tôi đã làm tổn thương một người rất yêu tôi.”

“Yêu?”

“Không phải tình yêu, là tình cảm cha con!”

Lam Thần ngẩng đầu lên nhìn, “Đinh tổng, người nói chính là đứa nhỏ tên Vũ Khuynh đó sao?”

“Đúng, giờ tôi mới biết được đứa nhỏ kia yêu thương tôi bao nhiêu, nhưng tôi lại bỏ mặc nó không hề quan tâm, tôi thật không phải là một người cha tốt!”

“Đinh tổng hối hận sao?”

“Phải, rất hối hận!” 

Nghe cha mình chính miệng nói ba chữ “Rất hối hận”, tim Lam Thần đập mạnh lên, cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Đinh tổng, trên thế giờ này không có thuốc hối hận!” Làm sai thì phải chịu trừng phạt. Nhưng câu này Lam Thần giữ lại trong lòng không nói ra.

“Tôi biết, tôi muốn tìm Vũ Khuynh trở về, tôi muốn bồi thường cho nó!”

“Tìm không được sao?”

“Ừm, Vũ Khuynh giống như đã tan vào không khí, một chút tin tức cũng không có!”

Trong lòng Lam Thần cười lạnh một tiếng, “Đinh tổng, lúc đứa nhỏ kia đi, trên người có tiền không?”

“Không có, nó không có tiền riêng trong người!”

“Đinh tổng, người có nghĩ đến chuyện, cậu ấy không có tiền, diện mạo lại không được tốt không thể làm việc, có lẽ……..”

“Có lẽ thế nào?”

“Có lẽ cậu ấy căn bản không thể sinh tồn trong xã hội này, nói không chừng đã xảy ra những chuyện ngoài ý muốn……….”

Đang nói tự nhiên Đinh Lập Hiên ngồi dậy, nhìn chằm chằm Lam Thần, “Em nói nó sẽ chết?”

“Đinh tổng đừng nóng giận, tôi chỉ giả thiết mà thôi, lúc cậu ấy bỏ đi còn chưa đến mười sáu tuổi, sẽ không tránh khỏi  xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.”

“Câm miệng!” [sợ sao, ông lấy tư cách gì lo sợ cho em nó vậy   ]

Tiếng hét kia làm Lam Thần hoảng sợ, vẻ mặt ủ rũ, xoay người, đưa lưng về phía Đinh Lập Hiên, không nói câu nào. Người phía sau trầm mặc một hồi rồi kéo nhẹ Lam Thần vào lòng.

“Xin lỗi, tôi không nên la em như vậy!”

“Đinh tổng la rất đúng, tôi không nên nói những lời như thế, nhưng………..nhưng từ nhỏ tôi đã là cô nhi, tôi rất hiểu xã hội này tàn khốc như thế nào, cho dù Đinh tổng là người lớn như vậy, nhưng nếu trong tay người không có một đồng nào thì liệu người có thể sống được mấy ngày? Huống chi cậu ấy chỉ là một đứa nhỏ mới hơn mười tuổi? Cậu ấy chỉ có thể……..tự sinh tự diệt!”

Mấy từ “tự sinh tự diệt” vừa nói ra, Đinh Lập Hiên mở to hai mắt ra nhìn, đây không phải là câu mà năm đó y đã nói hay sao? Năm đó vậy mà y lại có thể nói ra một câu tàn nhẫn như thế, để nó tự sinh tự diệt, Lam Thần nói tuy là có hơi khó nghe, nhưng ngẫm lại cũng rất có lý, chẳng lẽ Vũ khuynh thật sự………?

“Đinh tổng, tôi giả dụ là kết quả tồi tệ nhất, người cũng đừng suy nghĩ nhiều, tôi đi tắm trước đây!”

Lam Thần bỏ cha mình ngồi ngây ra đó, đứng dậy đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, dựa vào tường, cười lạnh một tiếng. Kiểu tra tấn này khó chịu lắm phải không? Tôi sẽ cho ông từ từ niếm đầy đủ hết mùi vị của cái cảm giác này!

Tối hôm đó, lúc ngủ Đinh Lập Hiên đã mơ thấy một cơn ác mộng, y mơ thấy Vũ Khuynh bị người ta vứt xuống đất hung hăng đấm đá. Tướng mạo của Vũ khuynh trông rất mơ hồ, y chỉ thấy rõ cái bớt đỏ kia, y lại thấy ánh mắt của nó vô cùng oán hận, sau đó nó lại nhìn về phía y, hỏi y, “Tại sao lại bỏ tôi? Ba ba, lòng dạ của ông thật ác độc nha! Cho tới bây giờ ông cũng chưa từng đối xử với tôi như con, ông để tôi tự sinh tự diệt!………”

Đinh Lập Hiên bật dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi. Lam Thần nghe tiếng vội vàng mở đèn bàn lên, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

“Đinh tổng, người sao vậy?”

“Tôi, tôi mơ thấy ác mộng.”

Lam Thần rút hai tờ khăn giấy ra, lau mồ hôi cho y, “Mơ thấy gì, nói cho tôi nghe đi!”

“Tôi mơ thấy Vũ Khuynh, cả, cả người nó đều là máu………”

“Đừng sợ, những gì trong mơ sẽ tương phản với sự thật.”

Đinh Lập Hiên thở hổn hển, tựa đầu lên vai Lam Thần, “Vũ Khuynh, có phải thật sự đã……..?”

“Người đừng suy nghĩ nhiều quá, nói không chừng hiện giờ cậu ấy đang sống rất tốt.”

“Làm sao có thể sống tốt, nó không có một phân tiền nào trên người cả, từ nhỏ tới lớn nó lại chưa bước ra khỏi cửa được mấy lần, nó làm sao có thể sinh tồn trong cái xã hội này đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.