Phi Nhân Loại Tan Tầm Lại Có Việc Làm

Chương 11: Phú Thiếu Bạn Gái Trước (11)




Ai cũng không ngờ, lần này Vũ Kiệt lại thật sự nghe lời. Ngay hôm sau cậu ta đã đi theo đuổi một cô bé, chỉ trong một tuần ngắn ngủi Vũ Kiệt đã dẫn bạn gái về gặp cha mình.   [tốc độ sát gái của pạn con này cũng kinh thật] Cô gái kia tên Dương Thiện, nghe nói là bạn thời trung học của Vũ Kiệt, nhà cũng bậc trung, tương đối khá giả. Tuy hai gia đình không được môn đăng hộ đối cho lắm nhưng Đinh Lập Hiên c ũng không cần những thứ này, y chỉ cần tướng mạo không tệ là được. Thế nên Đinh Lập Hiên đồng ý cho bọn họ quen nhau. Từ đó về sau, Vũ Kiệt đặt toàn bộ tâm trí vào chuyện yêu đương, đồng thời cậu ta cũng bắt đầu tập trung vào công việc, so với vẻ lười nhác trước đây đúng là khác một trời một vực. Đinh Lập Hiên ngầm quan sát cậu ta khá lâu và với biểu hiện của cậu ta trong thời gian gần đây, y cũng khá hài lòng

Lam Thần đứng ở góc độ bên ngoài nhìn vào, cảm thấy những thay đổi của Vũ Kiệt không được thực tâm cho lắm, người ta thường nói “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, cậu ta không tin Vũ Kiệt có thể dễ dàng thay đổi bản tính như thế. Mà điều quan trọng nhất chính là thái độ của cậu ta với cậu cũng trở nên tốt hẳn [ta thấy tên này gian gian sao á]

Tối hôm nay, Lam Thần gọi điện cho Đinh Lập Hiên nhưng gọi mãi cũng không được. Đinh Lập Hiên lúc nào cũng mang hai cái di động trong người, hơn nữa đều mở máy suốt hai mươi bấn tiếng, tuyệt không tắt máy, tình huống hôm nay có chút kì lạ. Lam Thần lại gọi đến công ty nhưng trong văn phòng cũng không có ai bắt máy. Lam Thần cảm thấy bất an, cậu lái xe từ khách sạn về công ty. Tuy lúc này Lam Thần là tổng giám tài vụ nhưng việc kinh doanh ở khách sạn vẫn do cậu phụ trách, vì thế mà phần lớn thời gian Lam Thần đều ở bên khách sạn

Xe chạy tới công ty, Lam Thần vội vàng lên tầng hai mươi lăm, nhưng ngay cả trợ lí cũng không thấy đâu. Lam Thần giở tài liệu ra xem số điện thoại của trợ lí Trương rồi lập tức gọi điện ngay

“Xin chào”

“Trợ lí Trương? Anh có đi cùng Đinh tổng không?”

“Là Lam tổng phải không?”

“Phải”

“Tôi đang ở bệnh viện với Đinh tổng”

“Bệnh viện? Sao lại ở bệnh viện?”

“Đinh tổng bị thương”

Tim Lam Thần bỗng đập mạnh lên 

“Cái gì? Hai người đang ở bệnh viện nào?”

“Bệnh viện Trung Y”

“Tôi đến ngay”

Buông điện thoại xuống, Lam Thần vượt qua mấy lượt đèn đỏ chạy một mạch tới bệnh viện Trung Y, trong lòng cậu vô cùng hoảng loạn, ngay cả tay cũng run lên. Vừa xuống xe thì thấy trợ lí Trương đang ở ngoài đợi cậu, Lam Thần đi tới túm lấy áo anh ta, làm cho trợ lí hoảng cả lên

“Đinh tổng đâu?”

“Đinh, Đinh tổng ở trong phòng cấp cứu”

Câu nói kế tiếp cơ bản là Lam Thần không nghe thấy, cậu chạy nhanh đến phòng cấp cứu, đẩy cửa ra, thấy người nằm trên giường bệnh mới bình tĩnh lại. Đinh Lập Hiên thấy Lam Thần vào khẽ mỉm cười, nhìn cậu vươn tay lên, Lam Thần ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường thở hổn hển một hồi

“Lam Thần, sao lại chạy gấp như thế?”

“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Trợ lí Trương cũng đã vào tới, ngượng ngùng nói khẽ “Xin lỗi Lam tổng, đều tại tôi nói không rõ ràng, Đinh tổng chỉ bị thương nhẹ thôi”

Lam Thần nhìn cánh tay băng bó của cha mình, cả cánh trái đều phủ băng gạc “Như thế là nhẹ?”

Đinh Lập Hiên cúi đầu “Xin lỗi, đã làm em lo lắng! Bác sĩ không những băng bó mà còn phủ thêm một lớp chống viêm, nhưng quả thật chỉ là bị xước qua một chút thôi”

Lam Thần thở ra một hơi, nhẹ nhỏm cả người. Cậu quay đầu lại nhìn trợ lí và tài xế đang đứng bên cạnh “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trợ lí Trương nhìn thoáng qua Đinh tổng, thấy y gật đầu mới dám kể chi tiết ra

“Là như vầy, chiều nay Đinh tổng muốn đến nhà xưởng thị sát, trên đường bị xe ở phía sau tông lên, lực đánh vào quá lớn làm vỡ kính xe, cánh tay của Đinh tổng là do mảnh vỡ thuỷ tinh làm bị thương”

Lam Thần nhíu mày “Là tai nạn sao?”

“Vâng, cảnh sát đã kiểm tra rồi, người lái xe kia uống nhiều rượu cho nên mới gây ra tai nạn”

Đinh Lập Hiên nắm tay Lam Thần qua “Đừng lo lắng, chỉ là tai nạn thôi”

“Vậy  tại sao di động của người lại không gọi được”

“Àh, lúc bị tông xe cả hai cái đều bị rơi ra ngoài hư cả”

Cuối cùng Lam Thần cũng an tâm một chút, nhìn y nở nụ cười

“Chỉ cần người không sao là tốt rồi”

Thế là không ai để tâm vụ tai nạn nho nhỏ này nữa, truyền dịch xong, Lam Thần đưa Đinh Lập Hiên về nhà. Vì cánh tay bị thương không thể đụng vào nước nên ngay cả việc tắm rửa của y cũng do Lam Thần hầu hạ, trong lòng Đinh Lập Hiên mừng thầm, bị thương thế này cũng không tệ lắm. Hôm sau, Lam Thần đưa y đến bệnh viện thay băng. Lúc gỡ băng gạc ra cậu hoảng hồn, cái gọi là xước qua da chính là lớp da thịt trên nửa cánh tay y gần như nát bét, trông thật kinh khủng. Đinh Lập Hiên sợ cậu lo lắng, y vẫn cười ha hả, lúc thuốc sát trùng thấm vào da, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhưng y vẫn giữ nụ cười trên môi

Lúc trở về công ty Vũ Kiệt đang ở văn phòng, thấy tay cha mình bị băng bó cũng hoảng vía

“Ba, nghe nói ba bị  thương, có sao không?”

“Không sao cả, chỉ là vết thương nhỏ thôi”

Lam Thần giúp Đinh Lập Hiên cởi áo khoác ra, rồi quay đầu lại nhìn hai người 

“Đinh tổng, tôi đi làm việc đây”

“Ừm, đi đi”

Thấy Lam Thần ra khỏi phòng, Vũ Kiệt lộ ra vẻ mặt lo lắng “Ba, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Chỉ là tai nạn giao thông mà thôi”

“À”

“Con có chuyện gì sao?”

Vũ Kiệt do dự một chút “Ba, con muốn kết hôn với Dương Thiện”

Đinh Lập Hiên lập tức hưng phấn lên “Đây là chuyện tốt mà, định khi nào?”

“Khi nào cũng được, người nhà của cô ấy đã đồng ý”

Đinh Lập Hiên cầm cuốn lịch trên bàn lên lật lật một chút “Một thang sau là ngày hoàng đạo, mời người nhà cô ấy đến khách sạn dùng cơm đi, sẵn bàn tính thử, nếu có thể thì tháng sau tiến hành luôn”

“Dạ, ba ba”  

Tống được đứa con ra cửa, Đinh Lập Hiên vô cùng vui mừng. Y cầm điện thoại lên gọi điện cho Lam Thần, bảo cậu chuẩn bị sắp xếp tiệc tiếp đãi người nhà Dương Thiện. Những chuyện sau đó cũng rất thuận lợi, người nhà họ Dương có thể thân với người giàu có như vậy đương nhiên là còn cầu không được, huống chi Vũ Kiệt rất anh tuấn, họ rất hài lòng về đứa con rể này

Hai bên gia đình gặp nhau bàn về nghi thức trong hôn lễ, chẳng mấy chốc ngày cưới cũng đã xác định, đúng là vào tháng sau, địa điểm là ở trong một nhà hàng tại Vân Hải. Lúc này Lam Thần cũng bận rộn cả lên. Đinh Lập Hiên giao tất cả các nghi thức cho Lam Thần xử lý hết, cậu đương nhiên cũng dốc sức làm tốt công việc. Vào ngày mười lăm tháng chín, nhà hàng ở Vân Hải vô cùng náo nhiệt

Những chiếc xe đắt tiền có rèm che kéo dài ra tận đường cái, nhà hàng cũng chẩn bị đốt mười tám lượt pháo ở cửa ăn mừng, pháo được xếp trên mảnh đất trống mấy trăm mét thành hai trái tim thật to

Đến mười giờ, khách bắt đầu kéo tới, cả khu nhà ăn Trung Quốc ở lầu hai có tới hai trăm bàn tiệc nhưng thời gian còn chưa tới mà khách khứa đã ngnồi chật ních. Đến mười một giờ rưỡi, một loạt xe cưới chậm rãi chạy đến trước cửa nhà hàng, lúc này tiếng kèn tiếng pháo vang lên, cô dâu chú rể vừa bước xuống xe thì toàn cảnh hò hét loạn cả lên. Mọi người vẫn ồn ào cho đến mười hai giờ đôi tân nhân mới vào được tới bàn. Ở mé lề bên góc đường đối diện nhà hàng có một đôi mắt đang lẳng lặng nhìn tất cả. Cho đến khi thấy đôi tân nhân vào bên trong, chủ nhân cnủa đôi mắt ấy mới bảo tài xế lái xe đi

Trong buổi tiệc này, Đinh Lập Hiên uống không ít rượu, Lam Thần thấy rất rõ hôm nay y rất vui, uống đến mặt đều đỏ cả lên. Lam Thần không ngồi vào bàn tiệc, với thân phận hiện tại của cậu không biết sẽ có bao nhiêu người đến mời rượu, Lam Thần không phải người không cho người khác mặt mũi, nhưng cậu lại không muốn uống rượu, cho nên đành phải tìm một nơi yên tĩnh trốn vào. Cậu đang ngồi một mình thì có người đi tới

“Lam tổng, tìm cậu đúng thật là không dễ dàng nha”

“Đại thiếu gia, chúc mừng cậu”

Vũ Kiệt cầm hai ly rượu tới, đặt một ly xuống trước mặt Lam Thần

“Cùng uống một ly nào”

“Được”

Lam Thần cầm ly rượu lên cụng vào ly cậu ta một cái “Chúc hai người bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử” ngửa cổ uống hết

“Cám ơn”

Vũ Kiệt uống xong cũng chưa chịu đi, cậu ta lại lấy chai rót rượu vào ly

“Lam Thần, chúng ta trước đây từng gặp nhau rồi sao?”

“Chưa từng, sao đại thiếu gia hỏi vậy?”

“Từ ngày đầu tiên gặp cậu, tôi cảm thấy giọng nói của cậu rất quen, dường như đã từng nghe thấy ở đâu rồi”

Khóe miệng Lam Thần câu lên “Đúng là kỳ quái, sao ai gặp tôi cũng nói như vậy cả. Nhưng quả thật trước kia tôi chưa từng gặp cậu lần nào hết”

“Àh, Lam Thần, cậu thật sự thích cha tôi sao?”

“Phải”

Vũ Kiệt thở dài một hơi “Tôi thấy cha tôi cũng thật sự thích cậu”

“Tôi biết”

“Hy vọng hai người cũng có thể bạch đầu giai lão”

“Cũng mong là vậy”

[cái này giống cáo đi chúc tết gà, ko bít pạn này tính làm gì nữa]

Hai người lại cạn thêm một ly nữa, Vũ Kiệt mỉm cười, xoay người đi ra ngoài. Lam Thần cảm thấy có gì đó không đúng, vừa nãy lúc Vũ Kiệt nói câu kia vẻ mặt có chút kỳ quái, Lam Thần nghĩ một hồi cũng không biết kỳ quái ở chỗ nào, có lẽ chỉ là cảm giác mà thôi. Lam Thần thầm an ủi mình, hy vọng là do cậu suy nghĩ quá nhiều

Đến chiều, Đinh Lập Hiên đã ngà ngà say, Lam Thần xuống quầy lễ tân lấy chìa khóa, dìu y vào phòng. Lúc ngã lên giường, Đinh Lập Hiên đỡ cái trán cười ha hả mấy tiếng

“Người cười gì vậy?”

“Con mình kết hôn, có thể không cười sao?”

Lam Thần đứng bên cửa sổ lầm bầm một câu

“Không biết đến lúc tôi kết hôn có được hoành tráng như hôm nay không?”

Đinh Lập Hiên ngồi phắt dậy, đi tới sau lưng Lam Thần, ôm chặt lấy cậu

“Lam Thần, cả đời này em cũng đừng nghĩ đến chuyện kết hôn”

“Tại sao?”

“Tôi nói rồi, em là của tôi, muốn kết hôn cũng phải kết hôn với tôi”

Lam Thần che miệng cười khẽ “Hai người đàn ông thì làm sao kết hôn?”

“Lam Thần, em để ý chuyện này phải không? Nếu em muốn, chúng ta ra nước ngoài kết hôn”

Câu nói này khiến Lam Thần vô cùng kinh ngạc, lúc nãy cậu chỉ là thuận miệng nói đùa thôi, cha cậu cho là thật sao? Nhìn vẻ mặt chăm chú của y, câu nói này nhất định không phải nói dối

“Tôi chỉ nói đùa thôi”  

“Nhưng tôi lại không đùa, Lam Thần, tôi yêu em, bất kể là em muốn thứ gì, tôi cũng đều có thể cho em, danh phận cũng vậy” [cái này là tỏ tình sao hay cầu hôn nhưng hình như ko phù hợp về thời gian và ko gian cho lắm]

Lúc này Lam Thần mới giật mình phát hiện, dường như đây là lần đầu tiên cha cậu nói với cậu từ “yêu” này, ba chữ “Tôi yêu em” đương nhiên nặng hơn “Tôi thích em” rất nhiều, tim Lam Thần cũng đập loạn cả lên

“Tôi không cần những thứ đó”

“Thật sao?”

“Phải, không cần”

Đinh Lập Hiên cúi đầu, khẽ hôn xuống một cái “Lam Thần, em có yêu tôi không?”

Dưới cái nhìn chăm chú của Đinh Lập Hiên, Lam Thần do dự một hồi rồi dời tầm mắt đi

“Lam Thần, tôi biết em yêu tôi, nói ra có được không? Nói em yêu tôi”

Cuối cùng Lam Thần cũng không nói ba chữ kia ra, Đinh Lập Hiên thở dài một hơi

“Tôi sẽ chờ em, chờ một ngày em chấp nhận nói với tôi ba từ đó”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.