Lại nói Triệu Nhân Nghĩa được bổ làm huyện lệnh Huỳnh Dương, vừa đến nhậm chức đã có một vụ án, vốn là hai công tử bản địa vì một cô gái thanh lâu, hai bên đều không nhường, đến nỗi gây ra án mạng.
Triệu Nhân Nghĩa vừa mới vào con đường làm quan, đang muốn đền đáp hoàng ân, thi triển tài hoa, thời điểm triển khai kế hoạch lớn, trên người khó tránh khỏi có chứa mười phần khí phách thư sinh, cũng không hỏi xanh đỏ đen trắng, lúc này bèn gọi nha dịch của huyện nha đem nguyên bị cáo đồng thời đưa ra đại đường thẩm vấn. Không lâu sau, nha dịch mời đến đây hai thân sĩ khoảng năm mươi tuổi. Một tên da mặt trắng nõn, mặt béo tròn, hai hàng lông mày chữ bát đen như mực, trên đỉnh đầu đội một cái mũ lục hợp, cách ăn mặc có vẻ tháo vát nhanh nhẹn, người này gọi là Lâm Khang, nguyên cáo của bản án này.
Bị cáo của bản án là Nguyễn Thành Đạt, người này vóc dáng hơi lùn một chút, cũng béo hơn nhiều so với Lâm Khang, mặt vuông mắt nhỏ, da mặt cũng trắng nõn. Một bím tóc lớn vừa thô lại dài, buộc gọn không một sợi tung ra, tùy tiện vắt trên vai. Trời nóng như vậy còn mặc một áo bào màu chàm, bên hông đeo một cái dây lưng màu đen, cũng có vẻ nhanh nhẹn lưu loát, không chút nào ướt át bẩn thỉu, Chỉ có trên má trái một nốt ruồi đen to như đồng tiền mọc lên một cái lông dài như lông lợn, làm cho người ta nhìn vào cảm thấy không thoải mái. Hai người kia vừa lên công đường, đều nói chính mình là người có công danh, đừng nói quỳ xuống, còn đòi Triệu Nhân Nghĩa cho hai người bọn hắn ngồi trên bàn trà.
Triệu Nhân Nghĩa vừa thấy hai người kia thần thái ngạo mạn như thế bèn trong lòng thấy đáng ghét, nhưng đây cũng là quy củ của triều đình, cũng chỉ sai nha dịch mang cho bọn hắn hai cái ghế dựa đến. Ai ngờ hai người kia mới vừa ngồi xuống bèn vứt bỏ sự nhã nhặn vừa rồi, lập tức ở trên chỗ ngồi bắt đầu quát mắng lên.
“-- Nguyễn Thành Đạt, hiện giờ tân nhậm tri huyện Triệu đại nhân đang ở đây, ngươi mau nói ra chuyện con trai Nguyễn Đại Quân của ngươi mưu hại chết con ta Lâm Hạo Nam như thế nào!... Nếu không Triệu đại nhân sẽ không dễ dãi như thế đâu!” Lâm Khang mặt đỏ bừng bừng, hướng về phía Nguyễn Thành Đạt rít lên.
“-- Lâm Khang, ngươi đừng ngậm máu phun người như vậy được không? Rõ ràng là đứa con ngươi đột phát bạo bệnh mà chết, sao lại trút trên đầu con ta! Con ta bình thường ngay cả con kiến cũng không nỡ dẫm chết, sao có thể xuống tay hại chết con của ngươi?” Nguyễn Thành Đạt ngồi ở ghế trên trả lời lại một cách mỉa mai.
“Đứa con ngươi ngay cả con kiến cũng không nỡ dẫm chết? Ngươi cũng đừng ở chỗ này nói hươu nói vượn, ai chẳng biết đứa con ngươi là một ác bá ở huyện Huỳnh Dương, lừa nam gạt nữ, muốn làm gì thì làm, chuyện xấu đều làm...” Lâm Khang tức đến độ nhảy dựng lên trên ghế, lấy tay chỉ vào mũi Nguyễn Thành Đạt mà bắt đầu quát mắng.
Nguyễn Thành Đạt cũng không ngồi yên, từ trên ghế nhảy dựng lên, cũng chỉ vào mũi Lâm Khang mắng to: “Con mẹ ngươi đừng ở chỗ này ăn nói bừa bãi, ngươi nếu còn dám đem những cái đứa con ngươi làm đổ lên đầu con ta, ta... ta... *** đánh chết ngươi!” Nói xong Nguyễn Thành Đạt từ trên bàn án của Triệu Nhân Nghĩa cầm một cái nghiên mực, ném về phía Lâm Khang.
Lâm Khang vừa thấy Nguyễn Thành Đạt thật sự động thủ, cúi đầu thoát khỏi nghiên mực kia, thuận tay sờ trên bàn của Huyện thái gia, thấy kinh đường mộc của Huyện thái gia, không một chút do dự, giơ kinh đường mộc lên ném vào đầu Nguyễn Thành Đạt. Nguyễn Thành Đạt vốn vừa lùn lại béo, thầm nghĩ dùng nghiên mực đập Lâm Khang, không ngờ Lâm Khang đón đầu cho hắn một cái kinh đường mộc, lần này vừa lúc nện đúng ở nốt ruồi đen trên mặt Nguyễn Thành Đạt. Kinh đường mộc vừa vuông vừa cứng, lập tức liền nhìn thấy máu, trên đại đường của huyện nha này nhất thời biến thành một trận đại loạn!
Triệu Nhân Nghĩa chưa từng gặp qua chuyện này, hắn nghĩ đến Huyện thái gia thăng đường thẩm vấn, đại đường phải là một nơi yên lặng, nguyên bị cáo quy củ quỳ gối phía dưới có hỏi mới đáp, không ngờ hiện giờ sẽ xuất hiện tình huống này. Sự việc đến nhanh quá, Triệu Nhân Nghĩa cũng choáng váng, hắn không biết nếu ở đại đường gây ra án mạng, có hay không trách nhiệm của Huyện lệnh hắn, gấp đến độ hắn muốn phát uy trấn an cục diện này, nhưng vừa dùng tay sờ kinh đường mộc, đâu rồi? Nhìn kỹ, khối vừa cứng vừa vuông nện ở trên mặt Nguyễn Thành Đạt kia chính là kinh đường mộc của hắn, hắn nhớn nhác lên nhưng không biết làm thế nào, đành phải cầm lấy cây quạt, bắt đầu gõ trên bàn “rầm rầm rầm”, miệng kêu to: “Yên lặng! Yên lặng! -- Các ngươi yên lặng cho ta!”
Nhưng trên đại đường ước chừng có năm sáu mươi người, đợi hắn gõ rách cây quạt, cũng không ai nghe hắn, hai bên trợ tá ngồi vững như núi Thái Sơn, không động đậy, có mấy người nha dịch ném cây gậy trong tay chạy đến hò hét lôi kéo Lâm Khang ra, nhìn thấy hai người bọn họ đã ôm nhau quần trên mặt đất, véo mũi túm tóc, đánh thật kinh khủng.
Triệu Nhân Nghĩa cũng là nam nhi bảy thước sức lực dồi dào, thấy ở trên đại đường của mình trở thành như vậy, nhất thời giận tím mặt, hắn từ trên chỗ ngồi của mình, hướng về phía hai bên nha dịch đang đứng xem náo nhiệt hô lớn: “Đồ vô liêm sỉ, mắt chó các ngươi! -- còn không mau kéo bọn họ ra, mất mạng người ai đảm đương được đây!”
Đám nha dịch kia vừa thấy Huyện thái gia mới tới rất tức giận, nhất thời một trận hỗn loạn, còn có vài tên chạy tới, liều chết hợp lại túm Nguyễn Thành Đạt và Lâm Khang ra. Lúc này hai cái răng cửa của Nguyễn Thành Đạt cũng bị Lâm Khang làm gẫy, tóc của Lâm Khang bị Nguyễn Thành Đạt thu lại thành một bó, nhìn trên người hai người, trên mặt chỗ nào cũng đều là vết thâm tím, quần áo cũng bẩn thỉu không chịu nổi, miệng thở hổn hển, nhưng miệng vẫn còn thô tục hết bài này đến bài khác lớn tiếng quát mắng.
Triệu Nhân Nghĩa thấy hai người kia dừng tay, nghĩ thầm, vụ án hôm nay bất luận như thế nào cũng không thể thẩm vấn được, bèn muốn hù dọa Nguyễn Thành Đạt và Lâm Khang, sau đó bèn lui đường, chờ hắn khi nào làm rõ sự tình, sau đó sẽ thẩm vấn tiếp. Vì thế, hắn dùng kinh đường mộc vừa từ trên mặt đất nhặt về nhẹ nhàng vỗ một cái, quát hỏi: “Nguyễn Thành Đạt, Lâm Khang, hai người các ngươi làm loạn giữa công đường, không có pháp luật kỉ cương, còn không biết tội sao?”
Lúc này trên đại đường im ắng, giọng nói của Triệu Nhân Nghĩa như mang theo va chạm của kim loại vang lên ở phía trên đại đường, vô luận ở phương diện nào mà nói, lúc này cũng sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn nữa. Nhưng ai cũng không ngờ tới, Nguyễn Thành Đạt và Lâm Khang lấy tay phẩy ở trên người mình vài cái, sửa sang lại quần áo bẩn loạn, hướng về phía Triệu Nhân Nghĩa “Hừ” một tiếng, sau đó nghênh ngang mà đi. Triệu Nhân Nghĩa tức giận, định bảo nha dịch bắt hai tên cuồng vọng này đánh cho một trận trước rồi nói sau, nhưng nghĩ lại vừa rồi bọn họ dám đại náo công đường, đương nhiên cũng không coi Huyện thái gia hắn vào đâu, huống chi... nha dịch nho nhỏ này, chính mình mới đến vẫn nên tìm hiểu sự tình cho rõ ràng rồi nói sau, vì thế lại vỗ kinh đường mộc tự tìm bậc đi xuống, cũng liền thuận thế lui đường.
Sau khi lui đường, Triệu Nhân Nghĩa rất muốn giải quyết chuyện này sớm một chút, nhưng chuyện trong huyện cũng quá nhiều, hơn nữa mọi chuyện đều phải do hắn gật đầu lên tiếng quyết định, cho nên hơn hai mươi ngày này, hắn ngoài việc điều tra chuyện này ra, tất cả đều tập trung vào chuyện thu thuế tài chính, giáo dục công thương, vệ sinh văn hóa của toàn bộ huyện. Trước kia, Triệu Nhân Nghĩa nhìn thấy Huyện thái gia rất thanh nhàn, cũng là bình thường ngồi ở công đường xử án thẩm vấn, thời điểm không có việc gì thì chơi cờ rồi cải trang vi hành một chút, chỉ là gặp chuyện trước mắt hắn mới biết được, vốn dĩ việc này không đơn giản như vậy. Việc này ước chừng qua khoảng hơn hai mươi ngày, Triệu Nhân Nghĩa mới làm rõ ràng chân tướng chuyện này.
Tháng năm ở dân gian gọi là “Độc nguyệt”, trăm sự cấm kỵ. Triệu Nhân Nghĩa lúc này đã làm rõ manh mối chuyện trong huyện, đã nghĩ người lúc bây giờ không bận quá, nên chấm dứt vụ án này. Vì thế hôm nay ăn xong điểm tâm, hắn gọi các sư gia trong huyện nha đến nơi, trước hết muốn nghe ý kiến của những người này. Nào ngờ, hắn vừa mới nói lời dạo đầu, nhóm sư gia phía dưới đã bắt đầu mỗi người phát biểu ý kiến của riêng mình, mỗi người thổi râu trừng mắt, nước miếng phun loạn, có mấy người còn khuỳnh chân ngồi xổm trên ghế, khoa tay múa chân bắt đầu nói ẩu.
Triệu Nhân Nghĩa vừa thấy bộ dáng này của bọn họ, trong lòng lửa giận phừng phừng, vừa định đi lên mắng cho bọn họ một trận, lúc này có một tên giữ cửa tiến đến nhẹ nhàng nói với hắn: “Lão gia, ở cửa có người muốn gặp!”
“Ai?” Triệu Nhân Nghĩa đang bốc hỏa, hỏi với giọng tức giận.
“Có một nam một nữ, người nữ kia nói là từ Bắc Kinh tới, nói là con gái của hộ bộ chủ sự Vương Thủ Thành đại nhân!” Tên kia nói.
“A! – hóa ra là con gái của nghĩa phụ ta, tiểu muội của ta tới rồi! Ngươi mau mời nàng vào đây, ta sẽ đi ra ngoài nghênh đón!” Triệu Nhân Nghĩa quay đầu đám sư gia trong phòng hét lớn: “Các ngươi đừng làm ồn ào, chạy mau ra ngoài xem nên làm gì thì làm gì đi!”
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----