Phi Nhân Loại Tan Tầm Lại Có Việc Làm

Chương 5811: Phiên ngoại: Trở lại STARS (19)




Sau nhiều lần trằn trọc tự hỏi, tôi đồng ý đề nghị của Tiêu Hoằng, dù sao hiếm khi được đi chơi, nếu không thể tới được mấy chỗ đó sẽ làm tôi không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Tôi vò vò tóc, vẻ mặt buồn bực nói: “Bất quá cứ như vậy ngủ hết một ngày, cái gì cũng không làm được….A_____! Em thật sự là con heo ngủ a!”

“Hàn Sanh, đừng quá để ý, là vì em quá mệt mỏi thôi….Mà cũng đâu phải cái gì cũng không làm được đâu, hôm qua anh đọc sổ tay du lịch, thấy gần đây có tham quan chợ đêm, trên cơ bản là ngày nào cũng có.”

“Cái gì tên là trên cơ bản?” Tôi nhướng mày, ánh mắt nhìn anh trừ bỏ hoài nghi vẫn là hoài nghi.

Dưới cái nhìn chăm chú của tôi, Tiêu Hoằng ngượng ngùng cười nói: “Nếu trời mưa, thì chợ đêm có thể sẽ không mở.”

Tôi lập tức nhào đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hiện tại trởi không mưa, bất quá đường xá ướt đẫm cho thấy trước đó hẳn là đã hạ qua, hơn nữa chắc cũng không nhỏ, bầu trời lại âm u, tựa hồ tùy thời đều có thể đổ thêm lần nữa.

Câu kế tiếp của Tiêu Hoằng chứng thật phán đoán của tôi, “Đại khái khoảng 2h chiều có mưa rào với sấm chớp, mưa cũng gần một tiếng.”

Chờ mong càng lớn thất vọng càng nhiều, những lời này quả nhiên là đạo lý ngàn năm không đổi, tâm tình vốn nhảy nhót mong chờ của tôi bỗng chốc hóa thành hư không khó thể nói bằng lời.

“Nếu không có chợ đêm, anh cũng đừng nói ra làm em mừng hụt chứ!” tôi vô lực hạ thấp bả vai oán giận.

Tiêu Hoằng nói: “Hẳn là vẫn sẽ có mà? Vì trời mưa cũng khá sớm, ngoại trừ những xe bán hàng rong ở xa có khả năng sẽ không đến, mấy xe ở gần chắc là vẫn tới bày quán.”

Tôi chu môi mếu máo, đầy đau thương lầu bầu: “Em ghét mấy cái ‘khả năng’ với ‘hẳn là’ của anh….”

Xem cảm xúc tôi liên tục đi xuống không phấn chấn, Tiêu Hoằng vội vàng khuyên giải an ủi: “Hàn Sanh, đâu cần quá bi quan nha, dù sao ở khách sạn cũng không có việc gì, chúng ta đi quanh ngắm nghía một chút cũng tốt, nếu thật sự không có chợ đêm, thì tùy tiện đi đi, coi như vận động cũng không tồi a.”

Khuyên giải an ủi của anh lọt vào tai tôi không chỉ vô dụng, mà thậm chí còn phản hiệu quả___ hừ, dù sao tôi chính là trạch nam thiếu vận động là được rồi đi!

Tôi căm giận đi đến bên bàn ngồi xuống, lấy bút điện, “Không đi không đi, em muốn ở trong phòng viết thảo!”

“Hàn Sanh….” Thanh âm Tiêu Hoằng tràn đầy bất đắc dĩ.

Tôi không chút nào để ý tới anh, tự mình lấy ra dây mạng hôm qua báo danh thì nhân tiện mượn nhân viên phục vụ, tính onl nhìn xem Lưu Cẩm Nghi đối với ‘tin trả thù’ kia của tôi có cảm tưởng gì.

“A__không thể nào? Không thể kết nối?” Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn màn hình hiển thị cửa sổ ‘kết nối thất bại’, bỗng nhiên có cỗ xúc động muốn lật bàn.

“Không thể kết nối sao? Wifi đâu?” Tiêu Hoằng đến cạnh tôi hỏi.

Tôi nhăn mặt lắc đầu, “Anh cũng không phải không biết cái máy này của em là cấp bậc đời nào rồi, dù có wifi thì ít nhất cũng phải đợi hơn 10, 20 phút, mà thường thường thất bại nhiều hơn cả kết nối thành công….”

“Anh gọi điện thoại kêu phục vụ sinh lên đây kiểm tra đi.”

Tiêu Hoằng nói rồi, liền đi tới tủ đầu giường gọi điện, không mất bao lâu, một nam phục vụ sinh đã tới phòng chúng tôi.

Đương nhiên trước đó, tôi đã chỉ huy Tiêu Hoằng đem một đống chăn bông nhăn nhúm lộn xộn cộng thêm dính đầy tinh dịch nhét vào trong tủ, bằng không chúng tôi mất mặt coi như việc nhỏ, chỉ sợ vị phục vụ sinh thành thạo ứng xử với khách này cũng sẽ phải đứng ngồi không yên.

Phục vụ sinh thay đổi một đường dẫn khác thử kết nối, cậu ta lẩm bẩm lầu bầu nói ‘quái lạ’,  tháo dây mạng ra, ngồi xổm xuống nhìn cổng liên kết lắp cạnh bàn, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.

“Anh Hàn, thực sự xin lỗi….Xem ra là vị khách trước đó cố ý phá hủy cổng liên kết, mà chúng tôi lúc dọn dẹp phòng lại không phát hiện việc này, thật vô cùng có lỗi!”

“Cố ý phá hỏng?” Tôi líu lưỡi, tên chết tiệt nào rảnh rỗi thế a!

Phục vụ sinh vẻ mặt xin lỗi gật đầu nói: “Đúng vậy, mời anh nhìn xem bên trong, tựa hồ là bị ai dùng cái gì đó đục thủng một lỗ.”

Tôi cúi xuống nhìn vào, tuy bên trong không đủ ánh sáng, bất quá thật có thể lờ mờ thấy được một lỗ nho nhỏ….Tôi nghĩ mấy ngày nay tôi đại khái không cẩn thận phạm vào Thái Tuế đi? Bằng không sao lại điện thoại thì hỏng, di động vứt đâu chẳng nhớ, bây giờ đến cả mạng cũng không cho tôi kết nối nữa…

Phục vụ sinh đề nghị: “Anh Hàn, nếu anh cần dùng gấp, thì hay là tới đại sảnh dùng tạm máy tính công cộng ở đó? Trước mắt không có khách nào yêu cầu dùng, hơn nữa về phần phí dụng cũng không cần lo lắng, vì là do chúng tôi sơ suất, nên sẽ không thu phí dụng của anh.”

“Nếu anh không quen onl ở chỗ đông người, chúng tôi cũng có thể lập tức đổi phòng cho hai anh.”

Tôi không thích onl ở chỗ người đến người đi, cho dù là có vách ngăn cũng không được, bởi vì sẽ làm tôi có cảm giác riêng tư cá nhân bị người xem trộm. Đang lúc tôi nghĩ thế thì đổi phòng luôn đi, lại nghe Tiêu Hoằng nói: “Vậy a, nếu đổi phòng, chúng tôi cần phải thu dọn hành lý sao.”

Nghe anh nhắc tới, mấy lời nguyên bản tôi muốn nói ra lại nhanh chóng nuốt vào trong bụng___ đổi phòng bằng hành lý cần phải thu dọn, đến phòng mới lại phải một lần nữa sắp xếp….Khóe mắt tôi run rẩy một chút, thật phiền phức a….

Tiêu Hoằng quay đầu hỏi tôi: “Hàn Sanh, em muốn đi đại sảnh onl, hay là muốn đổi phòng?”

Tôi tùy ý khoát khoát tay: “Quên đi, dù sao em cũng chỉ là muốn onl nhận tin nhắn thôi, không phải chuyện quan trọng gì lắm, không có mạng cũng không sao.”

Phục vụ sinh kia chắc là hiểu ý của tôi, ngượng ngùng cười nói, “Thật có lỗi đã gây phiền phức cho anh, chúng tôi sẽ gọi công ty máy tính tới đây sửa chữa, nếu không có vấn đề gì thì tối ngày mai chắc chắn sẽ sửa xong.”

Tiêu Hoằng đột nhiên nói: “Thôi cứ chờ chúng tôi trả phòng rồi hãy sửa đi, không có mạng cũng tốt, cậu ấy có thể chuyên tâm sáng tác.”

Nghe vậy, tôi bất mãn kháng nghị: “Cái gì chứ! Nói như là không có mạng thì em không sống được ấy!”

Tiêu Hoằng vuốt vuốt tóc tôi, cười nói: “Em không phải không có mạng thì không sống được, chỉ là rất thích vừa sáng tác vừa lên mạng, vừa viết vừa dạo web mà thôi.”

“Tiêu Hoằng, anh đây không phải là giải thích, mà là bỏ đá xuống giếng, bỏ đá xuống giếng…” Tôi nhăn mặt, nhưng lại không thể phản bác, đó đúng thật là thói quen xấu không cách nào bỏ được khi sáng tác của tôi.

Đối với động tác thân mật của chúng tôi, vẻ mặt phục vụ sinh kia vẫn tự nhiên như thường, giả vờ như cái gì cũng không thấy, tôi nghĩ có thể là trước khi cậu ta đến đây, chắc cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi.

Tiêu Hoằng hướng phục vụ sinh nói: “Cứ quyết định vậy đi, ngại quá, còn phiền cậu phải chạy tới đây.”

Phục vụ sinh cười nói một câu “Không có gì”, chào từ biệt xong liền rời khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.