Phi Hữu

Chương 31: Ai cũng muốn thể hiện mình (2)




Đi ngàn dặm về phương nam, giọng nói quê hương, đã không còn nghe thấy.

Chúng ta mai danh ẩn tích, tha hương tìm một ngôi nhà sơ sài, bồng vách cổng tre, dựng một hàng rào trúc.

Cơm canh bình dị, áo quần bình thường, từ nay về sau sống nương tựa vào nhau, như một đôi vợ chồng chân chính.

Ta thường làm những thứ thức ăn mỹ vị, xướng lên những câu ca uyển chuyển.

Hắn thường nói, Hồng Tụ, Hồng Tụ, nàng hẳn là kiếp trước đã khiếm ta một đoạn tình yêu, ông trời gửi hồn nàng vào Yến Nương đến báo đáp ta.

Ta không muốn nghe hai chữ Yến Nương, mỗi khi trong lúc vong tình hắn gọi hai tiếng ấy, ta liền tức giận.

Một thời gian lâu sau, hắn rốt cuộc quên đi, chỉ gọi ta là Hồng Tụ.

Ban ngày, hắn ở thư mục dạy tiểu đồng, ta đến bờ sôgn Hoán Sa giặt quần áo.

Ngoài thôn trang có dòng suốt xanh biếc chảy từ núi xuống, thanh lưu róc rách, hoa rụng điểm điểm.

Hài đồng chạy nhảy vui chơi, tốp năm tốp ba thôn phụ chỉ vào ta, xì xào bàn tán.

Vì chưa từng tiếp cận với nhiều người như vậy, ban đầu ta sợ hãi không hiểu… Không phải là không thể, chỉ là ta không biết ta phải làm sao để làm người, làm sao để có thể làm một nữ nhân Hồng Tụ.

Ta lén lút nhìn những thiếu phụ hàng xóm, học các nàng gánh nước quét nhà, may vá, giặt đồ, dưỡng lão phù ấu, suốt ngày luôn tay không ngừng.

Thì ra nữ nhân cũng cần lo liệu sinh kế.

Ta nói với công tử, ta sẽ dệt vải.

Hắn không vui.

Hắn nói thê tử của hắn vai quàng khăn, cổ đeo châu, lĩnh cáo mệnh, làm nhất phẩm phu nhân.

Hắn không muốn ta sa vào những phụ nhân thô bỉ, giống những thôn phụ bình thường.

Hàng đêm trong những bữa tiệc tên gối, ta lại ngửi được hương thơm ngọt mê người, ngọt như mật, ấm như xuân, theo đôi môi hắn nhè nhẹ từng đột tiến vàomiệng ta. Hắn nói, có thê nhược như nàng, cuộc đời này cũng đủ rồi.

Nguyệt chiếu trên gối, phảng phất trên khuôn mặt an điềm của hắn.

Ta nhìn hắn không chớp mắt.

Công tử, chàng nên biết, lúc đầu ta chỉ là ngoan tâm nổi lên, tham lam hương thơm mê ngọt của chàng.

Mới đầu, chỉ là như thế.

Về sau, mọi thứ mới bắt đầu.

Hắn dạy học khổ cực, thu những đồng bạc nhỏ, dần dần số vào chẳng bằng số ra.

Đêm mài mực, cầm đuốc lập lòe bên cửa sổ, cố gắng tranh thủ công danh, lại vẫn luôn thi không đậu.

Nhan gian xuân thu rất vội vàng, ta đã nhớ không rõ mình sống qua bao nhiêu mùa xuân, cũng không nhớ được chúng ta dựa vào nhau đã bao lâu. Chỉ nhớ rõ những hài đồng theo học hắn dần cao lên, tóc trái đào cũng đã búi lên thật cao.

Trong mắt ta, hắn vẫn rất phong độ nhẹ nhàng.

Dung nhan ta cũng chưa từng thay đổi.

Có một ngày, hắn bắt đầu mọc râu, nhìn gương cảm thán, mười năm.

Mười năm là bao lâu, có lâu như ánh mặt trời lên cao rồi rớt xuống không?

Ta vẫn cho rằng năm tháng dài lâu, không bao giờ thay đổi, lại quên đi con người và ta không giống nhau.

Thời gian hắn đọc sách càng ngày càng ít, trước không chịu bán chữ, giờ cũng làm mấy bức tranh chữ, cầm đi chợ đổi lấy tiền.

Một ngày tại chợ bị thôn manh[6] khi nhục, hắn giận dữ trở về, ban đêm uống say, đập chiếc chén không, tuyệt vọng cười tự hỏi, năm nào mới có thể trở lại.

Nguyên lai hắn vẫn nhớ kỹ tâm niệm trở lại, nhớ kỹ công danh.

Ta pha một tách trà, thêm hương hắn thích.

Hắn lại thừa dịp say phẩy tay áo, hất ly trà đồ trên đất.

Vợ chồng nghèo hèn bách sự bi thương, đồ có hồng tụ, vô tâm thêm hương.

Làm người đã lâu, việc này cuối cùng ta cũng hiểu được.

Ta xoay người về vựa củi, đóng cửa cầm đuốc soi, bận rộn đến bình minh.

Dệt đan, là khả năng bẩm sinh của tộc ta.

A khí thành ti, lạc tay thành văn[7], không có gì có thể linh hoạt hơn khi ta dệt vải.

Ta dệt ra vải dệt, như sơn gian lưu lam phiêu dật, như bầu trời mây trắng sáng tỏ[8].

Cho đến khi bình minh, ta đem những thớ vải dệt lúc đêm, nhờ hàng xóm đem đến chợ bán.

Lúc hoàng hôn, hàng xóm mang về trăm lượng bạc ròng, nói vải ta dệt nhất thụ mà không[9], khiến cả thành tranh đoạt.

Người trong thôn hào hứng lan truyền, ta là nương tử khéo léo, dệt vải như thần.

Hắn cầm chỗ ngân lượng, chỉ đứng ngây người.

Ta hỏi hắn, trăm lượng bạc này, có đủ mua một vài mẫu đất cằn, một gian nhà không?

Hắn kinh hoàng, thật lâu sau.

Không, Hồng Tụ.

Ngón tay nàng vừa chạm xuống, đã có ruộng tốt hoa hạ, phú quý khôn cùng?

Hắn gắt gao ôm ta, như châu như bảo, như điên như cuồng, vui mừng tựa hạn hán lâu ngày gặp mưa, phảng phất trước mắt đã thấy đường công danh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.