Phi Hữu

Chương 22: Sự tính toán của đàn ông (2)




Sáng hôm sau, nhóm người Liễu Tú Nhã lái xe rời đi chỉ là lần này phía sau chiếc SUV có một chiếc xe tải nhỏ lẻo đẻo theo phía sau, Ngọc Lan Hân muốn tìm cha nàng nhưng hiện tại thành phố nàng đang sống đã ngập tràn tang thi, nàng đi du lịch gặp tận thế vội vã trở về thì không kịp gặp cha, nhớ đến trong đt cha có nhắc đến đi theo hướng nam nên nàng mới một đường đuổi theo, nghe cha nàng nói đã gia nhập vào một đoàn xe đi kiến căn cứ rất hùng mạnh, cô cũng an tâm. Liễu Tú Nhã trên xe đã giải thích sự xuất hiện của Ngọc Lan Hân cho nhóm bảo bảo nghe, nhóm bảo bảo cũng tỏ vẻ thích người bạn đồng hành mới này, đặc biệt là Liễu Tú Hi, bé rất cao hứng vì có bạn đồng giới chơi cùng, mặc dù mẹ cũng rất ôn nhu, dịu dàng nhưng dù sao cũng là mẹ nhe, có đôi lúc rất nghiêm, bé cũng sợ à, giờ có đồng bọn có thể thỏa thích chơi đùa à.

Mọi người đang đi thì Liễu Cảnh Minh phát hiện một nhóm tang thi đang vây quanh hai chiếc xe, một người đàn ông trung niên và một bé trai đứng trên nóc một chiếc xe, ba thanh niên đứng trên một chiếc khác, hai chiếc xe bị đâm đầu vào góc cây, người đàn ông trung niên hộ bé trai ở sau lưng, xung quanh vây đầy tang thi, thấy xe bọn họ thì điên cuồng kiêu to, Liễu Tú Nhã không quan tâm lắm vẫn cho xe chạy, bọn họ thấy vậy thất vọng không kiêu nữa, bé trai bị đại thúc đó hộ sau người lên tiếng: " Toàn thúc, thúc chạy trước đi con sẽ dụ tang thi, thúc khỏe mạnh có thể còn một con đường sống "

Người đàn ông kia quát lên: " Nói cái gì vậy muốn dụ cũng là thúc dụ chúng nó "

Ba người thanh niên cũng nhao nhao lên tiếng, một người râu ria xuồm xoàm nói: " Dựa vào, lão tử đây còn không đến mức phải nhờ vào một ông lão với một bé trai cứu, muốn dụ thì để lão tử đây dụ "

Cậu thanh niên bên trái không cho là đúng: " Hừ, da dày thịt béo lũ tang thi còn chê, muốn dụ cũng để lão tử đây, nhìn da thịt xem, thơm ngon bổ dưỡng bảo đảm chúng xua như xua vịt "

Một cậu đeo kiếng ra dáng sinh viên cản lại: " Lần nào cũng bị hai người đoạt mất quyền lên tiếng, lần này ngoan ngoãn ngốc ở đây để tớ đi "

Ngụy Hiền nghe mọi người cứ giành nhau đòi dụ tang thi, cậu cười nhẹ, bọn họ là cậu trên đường chạy trốn quen được, dù là kẻ xa lạ nhưng đối xử cậu còn tốt hơn người thân, cậu nhớ đến cha con Lục Mai, ngày đó cậu vô tình nghe bọn họ nói chuyện biết tận thế, bọn họ thế mà dự định bõ cậu lại, cậu tức giận bèn trộm đi chìa khóa rời thành phố, không ngờ vẫn khó thoát cái chết, Ngụy Hiền cười khổ nói: " Mọi người quên thân thể cháu sao, yếu ớt nhiều bệnh như vậy, cho dù chạy ra ngoài cũng chạy không nỗi "

Liễu Tú Nhã vẫn dùng thần thức để ý xung quanh nghe đối thoại của nhóm người, khi nghe bé trai nói vậy, cô chợt bảo Phong thúc dừng xe. Liễu Tú Nhã bước xuống, rút kiếm từ sau lưng đạp gió phi lên nóc xe của hai người đang đứng. Đại thúc kia chỉ thấy hoa mắt, chớp nhoáng một trận đã gặp một cô gái đứng trước mặt mình, một thân quần tây, áo sơ mi trắng, sạch sẽ ngăn nắp lại thêm gương mặt xinh đẹp trắng noãn không có chút bụi bẩn nào làm ông giật mình cứ như nhìn thấy một cô sinh viên lúc chưa tận thế. Nhóm thanh niên cũng sững sờ, nhưng nhớ đến hoàn cảnh hiện tại vội la lên:

"Muội tử,chạy mau muốn chết sao"

" Em gái tránh ra, mau đứng sát vào cây đừng để tang thi bắt được "

" tiểu muội muội coi chừng, tránh mau "

Đại thúc kia cũng giựt mình vội vàng nắm Liễu Tú Nhã tính kéo ra phía sau mình: " Cháu gái, lẹ lẹ ra phía sau chú cản lại, bị tang thi bắt được sẽ chết à "

Nhóm người này bị Liễu Tú Nhã xuất hiện dọa sợ, đã quên cô vì sao xuất hiện được ở nơi này. Liễu Tú Nhã khẽ bỏ tay vị đại thúc ra, nàng rút kiếm từ sau lưng phóng xuống phía dưới, lũ tang thi nghe mùi thịt tươi nhào nhào về phía cô.

Liễu Tú Nhã nheo mắt, đạp một chân phi lên cao, thân hình chớp động múa kiếm, thanh kiếm trên tay tạo thành từng đợt phong nhận đánh về phía tang thì, mấy chục con tang thi bị cô vài chiêu chém thành thịt nát. Liễu Tú Nhã rơi xuống đất, thu kiếm vào trong vỏ nhìn về phía nhóm người còn đang sững sờ kia. Bây giờ bọn họ mới tỉnh hồn lại, nhớ ra lúc nãy cô gái này giống như trống rỗng mà xuất hiện.

" Con mẹ nó, đây là thế giới gì à, cao thủ, cao thủ, con mẹ nó soái chết lão tử, nhìn chỉ muốn quỳ bái, nữ đại hiệp xin nhận của ta một lạy "

" Đồ gấu đen, đây là dị năng, thật ta đây cũng muốn quỳ bái, gặp qua nhiều dị năng chưa gặp loại nào kinh dị như vậy "

" Khá giống võ công tivi hay chiếu có điều võ công thì không thể bay giữa không trung mà đánh kiếm như vậy "

Thanh niên đeo kiếng, đỡ đỡ kiếng mắt tồn kết, mấy người kia nhất tề gật đầu biểu lộ đồng ý, vốn nghĩ hôm nay vùi thân tại nơi này ai dè giữa đường đụng cứu tinh, ông trời không tuyệt đường sống con người mà. Liễu Tú Nhã thu kiếm xong nhìn về phía đám người đưa tay vẫy vẫy, bọn họ mặt đầy hắc tuyến, động tác này thấy sao quen quá, nhưng cũng không chậm trễ vội leo xuống hướng Liễu Tú Nhã chạy tới,

Liễu Tú Nhã đánh giá một chút rồi hỏi: " Tên "

Thanh niên râu quai nón chỉ hướng mọi người bắt đầu giới thiệu: " Đại thúc kia là Võ Toàn, bé trai là Ngụy Hiền, tên mang kính này là Võ Chiếu, còn tên mặt trắng là Võ Lạc, còn tôi tên Võ Dũng.

Liễu Tú Nhã gật gật đầu cũng giới thiệu: " Liễu Tú Nhã "

Lại chỉ chỉ nhóm người phía sau đang bước tới lần lượt giới thiệu, sau đó lại thấy một màn quen thuộc:

" Nhã tỷ, chúng điều...điều là con tỷ, con ruột "

Vì thế Nhã Nhã nhà chúng ta lại bắt đầu tự thuật lại quá trình xuất hiện của các bánh bao, Ngọc Lan Hân tỏ vẻ: một màn này hình như rất quên, rất quen.

Sau một hồi rối loạn giới thiệu, mọi người cũng đã rõ hoàn cảnh của nhau, ba thanh niên là cô nhi được đại thúc nuôi lớn, ba thanh niên học đại học H, tận thế đến bọn họ vội vã quay về đón đại thúc cùng bõ trốn, giữa đường thì nhặt được Ngụy Hiền. Mọi người sau khi làm quen thì thu thập chuẩn bị lên đường, Liễu Tú Nhã nhớ đến trong bài post kia có nhắc đến tinh hạch, nàng đi lại một cái xác tang thi, dùng kiếm bổ đôi đầu nó ra, một viên đá trong suốt xuất hiện. Võ Lạc la lên: " Tinh hạch, thì ra đúng thật là có tinh hạch "

Liễu Tú Nhã bảo mọi người tìm, nhưng tinh hạch không phải tang thi nào cũng có, hơn ba mươi mấy tang thi họ cũng chỉ thu được 4 viên tinh hạch, mọi người rửa sạch tinh hạch rồi đưa cho Liễu Tú Nhã, mọi người gấp rút lên đường, đến trời vừa nhá nhem tối thì họ tìm được một khu nông thôn nhỏ, trong đó chỉ có trăm tang thi, Liễu Tú Nhã giải quyết hơn phân nữa còn một ích nàng để bọn nhỏ luyện kiếm và Ngọc Lan Hân luyện dị năng, Phong thúc tìm được một nhà tương đối sạch sẽ, ông lấy xuống từ xe gạo, thịt muối và trứng gà, mấy thứ này là chuẩn bị sẵn để tiện nấu ăn trên đường, ông còn tìm thấy trong nhà một ích rau củ chưa bị hư, Phong thúc vào bếp chuẩn bị sớm cho kịp làm cơm, hôm nay phải nấu cơm nhiều, nhân khẩu đang tăng lên. Liễu Tú Nhã ngồi ở phòng khách nhìn mấy viên tinh hạch trong suốt trong tay, mấy thứ này đối với nàng không có tác dụng nhưng trông rất đẹp mắt, ừm, nàng quyết định sau này thu thập nhiều để ngắm cũng vui mắt.

Nhóm người Ngọc Lan Hân lần lượt trở về ngửi thấy múi cơm ai cũng điều hoan hô rồi nhào tới như sói thấy thịt tươi, Ngọc Lan Hân cũng không giữ được vẻ kiêu ngạo của mình nữa, ai bảo trên đường nàng toàn gấp rút lên đường đã lâu không hảo hảo mà ăn một bữa cơm, giải quyết chuyện cơm nước mọi người tụ lại xung quanh Liễu Tú Nhã, lấy ra thu hoạch hôm nay, hơn trăm tang thi mà chỉ có 14 viên tinh hạch, Liễu Tú Nhã nhìn đống tinh hạch trước mặt lại nhìn mấy người phía trước, nàng hỏi: "Trong đây ngoài Lan Hân ra ai còn dị năng nữa "

Võ Chiếu nghe nàng hỏi vậy bèn mở ra bàn tay, một đám lửa nhỏ xuất hiện ở đầu ngón tay, cậu nói: " Tôi là Hỏa, Dũng là tốc độ, còn Ngụy Hiền là băng hệ, nhưng tôi chỉ có thể đốt lửa ra như vậy không biết làm sao sử dụng, Dũng thì không cần phải nói hắn chỉ được cái chạy nhanh, còn Ngụy Hiền chỉ tạo ra một miếng nước đá không có lực sát thương "

Liễu Tú Nhã suy nghĩ một chút rồi giải thích suy nghĩ của nàng: " Hỏa hệ, băng hệ, là dạng năng lượng có sát thương trên diện rộng, Võ Chiếu có thể phân ngọn lửa thành nhiều quả cầu nhỏ bắn về phía địch nhân, nên nhớ lửa phải có đủ độ nóng để khiến chúng không trở mình được, tiểu Hiền có thể lợi dụng độ lạnh của băng để giam giữ địch nhân, cũng như đóng băng chúng, Võ Dũng là dị năng phụ trợ có thể làm rối mắt địch nhân khi đạt đến tốc độ cao có thể như phân thân thuật "

Liễu Tú Nhã để Liễu Ngự và Liễu Nhiên thực hành một chút, Liễu Ngự triệu hồi ra bốn quả cầu nhỏ phất tay một cái, bốn quả cầu bay vút đến mục tiêu đốt cháy mấy cái bát thành tro tàn, Liễu Tú Hi cầm chén nước tạt lên không trung, Liễu Nhiên đưa tay phóng một luồng sương trắng bay nhanh về phía luồng nước kia nhanh chóng đông lạnh nó, rơi xuống đất vỡ tan. Bọn người Võ Dũng điều kinh ngạc nhìn Liễu Ngự và Liễu Nhiên, bọn họ chưa từng thấy bọn nhỏ dùng dị năng chỉ biết chúng rất giỏi kiếm thuật thật không ngờ ngay đến di năng cũng chói mắt như vậy, nhưng rất nhanh bọn họ nhớ đến lúc Liễu Tú Nhã chỉ vài chiêu đã chém nát hơn phân nữa tang thi trong thông thì thở dài: không hổ là con của Nhã tỷ, trình độ như thế khiến nhóm người lớn bọn họ xấu hổ à, rốt cuộc là Nhã tỷ dạy dỗ như thế nào mà nhóm bảo bảo từng đứa điều khiến người tức chết.

Mọi người cảm thán một lần rồi suy nghĩ về cách sử dụng dị năng, đám người Võ Chiếu sau khi suy nghĩ cẩn thận thì điều nghiêm túc đứng lên cám ơn Liễu Tú Nhã, bọn họ biết đây là Nhã tỷ vì bọn họ khai sáng. Liễu Tú Nhã đưa ra tinh hạch chia điều cho bốn người có dị năng trong nhóm. Võ Chiếu vội lắc đầu xua tay: " Nhã tỷ, tỷ để lại cho bọn nhỏ, ơn cứu mạng tụi em cảm kich lắm rồi sao dám nhận thứ này "

Liễu Tú Nhã không sao cả nói: " Nhóm bảo bảo đã rất mạnh, hơn nữa ta có tính toán, mấy người quá yếu "

Bọn Võ Chiếu và Ngọc Lan Hân im lăng rơi lệ: Nhã tỷ là chê dị năng của bọn họ à.

Võ Dũng đứng lên thay bọn họ nhận lấy tinh hạch, bọn họ hiện tại không thể kề vai sát cánh với Nhã tỷ cũng không thể tha chân sau của Nhã tỷ. Sáng hôm sau nhóm người lên đường tiếp tục đuổi tới phía nam, Liễu Tú Nhã nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên cô mở choàng mắt nghiêng người về phía trước như lắng nghe, Phong thúc hỏi cô làm sao vậy: " Phía trước có một đoàn xe rất lớn, Phong thúc tăng tốc đuổi theo"

Lưu Phong nghe vậy cũng rất mừng rỡ, bọn họ xuôi nam nhiều ngày như vậy chỉ thấy lác đác vài người và xe, giờ mới thấy được một đội xe lớn, nếu may mắn có thể gia nhập đoàn xe với bọn họ, Lưu Phong vội đạp ga chạy nhanh. Chạy thêm chừng nữa mười phút quả nhiên thấy một đội xe vô cùng lớn đang di chuyện, phía đầu đoàn xe là những chiếc xe thiết giáp và xe tải của quân đội, có quân lính cầm súng đứng trên xe, chạy phía sau là một hàng xe của người dân, bọn họ chầm chậm di chuyện xuống phía nam, lâu lâu còn có tiêng súng bắn tang thi dẹp đường. Lưu Phong vui vẻ nói: "Tiểu Nhã chúng ta gặp may rồi, đây là quân đội, chắc bọn họ đi kiến căn cứ "

Liễu Tú Nhã gật đầu, thấy Phong thúc cùng bọn nhỏ lên tinh thần thì cũng quyết định theo đoàn xe, đối với nàng thì đi đâu cũng vậy chỉ cần bọn họ thích, nàng sẽ nghe theo, bọn họ muốn gì nàng sẽ dốc sức cho bọn họ, bởi vì đây là người thân của nàng là bảo bảo của nàng,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.