Phi Hữu

Chương 18: Món quà thần bí (7)




Editor: hazelnut

Tiêu Mặc nói xong, quả nhiên thấy vẻ mặt Hạ Lan Phiêu đại biến. Mặt của nàng vừa đỏ vừa trắng, hết trắng rồi đỏ, như quả đào non chín mọng, rất đáng yêu. Tiêu Mặc đợi nàng lên tiếng, Hạ Lan Phiêu quả nhiên xoắn xuýt mà khổ sở mà nói: "Hoàng thượng. . . . . . Tại sao không phế bỏ nô tì?"

"Ngươi muốn trẫm phế bỏ ngươi sao?" Giọng Tiêu Mặc run lên.

"Nô tì là con gái của tội thần, đức hạnh bại hoại, thật sự không dám chiếm chiếc ghế hoàng hậu, làm mất mặt hoàng thượng. Hoàng thượng anh tuấn ưu nhã, tuổi trẻ tài cao, có vô số danh môn thục nữ tranh đấu muốn làm vợ của ngài, hoàng thượng tội gì chỉ vì nô tì mà chịu sự cười nhạo của người trong thiên hạ? Vì danh dự của hoàng thượng, nô tì nguyện ý rời khỏi hoàng cung."

Hạ Lan Phiêu cảm thấy lời nói này vừa khen Tiêu Mặc, vừa tự châm biếm mình, hơn nữa còn nói quá việc nàng làm hoàng hậu bây giờ là chuyện bị người ta phản đối như thế nào, rất là thuyết phục. Nàng giương mắt nhìn Tiêu Mặc, mà Tiêu Mặc lại bình tĩnh nhìn nàng, xung quanh chìm trong yên lặng.

"Nói như vậy là ngươi đang suy nghĩ cho trẫm." Tiêu Mặc cười ha ha: "Hoàng hậu săn sóc thật là chu đáo, mọi chuyện đều tính toán vì trẫm."

"Hoàng thượng quá khen." Hạ Lan Phiêu mặt không đỏ tim không run: "Nô tì tự biết đã làm sai nhiều chuyện, xin hoàng thượng thứ tội, vạn lần không dám ở lại hầu hạ bên cạnh."

"Nếu trẫm không thả ngươi đi thì sao?" Tiêu Mặc mỉm cười tiến tới gần một bước.

"Hoàng thượng tại sao không buông tha cho nô tì? Những gì hoàng thượng muốn đều đã chiếm được rồi, nô tì còn có gì có thể lợi dụng được hay sao?"

. . . . . .

"Một nửa kia thủy lưu ly.” Hạ Lan Phiêu liếc cánh tay ngọc thon thon trên vai, rất muốn đánh hạ hắn, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn nói: "Nô tì đang nghĩ hôm nay thời tiết thật tốt."

"Trẫm cũng cảm thấy như vậy."

Tiêu Mặc nói xong, cả hai cùng ngẩng lên, hơi thở gần trong gang tấc. Mặt Hạ Lan Phiêu đỏ lên, cứng ngắc quay đầu đi, chuyện chẳng có gì lại bắt gặp ánh mắt mập mờ của đám cung nhân. Nàng thấy Tiêu Mặc là cố tình làm như vậy để cho nàng mất thể diện. Hạ Lan Phiêu đã chẳng còn gì, hắn không cần tiếp tục cùng nàng diễn trò, như vậy rốt cuộc là vì cái gì?

Lúc bọn họ tới cung Phượng Minh, Tử Vi đã khoẻ rồi. Sắc mặt của nàng không còn nhợt nhạt, đôi môi cũng khôi phục vẻ hồng hào. Nàng nằm trên giường, nhìn thấy Hạ Lan Phiêu cùng Tiêu Mặc, vội vàng run run đứng dậy, Hạ Lan Phiêu không nói lời nào đã ấn nàng xuống. Nàng nắm lấy tay của Tử Vi, rất muốn cười, rồi lại rơi lệ: "Tử Vi, ngươi không sao là tốt rồi!"

"Nương nương. . . . . ."

Tử Vi cũng rơi lệ. Nàng mặc kệ sự ngăn cản của Hạ Lan Phiêu, liều mạng xuống giường quỳ xuống với bọn họ, trong miệng nói: "Đa tạ ơn cứu mạng của hoàng thượng, nương nương. Tử Vi chỉ là một nha đầu, không ngờ có thể được thái y cứu chữa. . . . . ."

"Ngươi nghĩ tại sao phải cho thái y tới cứu ngươi? Nương nương nhà ngươi vì cứu ngươi quỳ ở cửa cung Thục Phi, người sốt cao mới lui xuống. Tử Vi, ngươi thật lợi hại."

Tiêu Mặc nhìn Tử Vi, cười như không cười, không biết là tán thưởng hay là đang trách tội. Tử Vi chỉ cảm thấy trên người run lên, vội vàng rưng rưng nói: "Là lỗi của nô tì! Nô tì vốn nên hầu hạ nương nương bảo vệ nương nương, mà lại làm cho nương nương chịu nhục vì nô tì, nô tì tội đáng chết vạn lần!"

Tử Vi nói xong, dập đầu bịch bịch, dập đầu tới nỗi sưng cái trán lên. Hạ Lan Phiêu đau lòng vội đỡ nàng lên, trợn mắt nhìn Tiêu Mặc một cái, nhưng vẫn là giận mà không dám nói gì. Tiêu Mặc nhìn bộ dạng Hạ Lan Phiêu ôm Tử Vi vừa khóc vừa cười, khẽ lắc đầu, có chút không đành.

"Nếu hoàng hậu muốn ngắm mặt trời cung Phượng Minh, trẫm sẽ phái thái y chẩn bệnh cho ngươi, hoàng hậu nhớ uống thuốc."

"Nô tì đã tốt hơn nhiều, không cần. . . . . . uống thuốc nữa."

"Thật sao?" Tiêu Mặc một tay đặt lên trán của Hạ Lan Phiêu, một tay đặt lên trán của mình: "Vẫn còn nóng một chút, tiếp tục uống thuốc."

Bàn tay của Tiêu Mặc to mà dầy, ấm áp, giọng điệu lại có chút dịu dàng, làm cho Hạ Lan Phiêu khẽ ngây người. Nàng ngơ ngác nhìn Tiêu Mặc, mà Tiêu Mặc cũng có chút giật mình, rút bàn tay đang đặt trên trán nàng lại. Hắn uống một ly trà ở cung Phượng Minh rồi rời đi, Tử Vi mới có cơ hội hỏi Hạ Lan Phiêu mọi chuyện. Hạ Lan Phiêu kể lại qua loa, lúc Tử Vi biết Hạ Lan Phiêu vì nàng mà quỳ xuống cầu Thục phi, tròng mắt đỏ lên: "Nương nương. . . . . ."

"Đừng! Lời cảm tạ của ngươi ta không muốn nghe! Thật ra ta cũng chỉ diễn kịch thôi, không thêm chút hiệu ứng tình cảm đau buồn thì đạt mục đích thế nào được? Xem ra kỹ thuật diễn của ta cũng không tệ lắm."

Cho dù nghe Hạ Lan Phiêu nói như mây trôi nước chảy, nhưng Tử Vi biết nàng đã vì mình mà hi sinh rất nhiều. Để ngăn cho mình khỏi khóc, nàng sụt sịt cái mũi, có chút ngượng ngùng nhìn dấu hôn trên cổ Hạ Lan Phiêu: "Quan hệ của nương nương và hoàng thượng so với trước kia hình như khá hơn chút rồi. Nhìn dáng vẻ mới vừa rồi của hoàng thượng rõ ràng rất quan tâm nương nương đấy."

"Ha ha. . . . . . là ảo giác. Tử Vi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, bồi dưỡng tốt thân thể mới là quan trọng nhất."

Ban đêm, Hạ Lan Phiêu vô cùng thân thuộc ngủ thật say trên giường ở cung Phượng Minh, đột nhiên cảm thấy đêm lạnh thấu xương, có chút không quen. Trong đêm tối, nàng trợn tròn mắt, nghĩ tới lúc Tiêu Mặc ôm nàng ấm áp, nghĩ tới hơi thở nóng rực của Tiêu Mặc, cảm thấy mình có chút rối loạn trong lòng. Nàng không hiểu, rõ ràng Tiêu Mặc là người nàng đã rất cực khổ quyến rũ, nhưng nàng tại sao còn có thể lưu luyến sự ấm áp của hắn —— là bởi ta thật sự quá sợ lạnh sao? Haiz. . . . . .

Trong đầu Hạ Lan Phiêu rối loạn, mãi không ngủ được. Đúng lúc này, đột nhiên nàng nghe được một hồi tiếng hát truyền tới từ phía xa. Tiếng hát này nghe không rõ lời, nhịp điệu nhưng không hiểu sao lại có chút quen thuộc. Nàng si ngốc lắng nghe bài hát đó, chỉ cảm thấy cả người run lên, tự nhiên có một luồng khí lạnh trải rộng toàn thân.

Truyện được edit tại diễn đàn Lê Quý Đôn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.