Phi Hồ Ngoại Truyện

Chương 11




“Chúng ta cùng mang Tử Lan đi, được không?” Tử Tiêu Thánh đi đến trước một bước, muốn ôm mỹ nhân kia lần nữa.

Nhưng Khuynh Diệu Địch lại không nhịn được mà lui về phía sau một bước, nàng sợ. . .

“Được không?” Lại hỏi một lần nữa, trong con ngươi của Tử Tiêu Thánh lóe ra một ánh sáng khác thường, vì lần này nàng không cự tuyệt, hắn biết nàng đang do dự.

Khuynh Diệu Địch lại lui về phía sau một lần nữa, hắn và nàng cùng mang Tử Lan đi, đây là ý gì? Chẳng lẽ nàng và hắn trở về, trở lại trong cung hắn nhìn hắn và nữ nhân khác ân ái sao?

Nàng không làm được! Tuyệt đối không làm được!

“Chẳng lẽ không được sao?” Lời của Tử Tiêu Thánh vẫn tiếp tục, mà Khuynh Diệu Địch cũng do dự.

“Khụ khụ. . . Ta tuyệt đối sẽ không để cho các người mang Tử Lan đi, tuyệt đối. . . Phốc. . .” Lúc này Chu Tử Mặc ở bên cạnh đột nhiên mở miệng, mà hắn mới vừa nói một câu, đã không nhịn được mà phun ra một búng máu.

Một chưởng vừa rồi của Khuynh Diệu Địch quá nặng, mặc dù còn chưa chết, nhưng nó cũng làm cho hắn bị trọng thương trí mạng.

Nếu như không thể chữa trị kịp thời, không được bao lâu nữa thì sẽ bị chết.

“Tiểu tử này là ai vậy? Tại sao lại ôm nữ nhi bảo bối của chúng ta?” Lúc này Tử Tiêu Thánh mới chú ý tới Chu Tử Mặc đang ôm chặt Tử Lan, mặc dù hắn hơi thích tính tình Chu Tử Mặc.

Nhưng nữ nhi mà hắn còn chưa được ôm qua đã bị nam nhân khác ôm vào trong ngực, hắn cứ có cảm giác có mấy phần khó chịu như vậy.

“Mắc mớ gì tới ngươi!” Khuynh Diệu Địch không nhịn được tuôn thô tục ra.

Cũng không biết vì sao, mỗi lần đối mặt với nam nhân này, nàng luôn luôn thánh khiết mà không nhịn được thô tục giận dữ.

“Tất nhiên là liên quan đến ta!” Rất khó tưởng tượng, một nam tử giống như thần tiên sẽ nói ra lời như vậy, nhưng Tử Tiêu Thánh lại như một tiểu lưu manh loại nói những lời đó.

“Ngươi. . .”

“Hắc hắc. . . Nương tử, hay là chúng ta dẫn đứa bé về nhà trước, sau đó sẽ lên giường trao đổi một chút, ta tin rằng nàng sẽ lập tức hiểu rõ nỗi khổ tâm trong lòng vi phu thôi.” Tử Tiêu Thánh tà tà cười nói.

Mà theo lời của hắn, rốt cuộc Khuynh Diệu Địch cũng hiểu rõ, vì sao lúc ban đầu sau khi mình biết Tử Tiêu Thánh có nữ nhân khác, không phải tìm hắn đối chất, mà là trực tiếp rời đi.

Vì nàng biết rõ, có lẽ chất vấn mấy câu sẽ là chất vấn lên giường.

Trước mặt với nam nhân này, nàng thật sự không có biện pháp ác độc với hắn, đặc biệt là lúc đối mặt với hắn.

“Cút!” Chỉ có một chữ, nhưng Khuynh Diệu Địch lại sợ hãi phát hiện, tức giận và uất ức trong lòng mình đang tản đi một chút, đây tuyệt đối không phải là điều nàng hy vọng.

Nàng cao ngạo như vậy, sao có thể chịu được sự phản bội của hắn.

“Không cút.” Tử Tiêu Thánh trẻ con nói, trên mặt của hắn cũng cực kì hồn nhiên.

Tiếng nói ngây thơ như thế, nhưng lại từ trong miệng một đấng mày râu truyền ra, khiến khóe miệng Khuynh Diệu Địch rụt rụt.

“Hừ!” Hừ lạnh một tiếng, Khuynh Diệu Địch không tiếp tục để ý tới Tử Tiêu Thánh, trực tiếp đi tới Chu Tử Mặc, nàng muốn đoạt lại con gái của mình.

“Vẫn là Diệu Địch thông minh, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là đoạt lại nữ nhi bảo bối của chúng ta.” Tử Tiêu Thánh nhìn đi về phía Chu Tử Mặc và nương tử, tán dương nói. Nhưng Khuynh Diệu Địch hoàn toàn không dừng lại vì lời hắn nói.

Cảm nhận được Khuynh Diệu Địch đang không ngừng đến gần, thân thể Chu Tử Mặc không nhịn được lui về phía sau, nhưng mới vừa lui về phía sau hai bước một ngụm máu tươi đã phun ra lần nữa.

Bây giờ thân thể hắn giống như chỉ còn lại những thứ sau tàn phá, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh mất khả năng sống cuối cùng, nhưng tay của hắn vẫn ôm Tử Lan trong ngực rất chặt, hắn biết, Tử Lan chính là toàn bộ vận mệnh của hắn!

Cho nên dù có liều mạng đến mất đi tính mạng, hắn cũng sẽ không buông tay.

“Tiểu tử này có chút thú vị đó, bị thương nặng như vậy còn cậy mạnh, rất có mấy phần phong độ của ta năm đó.” Tử Tiêu Thánh nhìn tình yêu trong mắt còn có vẻ mặt quật cường của Chu Tử Mặc, gật đầu một cái.

Lúc này đã bắt đầu tán thành người con rể này.

“Hừ.” Khuynh Diệu Địch hừ lạnh một tiếng lần nữa, bước lên trước mấy bước.

Không nói đến hiện tại người Chu Tử Mặc bị thương nặng, cho dù không bị thương cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Khuynh Diệu Địch, cho nên chỉ chốc lát sau đã bị Khuynh Diệu Địch đuổi đến.

Một chưởng như lửa đỏ bay đến, nhưng chưởng này lại không rơi vào trên người của Chu Tử Mặc, vì sau khi chưởng này của Khuynh Diệu Địch hạ xuống xong đã bị Mạc Tình Thương chặn lại.

“Phốc. . .” Phun ra một ngụm máu tươi, Mạc Tình Thương hoàn toàn không đưa tay lau máu tươi ở khóe miệng nàng, nhưng nhìn Khuynh Diệu Địch gắt gao, ở trong mắt của nàng, có loại cảm xúc cừu hận từ từ bắt đầu lan tràn.

Đây chính là tỷ muội tốt nhất, tỷ muội lại có thể không chút lưu tình giết chết con trai của nàng!

Khuynh Diệu Địch vốn không muốn tổn thương Mạc Tình Thương, nhưng nàng lại không thể không mang Tử Lan đi, cho nên ở nhất thời nóng lòng mới có thể ngộ thương Mạc Tình Thương.

“Tình Thương, đây là thánh dược chữa thương.” Có hơi nóng nảy lấy ra một viên đan dược, Khuynh Diệu Địch tiện tay chuyển tới. Mỗi lần Mạc Tình Thương bị thương, nàng đều nhanh chóng đưa ra một viên đan dược.

Chỉ có nhìn nàng ấy ăn, nàng mới có thể an lòng.

Đây là thói quen hình thành sau bao nhiêu năm!

Đưa tay, cũng không phải đón lấy đan dược kia, mà là hất đan dược trong tay Khuynh Diệu Địch rơi xuống trên mặt đất, từ khi nàng ấy quyết định giết chết con trai của nàng không chút lưu tình, họ cũng không còn là bằng hữu rồi.

“Tình Thương. . .” Khuynh Diệu Địch thông minh như vậy, cho nên ý tứ Mạc Tình Thương muốn biểu đạt nàng cũng biết rõ.

Không là bằng hữu nữa, vậy cũng chỉ có thể là kẻ địch!

“Diệu Địch, Tình Thương, thông sảnh ven hồ Lê Hoa lại mở ra, muốn cùng đi chơi đùa không?” Tử Tiêu Thánh nhìn hai người đang thù hận nhau, đột nhiên vang lên lời nói điềm tĩnh.

Mà hắn vừa thốt ra, hai người đang nhìn thẳng vào mắt nhau cùng run lên.

Thông sảnh ven hồ Lê Hoa, di.ễn nđ=ànllêqu.uýđôn trắng như tuyết, họ đã từng nói tình bạn giữa các nàng giống như hoa lê trắng thuần này, cũng từng cho là vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Nhưng bây giờ. . .

“Tình Thương, ta chỉ là muốn mang đứa bé của ta về.” Ở trong lòng khẽ thở dài một hơi, Khuynh Diệu Địch lựa chọn thối lui.

Thù hận trong mắt Mạc Tình Thương cũng tản đi một chút, nhưng chấp nhất muốn bảo vệ trong mắt vẫn không thay đổi chút nào.

“Ta cũng chỉ muốn giúp con trai của ta!” Mạc Tình Thương nhìn nữ nhân tuyệt mỹ và thánh khiết trước mặt, nàng đã từng luôn thấy nàng ấy nói gì là nghe nấy, bởi vì tất cả lời nàng ấy nói đều là thánh chỉ không thể thay đổi.

Cũng ngây thơ cho rằng mình vĩnh viễn sẽ không phản bội nàng!

Nhưng một chớp kia, nàng mới hiểu được, thì ra không phải sẽ không phản bội, mà là còn chưa tới lúc phản bội!

“Vậy hãy để cho con trai của ngươi buông nữ nhi của ta ra!” Lời nói của Khuynh Diệu Địch có hơi kích động, ở trên người của nàng, từng tia chân khí màu đỏ đang liên tục nảy sinh.

Tử Tiêu Thánh nhìn từng tia hồng quang đang tràn ra, tiến lên vài bước ôm lấy thân thể đang liên tục run rẩy của Khuynh Diệu Địch, nhẹ nhàng nói ở bên tai của nàng, “Tất cả chờ Tử Lan tỉnh lại rồi hãy nói.”

Bị hơi thở quen thuộc kia ôm lấy lần nữa, thân thể vốn đang run rẩy của Khuynh Diệu Địch đột nhiên ngừng lại .

Sau đó này trong phòng nhỏ hẹp lại lâm vào trầm tĩnh lần nữa.

Sau đó chỉ chốc lát sau, tia sáng màu đỏ trên người của Khuynh Diệu Địch lại liên tục nảy sinh không đè nén. Mà ngay khi hồng quang (ánh sáng màu đỏ) trên người nàng bốc lên, lam quang trên người Tử Tiêu Thánh cũng bắt đầu tràn ra liên tục.

Nhất thời, hai ánh sáng đỏ xanh lan tràn trên người của hai người ở nơi này, đó cực kì xinh đẹp.

“Ầm. . .”

Là tiếng Tử Tiêu Thánh bị đánh ngã ra đất, bây giờ cuối cùng hắn vẫn không phải là đối thủ của Khuynh Diệu Địch.

“Diệu Địch!” Một tia máu đang chậm rãi chảy ra từ khóe miệng của Tử Tiêu Thánh, mà trong mắt Tử Tiêu Thánh cũng vì hốt hoảng cực độ mà trở nên hơi dữ tợn. Hắn muốn ngăn cản, nhưng lại không ngăn cản cái gì được!

Đi tới trước mặt Mạc Tình Thương lần nữa, nhu tình trong mắt Khuynh Diệu Địch đã tiêu tán không còn một tí nào, nàng chỉ muốn mang con gái của nàng về.

“Tránh ra.” Tiếng nói của Khuynh Diệu Địch rất lạnh, hơn nữa lúc này thánh khiết lúc bình thường đã tiêu tán, nhiều hơn chỉ có lạnh lẽo dày đặc.

Mạc Tình Thương mím môi, thủ hộ ở trước người của Chu Tử Mặc, trừ phi nàng chết, nếu không nàng sẽ tuyệt đối không lui về phía sau một bước!

“Rầm. . . Đùng. . .” Đây là tiếng Mạc Tình Thương bị đụng ngã ra sau.

Bây giờ đã không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản nhịp bước tiến tới của Khuynh Diệu Địch, mà lúc này nàng đã đứng ở trước mặt của Chu Tử Mặc, ánh mắt của nàng vẫn nhìn chăm chú vào Tiểu Nhân Nhân đang ngủ say trong ngực của Chu Tử Mặc.

Âm lãnh ở khóe miệng đang tản bớt đi, từ ái trong mắt càng lúc càng lớn.

Mà trong lúc từ ái bắt đầu nhiều lên, nước mắt cũng bắt đầu từ từ tích tụ, đây chính là nữ nhi của nàng, là nữ nhi mấy năm trước nàng đã muốn ôm vào trong ngực thương yêu thật tốt.

Giờ khắc này, trong mắt của nàng chỉ có tiểu nhân nhân này.

Khuynh Diệu Địch đưa tay, muốn đi ôm tiểu nhân kia, sau đó Chu Tử Mặc lại cảnh giác lui về phía sau lần nữa. Kéo dài khoảng cách của nàng và tiểu nhân nhi kia.

Mắt thấy nữ nhi bảo bối của mình sắp rơi vào trong ngực của mình, không ngờ chuyện đột nhiên lại quẹo đi chỗ khác, sau khi Khuynh Diệu Địch hơi sững sờ, hận ý trong mắt tăng lên.

Bước đi quỷ mị nhanh chóng tiến lên, hồng quang chói mắt trong tay lóe lên, mắt thấy một chưởng này sắp rơi vào trên người của Chu Tử Mặc.

“Chu Tử Mặc. . .” Trong tiếng tự lầm bầm xen lẫn quá nhiều nhớ nhung.

Theo tiếng nói non nớt này, một chưởng mang hận thù của Khuynh Diệu Địch cuối cùng không rơi vào trên người của Chu Tử Mặc. Vì ở trong ngực Chu Tử Mặc, khóe miệng tiểu nhân kia nhi đang không cầm được mà nhếch lên.

Ở trong ngực Chu Tử Mặc, ngửi thấy mùi hương quen thuộc kia, Tử Lan Thanh cảm thấy mình thật là hạnh phúc.

Dù trong thế giới của nàng bây giờ chỉ nhớ rõ Chu Tử Mặc, nhưng chỉ cần nhớ được hắn, lòng của nàng sẽ được đong đầy.

Đột nhiên, một mùi máu tươi truyền vào trong mũi Tử Lan Thanh, đột nhiên mở hai mắt ra, Tử Lan Thanh đã nhìn thấy từ ái tràn đầy trong mắt nữ tử bạch y kia. Từng cảm giác quen thuộc và ấm áp liên tục tràn ra trong lòng của nàng.

Chuyện này. . . Hình như là mùi vị thân tình.

Nhưng chỉ sửng sốt hai giây, Tử Lan Thanh lấy lại tinh thần lần nữa, vẻ mặt ân cần nhìn Chu Tử Mặc, sau khi nhìn thấy máu ở khóe miệng Chu Tử Mặc, gương mặt thanh non ngay lập tức trở nên lãnh khốc, “Chu Tử Mặc, ngươi bị thương? Ai làm ngươi bị thương?”

Vẻ mặt khát máu của Tử Lan Thanh khiến Chu Tử Mặc sững sờ, sau đó chính là mừng rỡ như điên, thậm chí ngay cả giọng nói cũng bắt đầu không nhịn được mà run rẩy, “Tử Lan, nàng. . . Nàng không quên ta sao?”

Tử Lan của hắn lại không quên hắn, thế mà lại không quên!

“Vì cái gì mà ta phải quên ngươi?” Tử Lan Thanh nhẹo đầu nhỏ của mình, nghi hoặc hỏi.

Sau khi hỏi cái vấn đề này xong, trong lòng đột nhiên đau xót, sau khi cau mày lần nữa, giọng nói của Tử Lan Thanh giống như gió lạnh thổi qua, “Rốt cuộc là ai làm ngươi bị thương?!”

“Không có, khụ khụ. . . Không có người nào tổn thương ta, thật sự. . . Không có người nào. . .” Chu Tử Mặc cảm thấy hơi sức trên người mình từ từ tiêu tán, mà trên khuôn mặt tuấn tú nổi lên ánh sáng màu đỏ khác thường rồi sau đó lại ảm đạm xuống.

Hai tay vốn đang ôm chặt Tử Lan từ từ buông ra, ở khóe miệng của hắn, máu đỏ tươi chói mắt đang liên tục chảy ra.

Nhưng ở khóe miệng hắn, nụ cười yếu ớt động tâm đang dần dần lan tràn, thật tốt quá, Tử Lan của hắn không có quên hắn!

“Chu Tử Mặc!” Tử Lan Thanh nhìn Chu Tử Mặc như thế, cảm thấy sức sống trên người hắn đang dần dần mất đi, bi thống kêu một tiếng, lam quang trên người liền tràn ra liên tiếp.

Lam quang dày đặc kia còn chói mắt hơn lam quang trên người Tử Tiêu Thánh.

Tử Tiêu Thánh nằm dưới đất nhìn lam quang liên tục hiện ra trên người Tử Lan, trong mắt càng ngày càng khiếp sợ, cuối cùng trong lòng là một hồi sảng khoái.

Cho dù biết huyết mạch Ngư Hoàng trên người Tử Lan Thanh đã nồng đậm đến trình độ chưa từng xuất hiện, nhưng hắn vẫn không tin, cho đến giờ phút này, khi lam quang gần như đã hiện ra chân thực, hắn mới biết, thì ra lời tiên đoán thật sự không sai.

Lam quang liên tục hiện lên, Tử Lan Thanh cảm thấy sức sống trên người Chu Tử Mặc đang dần dần tăng trở lại rõ ràng, mà sắc mặt trắng bệch của Chu Tử Mặc cũng từ từ hồng nhuận.

Lòng của Tử Lan Thanh mới hơi buông lỏng trong chốc lát.

“Tử Lan, nàng lại không. . . quên ta.” Nhắm hai mắt, Chu Tử Mặc không dám mở ra, bởi vì sợ vừa mở ra thì tất cả mộng đẹp này sẽ biến mất.

Nếu như chỉ cần không mở mắt thì có thể Tử Lan sẽ nhớ hắn, hắn nguyện ý làm một người mù cả đời.

“Vì sao mà ta phải quên ngươi chứ? Cho dù chết, cũng sẽ không quên!” Chu Tử Mặc, ngươi đã khắc vào chỗ sâu nhất trong nội tâm ta, vĩnh viễn vĩnh viễn cũng sẽ không quên nữa, ngươi chính duy nhất của ta.

Mỗi tiếng nói cử động của ngươi, từng động tác sủng ái, mỗi câu mỗi lời sủng ái đều đã sâu tận xương tủy.

“Không quên, thật tốt. . .” Đưa tay, ôm chặt Tiểu Nhân Nhân ở trong ngực lần nữa, Chu Tử Mặc đột nhiên mở hai mắt ra, cũng không quản nơi này có người nào, môi cứ trực tiếp in ở trên môi nho nhỏ này của Tử Lan như vậy.

Tử Tiêu Thánh đã bò dậy nhìn Chu Tử Mặc lớn mật như thế, chân mày xinh đẹp cau lại, lá gan tiểu tử này thật đúng là rất lớn, hắn cũng chỉ dám hôn cái trán Khuynh Diệu Địch, mà tiểu tử lại dám hôn cái miệng nhỏ nhắn của nữ nhi bảo bối nhà hắn.

Bị Chu Tử Mặc hôn lớn mật như thế, sau chốc lát mất hồn, Tử Lan bắt đầu nhiệt tình trở lại.

Bởi vì nàng cảm nhận được nhớ nhung và tình yêu của Chu Tử Mặc trong khi hôn. Giống như đã trải qua một cuộc sinh ly tử biệt với nàng, cho nên mới phải như vậy.

“Tiểu tử thúi, buông nữ nhi của ta ra!” Khuynh Diệu Địch nhìn hai người đang hôn nhau, khuôn mặt tinh xảo chuyển từ đỏ sang trắng, sau đó chuyển thành màu xanh âm âm u u, cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng.

Vậy mà trong khi hôn hai người cũng không để nàng ở trong mắt, lúc này ở trong lòng Chu Tử Mặc và Tử Lan chỉ hai người bọn họ.

“Có buông ra không hả, đừng trách ta không khách khí!” Khuynh Diệu Địch cực kỳ tức giận dậm chân tại chỗ.

“Nương tử, bọn họ muốn hôn thì để cho cho bọn họ hôn đi, chúng ta nhường chỗ cho người trẻ tuổi.” Lúc này Tử Tiêu Thánh đã kéo thân thể giập nát của mình đi tới bên người Khuynh Diệu Địch, dắt tay Khuynh Diệu Địch, mặt Tử Tiêu Thánh tràn đầy hạnh phúc nhìn hai người đang hôn nhau kia.

Hung hăng hất tay Tử Tiêu Thánh ra, d9i.ễn nđ=ànllêqu.uýddôn Khuynh Diệu Địch tiến lên vặn bung thân thể Chu Tử Mặc và Tử Lan ra.

“Không cho hôn!” Khuynh Diệu Địch thừa dịp Chu Tử Mặc không chú ý, đoạt lấy Tử Lan trong tay hắn, sau đó cực kì hung ác hét về phía Tử Lan.

“Bà là ai, tại sao lại quản ta!” Bị Khuynh Diệu Địch ôm vào lòng ngực, Tử Lan hung ác hét lại vị mỹ nữ xa lạ này, mặc dù nàng thừa nhận nữ nhân ôm mình rất đẹp, nhưng cắt đứt nụ hôn giữa nàng và Chu Tử Mặc, dù nữ nhân này có đẹp đến thế nào nàng cũng không phát cáu.

Bị tiểu nhân nhi này hét lên, Khuynh Diệu Địch sững sờ, sau đó phản ứng lại nàng cũng quát lên về phía tiểu nhân nhi, “Ta là mẫu thân con!”

“Hừ, có chứng cớ không?” Thật ra thì lúc này Tử Lan Thanh đã bắt đầu tin lời nói của mỹ nhân này, bởi vì nàng có thể nhận thấy một ít thân tình từ trên người của nàng ấy.

Nhưng nàng cũng có thể cảm nhận được chán ghét của nữ nhân này với Chu Tử Mặc, cho nên hiện tại mới có thể không khách khí như vậy.

“Ta là mẫu thân con, con là do ta sinh, giữa chúng ta có dung hợp thông suốt Huyết Mạch Chi Lực, còn cần chứng cớ gì nữa!” Lúc này Khuynh Diệu Địch thật sự muốn đập chết tiểu tử này, nàng cũng không tin tiểu tử này không cảm nhận được thân tình từ trong huyết mạch đó.

Có lẽ từ khi tiểu tử này nhìn thấy nàng cũng đã biết thân phận của nàng, chỉ do nàng cứ một mực giả bộ.

Nghĩ tới đây, sắc mặt của Khuynh Diệu Địch càng ngày càng âm u.

“Hắc. . . Làm sao ta biết bà có nói đúng sự thật không, ta cũng đâu nhớ rõ.” Tử Lan Thanh xoa huyệt Thái Dương của mình, muốn nhớ lại một ít chuyện gì, nhưng nàng bi ai phát hiện trong đầu mình trừ Chu Tử Mặc, thì không hề có người thứ hai!

“Không nhớ rõ, vậy sao con nhớ tiểu tử thúi này!” Khuynh Diệu Địch một tay ôm Tử Lan, ngón trỏ một cái tay khác nhắm thẳng vào Chu Tử Mặc, bị ngón tay chỉ vào Chu Tử Mặc rất lúng túng sờ sờ cái mũi của mình.

Tại sao lại kéo chuyện này đến trên người của hắn chứ?

“Tử Lan, con còn nhớ rõ Mặc nhi sao?” Đối với Mạc Tình Thương, vốn Khuynh Diệu Địch cũng không xuống tay quá nặng, cho nên lúc này trừ quần áo ra có hơi xốc xếch ra thì Mạc Tình Thương hoàn toàn không bị thương tí nào.

Vốn tưởng rằng Tử Lan sẽ hoàn toàn quên Chu Tử Mặc, nhưng không ngờ cho đến bây giờ Tử Lan vẫn nhớ. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng có hơi mất hồn, vì sao quy tắc của trời đất lại bất chợt bị phá vì Tử Lan?

Chẳng lẽ thế giới này thật sự có kỳ tích sao? Chẳng lẽ tình yêu thật sự có thể khiến cho trời cao cảm động sao?

“Ừ, nhớ, ta cũng chỉ nhớ rõ hắn.” Tử Lan Thanh chuyển sang Chu Tử Mặc, nhìn khuôn mặt tuấn dật quen thuộc của Chu Tử Mặc, bắt đầu mỉm cười, có thể nhớ Chu Tử Mặc, thật tốt.

“Con không được nhớ hắn!” Khuynh Diệu Địch nhìn Tử Lan đang nhìn về phía Chu Tử Mặc, nhất thời ghen tức lan tràn, đây là nữ nhi bảo bối của nàng, tại sao có thể nhớ tiểu tử thúi chết tiệt kia chứ.

“Hừ, tại sao? Ta chỉ nhớ hắn, đã nói lên chỉ có hắn rất tốt với ta!” Tử Lan Thanh mới không để ý tới nữ nhân tuyệt mỹ đang gầm thét kia, trong trí nhớ của nàng, Chu Tử Mặc cưng chiều nàng đã đạt tới cảnh giới nghịch thiên.

Cho nên nàng chỉ cần Chu Tử Mặc thôi.

Về phần mỹ nữ không biết từ nơi nào xuất hiện này, mặc dù là mẫu thân của nàng, nhưng không chừng trước kia hay ngược đãi nàng, cho nên nàng mới không nhớ rõ nữ nhân này.

“Con. . . Ta là mẫu thân của con, ta không cho con nhớ thì con không thể nhớ!” Khuynh Diệu Địch bá đạo tuyên bố.

Tính tình của nàng từ trước đến giờ đều như vậy, làm Thánh nữ, bình thường đâu có người dám làm trái nàng, hiện tại cũng tự nhiên mà không cho phép Tử Lan làm trái với ý nghĩ của nàng.

Nhưng hiển nhiên Tử Lan chỉ biết coi mệnh lệnh của nàng thành rắm thối, vì vậy sau khi khinh thường méo miệng Tử Lan đưa tay với Chu Tử Mặc, “Chu Tử Mặc, ôm ôm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.