Phi Điển Hình Tính S

Chương 37: Rút cuộc cũng bị xơi gọn !




Ồ! – Khán giả ở phía dưới ồ lên khi nhìn thấy những đạo thanh quang sáng rực, ầm ầm phóng tới bủa vây xung quanh nhà sư của Vạn Phật Tông.

Hộ! – Khai Tâm Minh của Vạn Phật Tông gầm lên, khắp người rực sáng, phía trước mặt mờ ảo hiện ra một chữ “Vạn” lấp lánh ánh kim quang. Đạo tràng hạt trong tay y lấp lánh tỏa sáng, vô cùng khí thế.

Oành oành…Thành quang lao tới như vũ bão, va đập với chữ “Vạn” trước mặt, tạo nên những tiếng nổ inh tai cùng những luồng sóng phản chấn rùng rùng tỏa ra bốn phương tám hướng.

Đám đệ tử ở dưỡi quần, áo, tóc tai bạt đi, cố sức đứng thẳng. Phía trên đài, Khai Tâm Minh thoái lui lại hai bước về phía sau, chứng tỏ áp lực tỏa ra không hề dễ chịu chút nào.

Tiểu Linh thân hình cũng khẽ rung động nhưng lập tức lấy lại phong độ, quyết không để đối thủ một giây thảnh thơi, nàng hay tay bắt quyết, đẩy song thủ về phía Khai Tâm Minh. Thanh Long kiếm lại rực lên, xoay tít trong không trung, bắn ra những đạo thanh quang sặc sỡ, tựa như hàng ngàn sợi tơ mỏng manh, đan xen vào nhau, phủ kín lấy không gian xung quanh đối thủ.

- Thiên Tằm quyết! – Phía dưới có một giọng hô lên khe khẽ.

Đây chính là tuyệt kỹ Thiên Tằm Quyết của Mẫu Nghi Giáo. Hàng ngàn đạo thanh quang này chứa đựng sức mạnh to lớn, cứ đan xen vào nhau, tạo thành một tấm kén khổng lồ, trói đối thủ rồi công kích từ bên trong.

Tuy nhiên, Khai Tâm Minh cũng đâu phải hạng vừa. Vị tăng trẻ gầm lên, vút một cái đã tháo đạo tràng hạt trước cổ, quấn mấy vòng vào tay phải. Lập tức tay phải của nhà sư rực sáng mãnh liệt. Gầm lên một tiếng, Khai Tâm Minh nhún người, phóng lên cao, công kích trực diện vào tấm lưới bằng khí mà Tiểu Linh vừa tạo nên.

Rầm… rầm…rầm…Khai Tâm Minh xuất một quyền lên cao. Hàng trăm đạo kim quang mang dáng dấp những cú đấm phóng vọt ra, điên cuồng va chạm với tấm lưới.

À…! – Đám đông ở dưới lại kêu lên phấn khích. Hàng trăm cú đấm phóng ra, như muốn xé toạc tấm lưới, thoát ra ngoài. Nhưng lưới thanh quang mà Tiểu Linh bày ra, tựa như có một sự dẻo dai và bền chắc cực kỳ. Bằng chứng là mấy nắm đấm của hòa thượng kia phóng vọt lên, kéo căng mấy mắt lưới rồi lại bị chúng làm cho dội ngược lại. Khai Tâm Minh bị phản chiêu, vội vàng né tránh hết sức khổ sở. Những chiêu thức của y, rầm rầm phóng ngược trở lại, tựa như một trận mưa đá, đập rầm rầm xuống nền sàn thi đấu khiến nó rung lên bần bật. Nền sàn thi đấu đã toác ra mấy chỗ, thảm thương vô cùng.

Ở phía sân khấu, Hồng Vân Tiên Tử nhếch mép cười, ngó sang Khai Tâm thần tăng, lúc này vẫn đang chăm chú theo dõi trận đấu. An Dương đại đế thấy đồ đệ của Vạn Phật Tông tránh né khổ sở thì mở miệng cười ha ha lên khiến cho Khai Tâm thần tăng bất giác khuôn mặt cau lại. An Dương thấy vậy, ngừng cười, bụm miệng khẽ ho lên mấy tiếng.

Chợt phía sau hoàng đế, Phạm Mạnh Hổ xuất hiện, thì thầm gì đó vào tai An Dương. Ông ta thốt nhiên nét mặt chuyển sang một trạng thái phấn khích kỳ lạ. An Dương ngó sang con gái với ánh mắt kỳ bí, khiến cho cửu công chúa chau mày lại. Nghĩ một thoáng, cửu công chúa hỏi:

- Có chuyện gì mà cha nhìn con lạ vậy?

- À…tên tiểu tử đắc tội với con. Hắn đã thắng rồi. – An Dương thông báo.

- Nhanh vậy sao? – Cửu công chúa vội đánh mắt ra lôi đài nơi Tiểu Bất Tử thi đấu nhưng ở đó đã vắng tanh, tất cả khán giả đã dồn về phía mấy trận đấu đang diễn ra.

Cửu công chúa thấy không bình thường chút nào, vội quay về phía An Dương, giọng như trách móc:

- Cha chơi ăn gian phải không? Cha lại dùng kế gì khiến đối thủ của y bại trận phải không?

An Dương cười nhẹ, đoạn khe khẽ đưa tấm bùa ra cho con gái, nói nhỏ:

- Ta vốn định dùng bùa này ếm lên người tên đệ tử của Thất Sơn phái, để nếu hắn giành thế thượng phong, sẽ ra tay đem lại phần thắng cho gã kia. Nhưng nào ngờ…Xem ra tu vi của tên nhóc đó rất cao. Con còn muốn dạy cho hắn bài học không?

- Có chứ! Hắn cũng có vẻ là đối thủ nặng ký. Để vòng sau con cho hắn biết thế nào là đau khổ. – Cửu công chúa ánh mắt kích thích, khẽ rít lên. Trông nàng thật đáng yêu.

- Vậy nếu con thua hắn? – An Dương đại đế khẽ liếc ánh mắt chứa đầy vui thích, nhìn con gái.

Cửu công chúa sững người một giây. Ừ! Nếu hắn thắng thì sao? Vốn nàng chỉ muốn dạy cho hắn một bài học, chưa tính đến việc bị hắn đánh bại. Mà, cha nàng đã thông báo. Nếu nàng thua đám nam nhân kia, sẽ trở thành thê tử của bọn họ. Vòng sau nàng sẽ gặp hắn. Nếu…nếu nàng thua…thì hắn sẽ trở thành…phò mã sao? Tên đáng ghét đó sẽ trở thành chồng nàng sao? Nghĩ đến đây, sắc mặt công chúa bỗng ửng đỏ lên rồi đột ngột tái đi một cách nhanh chóng.

- Con…con…không biết. – Cửu công chúa khẽ vân vê vạt áo, ấp úng nói.

- Vậy để ta sắp xếp cho con một đối thủ khác. – An Dương đổi giọng.

- Không!..Cứ để con đấu với hắn. – Công chúa đột nhiên giãy nảy lên. Nàng cũng không biết tại sao mình lại như vậy nữa. Nàng rất muốn, rất muốn được so tài với tên chết tiệt Tiểu Bất Tử. Nàng sẽ cho hắn biết thế nào là đau khổ tột cùng.

An Dương đại đế nở một nụ cười mãn nguyện, không nói gì, quay ra chiêm ngưỡng mấy trận đấu, trong lòng biết rằng con gái mình đang có gì đó với tên tiểu tử kia. Chỉ là nàng không nhận ra mà thôi.

Rầm…Khai Tâm Từ lăn mấy vòng xuống nền lôi đài, đập vào cây cột ở góc. May cho y có cây cột này đỡ lại, không thì đã rơi bịch xuống đất.

Khuôn mặt đệ tử của Vạn Phật Tông đằng đằng tức giận, vội đứng nhanh lên, vươn tay phẩy một cái, cây trượng to uỵch đang nằm chỏng lọng phía xa đột nhiên tỏa sáng mãnh liệt, bay vụt về nằm trong tay. Bị một nữ nhân đánh cho lăn lông lốc, trong lòng vui sao được?

Song Mai kiêu kỳ đứng giữa lôi đài, tay nắm chặt Bách Hợp Vạn Hoa kiếm, thân hình tựa như làm bằng thạch bích ngàn năm, khí thế tỏa ra khiến đám đệ tử ở dưới cứ ồ, à không thôi. Bảo kiếm trong tay nàng tỏa sáng nhè nhẹ, phảng phất hương thơm tinh khiết.

- Hòa thượng! Mau chịu thua đi, ngươi không phải đối thủ của ta. – Song Mai nhẹ nhàng nói.

- Đầu hàng? Cô nương đang nằm mơ chăng? – Khai Tâm Từ khẽ nhếch mép, phủi phủi đám bụi bẩn bám trên tấm áo đã toạc ra một miếng ở bả vai.

- Vậy bổn cô nương ta đành phải đắc tội. – Song Mai cười nhẹ, vung tay, đẩy bảo kiếm ra phía trước.

Bách Hợp Vạn Hoa kiếm rung lên nhè nhẹ, chậm rãi tỏa bạch quang, lơ lửng trước mặt Song Mai.

Bỗng một tiếng phừng. Năm đạo ngũ hành khí xuất ra khỏi kiếm, kết lại thành hình mãnh long hung dữ, bay lượn tới lui, gườm gườm nhìn Khai Tâm Từ.

- Ngũ Long kiếm pháp. – Khai Tâm Từ khẽ kêu lên trong miệng rồi nhanh như cắt, vận khí, cắm mạnh cây trượng xuống nền lôi đài.

Rầm một tiếng, cây trượng nặng ngót nghét trăm cân cắm sâu xuống nền lôi đài, đục một lỗ to tướng. Viên châu màu vàng gắn trên cây trượng lập lòe chớp tắt rồi đột ngột rực lên, phóng ra sáu luồng kim quang chói mắt. Sáu luồng kim quang này, từ từ kết lại thành những ký tự kỳ lạ rồi tự động sắp xếp theo một trật tự, lơ lửng trước mặt Khai Tâm Từ.

Đệ tử của Vạn Phật Tông bất ngờ thụp xuống, nhanh chóng ngồi xếp bằng, mắt nhắm nghiền lại, hai tay chắp trước ngực, miệng lầm rầm đọc một điều gì đó.

Song Mai thấy sáu chữ vàng bập bềnh trước mặt y, bất giác khẽ lùi lại. “Đây…đây là một trong những chiêu thức tối cao của Vạn Phật Tông”.

Phía trên sân khấu, Khai Tâm thần tăng thấy đệ tử thi triển pháp môn đỉnh cao của Vạn Phật Tông, trong lòng vừa mừng vừa lo. Chiêu thức này, cần phải có một căn cơ tu hành trăm năm cộng với cơ thể vững như bàn thạch mới có thể phát động tối đa năng lực của nó. Khai Tâm Từ, tuy rằng là đệ tử ưu tú nhưng vẫn còn trẻ, tu vi chưa thể nói là cao thâm được. Nhưng, chiêu thức mà y đang thi triển, tuyệt không có chút nào sơ hở và sai sót. Hoàng khí nó tỏa ra chỉ vượng chứ không suy. Nghĩ đến đây, Khai Tâm cười hiền, chê mình đã già rồi, lớp trẻ bây giờ thật là tài giỏi.

- Lục Tự Đại Minh Chân Ngôn. – Song Mai khẽ kêu lên, toàn thân vận khí, điều động cho Bách Hợp Vạn Hoa kiếm. Bảo kiếm ở trong hư vô, rực lên một màu chói lọi. Năm con mãnh long như được tiếp thêm sinh khí, gầm rống lên tựa như muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ.

- Kể như cô nương cũng có chút hiểu biết. Phải, đó là Lục Tự Đại Minh Chân Ngôn. Pháp môn đỉnh cấp của Vạn Phật Tông. – Khai Tâm Từ ngồi xếp bằng, mắt không mở, miệng không mấp máy mà phát ra thanh âm vang vọng.

Khai Tâm Từ khẽ hít một ngụm không khí căng lồng ngực, từ từ nhả ra những chữ như sấm rền:

- Om…

- Ma…

- Ni…

- Pad…

- Me…

- Hum…

Chữ “Hum” vừa rời khỏi miệng, sáu ký tự kia đột ngột rực thêm muôn phần. Khắp không gian tràn ngập một luồng ý niệm tinh khiết, nhẹ nhàng. Đâu đó văng vẳng tiếng chuông chùa đang vang lên trong vắt.

Một sự im lặng bao trùm tất cả vạn vật. Không gian chỉ sáng mà không có chút bóng tối. Chỉ thơm tho sạch sẽ mà không có chút tạp niệm. Lục Tự Đại Minh Chân Ngôn quả thực khiến người ta phải kính ngưỡng.

Ào…ào…ào….Sáu chữ hoàng kim kia vọt đánh tới Song Mai ở phía xa. Trên đường đi, nó tạo thành một cơn cuồng phong dữ dội khiến người ta trông thấy mà khiếp sợ.

Song Mai nhìn chằm chặp vào chiêu thức đang ầm ầm ập tới, trong lòng không chút nào sợ hãi. Nàng xuống bộ tấn, song chỉ dẫn kiếm quyết, trỏ thẳng ra phía trước, thét lên vang động:

- Ngũ long kiếm! Công!

Grào… Năm con mãnh long uốn mình một vòng rồi nhanh như cắt, ầm ầm lao tới, khí thế bức nhân. Kình khí phát ra khiến cờ xí cắm xung quanh lôi đài bay phần phật tựa như đang gặp phải một cơn phong ba bão táp.

Đám đệ tử ở dưới kinh hoàng, dạt ra xa, tránh những luồng áp lực khủng khiếp mà hai chiêu thức đang phát uy.

Oành…oành…oành…Những tiếng nổ như sấm rền. Ánh sáng chớp tắt như sét rạch thinh không. Không gian xung quanh lôi đài mờ đi bởi một đám khói bụi khổng lồ. Chẳng ai biết hai đối thủ liệu có còn trụ được sau khi xuất chiêu vừa rồi hay không nữa.

Cột khói mất một lúc mới tan biến, để lại một khoảng không trống hoác. Lôi đài đã bị đánh tan tành, chỉ còn lại bốn chiếc cọc chơi vơi nằm đó. Đám khán giả lại ồ lên một tiếng, căng mắt tìm kiếm. Bạch Ưng đạo trưởng và Khai Tâm thần tăng nhấp nhổm không yên, phóng ánh mắt đầy lo lắng tìm kiếm đệ tử.

Trên hai chiếc cọc, có hai bóng người im lặng đứng đó. Chính là Khai Tâm Từ và Song Mai. Họ cứ gườm gườm nhìn nhau. Khai Tâm Từ một tay cầm thiết trượng chĩa xuống đất, một tay để trước ngực như đang niệm phật. Y phục của y lại thêm phần thảm thương, rách toạc mất chỗ. Hình như có cả máu rỉ ra. Nhưng thần thái của Khai Tâm Từ tỏa ra không chút suy chuyển nào.

Song Mai vẫn vẻ mặt lãnh đạm ấy, nhìn nhà sư của Vạn Phật Tông với ánh mắt lạnh lẽo như băng. Bách Hợp Vạn Hoa kiếm trên tay nàng vẫn lung linh, huyền ảo.

Phụt... Một ngụm máu vọt vào không trung, toàn thân Khai Tâm Từ chao đảo dữ dội, như muốn rơi khỏi chiếc cọc. Ngay lập tức, y khẽ niệm phật hiệu rồi vung thiết trượng, bổ một cái xuống đất, lấy lại thăng bằng. Có vẻ sau màn đấu khí vừa rồi, Khai Tâm Từ đã trúng chiêu.

Khai Tâm Từ vừa lấy lại được thăng bằng, ánh mắt y chợt run lên khi nhìn về phía Song Mai. Thanh Bách Hợp Vạn Hoa Kiếm đâu rồi ? Không thấy nó ở bên cạnh vị cô nương kia.

Chỉ nghe tiếng gió rít man rợ đằng sau lưng, Khai Tâm Từ thấy nguy, vận khí nhún người một cái, phóng vọt khỏi cọc nhẩy sang chiếc bên cạnh. Trong chớp mắt, khi gót y vừa rời đi, chiếc cọc nổ toác ra thành trăm mảnh, bắn lả tả vào không trung, bảo kiếm vọt qua, ngạo nghễ lượn một vòng trên không, xoay mũi tựa như đang theo dõi từng bước di chuyển của đối thủ.

Khai Tâm Từ nhẩy được sang chiếc cọc kết bên, toàn thân thấy nhức nhối. Y lại phải chống cây thiết trượng xuống đất làm điểm tựa. Tình thế rất khổ sở. Chợt, Khai Tâm Từ nhìn thẳng vào Song Mai ở phía đối diện. Một giọt mồ hôi lăn trên trán nàng. Toàn thân nàng khẽ rung nhè nhẹ.

Khai Tâm Từ lạnh người. Hóa ra, đối thủ của y cũng đã thọ thương. Có điều là vị cô nương này đang gắng gượng một cách lạ kỳ. Lục Tự Đại Minh Chân Ngôn, chắc chắn đã khiến cô ta ảnh hưởng.

Vị tăng của Vạn Phật Tông bất ngờ cười phá lên khiến cho Song Mai thoáng chút khó hiểu.

- Cô nương ! Xem ra cô nương cũng đã trúng chiêu của ta. Lại còn cố gắng gượng như vậy xem ra không chịu nổi...

Oàng... Lại một tiếng nổ nữa vang lên, Khai Tâm Từ cũng kịp tung người lên, phóng tới cây cọc tiếp theo. Chỉ còn một cây cọc duy nhất, nhà sư của Vạn Phật Tông tắt cười, ánh mắt tập trung tối đa, nhìn Song Mai rồi quay sang thanh bảo kiếm vừa phá nát cây cọc, đang uốn lượn lên cao, lựa thế, chuẩn bị lao xuống.

« Lao xuống đây ! Ta chờ mi lao xuống sẽ xông sang công kích chủ nhân của ngươi. Xem bảo kiếm nhà ngươi có kịp về hộ thể không ? » - Khai Tâm Từ khẽ tính toán trong đầu, y thu mình lại, hai tay siết chặt thiết trượng, toàn thân rực lên kim quang chói mắt. Y đang chuẩn bị đánh một canh bạc với Song Mai.

Song Mai đứng im, thân hình tựa như một bức tượng bạch y thiếu nữ vô cùng đẹp đẽ. Ánh mắt nàng xoáy sâu vào đối thủ, tựa như đang nhìn rõ tâm can hắn.

Ù...ù..ù....Bách Hợp Vạn Hoa kiếm rạch vào thinh không một đường thẳng tắp như kẻ. Xông tới Khai Tâm Từ. Nhà sư hít một hơi căng lồng ngực, chờ đợi kiếm đánh xuống. Ánh mắt y tập trung vô cùng.

Oàng...Một tiếng nổ lớn, cây cột của Khai Tâm Từ vỡ vụn. Một nhân ảnh nhanh như điện, phóng vọt về phía Song Mai. Nàng nở một nụ cười lạnh lẽo khiến y nhìn thấy, hoang mang tột độ.

Vút...Thân ảnh nàng phóng vọt lên không, bạch y phấp phới, tựa như một loài chim đẹp đẽ đang vươn cánh bay lên không trung.

Rầm ! Cây cột nàng đứng nát vụn sau cú ra đòn của Khai Tâm Từ. Y hoảng hốt xoay thiết trượng, cắm ngập vào lòng đất. Đá vụn bay tung lên, cày thành một rãnh lớn. Thân hình y vẫn chưa chạm đất mà cheo leo trên cây trượng trăm cân.

Khai Tâm Từ hoảng hốt quay ngoắt đầu lại, ngước lên trên cao. Nàng đã ở đó, phía trên. Tay nàng đang nắm chặt Bách Hợp Vạn Hoa kiếm. Nàng hít một hơi thật sâu, chậm rãi chĩa kiếm xuống, ánh mắt khẽ khàng khép lại. Một đạo phi vân bảy sắc lung linh từ đâu bay đến, đỡ thân hình kiều diễm của nàng giữa hư vô.

Ngũ sắc lịnh nhân mục manh

Ngũ âm lịnh nhân nhĩ lung.

Ngũ vị lịnh nhân khẩu sảng.

Trì sính điền liệp Lịnh nhân tâm phát cuồng....

Ù..ù..ù....Cuồng phong chợt rít lên ghê rợn, từ bốn phương tám hướng, mây đen ùn ùn kéo về, cuồn cuộn trên cao. Ánh chớp lập lòe, ùng ùng rền vang, cảnh vật chuyển một màu quỷ dị.

Khắp quảng trường và các lôi đài, thí sinh dừng hết lại, hướng mắt lên trời, ngắm nhìn. Bạch y thiếu nữ cô ngạo đứng giữa thinh không, thân hình tỏa sáng lung linh, nổi bật lên trên nền trời âm u. Cuồng phong giận dữ gầm rú khiến y phục của nàng phấp phới bay trong gió.

- Độc long kiếm pháp. – Bạch Ưng đạo trưởng bật người dậy, toàn thân tựa có một tia điện chạy dọc, kích thích vô cùng.

- Kiếm pháp tối cao của Vân Tiêu Kiếm đã được thi triển, xem ra đệ tử của Vạn Phật Tông kỳ này khó tránh khỏi kiếp nạn. – Hồng Vân Tiên Tử khẽ nói mỉa, đoạn quay sang nhìn Khai Tâm thần tăng. Ông ta cũng đã không giữ được sự ôn hòa, mặt đỏ găng lên, hết sức lo lắng.

An Dương đại đế mắt sáng như sao, ngắm nhìn bóng dáng thướt tha đứng giữa tầng không, thi triển kiếm pháp bá đạo của Vân Tiêu Kiếm. Cửu công chúa bên cạnh, khẽ khàng nói nhỏ :

- Thật uy lực ! Cô nương này tu vi cao thâm khó lường. Ngôi vị quán quân đến chín phần sẽ về tay cô ta.

An Dương cười phá lên đắc ý, đoạn khẽ nói :

- Chị dâu của con thì phải hơn trăm vạn người chứ.

- Chị...dâu ? – Cửu công chúa ánh mắt vô cùng phấn khích.

Thinh không chợt lóe lên năm đạo quang mang rực rỡ, phóng thẳng lên, xoắn lại với nhau. Oàng...Một con bạch long toàn thân phủ đầy kim khí, to lớn oai phong xuất hiện trên nền trời. Vài tia sét từ những đám mây đen phóng ầm ầm xuống thân bạch long, khiến nó tru rống lên khủng khiếp. Toàn bộ những công trình xung quanh rung lên bần bật, tựa có động đất.

Ở phía dưới, Khai Tâm Từ mặt cắt không còn hột máu, chân tay đờ đẫn, cũng không biết phải xử trí ra sao. Y chỉ biết há mồm, trợn mắt nhìn bạch long khổng lồ đang dương oai trên thinh không.

Song Mai thở nhẹ ra một tiếng. Đôi mắt nàng chợt mở to, nhìn thẳng xuống phía Khai Tâm Từ. Khi đôi mắt ấy mở ra và nhìn xuống, Khai Tâm Từ thốt nhiên giật mình. Nhưng, y nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Gầm lên một tiếng, đệ tử của Vạn Phật Tông phóng vọt lên, toàn thân bao bọc bởi những chân ngôn nhà phật lấp lánh.

- Công...ông.... ! – Một giọng trong mà cao vút vang lên khắp bốn phương. Bạch long gầm một tiếng thấu tận chín tầng trời rồi xoay người, phóng xuống. Nó há chiếc miệng khổng lồ, như muốn nuốt chửng Khai Tâm Từ đang tuyệt vọng phóng lên, quyết ăn thua đủ.

Khoảnh khắc ấy, tựa như trời đất giao hòa. Tựa như hàng ngàn chiếc chuông lớn đang ngân nga. Không gian ngập tràn một cảm giác êm ái, thanh tịnh. Tiếng niệm phật hiệu vang lên khắp bốn phương tám hướng, lay động lòng người.

Mọi người chỉ nhìn lên, khuôn mặt biểu cảm hết mức có thể. Họ dường như không thể thốt lên được một lời nào cả. Một vòng luân xa khổng lồ, hiển hiện giữa tầng không, ngăn cản bạch long đang lao xuống. Chính giữa vòng luân xa, một chữ vạn đầy khí thế đang xoay từ từ.

Bùng một tiếng, trời đất tựa như vừa trải qua một trận mưa to gió lớn bỗng yên bình một cách lạ kỳ. Khai Tâm Từ, đứng im phía dưới, đầu cúi gằm xuống, hai tay chắp phía trước, thái độ cung cung kính kính. Đứng bên cạnh y, Khai Tâm thần tăng đang ngước lên nhìn Song Mai, ánh mắt vừa có sự ngưỡng mộ lại vừa có nét không vừa lòng.

- Tiểu cô nương. Tu vi của ngươi thật khiến người ta khiếp sợ. Đệ tử bản tự đã thua rồi. Chỉ là thi đấu thôi, hà tất phải sử dụng đến tuyệt chiêu triệt đi đường sống của người khác vậy.

Ồ...à...Những âm thanh quen thuộc lại vang lên từ phía khán giả. Mọi người nhận ra, luân xa vừa rồi do chính lão tăng Khai Tâm tạo ra. Lão biết, nếu trúng chiêu vừa rồi của Song Mai, Khai Tâm Từ sẽ khó mà giữ được chân khí tu hành bao năm nay nếu không muốn nói là trở thành phế nhân.

- Đệ tử ngu dốt, chưa bỏ được tham, sân, si. Mong sư phụ trách phạt. – Khai Tâm Từ khe khẽ đáp.

Khai Tâm thần tăng nhìn đệ tử, thở dài một tiếng, đoạn lắc đầu, nhún mình phóng về phía sân khấu. Ở bên trên, phương trượng Khai Quang cũng thở dài, tay lần tràng hạt, miệng liên tục tụng niệm phật hiệu

Song Mai đáp xuống bên cạnh Khai Tâm Từ, khẽ cúi người thi lễ rồi quay bước trở về khu vực thi đấu của Ánh Nguyệt. Tiếng vỗ tay rào rào, người người mở đường cho nàng đi qua. Trong lòng nàng, không biết lúc này đang nghĩ gì ?

Tiểu Bất Tử khi nãy đi đến lôi đài nơi Tiểu Linh thi đấu thì sững người lại, chiêm ngưỡng màn giao đấu khủng khiếp của Song Mai. Hắn nhìn con bạch long ngạo nghễ xuất hiện trên trời thì thấy quen lắm. Hình như trước đây, cũng có lần hắn sử dụng tuyệt chiêu này. Nhưng cơ bản là giờ đây Tiểu Bất Tử mất trí nhớ cho nên có cố cách mấy, hắn cũng chẳng thể nào hình dung được.

Thở dài một tiếng, Tiểu Bất Tử chầm chậm bước tới lôi đài của Tiểu Linh.

Lại nói, Tiểu Linh sử dụng tuyệt chiêu Thiên Tằm quyết, khiến cho Khai Tâm Minh của Vạn Phật Tông ở vào tình thế hết sức khó khăn, có thể nói là ngàn cân treo sợi tóc.

Nhưng số phận có lẽ chưa muốn đệ tử của Khai Tâm thần tăng phải đại bại. Khi tấm lưới đang từ từ ụp xuống thì Song Mai ở bên kia đại triển thần oai, sử dụng tuyệt kỹ « Độc Long kiếm » danh bất hư truyền. Bởi thế, Tiểu Linh bị phân tâm, Khai Tâm Minh mới có cơ hội đột phá vòng vây, thoát ra ngoài. Cả hai người ngẩn ngơ nhìn Song Mai và Khai Tâm Từ đấu pháp, cơ bản là quên mất mình cũng đang thi đấu. Sau khi Khai Tâm thần tăng sử dụng pháp lực của mình, cứu đệ tử thoát chết và nhận thua, hai người mới có thể trở lại trận đấu.

- Xem ra Vạn Phật Tông chỉ còn mỗi nhà ngươi là đứng trên lôi đài. Nhưng sẽ sớm thôi, bổn cô nương sẽ tiễn ngươi ra về. – Tiểu Linh cười nhạt, vung kiếm thủ thế.

- Thí chủ xem ra quá kiêu ngạo rồi. – Khai Tâm Minh khẽ cười, chắp tay niệm phật.

- Lắm lời ! – Tiểu Linh rít lên, nhún mình xông tới.

Toàn thân Tiểu Linh bao bọc bởi một vầng thanh quang xanh biếc như nước, ầm ầm xông tới tựa một con sóng thần khủng khiếp.

Khai Tâm Minh xuống bộ tấn, vung tay một cái, chuỗi tràng hạt lấp lánh phóng ra trước mặt. Từ trong mỗi hạt châu, những hình ảnh mờ ảo của các vị phật bừng bừng lan tỏa, tạo thành một tấm khiên kiên cố, trải ra trước mặt.

Oàng...oàng...oàng....Tiểu Linh vung kiếm chém vào những tấm khiên được Khai Tâm Minh dựng lên. Chỉ trong chớp mắt, đã áp sát vị đệ tử của Vạn Phật Tông. Mỗi kiếm chém xuống, niệm châu lại khẽ rung động, lập lòe chớp tắt.

Khi Tiểu Linh chỉ còn cách Khai Tâm Minh vài bước chân, nhà sư chợt gầm lên, nhún người lộn qua đầu Tiểu Linh. Niệm châu nhanh như cắt, vọt về cuốn mấy vòng vào tay phải. Những tấm khiên cuối cùng không chém mà tự động tan biến khiến Tiểu Linh xả vào hư vô, thân hình chới với, loạng choạng.

Khai Tâm Minh đưa Tiểu Linh vào một thế vô cùng khó khăn khi nàng không kịp để quay lại tấn công. Sơ hở thốt nhiên lộ hết ra.

- Thiên Thủ thần công. – Khai Tâm Minh lại gầm lên, vung một nắm đấm vào hư vô, sau lưng Tiểu Linh.

Niệm châu bên tay phải y rực sáng, phát ra hàng ngàn đạo quang mang chói mắt, tạo thành vô số nắm đấm mờ ảo, công kích Tiểu Linh từ đằng sau.

Chỉ là, Tiểu Linh dường như quá nôn nóng nên đã mắc bẫy Khai Tâm Minh. Nàng đã ở vào thế không thể chống đỡ được.

Uỳnh...uỳnh...uỳnh....Thân thể tuyệt mỹ của nàng rung lên. Tiểu Linh trúng đòn, người đổ về phía trước, lăn mấy vòng, tiến sát đến mép lôi đài.

Tiểu Linh phun ra một ngụm máu, khuôn mặt bất giác tái đi. Dường như nàng đã lãnh chiêu rất nặng. Còn chưa kịp chống kiếm đứng lên, bóng của Khai Tâm Minh đã trùm đen trên đầu.

Từ trên cao, Khai Tâm Minh búng người vọt lên, xuất quyền, tiếp tục phóng xuống hàng ngàn đạo quang mang bức nhân.

Rầm...rầm...rầm....Mặt lôi đài lõm xuống rất thê thảm. Khu vực Tiểu Linh vừa ngã ra bị đánh nát bấy. Khai Tâm Minh chợt giật mình, nơi y đánh xuống đã không thấy đối thủ ở đâu rồi.

Y quay nhanh ra phía sau, thấy Tiểu Linh đã đứng đó lúc nào. Khuôn mặt nàng bừng bừng tức giận. Hồng y thướt tha bị tên sư cọ này đánh cho rách mấy chỗ. Thật là mất mặt.

- Tên sư cọ đáng chết kia. – Tiểu Linh thét lên, toàn thân rung động, nhún người phóng vọt lên không trung, ánh mắt hằn lên những tia căm tức.

Nàng lầm rầm đọc khẩu quyết. Thốt nhiên toàn thân phát sáng rực rỡ. Thanh Long kiếm trong tay cũng tỏa sáng đại thịnh.

Không gian tựa như bị hàn băng ngàn năm chi phối, đột nhiên nhiệt độ hạ xuống nhanh chóng. Khai Tâm Minh thấy như mặt lôi đài muốn đóng băng lại.

Phía trên cao, hàng trăm cơn gió mang hơi lạnh từ từ cuộn chảy về Thanh Long kiếm. Đám khán giả lại được một phen trầm trồ. Gió lạnh ù ù thổi tới tê tái. Vài đệ tử răng va vào nhau lập cập vì lạnh.

Trên trời, lốm đốm vài bông tuyết trắng nhẹ nhàng buông mình rơi xuống. Khai Tâm Minh gồng người phát nhiệt chống đỡ cho khỏi lạnh rồi tiếp tục lao lên công kích.

Phía sân khấu, Hồng Vân Tiên Tử khẽ mỉm cười nhìn con gái thi triển kiếm pháp đỉnh cao của Mẫu Nghi Giáo.

- Băng Tâm Tiên Kiếm. – Phương trượng Khai Quang bỗng khẽ kêu lên. Khai Tâm thần tăng đứng sau gật nhẹ đầu.

Khai Tâm Minh vọt lên tựa như một quả pháo thăng thiên. Y vạch lên không trung một vệt dài đẹp đẽ. Tiểu Linh đứng trên cao hơn, đang thu hàn khí của trời đất, toàn thân nàng bao bọc bởi những đạo thanh quang như nước, khẽ rung động. Mái tóc dài của nàng bập bềnh trong không gian, tựa như những dải lụa tuyệt đẹp vậy.

Gió lạnh rít lên từng cơn thấu tâm can. Đám đệ tử ở dưới co ro như đang đứng trong một hàn băng phòng lạnh lẽo. Một vài đệ tử tu vi cao cường vội vận khí đốt nóng cơ thể, tránh khỏi bị hàn khí công tâm.

- A...a...a.... – Khai Tâm Minh thét lên váng trời, tốc độ phóng lên của y đã giảm đi rõ rệt chứng tỏ áp lực tỏa ra của hàn khí là rất lớn. Nhưng y vẫn gồng mình phóng lên.

Khai Tâm Minh lại gầm lên một tiếng, thu quyền về sát hông rồi đấm mạnh lên trước. Chỉ là áp lực rất mạnh nên y ra chiêu xem ra chậm chạp quá.

Bùng....Hàng ngàn đạo quang mang từ niệm châu bên tay phải lại phóng ra mãnh liệt. Có điều, chúng cũng tiến lên rất từ từ, chắc chắn là bị hàn khí của trời đất mà Tiểu Linh đang điều động đè bẹp.

Ùng...ùng...ùng....Những đạo quang mang của Khai Tâm Minh không thể tiến được, theo áp lực dội mạnh xuống phía dưới. Khai Tâm Minh không thể tránh kịp thành ra lĩnh trọn những chiêu thức mà y vừa đánh ra.

Cả thân thể y như một con diều đứt dây, rơi bịch một cái xuống nền lôi đài. Kèm sau đó, những nắm đấm ảo ảnh của y tạo ra cũng phóng xuống ầm ầm. Khai Tâm Minh nằm im chịu trận, khuôn mặt méo xẹo đi vì đau đớn.

Khai Tâm thần tăng đứng đằng xa, khuôn mặt chua xót, miệng khẽ kêu lên : « A di đà phật ». Phương trượng Khai Quang cũng lắc đầu buồn bã. Hai vị thần tăng, cả đời tu hành phật pháp cao thâm, được cả Lạc Hồng này kính ngưỡng rốt cục cũng không thể đào tạo nên một đệ tử có thể xưng bá quần hùng.

Lão tăng Khai Quang thì không nói làm gì bởi cả đời chẳng bao giờ nhận đệ tử. Nhưng sư đệ Khai Tâm thì khác, lão luôn đi khắp Lạc Hồng, chọn ra những thiếu niên có tư chất tốt nhằm đào tạo một đội ngũ mạnh mẽ có thể kế tục, phát quang được Vạn Phật Tông. Nhưng xem ra, nhân tài đều chảy hết về Vân Tiêu Kiếm và Mẫu Nghi Giáo cả rồi. Nghĩ đến đây, Khai Tâm bất giác thở dài trong lòng.

Tiểu Linh nhìn xuống dưới, ánh mắt chuyển một màu xanh biếc của nước. Trông nàng, tựa như một vị thần tiên. Đúng hơn là một nữ hoàng. Nữ hoàng của băng tuyết.

Trời đất ngả một màu âm u lạnh lẽo. Từ trên cao, ẩn hiện hình dáng của một băng tiên vô cùng đẹp đẽ, tỏa sáng rực một góc trời.

- Mẹ kiếp ! Đúng là không uổng công đến đây xem tỉ thí. Khi nãy khì bạch long oai vệ. Giờ thì băng tiên kiêu sa. Có chết hôm nay cũng đáng. – Một khán giả thốt lên khi nhìn thấy ảo ảnh của băng tiên bừng bừng xuất hiện trên nền trời.

Khai Tâm Minh khuôn mặt méo mó, khắp người chi chít vết thương, ánh mắt đau đớn nhìn thẳng lên cao, bất giác cũng tái người đi về băng tiên đang hiển hiện trên trời. Y lẩm bẩm trong miệng : « Nam mô bồ tát cứu khổ cứu nạn ».

Tiểu Linh hình như không còn là Tiểu Linh nữa. Nàng bập bềnh giữa không trung, ở khoảng giữa của ảo ảnh băng tiên. Dường như, băng tiên kia chính là hình ảnh của nàng. Nàng là băng tiên và băng tiên cũng chính là nàng.

Hồng Vân Tiên Tử mỉm cười hài lòng, khẽ nhìn Hồng Vân Tiên Tử. Cả hai nữ nhân xinh đẹp này đều đang rất hài lòng về màn trình diễn của Tiểu Linh. Chỉ trong có mấy năm mà Tiểu Linh đã đạt được trình độ như vậy, người làm mẹ sao có thể không vui được ?

- Hàn khí thiên địa, biến hóa băng tiên, dẫn khí nhập thể, tru yêu sát ma. – Một giọng nói trong vắt, lạnh lẽo như băng vang lên ùng ùng.

Băng Tiên trên cao tựa như đang lay động, xoay mình vung ra một thanh băng tiên kiếm tuyệt thế vô song rồi thu người, lao ầm ầm xuống Khai Tâm Minh đang hết sức khổ sở ở dưới.

Khai Tâm thần tăng thấy đệ tử chí nguy, vôi vàng thu người, định phóng tới trợ giúp như khi nãy. Lão vừa định nhún người, Hồng Vân Tiên Tử từ đâu đứng chắn trước mặt, ánh mắt cương nghị, mỉm cười nói :

- Thần tăng ! Tiểu Linh chỉ muốn ra oai thôi, tuyệt nhiên không có ý sát thương đệ tử của Vạn Phật Tông. Thần tăng cứ yên lòng.

Khai Tâm như nuốt phải một cục xương trong họng. Muốn nhổ ra cũng không được mà nuốt vào càng không xong. Thật là tức chết mất thôi. Hóa ra bọn chúng muốn sỉ nhục thanh danh của bổn tự sao ?

Lão tăng quay sang nhìn sư huynh Khai Quang. Ông ta cũng thở dài, khẽ gật đầu. Khai Tâm thấy vậy, bước về chỗ, im lặng quay đi chỗ khác. Kỳ Lạc Hồng đại hội này, xem ra Vạn Phật Tông quá thê thảm rồi.

Mũi băng tiên kiếm chỉ còn cách Khai Tâm Minh vài thước bỗng lóe lên chói lọi. Cả thanh tiên kiếm lẫn băng tiên đột ngột hóa thành hàng triệu giọt nước li ti, xanh biếc, bập bềnh trong không gian. Khai Tâm Minh mắt nhắm nghiền, miệng tụng niệm phật hiệu không thôi, thấy mình chẳng trúng chiêu thì mở mắt ra. Y đờ người khi thấy khoảng không xung quanh ngập tràn những đốm xanh biếc.

- Thu – Tiểu Linh hô lên một tiếng, hàng triệu tia nước ấy bỗng chốc hóa thành những đạo thanh quang, phóng vọt về, nhập lại vào trong Thanh Long kiếm.

Tiểu Linh đáp xuống bên cạnh Khai Tâm Minh, đỡ y đứng lên rồi mỉm cười đắc thắng. Khai Tâm Minh, thân thể bầm dập, vốn đã chẳng còn sức lực để thi đấu. Y ngước mắt nhìn về phía mấy vị giám khảo, gật đầu chịu thua.

- Tiểu Linh của Mẫu Nghi Giáo chiến thắng.

Hoan hô...Hoan hô....Tiếng hò la vang lên rầm rầm khiến Tiểu Linh trong lòng thấy khoan khoái vô cùng. Băng Tâm Tiên kiếm luyện đến cảnh giới này, các cao thủ già đời cũng phải nể nàng vài phần.

- Chúc mừng ngươi. – Tiểu Bất Tử nhoẻn miệng cười với nàng.

- Ngươi thắng chứ ? – Tiểu Linh nhẩy phốc xuống bên cạnh Tiểu Bất Tử.

- Tất nhiên rồi. Nếu hai ta gặp nhau ở vòng sau, ngươi phải nhường ta đó – Hăn đáp rồi cùng nàng bước về phía mấy vị giám khảo.

- Còn lâu. – Tiểu Linh bĩu môi rồi cấu cho Tiểu Bất Tử một cái khiến hắn ré lên rất thảm.

Phía trên lôi đài lớn nhất ở chính giữa, năm đệ tử ưu tú đã sắp thành hàng chỉnh tề. Đó là Tiểu Bất Tử, Tiểu Linh của Mẫu Nghi Giáo ; Song Mai, Ánh Nguyệt của Vân Tiêu Kiếm và một người nữa, đó là Lý Anh của Nhất Thanh Môn. Ở trận chiến giữa Ánh Nguyệt và đệ tử Nhất Thanh Môn, nàng đã giành được thắng lợi một cách khó khăn. Lý Anh cũng vậy, đối đầu với đệ tử ưu tú của Vân Tiêu Kiếm khiến hắn rất chật vật và phải mất đến tám phần công lực.

An Dương đại đế trịnh trọng bước tới trước năm người này, mỉm cười hài lòng. Ánh mắt của vị hoàng đế dừng lại ở Song Mai và Tiểu Bất Tử lâu nhất khiến cả hai đều hết sức khó hiểu.

- Vòng thi đấu cuối cùng để chọn ra ba người vào chung kết sẽ diễn ra vào ngày mai. Giờ các ngươi sẽ bắt thăm để chọn đối thủ. Ở đây đánh số từ hai đến sáu. Số một, dĩ nhiên là của con gái ta, An Ngọc Uyên. – An Dương vừa nói, Ngọc Uyên đã nhẹ nhàng bước tới nhập vào hàng ngũ. Trên tay công chúa là lá thăm số một.

Lại nói, Ngọc Uyên vừa bước tới đã chen ngay vào đứng cạnh Tiểu Bất Tử. Công chúa nhìn thẳng vào hắn, nở một nụ cười khiến Tiểu Linh rất khó chịu, nàng liếc từ đầu đến chân vị công chúa cành vàng lá ngọc này.

Tất nhiên, Song Mai cũng nhận ra ánh mắt của Ngọc Uyên nhìn Tiểu Bất Tử rất lạ. Nàng khẽ nheo mắt, vẻ lãnh đạm dường như trong phút chốc tan biến. Nhưng cũng rất nhanh, nàng lấy lại sự thờ ơ, vô cảm.

Các thí sinh lần lượt bốc cho mình những lá thăm từ chiếc hộp trên tay An Dương đại đế. Sau khi mỗi người nhận cho mình một lá thăm, tất cả đều mở ra xem. Tiểu Linh nhìn lá thăm của mình rồi quay sang Tiểu Bất Tử, hỏi dồn :

- Ngươi số mấy ?

Khuôn mặt Tiểu Bất Tử rất khó coi. Trước câu hỏi của Tiểu Linh, hắn ngập ngừng như không muốn trả lời. Tức quá, Tiểu Linh vạch tay hắn ra. Một sự im lặng bao trùm. Nàng ngước lên nhìn hắn rồi nhìn An Dương rồi lại quay sang nhìn cửu công chúa.

Song Mai thấp thỏm, chờ đợi An Dương công bố những cặp đấu. Trong lòng nàng, tựa như có lửa đốt. Nàng không hiểu cảm giác này, chỉ biết là đang mong đợi để biết, tên sư đệ kia bốc được số mấy.

An Dương đại đế đi một vòng xem các lá thăm. Ông ta đủng đỉnh khẽ nở một nụ cười khiến đám đệ tử kia hồi hộp không thôi. Từ từ, An Dương đại đế hô lớn thông báo.

- Số năm Song Mai của Vân Tiêu Kiếm đấu với số sáu Lý Anh của Nhất Thanh Môn. Số ba Ánh Nguyệt của Vân Tiêu Kiếm đấu với số bốn Tiểu Linh của Mẫu Nghi Giáo.

Một trường tiếng động ầm ầm phát ra từ dưới. Mọi người xôn xao hết thảy. Còn lại số hai, chẳng phải là về tay của tên Tiểu Bất Tử kia sao ? Cả Tiểu Linh và Song Mai lúc này tâm trạng không thể diễn tả được nữa. Nếu...nếu hắn thắng. Chẳng phải sẽ là phò mã sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.