Phi Điển Hình Tính S

Chương 26: Tạ uyển nhã không dễ bị bắt nạt (2)




Bạch Ưng đạo trưởng và tám vị sư phụ không thốt được một lời nào, cứ ngồi trơ như gỗ đá trên ghế, mắt trợn ngược, mồm không ngậm nổi vào, không biết là đang hoảng hốt hay quá đỗi sung sướng mà nhìn Thái Bảo như dị thú, quái điểu ngàn năm mới sinh sản được một con.

Thái Bảo đứng giữa Vọng Nhật lầu, bên cạnh nó, hoàng kim châu tỏa sắc vàng dịu mắt, bập bềnh bay trước mặt. Song Mai, Ánh Nguyệt và Văn Lộc mặt tươi như hoa, lấp ló bên cảnh cửa gỗ lim của Vọng Nhật lầu quan sát, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

- Con nói cho ta, đây không phải là sự thật chứ? – Lưu Ly đạo nhân thảng thốt hỏi.

- Nghĩa mẫu! Chính là con đây, bất quá hơn hai tháng, không đạt được mục đích ban đầu đề ra với Bạch Ưng sư phụ. – Thái Bảo mỉm cười, trong thanh âm chứa đựng nét kiêu ngạo.

Bạch Ưng đạo trưởng phá lên cười sảng khoái, chòm râu rung lên bần bật. Cả đời lão, chắc chuyện này là vui nhất.

Từ khi khai môn lập phái, Vân Tiêu Kiếm đến giờ mới phát sinh một kỳ tích. Lão tưởng rằng Song Mai sau nửa năm có thể thoát khỏi thạch động đã là một chuyện trọng đại nhưng so ra, thằng bé này còn có khả năng hơn nhiều.

Cẩm Y đạo nhân hướng ánh mắt đầy vẻ cô ngạo, liếc nhìn các sư huynh, tỷ, muội một vòng rồi nhếch miệng, cười lên một tiếng:

- Xem ra, ông trời đã quá ưu ái Vân Tiêu Kiếm, Lạc Hồng đại hội lần này, ngôi vị bá chủ chính đạo không thoát khỏi tay chúng ta. Đại sư huynh, nói xem có nên tổ chức ăn mừng trước hay không?

- Nên lắm, nên lắm, kỳ tài, kỳ tài. – Thiên Hỏa đạo nhân, nét mặt lộ rõ mười phần đắc ý. Khuôn mặt hung dữ của lão đã trở nên hiền hòa mấy phần.

Thái Bảo cúi người, cung kính nói:

- Được thành tựu như vậy, đồ nhi không bao giờ quên công ơn của các vị sư phụ.

- Chà! Tiểu tử này, từ bao giờ đã học được cách ăn nói khách sáo vậy? – Thiên Sinh đạo nhân cũng không dấu được vẻ mãn nguyện.

- Con nói cho ta, sao có thể đạt được kỳ tích vậy? – Bạch Ưng đạo trưởng hỏi.

- Thưa sư phụ! Đúng là trong thạch động có phát sinh kỳ tích. Con tìm được một chú ngữ cổ, sau khi đọc thì một phần ký ức của sư tổ hiện ra, giúp con có được thành tựu này. – Thái Bảo trả lời.

- Sư phụ! Sư phụ bố trí pháp thuật trong thạch động sao? – Bạch Ưng ngạc nhiên.

- Dạ, đúng là vậy. – Thái Bảo cung kính nói.

- Đúng là cơ duyên mà. – Lưu Thủy đạo nhân chen vào.

- Khá lắm! Chỉ hơn hai tháng, con có thể phá được cửa thạch động để ra ngoài. Vậy giờ đã có thể cùng ba môn đồ kia hạ sơn tìm linh điểu. Con cũng nên kiếm cho mình một bảo khí để hợp với hoàng kim châu. – Bạch Ưng chân nhânmừng rỡ nói.

- Sư phụ nói sao? Con được hạ sơn? – Nét mặt Thái Bảo trở nên phần khích tột cùng.

- Đúng vậy, đệ tử Vân Tiêu Kiếm vượt cấp Nhân Thánh sẽ được hạ sơn tìm linh điểu và bảo khí. Nay xem ra tu vi của con đã gần đến Siêu Cấp Nhân Thánh, ta không thể giữ con ở mãi Vân Tiêu Kiếm. Có thực tài nhưng phải có cả kinh nghiệm hành tẩu giang hồ nữa mới có thể xưng bá giang hồ, tạo lập sự nghiệp lẫy lừng. – Bạch Ưng chân nhânvuốt chòm râu bạc, thủng thẳng nói, toàn thân khẽ rung lên.

Thái Bảo quỳ mọp xuống khấu đầu, trong lòng tựa như có ánh mặt trời soi sáng chói lọi. Rốt cục cũng có ngày hôm nay, được hạ sơn, hành tẩu trong nhân gian. Trong lòng nó cảm thấy những kích thích vô cùng lớn lao. Thái Bảo thầm nghĩ, đã đến lúc nó rửa mối thù cho cha mẹ. Ma giáo khốn kiếp, nó thề sẽ tru diệt từng tên một. Trong lòng Thái Bảo, cảm giác được trả mối huyết thù và sự thích thú được ở bên cạnh sư tỷ trong suốt thời gian hạ sơn như những đợt sóng kích động, cứ ầm ầm cuộn chảy.

- Vậy khi nào con có thể hạ sơn thưa sư phụ? – Thái Bảo khuôn mặt mừng rỡ, ngẩng lên hỏi.

- Các con mau về chuẩn bị, sáng mai là có thể hạ sơn được rồi. – Bạch Ưng đạo trưởng gật gù.

- Chúng con xin đa tạ các vị sư phụ. – Bọn Song Mai, Ánh Nguyệt, Văn Lộc chạy ùa vào, quỳ bên cạnh Thái Bảo, khấu đầu, giọng nói mười phần vui thích.

Thấy vậy, Bạch Ưng đạo trưởng và các vị sư phụ cười phá lên, trong lòng rất đắc ý. Lão đạo Bạch Ưng lắc lắc cái đầu, đưa tay vuốt râu, lên giọng:

- Xem mấy đứa kìa! Chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi Vân Tiêu Kiếm thôi có phải không?

***

Thái Bảo ngồi vắt vẻo trên ngọn cây, ngẩng đầu nhìn hàng triệu vì tinh tú đang tỏa sáng chói lọi trên đầu.

Trời không một gợn mây, cao và xa vời vợi. Không biết, cha mẹ ở trên đó có vui vẻ và hạnh phúc với những thành tựu mà nó đạt được hay không. Bất giác, một giọt nước mắt chầm chậm lăn dài trên má, trong lòng ùa về những ký ức ngày xưa. Nó nhớ vòng tay ấm áp, những cái nhìn trìu mến, tiếng nói thân quen của cha mẹ. Cố lắm, nhưng Thái Bảo chỉ ngăn được những tiếng nức nở không phát ra bên ngoài còn đôi mắt thì nhòe đi, sống mũi cay xè.

- Đệ sao vậy? – Giọng Song Mai bỗng vang lên sau lưng.

Lấy tay quệt nhanh đám nước mắt, nó lúng túng nói:

- Sư tỷ! Sư tỷ đến lúc nào vậy? Đệ không sao cả, chỉ là…

Thấy nó ấp úng, Song Mai nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh, không nhìn vào mặt nó bởi cô bé nghĩ rằng, khi một người đàn ông khóc, việc tốt nhất là tránh nhìn thẳng vào mắt họ.

- Ngày mai hạ sơn rồi, chắc đệ muốn trả thù cho cha mẹ?

Thái Bảo quay sang, nhìn vào khuôn mặt sư tỷ. Dưới ánh sáng của trăm triệu vì tinh tú, khuôn mặt sư tỷ thật đẹp đẽ, kiêu sa tựa hồ như một món bảo vật của trời đất, không chút tì vết. Nhìn sư tỷ, bất giác trong lòng nó xuất hiện những mâu thuẫn, đắn đo không thôi. Người ta là tiểu thư cành vàng lá ngọc, dù có chút cảm tình với mình thì chắc hẳn chỉ là thứ cảm xúc giữa đồng môn, liệu có phải là…Nhị sư huynh cốt cách siêu phàm, khí khái tỏa ra là bậc đế vương, làm sao có thể so sánh.

Nghĩ đến đây, hai bàn tay nó nắm chặt lại, tim đập nhanh hơn, trong lòng phát sinh những cảm giác khổ sở. Có nên hỏi thẳng sư tỷ không? Chuyện sư tỷ nói với Văn Lộc là tình cảm gì? Giữa đồng môn hay là…

- Sao đệ nhìn ta lạ thế? – Song Mai đỏ ửng mặt khi nhìn thấy Thái Bảo nhìn mình chằm chặp.

Nghe sư tỷ nói, Thái Bảo giật mình, khuôn mặt ngẩng vội lên nhìn tinh tú. Thở dài một cái, nó nén lại những thứ tình cảm đó sâu xuống tận đáy lòng. Nhưng, có vẻ tu vi của Thái Bảo cực cao, nhưng cũng không đủ để giúp nó có thể chiến thắng cái cảm giác yêu thương, mong ngóng, hờn giận của con người. Sức mạnh của nó cứ như thể biến đi đâu hết, mặc kệ cho thân thể bị cảm xúc tầm thường len lỏi, công kích. Nó muốn hét lên nhưng cổ họng cứ cứng đờ lại, nó muốn đập phá nhưng tay chân không còn sức. Nó muốn…ôm sư tỷ vào lòng, nhưng cả thân thể cứ đờ ra như gỗ đá. Thật là khổ sở.

Cố lắm, nó cũng dập được những tia kích động, hít một hơi dài, nó thở hắt ra một câu hỏi mơ hồ:

- Tỷ à! Chuyện của tỷ và…và…nhị sư huynh sao rồi? Đệ thấy huynh ấy rất tốt…không biết…ý…của…tỷ..

Song Mai nghe vậy, ánh mắt đột nhiên nhìn nó rất kỳ quái, cô bé cất tiếng hỏi đầy ngạc nhiên:

- Đệ nói gì vậy? Ta với nhị sư huynh làm sao, chuyện gì là chuyện gì?

- Thì…chuyện mà mọi người hay nói đó. – Nó ấp úng.

- Chuyện mọi người hay nói? Đệ nói gì ta chẳng hiểu. – Song Mai khuôn mặt ánh lên mấy tia nghi hoặc, cô bé không hiểu tên sư đệ ngu ngốc của mình đang nói đến chuyện gì nữa. Song Mai lục tìm trong đầu óc, xem có chuyện gì giữa nhị sư huynh và mình nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy một dấu hiệu gì cả. (Truyện Lạc Long Ký được viết tại diễn đàn Vip Truyện)

- Ta và nhị sư huynh đâu có chuyện gì. – Song Mai nhún vai, khuôn mặt càng tỏ ra khó hiểu về vấn đề mà sư đệ nêu ra.

Lấy hết can đảm, Thái Bảo nói nhanh ra, như thể đã dồn nén những điều này từ lâu lắm rồi và cứ để mặc cho nó hành hạ bản thân:

- Đệ nghe mọi người nói rằng hai họ Mai và An vốn đã có… - Thái Bảo ấp úng.

Song Mai nhổm hẳn người lên, ngó vào mặt Thái Bảo, giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên và thúc giục:

- Mọi người nói sao? Hai họ Mai, An có cái gì?

- Là…là…hai họ đã có hôn ước với nhau. – Thái Bảo lí nhí trong miệng.

Khuôn mặt Song Mai giờ đã chuyển qua một màu đỏ rực như gấc chín, cô bé vừa giận, vừa buồn cười cái thái độ của gã sư đệ. Cái gì mà hôn ước? Từ thủa bé đến giờ, Song Mai chưa một lần nghe đến điều này. Trong suốt thời gian học nghệ trên Vân Tiêu Kiếm, một từ hôn ước, hai từ đính ước cũng chưa từng nghe qua chứ đừng nói là chuyện thông gia giữa hai họ Mai và An.

Máu nóng rần rần chạy trong cơ thể, chuyện đại sự như vậy, không hiểu tên sư đệ ngốc này nghe ở đâu, Song Mai bật giậy, khuôn mặt bừng bừng nộ khí, quát lớn:

- Đệ đừng có nói linh tinh, ta chưa nghe lần nào về hôn ước gì cả. Giữa ta và nhị sư huynh cũng chẳng có chuyện gì. Đệ nghe những đứa mồm thối nói nhăng cuội, không biết suy xét cho cẩn trọng đã vội kết luận. Ta…ta chán đệ lắm.

Quát Thái Bảo xong, Song Mai nhẩy phắt xuống đất, hằm hằm bỏ về khiến gã sư đệ ngẩn người ra, cứng họng không nói được một câu gì cả, chỉ biết nhìn theo bóng sư tỷ khuất dần vào trong màn đêm tĩnh mịch. Trời Đông rực lên một màu chói lọi, mặt trời từ từ nhô lên, phả ánh sáng rực rỡ khiến những vảy mây ánh lên huy hoàng. Gió thổi nhè nhẹ, ve vuốt không gian thanh cảnh khắp Hoàng Ma Sơn. Thái Bảo cứ ngồi yên lặng như thế cả đêm, nó nhìn vầng thái dương tỏa sáng rực rỡ nhưng trong lòng thì sầu thảm vô cùng.

Thở hắt ra một cái thật mạnh, Thái Bảo nhún người nhảy xuống đất, chầm chậm đi về Thái Cực điện. Bước chân nó cảm thấy nặng nề vô cùng. Hôm nay sẽ được hạ sơn mà sao nó thấy chẳng vui vẻ chút nào cả, trái ngược hoàn toàn với vẻ phấn khích khi được Bạch Ưng sư phụ thông báo lúc trước.

Gần về đến Thái Cực điện, Thái Bảo thấy từ xa, một đám giáp sỹ oai phong đứng dàn hàng trước lối ra vào. Đám giáp sỹ này, ai ai cũng vận bạch giáp sáng bóng, hông đeo trường kiếm, khí thế tỏa ra vô cùng anh dũng, thiện chiến. Đứng sau lưng mỗi giáp sỹ, đều có một con bạch hổ to lớn, oai vệ, ánh mắt nhìn ra chứa đầy vẻ hung bạo.

Thái Bảo thấy lạ, bèn thận trọng tiến tới với thái độ dò xét. Nó biết, đám người kia chính là Hổ Vệ Quân danh tiếng lẫy lừng. Nhiều Hổ Vệ Quân như vậy, chắc hẳn nhân vật xuất hiện ở đây phải quan trọng lắm.

Bỗng, nó giật mình vì những tiếng kêu đinh tai nhức óc vọng xuống từ trên trời. Ngước mắt nhìn lên, nó thấy một đoàn chim Lạc lên đến mấy chục con đang bay thành hàng ngũ rất chỉnh tề. Dẫn đầu đoàn chim Lạc ấy, là một người đàn ông trung niên, thần khí tỏa ra oai phong lẫm liệt. Người trung niên này thân vận hoàng kim giáp, trên tay cầm một thanh đại đao tuyệt đẹp. Ông ta cưỡi trên một con chim Lạc với bộ lông màu đen tuyền, đôi mắt rực sáng đầy khí thế. Bay đến Vọng Nhật lầu, đoàn chim Lạc tách làm hai tốp, chia nhau ngả về hai hướng, trung niên kia hạ lệnh cho chim Lạc đáp cánh xuống sảnh chính rồi nhẩy phốc xuống, ném thanh đại đao về phía mấy giáp sỹ đang đứng trước cửa Vọng Nhật lầu, đoạn đi thẳng vào trong.

Thái Bảo lờ mờ đoán rằng hôm nay trên Vân Tiêu Kiếm có sự kiện trọng đại, nó đắn đo trong lòng, nẩy lên tia nghi hoặc rằng người đàn ông cưỡi chim Lạc kia chắc hẳn là Phong Hỏa thành chủ Mai Thiếu Kỳ, thân phụ của sư tỷ Song Mai.

Nó định đi thẳng vào Thái Cực điện thì đám giáp sỹ đã dàn hàng ngăn cản, một người bước lên, quát lớn:

- Ngươi đi đâu? Mau dừng lại, An Dương Đại Đế giá lâm Vân Tiêu Kiếm, hiện đang ở trong Vọng Nhật lầu, người không có phận sự, mau rời khỏi đây.

- Trong kia là nơi ta ở. – Thái Bảo trả lời, người nhích lên một chút, ánh mắt quét một lượt đám giáp sỹ.

“Xoeng… xoeng” – Vừa dứt lời, đám giáp sỹ đã tuốt kiếm, xỉa ra phía trước mặt, mấy con bạch hổ cũng thu mình xuống, gầm gừ, sẵn sàng phóng tới tấn công kẻ lạ.

Thấy vậy, Thái Bảo hơi lùi lại một chút, hai tay nắm chặt, chân chuyển bộ tấn, sẵn sàng đáp trả lũ giáp sỹ nếu bị tấn công. Ánh mắt nó trở nên tập trung cao độ. Vốn nó chẳng muốn vào Vọng Nhật lầu làm gì, chỉ là đi về phòng, thu dọn hành lý còn hạ sơn cho kịp. Nay bị lũ người này ngăn cản, còn tuốt kiếm định tấn công nó. Cực chẳng đã, phải thủ thế mà thôi. Nhưng lũ giáp sỹ kia, nhận được lệnh bảo vệ An Dương Đại Đế, bất cứ kẻ nào có ý định xâm nhập đều sẽ được coi là thích khách. Một bên muốn về phòng, một bên thi hành công vụ, vốn đã chẳng có tiếng nói chung với nhau.

- Ta chỉ muốn về phòng của mình thu dọn hành lý để hạ sơn, các vị thông cảm cho, ta không muốn vào Vọng Nhật lầu gặp An Dương Đại Đế của các ngươi đâu. – Thái Bảo giải thích.

- Ranh con! An Dương Đại Đế giá lâm, trong khu vực này được Hổ Vệ Quân canh phòng, một con ruồi cũng không thể lọt vào chứ đừng nói nhà ngươi. Là đệ tử của Vân Tiêu Kiếm, hãy mau chờ ở ngoài này, khi nào Đại Đế hồi kinh, ngươi mới được phép trở vào. – Tên giáp sỹ ra lệnh, chĩa mũi kiếm về phía mặt Thái Bảo, thách thức.

Máu nóng trong người Thái Bảo bốc lên rần rần, toàn thân khe khẽ rung lên, ánh mắt hằn học nhìn lũ giáp sỹ. Hừ, bọn tôm tép, dám gọi nó là ranh con. Được, để ranh con này cho các ngươi biết thế nào là đau khổ. Nó cũng vốn muốn thử xem tài nghệ của mình đã biến chuyển đến đâu. Trong lòng nó chắc rằng, đám giáp sỹ này đều không đủ trình độ để giao đầu với nó. Chỉ vài ba chiêu thôi, nó sẽ biến đám Hổ Vệ Quân này thành những con mèo ngoan ngoãn.

Thái Bảo lùi lại, từ từ vận khí lưu chuyển khắp thân thể, Hoàng Kim Châu từ trong áo bay ra chậm rãi, tỏa sáng lung linh. Xung Thiên Thần Kiếm đeo trước cổ cũng khẽ phát quang nhưng được giấu trong mấy lớp áo nên đám giáp sỹ không hề ngó thấy.

Phát hiện viên Hoàng Kim Châu phóng ra, đám giáp sỹ biết tên nhóc con này chuẩn bị ứng chiến liền không ai bảo ai, nhất tề xỉa kiếm xông tới đoạt mạng. Đám bạch hổ thấy vậy, rống lên điếc tai rồi chồm tới phía Thái Bảo, vươn những cặp móng sắc như dao ra tấn công

- Công!

Thái Bảo gầm lên một tiếng, song chỉ vươn ra, ánh mắt tựa như có một ngọn lửa bùng lên mãnh liệt. Tức thì, từ trong viên Hoàng Kim Châu, mấy trăm đạo hoàng khí ầm ầm phóng vọt ra, nhắm thẳng về đám Hổ Vệ Quân đang xông tới.

Oành oành mấy tiếng nổ vang lên, đám Hổ Vệ Quân bị đánh bật ra phía sau, nằm lăn lộn dưới đất. Mấy con bạch hổ tung người lên không, lao về phía Thái Bảo cũng bị hất ngược ra sau, rơi rầm rầm xuống đất.

Đám giáp sỹ, bạch hổ nằm lăn lộn dưới nền đất, vẻ mặt nhăn nhó rất khó coi, Thái Bảo ngạo nghễ đứng sừng sững, liếc mắt nhìn quanh rồi thủng thẳng bước tới cổng chính dẫn vào Thái Cực điện.

Chân vừa bước lên bậc tam cấp, nó vội vàng nhẩy lùi lại phía sau. Từ trên cao, một thanh trường kiếm phóng thẳng xuống. Chỉ lùi lại chậm một chút thôi, có lẽ Thái Bảo đã bị xả làm hai mảnh. Trường kiếm phóng xuống, cắm phập xuống nền đá, khẽ đu đưa, phát ra những tiếng u u man rợ. Viên châu màu đỏ gắn ở chuôi kiếm tỏa sáng chói lọi. Một tiếng gầm rống vang động, bóng nhân ảnh cưỡi một con bạch hổ to lớn với hai chiếc răng nanh vươn dài như đoản kiếm phóng xuống chụp lấy Thái Bảo.

Thấy nguy, Thái Bảo thu song chỉ về ngang ngực, hô lên một tiếng “Hộ”. Lập tức trước mặt nó xuất hiện một đạo thái cực âm dương tỏa bạch quang mờ ảo. Uỳnh một tiếng, bạch hổ va vào vòng bảo hộ, bật lộn ngửa về sau mấy vòng nhưng vẫn giữ được thăng bằng, đoạn uốn người, nhe nanh ra hăm dọa, Nhân ảnh ngồi trên lưng bạch hồ nhíu mắt, vươn tay ra phía thanh kiếm.

Trường kiếm rít lên chói tai rồi tự động bật khỏi mặt đất, hồi về trong tay người này. Thái Bảo nhíu mắt quan sát, người này to cao, vận bạch kim giáp, râu ria rậm rạp, ánh mắt hung dữ. Chính là Phạm Mạnh Hổ, chỉ huy Hổ Vệ Quân.

- To gan! Dám tấn công cả Hổ Vệ Quân, ngươi tính hành thích An Dương Đại Đế sao? – Phạm Mạnh Hổ trừng mắt, quát lớn. Đám Hổ Vệ Quân lúc này bâu đến xung quanh Thái Bảo, nhất tề chĩa kiếm về phía nó.

Thái Bảo đứng im, khẽ đưa ánh mắt đảo một vòng, Hoàng Kim Châu bập bềnh trước mặt, lung linh tỏa kim quang như sẵn sàng tấn công bất kỳ kẻ nào dám làm hại chủ nhân của nó.

“Grào”, con bạch hổ của Phạm Mạnh Hổ gầm lên một tiếng oai phong, nhún người nhẩy lên không trung, vươn móng vuốt lao xuống phía Thái Bảo. Phạm Mạnh Hồ ngồi trên lưng dị thú, chĩa thanh trường kiếm xuống, mắt hằn lên tia lửa, miệng thét lên “Công”. Lập tức một đạo huyết quang rực rỡ phóng thẳng từ mũi kiếm về phía Thái Bảo, hai mắt bạch hổ rực sáng như đèn, cũng xuất ra những tia chết chóc.

Thái Bảo nắm chặt tay, xuất ra phía trước một quyền đánh vào hư không, Hoàng Kim Châu đột ngột rực lên chói lọi, phóng thẳng về phía Phạm Mạnh Hổ tựa như một ngôi sao băng rạch nát bầu trời.

Hai luồng công kích phóng thẳng vào nhau tạo nên một tiếng uỳnh long trời lở đất, đám Hổ Vệ Quân dính phản chấn, kẻ thì liêu xiêu, người thì ngã nhào ra đằng sau. Thái Bảo cũng bị ảnh hưởng, thoái lui lại sau ba bước. Phạm Mạnh Hổ bị chấn động mạnh, phóng vọt khỏi lưng hổ, nhẩy xuống bên phải thủ thế, dị thú của y cũng bị đánh ngã ra đất, lăn lộn mấy vòng nhưng lập tức bật giậy nhanh chóng, hướng ánh mắt thù địch về phía Thái Bảo, gầm gừ khe khẽ. Có vẻ nó cũng thận trọng hơn với đối thủ trước mặt.

So ra, Phạm tướng quân và Thái Bảo đều ngang sức ngang tài. Trong lòng Phạm Mạnh Hổ thoáng xuất hiện mấy tia kinh hoàng. Thằng nhóc này mới có mười mấy tuổi mà đã có sức mạnh kinh thiên động địa như vậy rồi, Vân Tiêu Kiếm quả thực là nơi ngọa hổ tàng long. Đám Hổ Vệ Quân thấy chủ soái đánh ngang cơ với thằng nhóc kia cũng không khỏi thất kinh, không hiểu đứa trẻ này năng lực mạnh mẽ đến đâu nữa. Khi nãy, một chiêu xuất ra, đám Hổ Vệ Quân nhất tề bị đánh gục thì không khỏi hoảng hốt nhưng may có sự xuất hiện của Phạm tướng quân nên khí thế lấy lại được phần nào. Chuyện Hổ Vệ Quân oai trấn Lạc Hồng đại bại trong tay một đứa trẻ mười mấy tuổi, tiết lộ ra ngoài thì không khỏi mất mặt.

- Dừng lại! – Đúng lúc này một giọng nói vang lên khiến đám Hổ Vệ Quân đồng loạt quay lại nhìn.

Từ phía cổng, bóng Văn Thành đang đứng đó, khuôn mặt nghiêm nghị, tỏ vẻ không hài lòng. Chau mày một cái, Văn Thành quát lớn:

- Phạm Tướng quân! Đây là tứ sư đệ của ta, phụ hoàng đang muốn gặp, hãy để nó vào.

Phạm Mạnh Hổ thấy Văn Thành xuất hiện, vội vàng thu binh khí, cung kính vái chào. Đám giáp sỹ cũng nhất loạt quỳ xuống, đồng thanh hô: “Nhị thế tử”.

- Không biết là khách của hoàng thượng nên vô ý ra tay, mong nhị thế tử lượng thứ. – Phạm Mạnh Hổ nói.

- Được rồi, được rồi, chỉ là hiểu lầm thôi Phạm tướng quân. Thái Bảo, mau mau theo ta vào bái kiến phụ hoàng. – Văn Thành nói với Phạm Mạnh Hổ rồi quay sang Thái Bảo.

Thái Bảo thấy vậy cũng thu hồi Hoàng Kim Châu, nhét vội vào trong áo rồi rảo bước tiến về phía Văn Thành. Khi đi qua đám Hổ Vệ Quân, nó ném một nụ cười khinh khỉnh. Nó đi theo Văn Thành, trong lòng nghi vấn không thôi. Vì sao An Dương Đại Đế lại muốn gặp nó chứ? Đối diện với vị hoàng đế của Lạc Hồng đại lục, người đứng trên triệu người không biết sẽ ra sao? Lần đầu tiên được tiếp xúc với nhân vật lớn như thế, Thái Bảo không khỏi hồi hộp, đoạn đường đi tới Vọng Nhật lầu mọi ngày ngắn lắm mà sao hôm nay lại dài ra như vậy.

Trên ghế trưởng môn của Bạch Ưng đạo trưởng hôm nay không dành cho lão mà an tọa trên đó là An Dương Đại Đế. An Dương thân hình cao to, đầu đội lạc vũ mão, thân vận hoàng y, khoác một tấm bào lớn thêu hình song long đang tranh nhau một viên minh châu. Khuôn mặt góc cạnh, miệng rộng, mắt sáng, đôi lông mày rậm như hai con sâu róm nằm trên mặt. An Dương Đại Đế khắp người tỏa ra hoàng khí bức nhân, khiến người ta không khỏi sợ hãi. Ngồi bên tả đại đế là Bạch Ưng đạo trưởng còn bên hữu là người trung niên mà khi nãy Thái Bảo thấy cưỡi chim Lạc. Phía dưới, Thái Bảo ngó thấy mấy vị sư phụ đang sắp thành hàng rất cung kính. Nó ngó thấy Song Mai, Văn Lộc và Ánh Nguyệt cũng đứng ở dưới, hướng mặt về phía An Dương Đại Đế, thần thái tỏ ra kính sợ muôn phần. Bất giác, một cảm giác lo lắng, sợ sệt xen lẫn kích thích cứ chạy rần rần trong cơ thể. Bạch Ưng đạo trưởng quay sang rỉ tai An Dương Đại Đế điều gì đó khiến cho ông ta gật gù không thôi, sắc mặt tỏ rõ sự hài lòng. Chậm rãi, An Dương Đại Đế quét ánh mắt khắp thân thể Thái Bảo rồi mỉm cười, cất giọng sang sảng, vang động khắp Vọng Nhật lầu:

- Khá lắm, khá lắm, còn nhỏ mà tu vi đã cao thâm đến như vậy, sau này nếu không muốn ở lại Vân Tiêu Kiếm thì có thể về Thành Thần Long, ta hứa sẽ dành cho ngươi những ưu đãi không nhỏ.

Văn Thành thấy vậy, kéo tay ra hiệu cho sư đệ. Biết ý, Thái Bảo vội vàng quỳ xuống khấu đầu:

- Thần xin bái kiến An Dương Đại Đế!

- Được rồi! Mau đứng lên đi. Ta nghe nói ngươi là một trong bốn người của Vân Tiêu Kiếm sẽ tham gia Lạc Hồng đại hội lần tới. Quả thực nhân tài không đợi tuổi. Ta xem ngươi đúng là cốt cách phi phàm, còn nhỏ mà đã thăng tiến không ngừng, tương lai sẽ vô cùng rực rỡ. – An Dương Đại Đế chậm rãi buông lời khen tặng.

- Đa tạ An Dương Đại Đế đã ưu ái. – Thái Bảo cảm khái, trong lòng dâng lên những tia hân hoan vô cùng. Được người đứng đầu Lạc Hồng đại lục khen tặng quả thực không tồi một chút nào. Bất giác nó nghĩ đến cha mẹ, cảm tạ công ơn sinh thành.

- Mai thái thú! Ngươi xem thằng nhóc này so với ái nữ của họ Mai đều là những nhân tài hiếm có của Lạc Hồng đại lục. – An Dương Đại Đế quay sang người trung niên ngồi bên cạnh, gật gù nói.

- Hoàng thượng anh minh, đều là nhờ hồng phúc của người nên Lạc Hồng đại lục nhân tài nở rộ, khắp nơi muôn dân no ấm. – Mai Thiếu Kỳ cung kính nói.

Nghe đến đây, An Dương Đại Đế đắc chí cười vang cả Vọng Nhật lầu. Thái Bảo ngó lên, thấy thoáng trên nét mặt Mai Thiếu Kỳ xuất hiện một thái độ rất lạ mà nó không thể hiểu nổi đó là gì. Cái thái độ thoáng qua này, nó không thể cắt nghĩa được, chỉ có từ khinh miệt để diễn tả.

Đợi An Dương Đại Đế kết thúc tràng cười, Bạch Ưng đạo trưởng từ từ đứng dậy thông báo:

- Bốn đứa, hôm nay hoàng thượng đã vô cùng ưu ái Vân Tiêu Kiếm mà hạ giá đến Hoàng Ma Sơn dùng bữa. Vì là nhân tài hiếm có, được tuyển chọn để tham dự Lạc Hồng đại hội nên cả bốn con được vinh dự dùng cơm cùng hoàng thượng. Việc hạ sơn tạm gác lại đến ngày mai, hôm nay hãy cùng ta và các vị sư phụ tiếp đãi hoàng thượng thật long trọng.

Cả Song Mai, Văn Lộc và Ánh Nguyệt, Thái Bảo đều đồng thanh hô:

- Vâng thưa sư phụ! Tạ ơn hoàng thượng.

***

Cho đến tận hôm nay, Thái Bảo mới được tận mắt chiêm ngưỡng căn phòng đặc biệt nằm giữa Thực Kiếm lầu. Căn phòng được xây dựng theo hình bát giác, tựa như một bát quái đồ. Trong phòng, bố trí một chiếc bàn lớn hình tròn, mọi người đều ngồi quây quanh, tựa như không phân chia ngôi thứ, đẳng cấp vậy.

Cũng cho đến tận bây giờ, Thái Bảo và mấy đứa trẻ mới được thưởng thức tài nghệ nấu nướng đỉnh cao của Thiên Hỏa đạo nhân. Cỗ bàn được dọn lên với đầy đủ thực phẩm theo ngũ hành, món nào món đấy nóng hổi, thơm phức,chỉ ngửi hương vị thôi, đã cảm thấy hạnh phúc tràn ngập trong lòng rồi. Thái Bảo trong lòng rộn rã, cảm thấy tự hào về bản thân được dự bữa ngự tiệc dành cho những bậc đế vương. Nó không khỏi trầm trồ về những món ăn mà Thiên Hỏa đạo nhân chế biến.

- Quả đúng là đầu bếp số một trong thiên hạ, hương vị thật tinh tế. – An Dương Đại Đế nếm một món, khuôn mặt bừng lên thích thú, tấm tắc khen.

Thiên Hỏa đạo nhân mỉm cười, khẽ cúi đầu ghi nhận lời khen tặng từ An Dương Đại Đế. Mai Thiếu Kỳ ngồi bên cạnh, gật gù thưởng thức mấy món ăn còn bốc hơi nghi ngút.

- Mai thái thú! Ta nghe nói mấy năm nay, Phong Hỏa thành phát triển rất thịnh vượng, nhân sỹ khắp nơi đều nô nức về dưới trướng của ngươi, nhân dân trong vùng yên vui, no ấm, quả thực trấm rất hài lòng. – An Dương Đại Đế hướng ánh mắt về phía Mai Thiếu Kỳ, mỉm cười nói.

Mai Thiếu Kỳ nghe nói, giật mình, đoạn đặt nhanh chén rượu xuống, cung kính nói:

- Là nhờ hồng phúc của bệ hạ, Phong Hỏa thành mới được như ngày hôm nay.

Cười lớn một tiếng, An Dương Đại Đế khuôn mặt bất giác hơi nghiêm lại, cất giọng:

- Mai thái thú đã cùng trẫm vào sinh ra tử, đánh dẹp dư đảng của Quỷ Đế, công lao rất lớn nhưng lại có kẻ ghen ghét, sàm tấu rằng ngươi đang tập hợp lực lượng, mưu đồ làm phản. Trấm tuyệt đối không thể tin mấy lời đó.

Khuôn mặt Mai Thiếu Kỳ đột ngột chuyển sang một màu tái, toàn thân hơi run lên, vội vàng đứng phắt giậy, cố hết sức tạo nên một thái độ trang trọng:

- Tạ ơn hoàng thượng đã tin tưởng, hạ thần luôn một lòng trung thành, quyết không bao giờ làm chuyện đại nghịch bất đạo đó.

- Ta biết, ta biết, thái thú hà tất phải để ý đến những lời ghen ghét. Trong các vị thành chủ, trẫm tuyệt đối tin tưởng ngươi. – An Dương Đại Đế khẽ nhếch mép, không hiểu là hài lòng hay cười đểu nữa nhưng cũng khiến mồ hôi của Mai Thiếu Kỳ túa ra như tắm.

Bạch Ưng đạo trưởng thấy nguy, vội vàng chen vào:

- Vân Tiêu Kiếm và Phong Hỏa thành lâu nay luôn một lòng vì xã tắc, trung thành với An Dương Đại Đế, có chết cũng không thay lòng đổi dạ.

Mấy năm nay, Mai Thiếu Kỳ thi hành nhiều chính sách an dân, khiến Phong Hỏa thành thu hút được nhiều nhân tài, nghĩa sỹ về dưới trướng. Có thể nói, lực lượng của Mai Thiếu Kỳ đã trở nên mạnh mẽ, có thể sánh ngang với đại quân của triều đình. Bản thân binh chủng đặc biệt tinh nhuệ là Lạc Điểu Quân đã phát triển lên đến quy mô hơn một vạn, vô cùng thiện chiến. An Dương Đại Đế dĩ nhiên không mấy vui vẻ trước sự lớn mạnh của Phong Hỏa thành. Năm xưa đại loạn, thành chủ khắp nơi cát cứ, tranh quyền đoạt lợi đã là bài học nhãn tiền rồi.

Song Mai thấy phụ thân đứng ngồi không yên, trong lòng cũng tỏ ra lo lắng. Cô bé lờ mờ hiểu rằng phụ thân đang bị khí thế của An Dương Đại Đế chèn ép vô cùng khổ sở. Lấy hết can đảm, Song Mai đứng phắt dậy, cung kính cầm chén trà dâng lên trước mặt nói:

- Bẩm hoàng thượng, Mai Mai tuy tuổi còn nhỏ, không hiểu lễ nghĩa phép tắc, được thành tựu như ngày hôm nay cũng là nhờ vào ân điển của người. Thay mặt thân phụ, xin được kính bệ hạ một chén. Mai Mai không thể uống rượu, nay xin lấy chén trà này thay vậy, mong bệ hạ lượng thứ.

Thấy cô bé này tuổi còn nhỏ mà khẩu khí đã vô cùng chín chắn, An Dương Đại Đế cười vang lên, vươn tay nâng chén rượu, đoạn cũng đứng thẳng giậy:

- Tốt, tốt lắm, còn nhỏ mà khí khái oanh liệt vô cùng, trẫm rất thích. Mai Thiếu Kỳ quả thực rất biết dạy con. Nào, ta cùng uống.

Cạn chén, An Dương Đại Đế từ từ ngồi xuống, đoạn quay sang Văn Thành ngồi bên cạnh, vỗ nhẹ lên vai:

- Con xem, có sư muội tốt như vậy thực là tốt có phải không?

- Đa tạ phụ hoàng! Sư muội Song Mai có thể nói là kỳ tài trong lớp trẻ Lạc Hồng đại lục bây giờ. – Văn Thành nhìn Song Mai, mỉm cười nói.

Thái Bảo thấy vậy, trong lòng phát sinh một tia tức tối, đưa mắt liếc qua sư huynh rồi lại đảo về ngó sư tỷ. Văn Lộc thấy vậy, ghé tai nói nhỏ:

- Mi ghen có phải không?

Thái Bảo nghiến răng, mặt ửng đỏ:

- Cái thằng mi biết gì? Ta mà ghen à?

- Nhìn bộ dạng của mi là ta biết ngay mà, không phải dấu. – Văn Lộc khúc khích cười.

Thái Bảo tức tối, co chân đá cho thằng bạn một cái đau điếng. Văn Lộc nẩy người lên, xô nhẹ vào ghế khiến mọi người đồng loạt quay ra nhìn. Nó cười cầu hòa, ngúc ngoắc cái đầu nói: “Con đánh rơi đũa”.

- Sẵn hôm nay có cả hai đứa, trẫm hỏi Mai thái thú về việc hôn ước đã định giữa chúng ta hồi còn ở Hồ Vạn Trùng. Không biết ý ái khanh ra sao? – An Dương Đại Đế đột nhiên chuyển sang chủ đề khác.

Song Mai, Thái Bảo và cả Văn Thành đột nhiên toàn thân nóng rực, bên tai tựa như có tiếng sấm động. Cái gì mà hôn ước? Hóa ra nó có thật sao?

Năm xưa, lúc còn kháng chiến tại Hồ Vạn Trùng, gặp lúc nguy nan nhất, An Dương đã nói với Mai Thiếu Kỳ, nếu ra khỏi đây, lập nên đại nghiệp rực rỡ, không chỉ phong vương, cắt đất cho mà sẽ trở thành thông gia của nhau. Mai Thiếu Kỳ khi ấy cảm khái vô cùng, dốc hết sức mà phò trợ An Dương bình định dư đảng Quỷ Đế. Những tưởng hoàng thượng đã quên đính ước, nay lại nhắc đến, quả thực là đại hỷ. Mai thái thú nghĩ, Song Mai được gả cho thế tử, trước sau gì cũng trở thành mẫu nghi thiên hạ, đứng trên triệu người.

- Phụ hoàng!

- Phụ thân!

Cả Song Mai và Văn Thành đều đứng bật giậy, ánh mắt hướng về cha của mình hết sức bàng hoàng. Trong lòng hai người, sao có thể chấp nhận được hôn ước này. Với Văn Thành, hắn chỉ coi Song Mai là tiểu muội đáng yêu mà thôi. Vả lại, với Văn Thành, người mà hắn rung động, đem lòng tương tư, không ai khác chính là Thanh Ngọc sư muội ở Ly Kiếm Vân Tiêu.

Còn Song Mai, vốn cũng chỉ coi Văn Thành là sư huynh tốt, tuyệt nhiên không có một tia rung động nào cả. Bất giác Song Mai nghĩ tới chuyện mà tên sư đệ Thái Bảo nói hôm trước. Cô bé khẽ liếc mắt qua sư đệ, thấy mặt hắn rất khó coi, hằn lên sự thất vọng, chán nản. Bao nhiêu háo hức đã chuyển thành sự lãnh lẽo đến cùng cực. Cô bé vội quay đi, không dám đối diện với Thái Bảo.

- Cái gì mà hoảng hồn lên thế? Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Hai người đều là nhân tài của Lạc Hồng đại lục, Mai – An, hai nhà vốn quyền lực khuynh đảo toàn cõi Lạc Hồng, trở thành thông gia chẳng phải sẽ rất tốt sao? – Bạch Ưng đạo trưởng nhíu mày, phẩy tay ra hiệu cho hai đứa ngồi xuống.

- Bạch Ưng đạo trưởng nói đúng. Chuyện này không khiến hai đứa phải lo, mau ngồi xuống. Cứ quyết định như thế, đợi khi nào Song Mai đủ lớn sẽ tổ chức đám cưới long trọng. – An Dương Đại Đế mỉm cười hài lòng, gật đầu đồng ý với lời nói của Bạch Ưng đạo trưởng.

- Phụ hoàng! Nhưng con…- Văn Thành ấp úng.

- Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Hôn sự này, không đến lượt các con tham gia. – An Dương Đại Đế quắc mắt nhìn con khiến y vội vàng ngồi xuống, im bặt nhưng trong lòng khổ sở vô cùng.

Ông ta biết, sâu trong đáy lòng con mình vốn không chấp nhận chuyện này nhưng đây là cách tốt nhất để gắn kết hai thế lực mạnh nhất Lạc Hồng, sao có thể bỏ qua đươc? Vả lại Mai Thiếu Kỳ cũng tỏ ra hứng thú với chuyện này. Điều quan trọng, là khiến thiên hạ thái bình, tránh được những cuộc đổ máu không đáng có. Mai – An, hai nhà thành thông gia thì những thành chủ còn lại, đừng nói hành động, một ý nghĩ về việc làm phản cũng chẳng còn.

Thái Bảo cảm thấy người không còn chút sức lực, đất dưới chân như muốn sụp xuống. Bao nhiêu hy vọng trong nó tan biến hết. Nó vốn nghĩ sư tỷ chắc chẳng có hôn ước với chả đính ước gì cả nhưng xem ra đã lầm. Trong lòng bất giác bùng lên những tức tối không thôi. Hóa ra sư tỷ lừa nó sao? Rõ ràng có hôn ước mà. Trong lòng nó cảm thấy thống khổ vô cùng. Văn Lộc ngồi cạnh, thấy vậy cũng im lặng, nó không muốn trêu chọc đứa bạn thân nữa.

- Vậy Mai ái khanh, hôn sự này, chúng ta sẽ tổ chức sau khi kết thúc Lạc Hồng đại hội có được không? – An Dương Đại Đế quay sang phía Mai Thiếu Kỳ.

- Hạ thần cung kính không bằng tuân lệnh, cứ theo ý chỉ của hoàng thượng. – Mai Thiếu Kỳ khẽ cúi đầu.

- Được, vậy ý ta đã quyết, sau khi kết thúc Lạc Hồng đại hội, hôn lễ giữa Văn Thành và Song Mai sẽ được tổ chức. Nào, chúng ta cùng cạn chén mừng chuyện hỷ này. – An Dương Đại Đế hồ hởi đứng lên, nâng chén.

- Con không muốn! – Song Mai hét lên, đứng phắt dậy chạy vội ra ngoài.

Từ bên khóe mắt Song Mai, một giọt nước mắt rơi xuống, cuốn bay về phía Thái Bảo đang sững sờ ngoảnh lại nhìn theo. Giọt nước mắt ấy, tựa hồ như có thể lơ lửng giữa không trung, nương theo một cơn gió vừa khẽ ùa qua cửa, vương vội vàng lên má Thái Bảo.

Giọt nước mắt bé nhỏ và nhẹ nhõm ấy chạm vào Thái Bảo, bất giác khiến nó cảm thấy như hàng ngàn vạn cân va vào mình. Một cảm giác đau đớn, mơ hồ, khó tả chạy khắp cơ thể. Nó muốn đứng phắt lên, mặc kệ hoàng đế với sư phụ mà chạy theo, ôm sư tỷ vào lòng, để cho nàng khóc ngon lành trong vòng tay nó, giống như khi gặp lại cách đây hơn hai tháng. Bỗng nhiên, nó thèm cái cảm giác ấm ấm, lành lạnh của nước mắt thầm ướt trên vai mình.

Giờ đây, nó cảm thấy hận thù tràn ngập. Hận lũ ma giáo khốn kiếp giết hại cha mẹ. Hận tên hoàng đế không hiểu chuyện, cướp mất sư tỷ khỏi nó. Nó muốn mắng vào mặt An Dương Đại Đế rằng, Song Mai là của nó và không ai khác có thể cướp sư tỷ ra khỏi cuộc đời khốn khổ của nó. Nhưng Thái Bảo kìm nén được cơn giận bộc phát, khắp người tràn ngập một sự lạnh lẽo, bất cần.

- Xin hoàng thượng thứ lỗi, Mai Mai còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, để từ từ hạ thần sẽ khuyên bảo. – Mai Thiếu Kỳ vội vã đứng lên, cúi người thi lễ.

An Dương Đại Đế khuôn mặt rất khó coi, ngó ra cửa rồi thở dài một cái, phẩy tay:

- Khanh không có lỗi gì, là do ta đã ép uổng. Con bé còn nhỏ, chưa hiểu gì. Thôi khanh lựa lời khuyên bảo nó.

- Đa tạ ân điển của hoàng thượng. – Bạch Ưng đạo trưởng cũng đứng lên, cung kính nói.

Từ lúc này, bữa ngự tiệc diễn ra trong không khí khá nặng nề. An Dương Đại Đế vốn không vui vì chuyện vừa rồi nhưng thân trên ngôi cửu ngũ chí tôn, lẽ nào đi chấp một đứa trẻ. Dùng bữa xong, An Dương Đại Đế vội vàng hồi kinh, cũng không quên nhận lời sẽ đứng ra là chủ sự cho Lạc Hồng đại lục. Mai Thiếu Kỳ và Bạch Ưng đạo trưởng sau khi dùng bữa, cùng nhau tản bộ trên con đường dẫn lên Thái Cực điện. Gió thu thổi vi vu, cuốn đám bụi, lá nhè nhẹ bay lên.

- Huynh xem, đệ có phải đã làm khó Song Mai không? – Mai Thiếu Kỳ đăm chiêu, nhìn vào hư vô, bước song song với Bạch Ưng đạo trưởng.

- Ta không rõ, nhưng…- Lão đạo ấp úng, khuôn mặt tỏ ra lúng túng, bất giác cũng ngửa mặt nhìn trời.

- Đệ hiểu, tạm thời phải để mọi chuyện như vậy đã. Hy vọng Song Mai sẽ hiểu. – Mai Thiếu Kỳ trầm ngâm.

- Nó ở với ta bao nhiêu năm qua, ta hiểu tâm tính của nó. Vốn nó chỉ coi Văn Thành là sư huynh. Còn thực ra, con bé này đã có chút cảm tình với sư đệ Thái Bảo. – Bạch Ưng đạo trưởng thở dài.

Nghe đến đây, Mai Thiếu Kỳ thảng thốt quay sang nhìn đại huynh, lắp bắp:

- Cái gì? Nó thích thằng nhỏ mồ côi đó sao? Không thể nào.

- Nhiều năm qua ta không muốn nói với đệ. Nhưng hai đứa trẻ này rất kỳ lạ. Ta đã tìm hiểu kỹ, Thái Bảo sinh cùng ngày, cùng giờ, cùng tháng, cùng năm với Song Mai và trong người hắn, cũng có hai đạo hắc bạch hệt như con bé.

- Huynh nói sao? Lại còn có đứa giống hệt Song Mai nữa à? – Khuôn mặt Mai Thiếu Kỳ lúc này đã rất khó coi, như thể lão nhận được một lúc rất nhiều hung tin vậy.

- Đúng vậy! So ra, cả hai đứa nó đều là kỳ tài. Thằng nhóc này, tuyệt không phải hạng tầm thường chút nào. Nó với Song Mai tu luyện thêm vài năm nữa rồi liên thủ với nhau, ta e khắp Lạc Hồng đại lục này quyết không có đối thủ. – Sắc mặt Bạch Ưng đạo trưởng bất ngờ chuyển sang những phấn khích vô cùng, tựa như một ác nhân đang suy tính mưu ma chước quỷ vô cùng khủng khiếp.

Mai Thiếu Kỳ nghe vậy, đột nhiên tràn ngập cơ thể những tia phấn khích lạ thường, toàn thân hơi run lên, lão đưa mắt đảo một vòng quan sát xung quanh. Yên tâm rằng không ai nghe lén, Mai Thiếu Kỳ chầm chậm nói:

- Ý của huynh, đệ hiểu rồi. Khi nãy An Dương Đại Đế nhắc đến chuyện hôn ước, đệ thấy thằng nhóc đó xuất hiện mấy tia thù hận. Xem ra chúng ta có thể…Nhưng phải làm sao để nó…- Mai Thiếu Kỳ ấp úng.

Bạch Ưng đạo trưởng khẽ gật gù, đưa tay lên vuốt nhẹ chòm râu, ánh mắt phóng thẳng xuống nhìn đất, buông giọng:

- Việc này đệ không phải lo, ta cũng hiểu tâm tính thằng nhóc này. Tạm thời cứ như vậy đã rồi ta sẽ chú ý đến nó. Nếu cả nó và Song Mai đều đồng tâm đồng ý, ta nghĩ sẽ là một thế lực rất đáng sợ.

- Chỉ mong như vậy! – Mai Thiếu Kỳ ngửa cổ nhìn thẳng lên cao, tựa như trong tâm trí đang có ước nguyện gì muốn nói với trời già kia vậy.

***

Màn đêm u tịch tràn ngập khắp Thông Thiên Hoàng Ma. Nhìn từ xa, mấy khối kiến trúc đã sáng đèn, lung linh tỏa sáng rực cả một góc trời. Gió liu liu vài cơn khiến đám lá cỏ thỉnh thoảng xào xạc lên như một bản hòa ca êm dịu. Một bóng người chậm rãi tiến tới phòng Thái Bảo, không gõ cửa mà cứ thế đẩy ra rồi từ từ bước vào trong.

Thái Bảo đang sắp xếp hành lý, nghe tiếng kẹt cửa vội quay ra quan sát. Nó thấy sư phụ Bạch Ưng bước vào thì vội vàng dừng lại, đoạn đứng lên, cúi chào. Bạch Ưng đạo trưởng gật đầu với nó rồi tiến tới bên cạnh vỗ vai:

- Thái Bảo! Ta biết, chuyện của sư tỷ hôm nay khiến con rất buồn.

Thái Bảo sững người lại. Làm sao sư phụ biết? Hay thằng khốn Văn Lộc lại bẻm mép rồi? Khuôn mặt nó bất giác đỏ ửng lên nhưng rồi lại nhanh chóng chuyển qua thái độ lạnh lẽo.

- Sư phụ! Người đừng nghe Văn Lộc nói linh tinh, con có buồn gì đâu? Còn mừng cho sư tỷ nữa là khác. Được làm phu nhân của hoàng đế tương lai, chẳng phải quá tốt sao? Con là kẻ mồ côi, danh phận, địa vị đều không có, sao có thể buồn được chứ?

Nghe cái giọng hờn dỗi của một đứa trẻ con, Bạch Ưng đạo trưởng chợt thấy vui trong lòng. Đã mấy trăm năm rồi, giờ chứng kiến cái cảm giác hờn giận, yêu thương, mong ngóng của những người trẻ, lão thấy là lạ, vui vui, cứ như thể chính mình đang được tận hưởng chúng vậy. Khẽ mỉm cười, Bạch Ưng đạo trưởng vỗ nhẹ vào vai Thái Bảo:

- Nào! Xem con kìa, lời nói và suy nghĩ sao mâu thuẫn nhau quá vậy. Văn Lộc chẳng nói gì với ta. Là ta tự suy đoán thôi. Ta định đến báo cho con một tin vui nhưng xem ra con không có cảm tình với sư tỷ, ta đành phải ngậm ngùi mà quay về vậy. – Vừa nói, lão vừa giả động tác quay ra cửa.

Thái Bảo nghe vậy, đột nhiên cảm thấy kích thích và hồi hộp, vội vàng quay nhanh sang, động tác và thái độ như muốn níu kéo. Nó nói nhanh:

- Sư phụ muốn cho con biết tin vui gì vậy?

Đúng là nhóc con mà, cứ làm ra vẻ người lớn, xem ra ngươi cũng chẳng thể kìm nén được thứ tình cảm kia rồi. Lão đạo nghĩ bụng, phát sinh một nụ cười khiến Thái Bảo càng hồi hộp hơn.

- Vậy có phải con buồn vì chuyện sư tỷ có hôn ước với sư huynh không?

- Dạ…con…! – Thái Bảo ấp úng, cúi gằm xuống, mặt ửng lên như cà chua.

- Thực ra, đệ đệ của ta, tức là phụ thân của Song Mai vốn rất thích con. Hiềm nỗi, con chưa đạt được thành tựu gì. Tu vi đạo pháp có thăng tiến nhưng so với những đại cao thủ ở Lạc Hồng, quyết chưa phải đối thủ. Nếu con chăm chỉ luyện tập, một ngày nào đó danh vang thiên hạ, tạo lập được sự nghiệp lẫy lừng thì đệ đệ của ta có lẽ sẽ thay đổi quyết định.

- Nhưng! Hôn ước với hoàng tộc đâu phải nói bỏ là bỏ. Nếu con chăm chỉ tu luyện, nhanh chóng đạt được thành tựu, chắc gì… - Thái Bảo thắc mắc.

- Để ta nói con nghe. Lạc Hồng đại hội lần này do đích thân An Dương Đại Đế chủ trì. Người thắng cuộc sẽ được ngài thực hiện một ý nguyện. Nếu con hoặc Song Mai chiến thắng, chẳng phải là…- Bạch Ưng đạo trưởng khẽ gợi ý, ánh mắt phóng ra dò xét ý tứ.

- Con hiểu rồi! Nếu con và sư tỷ chiến thắng, An Dương Đại Đế sẽ hoàn thành tâm nguyện. Nếu con thắng, con sẽ yêu cầu ngài hủy bỏ hôn ước này. Người là bậc quân vương, chắc chắn không thể hai lời mà từ chối đúng không sư phụ? – Thái Bảo reo vui trong lòng, khuôn mặt vô cùng phấn khởi.

- Khá lắm! Khá lắm! Nhưng còn phải xem con tu vi có vượt qua được đám người của những môn phái khác không đã. Nếu được thì lo gì hôn ước kia làm khó? – Bạch Ưng đạo trưởng cười phá lên, vỗ bồm bộp vào vai đệ tử.

- Vậy được! Con hứa với sư phụ sẽ chiến thắng ở kỳ đại hội này. – Thái Bảo lộ vẻ quyết tâm lạ kỳ.

Lão Bạch Ưng hiểu, với tư chất của thằng nhóc này, chỉ cần thêm vài lời kích bác, vài miếng mồi ngon ngọt là nó sẽ tìm mọi cách để đạt được mục đích. Lão tin, ngôi vị quán quân kia, vốn chưa tương xứng với những gì mà nó sẽ đạt được sau này. Bạch Ưng đạo trưởng đã vẽ cho nó một tương lai oanh liệt, rạng rỡ ở phía trước rồi. Những điều còn lại, phải xem trời già có chiếu cố tên đệ tử mồ côi này hay không nữa.

***

Sáng sớm, Thái Bảo đã đứng dưới chân núi chờ đợi. Trong lòng nó, tràn ngập những cảm giác thích thú, kích thích. Nó thấy ánh mặt trời hôm nay sao đẹp đẽ vậy? Cây cỏ hôm nay sao xanh tươi, mơn mở như thế? Tiếng chim hót sao du dương quá? Gió cũng mềm mại hơn, khẽ ve vuốt xung quanh nó, tựa như hòa vào với niềm hạnh phúc lâng lâng mà Thái Bảo đang tận hưởng.

Từ phía con đường xuống núi, Thái Bảo thấy bóng dáng thướt tha của sư tỷ đang chầm chậm đi về phía nó. Sư tỷ vận bạch y tinh khiết, thanh Bách Hợp Vạn Hoa kiếm trên lưng nàng dường như đang tỏa sắc lung linh, khắp không gian tràn ngập hương thơm trong vắt, kiêu sa. Văn Lộc, Ánh Nguyệt nối gót theo sư tỷ. Nhưng hình như bọn họ chẳng vui chút nào thì phải. Nó ngó thấy mấy tia buồn rầu trên mặt sư tỷ.

Chắc hẳn sư tỷ chưa biết được chuyện vui mà sư phụ tiết lộ cho nó nghe. Không sao, để từ từ rồi nó sẽ kể. Tạm thời, cứ để sư tỷ giữ bộ mặt sầu thảm này đi. Để cho sư tỷ biết được nỗi lòng mà nó đã từng trải qua. Nó thích thú khi nghĩ đến chuyện sư tỷ sẽ reo lên vui mừng, sẽ ôm chầm lấy nó khi biết rằng hôn ước kia không phải không có cách hóa giải. Nó mơ hồ nghĩ đến dáng vẻ của mình cô ngạo đứng trên võ đài, xung quanh đối thủ phủ phục xuống với thái độ kinh sợ. Nó sẽ đường hoàng bước lên, nói ra tâm nguyện của mình với An Dương Đại Đế. Thái Bảo bùng lên những cảm giác lâng lâng khi thấy khuôn mặt nhăn nhó của hoàng đế và vẻ kích thích của sư tỷ. Sẽ rất tuyệt đây.

Nhanh chóng trở về thực tại, Thái Bảo phóng về phía sư tỷ thật nhanh, khuôn mặt rạng rỡ, bất giác nắm lấy cánh tay cô bé, mỉm cười rất tươi:

- Mấy người chậm quá! Mau mau lên đường thôi, linh điểu đang chờ chúng ta đến bắt. Lần này, đệ phải thu phục được Thần Lạc Linh Điểu.

Song Mai trong lòng xuất hiện sự ngạc nhiên khiến khuôn mặt chứa đầy nghi hoặc. Tại sao tên sư đệ ngốc hôm nay lại vui như vậy chứ? Có điều gì làm hắn phần khích vậy? Văn Lộc và Ánh Nguyệt cũng không hiểu nổi, chỉ nhìn nhau rồi nhún vai, lắc đầu. Nhưng cả ba người bị cuốn theo sự phấn khích của Thái Bảo mà rảo bước đi theo nó. Văn Lộc quay sang Ánh Nguyệt, lè lưỡi, lắc đầu đoán:

- Chà! Xem ra sư huynh ăn phải gì rồi.

Bốn đứa vận khí, đằng vân tiến về phía đông, nơi vầng mặt trời đã ở lưng chừng trời. Văng vẳng trên trời cao có tiếng cười đùa khúc khích, vô tư. Chúng không biết, những chuyện lớn lao, những cơn sóng gió đang tích tụ cuồn cuộn, chờ đợi ở phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.