Phi Đao Túy Nguyệt

Chương 48: Chương cuối




Cảm xúc khi edit chương này, bi hài có đủ, nhiều khi những gì mình nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật, kẻ đáng thương tất có chỗ đáng hận, mà người đáng hận tất có chỗ đáng thương, có đôi khi cái chết chính là giải thoát.

Yến Kỳ cùng Định vương đấu mắt, không ai chịu nhường, Tiêu Bắc Dã ở bên cạnh Vân Nhiễm vẫn không nói gì lại lên tiếng: “Không phải Kinh Vệ Quân có trách nhiệm bảo vệ kinh thành sao, bây giờ lại đi giết người, như vậy còn ai dám để cho bọn họbảo vệ, còn không bằng xóa bỏ Kinh Vệ Quân.”

Tiêu Bắc Dã vừa lên tiếng, sắc mặt Định vương càng thêm trầm, quát Tiêu Bắc Dã: “Câm miệng, Tiêu Bắc Dã, đây là chuyện của Đại Tuyên, không tới lượt người Tây Tuyết lên tiếng.”

Yến Kỳ thản nhiên nhắc nhở Định vương: “Chính vì có người Đông Viêm, Tây Tuyết, Nam Ly đang ở nước ta, Định vương càng phải làm gương, không cho kẻ khác có cơ hội nói nhảm. Nếu Định vương bao che cho kẻ giết người, lại là đại thống lĩnh Kinh Vệ Quân, người trong thiên hạ sẽ nói Đại Tuyên thế nào, nói về Định vương như thế nào.”

Hiếm khi Tiêu Bắc Dã không đối chọi gay gắt với Yến Kỳ lên tiếng: “Có lẽ Đại Tuyên các ngươi khác biệt với các quốc gia khác, chỉ cần có thân vương bảo vệ, có thể trốn tranh được luật pháp.”

Ánh mắt Sở Dật Lâm u ám, bắn ra tia sắc bén nhằm thẳng Yến Kỳ cùng Tiêu Bắc Dã, từ bao giờ hai kẻ này lại cùng chung chí hướng.

Không phải hắn không xử phạt Hạ Cao, mà muốn đích thân mình mang về xử lý. Hạ Cao nhất định không sống được, nếu để hắn tự mình xử lý có thể bảo vệ được Kinh Vệ Quân, nhưng nếu để rơi vào tay Yến Kỳ, Hạ Cao không chỉ là nghi phạm giết người, mà còn có trách nhiệm chưởng quản Kinh Vệ Quân, chỉ sợ Kinh Vệ Quân sẽ không giữ được, cho nên bằng bất cứ giá nào Sở Dật Lâm cũng không để Yến Kỳ bắt Hạ Cao đi.

“Người tới, dẫn Hạ Cao đi.”

Định vương ra lệnh cho thuộc hạ bên ngoài, vài tên nhanh chóng chạy vào bắt lấy Hạ Cao. Hạ Cao vốn định phản kháng, nhưng nhìn một vòng những người trong phòng, cuối cùng lại thôi, mặc cho thuộc hạ Định vương bắt lấy, hơn nữa trong đáy lòng hắn còn một chút hi vọng. Nếu mình rơi vào tay vương gia, vương gia có thể bí mật thả hắn ra, nếu rơi vào tay giám sát ti, hắn chỉ có đường chết, cho nên Hạ Cao vẫn không nhúc nhích, để cho người khác áp giải đi ra ngoài.

Cánh tay Yến Kỳ duỗi ra, cản đường Hạ Cao, nâng mắt nhìn Sở Dật Lâm, khóe môi cười như nước giống như trời xanh mây trắng, nhưng trong mắt nhằm thẳng Định vương bắn ra hàn khí, ôn nhuận lên tiếng: “Định vương xác định muốn dẫn Hạ Cao đi.”

“Đúng vậy.”

Ngoài mặt tuy rằng Định vương bất động thanh sắc, nhưng trong lòng đã thực nóng ruột, một câu vừa dứt, vung tay lên cho thuộc hạ dẫn Hạ Cao ra ngoài.

Yến Kỳ không nhiều lời với hắn, hướng ra ngoài hét như sấm: “Người đâu, bắt Hạ Cao lại cho bản quận vương, ai dám trái lệnh, giết.”

Sắc mặt Định vương nháy mắt trở nên khó coi, gắt gao nhìn chằm chằm Yến Kỳ: “Yến Kỳ ngươi dám.”

“Định vương điện hạ có thể thử xem bản quận vương có dám không, Yến Kỳ ta nếu đã nói bắt Hạ Cao, nhất định sẽ bắt được, bất kể kẻ nào đều không ngăn cản được, vương gia vẫn nên suy nghĩ lại đi.”

Ngoài cửa vài tên hắc y nhân lắc mình tiến vào, những người này hôm nay theo Yến Kỳ tới đây bảo vệ sứ thần tam quốc, vẫn ẩn náu trong chỗ tối. Lúc này nhận được lệnh của chủ tử lắc mình đi ra, nhằm thẳng hướng Hạ Cao, vài thuộc hạ của Định vương không kịp đề phòng, Hạ Cao đã bị vài tên hắc y thái giám đoạt được, đợi đến lúc bọn họ có phản ứng Hạ Cao đã bị áp giải ra bên ngoài.

Sở Dật Lâm quát to: “Còn không mau ngăn lại, đoạt người về cho ta,:

Thuộc hạ của Định vương nhanh chóng xông về phía trước đoạt Hạ Cao.

Hắc y thái giám sao dễ dàng buông ta, lắc mình xông lên, đánh nhau với thị vệ của phủ Định vương.

Bên trong phòng khách nhất thời loạn thành một đoàn, nhưng thủ hạ giám sát ti đều là tinh anh, nháy mắt đã khiến thuộc hạ của Định vương liên tục lui bước, nếu không phải biết những người này là người của phủ Định vương, bọn họ đã sớm hạ sát chiêu, những người này đều phải chết là chuyện không cần nghi ngờ.

Trên mặt Sở Dật Lâm tràn đầy vẻ lo lắng, nhìn Yến Kỳ quát lớn: “Yến Kỳ, còn không kêu bọn họ dừng tay.”

Đáng tiếc Yến Kỳ vân đạm phong khinh khoanh tay ôm ngực, tao nhã xem đánh nhau, một lời cũng không nói, nghe thấy Định vương lên tiếng, ngay cả mí mắt cũng lười nhấc, chỉ nói: “Định vương điện hạ đừng uổng phí tâm tư, bản quận vương đã nói bắt người, sẽ không bỏ qua cho Hạ Cao.”

Định vương tiến lên mấy bước, đối mặt với Yến Kỳ, hắn đột nhiên ghé sát vào tai Yến Kỳ nói: “Yến Kỳ, ngươi đừng tự tuyệt đường sống.”

Lời này ngầm cảnh cáo, Yến Kỳ dám gây bất lợi cho hắn, ngày sau nếu hắn lên ngôi, Yến Kỳ sẽ là kẻ đầu tiên hắn trừng trị.

Có điều Yến quận vương cũng không nghĩ nhiều, cười cười, chờ ngươi lên làm hoàng đế rồi nói sau, bây giờ Yến Kỳ ta nguyện trung thành với hoàng thương.

Hôm nay nếu hắn không có mặt ở đây thì thôi, hiện tại hắn đã ở, sao có thể trơ mắt nhìn Định vương dẫn người đi, nếu hắn tha cho Hạ Cao. Hoàng thượng sẽ nghĩ hắn thông đồng với Định vương, cho nên bất luận thế nào hắn không thể thả Hạ Cao.

“Dẫn đi.”

Yến Kỳ ra lệnh, Hạ Cao bị áp giải ra ngoài, lúc này Hạ Cao bừng tình, nếu rơi vào tay Yến quận vương hắn chỉ có đường chết, Hạ Cao nhìn Sở Dật Lâm kêu to: “Vương gia, cứu ta, vương gia oan uổng, ta không giết Tương Lễ, là hắn tự ngã vào kiếm của ta, là Hoa Tưởng Dung đẩy hắn.”

Hạ Cao dứt lời, ngoài viện có không ít kẻ khinh bỉ hắn, thật sự là vô sỉ, không phải lúc trước vẫn si mê Hoa Tưởng Dung sao, bây giờ chết đến nơi lại đổ trách nhiệm lên đầu nàng ta.

Sở Dật Lâm vừa nghe Hạ Cao nói, nhanh chóng nhìn Hoa Tưởng Dung. Đáng tiếc trong phòng sao còn thấy bóng dáng Hoa Tưởng Dung. Sắc mặt Sở Dật Lâm đột nhiên thay đổi, nhanh chóng triệu tập thuộc hạ: “Tìm, lục soát toàn bộ Thiên Kiều Các, một chỗ cũng không bỏ sót, nhất định phải tìm được tiện nhân này, khẳng định là nàng ta hãm hại Hạ Cao.”

“Ân, vương gia.”

Thuộc hạ phủ Định vương nhanh chóng chạy đi lục soát Thiên Kiều Các.

Thiên Kiều Các loạn thành một đoàn, vốn buổi đấu giá đang đông vui náo nhiệt đành dang dở, nơi nơi gà bay chó sủa, khách nhân chạy tán loạn, còn ai dám ở lại nơi này, nhất thời Thiên Kiều Các trở nên chật chội, có người chạy, có người ngân cản, tiếng thét chói tai, cực kỳ hỗn loạn.

Trên lầu, đoàn người Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm đi thẳng xuống lầu, người phủ Định vương dám tra người khác, cũng không dám tra Yến Kỳ, đoàn người thuận lợi ra khỏi Thiên Kiều Các.

Vân Nhiễm ra khỏi Thiên Kiều Các, vẫn còn nghe vang vọng tiếng Định vương đang giận dữ rống: “Tra, nhất định phải tìm ra tiện nhân này cho ta.”

Vân Nhiễm khẽ cười, ánh mắt sáng rực, Sở Dật Lâm, lúc ngươi đang giằng co với Yến quận vương, Hoa Tưởng Dung đã sớm được người khác lặng lẽ mang đi rời khỏi Lương Thành, bây giờ bản quận chúa sẽ chờ Kinh Vệ Quân bị hủy, để xem ngươi còn cuồng vọng được nữa không.

Vân Nhiễm đang tập trung suy nghĩ, đột nhiên bên tai truyền tới hơi thở ấm áp, một người nhỏ giọng thì thầm: “Chuyện hôm nay, sẽ không phải do ngươi sắp đặt chứ.”

Vân Nhiễm cả kinh ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy khuôn mặt tinh xảo phóng đại của Yến Kỳ, sắc mặt khó coi lườm hắn: “Ngươi là quỷ sao, tự nhiên xuất hiện, còn nữa ta không hiểu ngươi muốn nói gì.”

Vân Nhiễm phát hỏa lui lại phía sau, đối diện với Yến Kỳ, ánh mắt sáng ngời, kinh diễm như dạ minh châu thần bí động lòng người, khóe môi cười yếu ớt, nhìn Vân Nhiễm, ánh mắt kia rõ ràng có ý muốn nói, bản quận vương biết chính là ngươi làm.

Vân Nhiêm hung dữ mắng: “Bệnh thần kinh.”

Tiêu Bắc Dã dừng bước gọi Vân Nhiễm: “Sắc trời đã không còn sớm, chúng ta trở về thôi.”

“Được,” Vân Nhiễm không thèm nhìn Yến Kỳ đang ở phía sau, trực tiếp lên xe ngựa phủ Vương, đằng sau Yến Kỳ đứng dưới ngọn đèn vàng, như một cây ngọc thu, tao nhã, ánh mắt ngầm nổi sóng, môi cười kinh diễm, hắn có thể khẳng định chuyện đêm nay là do Vân Nhiễm sắp đặt, cho nên người này mới chạy tới thanh lâu, căn bản nàng muốn đi xem tiết mục, sở dĩ nàng làm vậy đơn giản là muốn đả kích Định vương. Xem ra hắn vẫn phải tiến cung một chuyến thay người này thu dọn tàn cục.

Yến Kỳ tao nhã lên xe ngựa phủ Yến vương tiến cung.

Trên xe ngựa phủ Vân vương, Vân Nhiễm đang mắng Yến Kỳ: “Tên hỗn đản này, toàn ăn nói linh tinh.”

Tiêu Bắc Dã không biết Yến Kỳ nói gì khiến nha đầu này tức giận như vậy.

Tiêu Bắc Dã thông minh không hỏi, hắn nghĩ đến một chuyện khác, ánh mắt u ám, nhẹ giọng hỏi Vân Nhiễm: “Chuyện đêm nay không phải do ngươi làm ra chứ. “

Tiêu Bắc Dã cũng là kẻ thông minh, sau khi suy nghĩ một chút, liền có thể đoán ra.

Sắc mặt Vân Nhiễm cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Tiêu Bắc Dã, thần sắc của hắn không phải đang hỏi mà là khẳng định.

Đáy lòng Vân Nhiễm thở dài, xem ra sau này làm việc cần phải cẩn thận hơn nữa, những người này đều thật thông minh, thật sự khiến người khác cảm thấy nặng nề.

“Sao ngươi cũng ăn nói linh tinh giống Yến Kỳ, chuyện này có liên quan gì tới ta.”

Bọn họ đoán được là việc của bọn họ, có đánh chết nàng cũng không thừa nhận, chuyện này nếu làm không tốt sẽ có phiền phức.

Tiêu Bắc Dã cười rộ lên: “Là bản thế tử nghĩ nhiều, Vân Nhiễm đừng tức giận, bản thế tử cũng ngươi đến chỗ như vậy thật không thoải mái, ngày khác chúng ta tìm một nơi nhẹ nhàng dễ chịu dể đi dạo có được không?”

Ánh mắt Vân Nhiễm hơi tối lại, nói thật, nàng không muốn một mình ở chung với Tiêu Bắc Dã, hành động đêm nay của Tiêu Bắc Dã khiến nàng có chút không vừa ý, ví dụ như bá vai bá cổ, cầm tay này nọ, nàng không phải nữ tử dễ dãi, nhưng Tiêu Bắc Dã lại làm ra hành động như vậy, khiến nàng không vừa ý.

Tiêu Bắc Dã vừa thấy vẻ mặt nàng liền biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì, giơ tay cam đoan.

Vân Nhiễm về sao, không có sự đồng ý của ngươi, ta cam đoan sẽ không động chân động tay, bản thế tử rất ghét Yến Kỳ, cho nên mới cố ý động ngươi chọc tức hắn.”

“Ngươi động ta để chọc hắn tức giận sao? Hắn có liên quan gì đến ta, nhàm chán.”

Vân Nhiễm trợn mắt nhìn Tiêu Bắc Dã, ánh mắt Tiêu Bắc Dã hơi tối lại nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy, là ta sai, tóm lại về sau không có sự đồng ý của ngươi, ta cam đoan không phạm quy.”

Cuối cùng sắc mặt Vân Nhiễm cũng tốt lên một ít, Tiêu Bắc Dã lại dụ dỗ: “Hay là ngày nào đó chúng ta dẫn theo Ninh Cảnh ra ngoài đi dạo, ngươi biết không? Hai ngày nay hình như Ninh cảnh không vui.”

Vừa nhắc đến Ninh Cảnh, Vân Nhiễm không phản đối, hơn nữa nàng quyết định nghĩ cách để Ninh Cảnh đến ở tại phủ Vân vương, không muốn để hắn ở chung với đám người Tây Tuyết. Tránh để tiểu Bạch Hoa bị đám người kia lừa cũng không biết.

“Được, có thời gian chúng ta dẫn Ninh Cảnh ra ngoài đi dạo, đỡ khiến người này không vui.”

Hai ngươi quyết định việc này, xe ngựa đi thẳng về phủ Vân Vương, Tiêu Bắc Dã tiễn Vân Nhiễm vào phủ sau đó dẫn thuộc hạ trở về dịch cung.

Vân Nhiễm dẫn theo Sơn Trà về viện Như Hương. Trên đường đi Sơn Trà nhịn không được sợ hãi lên tiếng: “Quận chúa, dọa chết nô tỳ, nô tỳ chỉ sợ người khác phát hiện ra thân phận của người.”

“Lá gan của ngươi quá nhỏ, không có việc gì.”

Hai ngươi về đến viện Như Hương, Lệ Chi cùng Triệu ma ma đang chờ hai người, nhìn thấy các nàng không hao tổn gì, cuối cùng mới thở dài nhẹ nhõm. Lúc trước Triệu ma ma nghe nói quận chúa cải nam trng tới Thiên Kiều Các, thiếu chút nữa bị dọa ngất, Thiên Kiều Các là kỹ viện thanh lâu, thân phận như quận chúa sao có thể đi tới, hiện tại nhìn thấy nàng bình an trở về, Triệu ma ma cùng Lệ Chi mới yên lòng. Dữu Tử cùng Sơn Trà hầu hạ Vân Nhiễm đi nghỉ, có điều nàng còn chưa ngủ, đã có người vội vàng đi tới ngoài cửa, ngạc nhiên người này lại là nha đầu của Nguyễn Tâm Lan, nàng ở bên ngoài cầu xin Dữu Tử.

“Dữu Tử tỷ tỷ, cầu xin ngươi, Vân vương phi muốn gặp quận chúa một lần, ngươi để cho Vân vương phi gặp quận chúa đi.

Dữu Tử vừa nghe liền tức giận cự tuyệt: “Ngươi trở về đi, quận chúa ngủ rồi.”

Đối với Vân vương phi nàng không có một chút hảo cảm, vẫn luôn hại chủ tử của nàng, còn muốn cầu xin nàng đến gặp, că bản không cần để ý tới.

“Cầu xin ngươi, Dữu Tử tỷ tỷ, Vân vương phi nàng?”

Tiểu nha hoàn khóc nức nở: “Vân vương sinh bệnh, chỉ sợ không qua khỏi, trước khi chết bà muốn gặp quận chúa một lần, có chuyện muốn nói với quận chúa, nhưng lão vương phi không cho phép bất kỳ ai gặp vương phi, nô tỳ rất vất vả trốn ra, cầu xin Dữu Tử tỷ tỷ.”

Bên ngoài lặng im một mảnh, nhưng cuối cùng Dữu Tử vẫn kiên quyết cự tuyệt.

“Quận chúa ngủ rồi, ngươi về báo lại với Vân vương phi đi, sáng mai quận chúa tỉnh dậy ta sẽ bẩm báo lại, nếu nàng nguyện ý sẽ đi nhìn Vân vương phi.”

“Nhưng chỉ sợ Vân vương phi không qua khỏi tối nay,” Tiểu nha hoàn khóc càng lợi hại hơn, Vân Nhiễm ở trong phòng Vân Nhiễm đã sớm nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nàng định không để ý tới, sau khi nghe tiểu nha ngoàn nói nữ nhân Nguyễn Tâm Lan khó qua khỏi đêm nay, nàng xoay người ngồi dậy, người ta đã sắp chết, muốn gặp nàng, nàng cũng thể quá tuyệt tình, nhưng nàng thật sự ngạc nhiên, sao lại muốn gặp nàng làm gì, sắp chết muốn nguyền rủa nàng sao?”

Vân Nhiễm mặc quần áo đi ra ngoài, Dữu Tử đã muốn đuổi nha hoàn kia rời đi, vừa nhấc tay thì Vân Nhiễm ra tới, nàng ta cung kính nói: “Quận chúa, khiến người thức giấc.”

“Không có việc gì, ngươi theo ta đi xem Vân vương phi đi.”

“Chuyện này?” Dữu Tử trừng mắt liếc tiểu nha hoàn kia một cái hung hăng nói: “Còn không đi trước dẫn đường.”

Tiểu nha hoàn gạt nước mắt chạy nhanh lên phía trức, đi thẳng tới viện của Vân vương phi, tôi nay ma ma trực có chút thương hại Vân vương phi cho nên mới thả nha hoàn này ra, lúc này thấy Vân Nhiễm tới đây cung kinh hành lễ, để cho người tiến vào.

Dưới ngọn đèn u ám, trên chiếc giường lớn, một nữ nhân đang nằm im, khuôn mặt bình yên, vẻ mặt sớm an ổn, giống như được giải thoát, bà hơi nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt dưới ngọn đèn, không có một chút huyết sắc nghe thấy trước cửa có động tĩnh, chậm rãi mở to mắt nhìn người tới, thấy người đi vào là Vân Nhiễm, không nhịn được cười rộ lên.

Vân Nhiễm đi tới nhìn nữ nhân trên giường, liếc mắt đã biết nữ nhân này bị hạ độc, đã ngấm vào xương tủy, chỉ sợ không qua khỏi.

Nguyễn Tâm Lan cười càng đậm hơn, nhìn Vân Nhiễm nhẹ giọng nói: “Nhìn ta như vậy, có phải đã hết giận.”

Bà ngừng một chút, cố gắng thở, muốn ngồi xuống, tiểu nha hoàn nhanh chóng chạy tới đỡ bà, lấy cái gối chèn ở sau lưng.

“Ngồi đi.”

Vân Nhiễm ngồi xuống, im lặng nhìn bà, cũng không nói thêm cái gì, nữ nhân này có chuyện muốn nói với nàng, dĩ nhiên là bà ta nói, nàng nghe.

Nguyễn Tâm Lan không hề nhìn Vân Nhiễm, ánh mắt mê man, như sương khói mộng ảo, chậm rãi lên tiếng: “Trước đây có một lần ta trông thấy biểu ca, lúc đó liền ngây người, thiên hạ sao lại có người đẹp như vậy, nếu ta trưởng thành có thể gả cho hắn thì thật tốt, sau lớn lên mới biết biểu ca xuất thân từ phủ Vân vương, là vương gia phủ Vân vương, bằng thân phận của ta là treo cao với không tới, cho nên chết tâm. Có một ngày gánh hát Khánh Viên tới phủ hát hí khúc ta nhìn thấy Bùi Trung, ngươi biết không, ánh mắt của hắn ta rất giống biểu ca, ta thích ánh mắt của hắn, sau lại thích Bùi Trung, hắn cũng thích ta, nhưng hắn lại là con hát, chúng ta đã định không có kết cục tốt.”

Nguyễn Tâm Lan dừng lại thở dốc, nhìn Vân Nhiễm dâng lên hận ý.

“Nhưng có một ngày, cô ta đột nhiên vừa ý, muốn gả ta tới Vân Gia, còn nói để cho ta làm bình thê, ngươi có biết lúc đó ta vui sướng thế nào không? Ta vui muốn chết, nhưng sau khi gặp được biểu ca, phát hiện ra hắn không thích ta, nhìn ta một cái cũng không muốn, lòng ta rất đau khổi, ta chuẩn bị buông tha cho hắn, nhưng mẫu thân ngươi tới tìm ta, để ta gả cho biểu ca, nàng nói biểu ca cần có người thương hắn như ta chiếu cố.”

Nguyễn Tâm Lan nói đến đây chợt nở nụ cười, Vân Nhiễm nghe xong không thể tin, mẫu thân mình sao lại muốn làm như vậy, đồng ý để nam nhân của mình đi cưới nữ nhân khác, bà không có vấn đề gì chứ.

“Ngươi cảm thấy mẫu thân ngươi đầu óc không tốt có đúng không, không phải đầu óc nàng không tốt, mà là nàng thích người khác, ngươi có biết nàng thích ai không?”

Vân Nhiễm im lặng không nói, Nguyễn Tâm Lan cười lớn hơn nữa, chốc chốc lại ho khan, đau khổ nói: “Nàng thích tiên đế, ngươi biết không? Nàng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng tiên đế, trong lòng thích tiên đế, nhưng tiên đế lại chỉ hôn nàng cho phụ vương ngươi. Nàng không thương phụ vương ngươi cho nên mới không để ý phụ vương ngươi có nữ nhân khác, đúng rồi nàng cũng không yêu ngươi. Từ lúc ngươi sinh ra nàng cũng không ôm ngươi, bởi vì ngươi là đứa nhỏ của vương gia, ha ha.”

Nguyễn Tâm Lan nói xong liền khóc: “Ta đau lòng cho biểu ca, có một lần ta nhìn thấy hắn lén uống rượu, dáng vẻ đau khổ, tim ta rất đau, thật muốn được ngồi cạnh hắn an ủi hắn, chiếu cố hắn, nhưng hắn không muốn cưới ta, ta cũng không nghĩ ép hắn, ngươi biết không? Hắn vẫn nghĩ là ta hạ dược hắn, muốn gả cho hắn, trên thực tế là mẫu thân ngươi hạ dược, hại ta thất thân, ta không muốn để biểu ca biết nữ nhân mà hắn thích hạ dược hắn, cho nên vẫn im lặng.”

Nguyễn Tâm Lan càng rơi lệ, từng giọt lệ chảy xuống, Vân Nhiễm ngây ngốc cả người, không ngờ sự thật lại là như vậy, tự mẫu thân hạ dược Nguyễn Tâm Lan, khiến nàng thất thân với phụ vương, sao có thể như vậy, Vân Nhiễm có chút khó tin, ngồi bất động.

Nguyễn Tâm Lan thở hổn hển nói: “Ta hận mẫu thân của ngươi, cho nên mới đối với ngươi không tốt, ta hận nàng, nếu nàng đã gả vì sao không đối xử tốt với biểu ca, vì sao lại hạ dược ta, nếu như không bị hạ dược ta sẽ không gả, ta thật sự không gả, ta không có cách nói cho biểu ca biết là nàng ta hạ dược, ta không có cách nói cho Bùi Trung ẩn tình của chuyện này, bởi vì ta đã bị mẫu thân ngươi hại thất thân, ta không có cách gả cho hắn.”

Nguyễn Tâm Lan nói xong lời cuối, Vân Nhiễm chỉ biết lắc đầu, vẫn nghĩ nữ nhân này độc ác, kết quả phát hiện bà không phải như vậy, nếu bà ta muốn lừa nàng, có phải quá hoàn hảo.

“Sở dĩ ta nói chuyện này với ngươi, không phải có ý muốn hại ngươi, ta hận mẫu thân ngươi, cho nên mới tính kế, loại bỏ ngươi.”

Nguyễn Tâm Lan nói tới đây liền thở dốc, hô hấp dồn dập, ánh mắt hơi trắng, Vân Nhiễm vội vàng đi qua lấy ngân châm, châm cứu vài huyệt đạo trên người bà ta, rốt cuộc bà ta cũng đỡ hơn được một chút. “Ngươi có biết vì sao ta muốn nói chuyện này với ngươi không?”

Vân Nhiễm lắc đầu, Nguyễn Tâm Lan tràn đầy ôn nhu: “Vân Nhiễm, ta hại ngươi bây giờ ta đền mạng, chỉ cầu xin ngươi bỏ qua cho Vãn Sương, Vãn Tuyết, xem như cả đời ta đau khổ, xem như mẫu thân ngươi hại ta, ngươi buông tha cho Vãn Sương, Vãn Tuyết đi.”

Vân Nhiễm nhìn Nguyễn Tâm Lan thâm trầm nói: “Làm sao ta có thể xác định ngươi nói là sự thật? Biết đâu ngươi vì bảo vệ cho Vân Vãn Sương cùng Vân Vãn Tuyết.”

“Nếu ngươi không tin có thể đi hỏi thăm, nhất định có thể hỏi ra người mẫu thân ngươi từng thích là ai, còn có Triệu gia, vì sao lại đoạn tuyệt quan hệ với mẫu thân ngươi là bởi vì nàng ta hận bọn họ, hận bọn họ đồng ý đem nàng gả cho phụ vương ngươi.”

Vân Nhiễm không biết nói gì, nàng nhìn Nguyễn Tâm Lan, xem nàng ta hô hấp khó khăn nhanh tay muốn châm cứu, Nguyễn Tâm Lan đẩy tay nàng ra: “Vô dụng thôi, độc này là ba ta hạ, mà ta cũng đáng chết, có điều ta chết nhất định bà ta sẽ để nữ nhân khác của Nguyễn gia tiến vào, ngươi chuẩn bị cho tốt.”

Nói xong bà ta nhìn Vân Nhiễm: “Ngươi đi đi, bỏ qua cho nữ nhi của ta một lần, coi như cả đời ta đau khổ bỏ qua cho các nàng đi, còn nữa đừng nói sự thật cho vương gia biết, để sự thật này chôn vùi theo ta đi.”

Vân Nhiễm nhìn nàng, nhìn thấy con ngươi trợn lên, cả ngươi không ngừng vặn vẹo giãy dụa, cực kỳ đau đớ, nếu sớm một chút còn có thể cứu được hiện tạ đã chậm, cuối cùng cắn răng đáp ứng: “Được, ta đáp ứng ngươi không ra tay với các nàng.”

Nói xong rút châm trên người Nguyễn Tâm Lan, xoay người dẫn Sơn Trà đi ra ngoài, Nguyễn Tâm Lan ở phía sau lên tiếng: “Cám ơn.”

Bà ta giãy dụa, tiểu nha hoàn không ngừng khóc lớn.

Vân Nhiễm dẫn Sơn Trà rời khỏi viện Nguyễn Tâm Lan đi thẳng về viện Như Hương, trên đường không khỏi thở dài, Sơn Trà chần chừ lên tiếng: “Quận chúa, ngươi nói xem lời Vân vương phi không giống như đang nói dối, có khi nào vì bảo vệ tam tiểu thư cùng tứ tiểu thư mà lừa gạt người không.”

Vân Nhiễm lắc đầu: “Ta cảm thấy nàng nói là sự thật, bởi vì loại chuyện này nếu muốn tra, nhất định có thể điều tra, chỉ là ta không ngờ mẫu thân lại thích tiên đế, chẳng những không thích phụ vương còn không thích ta, điều này thật khiến người ta khó có thể chấp nhận.”

Sơn Trà không nói gì, nếu như những gì Vân vương phi nói là sự thật, nữ nhân đó mới thật sự là người đau khổ.

Cả đời bà đều sầu khổ, đền chết vẫn không để quận chúa nói cho vương gia chuyện năm đó bà ta bị mẫu thân quận chúa hạ dược.

Vân Nhiễm dừng bước, nhìn Sơn Trà: “Ngươi nói xem, nếu thật sự năm đó là do mẫu thân ta hạ dược Vân vương phi, sao lãi vương phi lại không biết.”

Sơn Trà lắc đầu: “Không biết, cho dù bà biết cũng sẽ không nói, bởi vì ý bà cũng muốn để Vân vương phi gả đến vương phủ, sao có khả năng nói ra.”

“Ta muốn nói đáng giận nhất chính là lão bà này, những người khác đều đã chết chỉ có bà ta còn sống tốt, ngày ngày đi tính kế này kế nọ, sao bà ta có thể sống lâu như vậy.”

Vân Nhiễm căm tức xoay người trở về Viện Như Hương, về tới phòng nhất thời không ngủ được, lát sau lại có người tới báo, Vân vương phi đã qua đời.

Vân Nhiễm bất động, hơi nhắm mắt lại mơ hồ nhìn thấy một đạo thân ảnh đang đi về nơi xa, với bà ta mà nói, có lẽ đây là một sự giải thoát.

Trong điện Càn Khôn, lúc này đèn đuốc sáng trưng, hoàng đế đang ngồi trên cao, ánh mắt thâm trầm, phía dưới Hạ Cao đang quỳ, ngoài ra còn có Tương đại nhân thượng thư bộ lễ, tuy rằng đứa con này không tốt nhưng vẫn là con ong, hắn chẳng qua thích tìm vui chốn thanh lâu cũng chưa từng gây ra chuyện ác tày trời, thế nhưng lại bị Hạ Cao một kiếm giết chết, làm phụ thân sao có thể không đau lòng.

Thượng thư bộ lễ lau nước mắt cầu xin hoàng đế thay con mình giải oan, nghiêm trị Hạ Cao.

Trong đại điện ngoại trừ Định vương, Hạ Cao, thượng thư bộ lễ, còn có không ít trọng thần, người người đều nhìn Hạ Cao, người này làm việc không thỏa đáng, mặc dù là người theo phe Định vương nhưng cũng không đứng ra thay hắn nói chuyện, đã giết người, lại còn là con trai thượng thư bộ lễ, Hạ Cao đúng là càng sống càng hồ đồ.

Hạ Cao đang quỳ vẻ mặt bi tráng: “Hoàng thượng, thần không có giết tứ công tử, là Hoa Tưởng Dung của Thiên Kiều các đẩy hắn ngã vào kiếm của thần.”

Bây giờ Hạ Cao cũng không có tâm tình nói chuyện gió trăng, trước mắt giữ được mạng mới là quan trọng, còn sống muốn dạng nữ nhân gì mà không có.

Tương thượng thư nhìn chằm chằm Hạ Cao, rú lên: “Hạ đại nhân, ngươi sao có thể nói như vậy, hiện trường có bao nhiêu người đều trông thấy ngươi cầm kiếm dính máu trên tay, bây giờ ngươi lại nói ngươi không giết con ta. Nói rằng hoa khôi Thiên Kiều Các đẩy con ta ngã vào kiếm của ngươi, xin hỏi Hạ đại nhân, hoa khôi Thiên Kiều Các đang ở đâu, vì sao ngươi lại cầm kiếm xông vào phòng của Hoa Tưởng Dung.”

Tưởng thượng thư khí thế bức người nhìn chằm chằm Hạ Cao, không đợi Hạ Cao lên tiếng đã nói tiếp: “Bây giờ không thấy Hoa Tưởng Dung, ngươi muốn nói sao mà không được, nói không chừng Hoa Tưởng Dung đã bị ngươi giết người diệt khẩu, nếu không vì sao lục toàn Thiên Kiều Các lại không tìm được nàng ta, thời gian ngắn như vậy, nàng ta có cánh cũng khó bay.”

Sắc mặt Hạ Cao khó coi chừng mắt nhìn Tưởng thượng thư, hắn làm sao biết Hoa Tưởng Dung ở đâu, dù sao hắn cũng không giết Hoa Tưởng Dung, Hạ Cao liền suy nghĩ một chút cảm thấy chuyện này đều do Hoa Tưởng Dung lập mưu, đầu tiên là viết thư du hắn tới, sau đó lại dụ dỗ tứ công tử, lúc trước cũng là nàng ta đẩy tứ công tử vào kiếm của hắn, dấu hiệu này cho thấy, hại chết hắn chính là Hoa Tưởng Dung hoặc người đứng sau Hoa Tưởng Dung.

Tiện nhân, trong lòng Hạ Cao tức giận mắng, nhưng hiện tại hắn đang gặp nguy hiểm, Hạ Cao nhìn hoàng thượng: “Hoàng thượng biết rõ, tất cả đều do kỹ nữ thanh lâu Hoa Tưởng Dung sắp đặt, nữ nhân này quỷ kế đa đoan, muốn giết thần, hoàng thượng nhất định phải điều tra rõ chuyện này.”

Sở Dật Kỳ híp mắt, nói thật chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, có điều hoàng thượng nhìn về phía Hạ Cao, ai bảo hắn ta là người của hoàng đệ, đây chính là cơ hội tốt, ánh mắt Sở Dật Kỳ lạnh lẽo, cuối cùng nhìn Yến Kỳ: “Yến quận vương, án này giao cho giám sát ti các ngươi điều tra.”

“Thần lĩnh chỉ.”

Yến Kỳ lĩnh mệnh đứng dậy, vung tay lên, hắc y thái giám đi tới áp giải Hạ Cao ra ngoài, hắn giãy dụa: “Hoàng thượng, thần bị oan, thần bị oan.”

Đáng tiếc không ai để ý tới hắn, Sở Dật Kỳ giao Hạ Cao cho Yến Kỳ, lại nhìn Định vương đang quỳ.

Sở Dật Lâm thấy chuyện đã thành ra như vậy, nhanh chóng xin tội: “Thần có tội, xin hoàng huynh trị tội thần quản gió cấp dưới không nghiêm, thần cam nguyện chịu phạt.”

Sở Dật Kỳ nhìn Sở Dật Lam, khóe môi cười lạnh lẽo, từ từ lên tiếng: “Định vương, trẫm vẫn rất tín nhiệm ngươi cho ngươi chưởng quản Kinh Vệ Quân, không ngờ ngươi lại dung túng cho thuộc hạ làm ra chuyện như vậy, còn chọn đúng lúc sứ thần tam quốc đang ở Đại Tuyê, việc này rất nghiêm trọng, không nghiêm trị sẽ khiến sứ thần tam quốc không phục, cho nên trẫm quyết định tạm thu hồi chức vụ của ngươi ở Kinh Vệ Quân, phạt hai ngày ở nhà đóng cửa tự suy nghĩ.

Sở Dật Kỳ không chớp mắt thu lại Kinh Vệ Quân của Sở Dật Lâm, ánh mắt Sở Dật Lâm sắc bén, bàn tay nắm chặt, Kinh Vệ Quân nằm trong tay hắn từ thời tiên đế không ngờ bây giờ lại bị hoàng huynh thu trở về, sao hắn có thể cam tâm chấp nhận chuyện này.

“Hoàng huynh, thần đệ chấp chưởng Kinh Vệ Quân vẫn luôn tận trung, làm hết trách nhiệm, không dám phạm sai lầm dù là nhỏ. Tuy rằng lần này Hạ Cao giết người nhưng cũng không bởi vậy mà thu hồi Kinh Vệ Quân trong tay thần đệ.”

Trong lòng Sở Dật Lâm căm tức khác thường, muốn mắng to vị hoàng huynh này, rõ ràng là sớm kính tế hắn, hừ, Sở Dật Kỳ ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa, hắn muốn bốc hỏa.

Trong đại điện phe phái của Định vương nhanh chân bước ra khỏi hàng cầu xinh: “Hoàng thượng, xin người bỏ qua cho Định vương lần này đi.”

Sắc mặt Sở Dật Kỳ khó coi nhìn vài người phía dưới, cười lạnh hai tiếng: “Các vị đại nhân, ta chỉ tạm thời thu hồi quyền chưởng quản của Định vương, để hắn ở trong phủ hai ngày đóng cửa tự suy nghĩ, trẫm xử phạt như vậy là nặng sao?”

Mấy người nghe thấy âm thanh hoàng đế lạnh băng, liền chấn động, hoàng thượng tức giận, vài người không dám nói thêm nữa.

Sở Dật Kỳ nhìn Sở Dật Lâm: “Định vương, trẫm chính là tạm thu hồi quyền chưởng quản Kinh Vệ Quân của ngươi, trước mắt sứ thần tam quốc vẫn đang ở kinh thành, thuộc hạ của ngươi lại làm ra chuyện giết ngươi, nếu trẫm xử lý không công bằng, ngươi nói xem sứ thần tam quốc sẽ nghĩ như thế nào về Đại Tuyên? Đây là chuyện có liên quan đến quốc thể của Đại Tuyên, thần đệ ủy khuất gì, trẫm thấy ngươi nên về phủ tự suy nghĩ lại thật tố với là lẽ phải.”

Sở Dật Lâm biết chuyện đã đến nước này, có nói thêm cũng vô ích, cũng may Kinh Vệ Quân do hắn chỉ huy, dù hoang huynh có thu hồi về, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không có cách thay máu, hắn chỉ cần nghĩ cách cầm lại mới là thượng sách.

Trong lòng Sở Dật Lâm quyết định: “Thần đệ lĩnh chỉ.”

Sở Dật Kỳ nhìn Sở Dật Lâm lĩnh chỉ, sắc mặt tốt hơn, lại trấn an hắn một chút: “Định vương, trẫm chỉ tạm thu hồi Kinh Vệ Quân vài ngày, chờ sứ thần tam quốc rời kinh, trẫm sẽ trả lại cho ngươi.”

“Thần đa tạ hoàng ân.”

Khóe môi Sở Dật Lâm cười lạnh liên tục, hoàng thuynh vẫn muốn đoạt Kinh Vệ Quân trong tay hắn, sao lại có chuyện dễ dàng trả lại cho hắn, chỉ sợ về sau hắn không có cửa lấy lại Kinh Vệ Quân.

Hoàng đế xử lý xong việc này, ngáp một cái phất tay: “Được rồi, chuyện này dừng ở đây, các vị đại thần xuất cung thôi, hai ngày sau chính là đại hôn của trẫm, trẫm cần nhỉ ngơi.”

“Ân, hoàng thượng, thần xin cáo lui.”

Mọi người cùng nhau rời khỏi điện Càn Khôn.

Phủ Vân vương, Vân vương phi Nguyễn Tâm Lan đã chết, cũng không gây ra nhiều biến động trong phủ, lão vương phi dặn dò người đi lo chuyện này, vương phủ ngay cả khăn tang đều không thay vì Nguyễn Tâm Lan đã bị Vân Tử Khiếu hưu, hơn nữa hai ngày sau là đại hôn của hoàng thượng, không cần nói là Vân vương phi bây giờ, cho dù có là Vân vương phi ngày xưa thì cũng phải tự hạ thấp tang sự không thể động chạm tới việc vui của hoàng thượng.

Trong viện Như Hương, mãi đến nửa đêm Vân Nhiễm mới ngủ, có điều vừa chợp mắt, Long Nhất trong chỗ tối lại bẩm báo: “Quận chúa, có người tới, có cần thuộc hạ ngăn lại không.”

Vân Nhiễm phát hỏa, cả đêm chưa được ngủ, lại là ai đây.

“Ngăn lại, đừng ảnh hưởng tới ta ngủ.”

Vân Nhiễm nói xong kéo chăn che đầu, trong lòng thầm mắn người tới một ngàn lần.

Nhưng chỉ một lát sau, nàng liền cảm nhận được có người đi vào trong phòng, không khỏi kinh hãi, nhìn thấy màn trướng lung lay, có một bóng người trong suốt đứng trước giường, Vân Nhiễm vừa thấy người đã đến, không thừa hơi tốn sức chỉ thẳng tức giận mắng.

“Yến Kỳ, ngươi lại động kinh chạy tới phủ Vân vương làm cái gì?”

Yến Kỳ tao nhã vén màn trướng lên, xoay người ngồi xuống ghế, từ đầu tới cuối hành động trôi chảy như nước, tao nhã ôn nhuận, không để ý đến Vân Nhiễm đang trợn mắt nhìn, giống như nơi này là phòng riêng của mình. Vân Nhiễm nhịn không được ngồi dậy dựa lưng vào gối.

“Đồ bạch liên hoa chết bầm, ta cả đêm không ngủ được, mệt chết, ngươi có việc nói mau, ta muốn đi ngủ.

Ánh mắt Yến Kỳ chợt lóe lên, có chút đau lòng, nhưng vừa nghĩ đến chuyện đêm nay nàng cùng tới thanh lâu với Tiêu Bắc Dã, ánh mắt lại tối lại: “Ngươi không ngủ được, tới thanh lâu sẽ hết mệt mỏi.”

“Ta tới thanh lâu liên quan gì tới ngươi, còn có ta đi tới đó là vì có việc.”

Dù sao Yến Kỳ cũng đã biết chuyện nàng gài bẫy Hạ Cao, nàng nói thì đã sao?

“Hóa ra là ngươi làm thật. Định vương kia thật đáng thương bị mất Kinh Vệ Quân còn không biết cuối cùng là ai gài bẫy sau lưng hắn.”

“Đó là đáng đời hắn.” Vân Nhiễm hừ lạnh, nói đến Sở Dật Lâm, nàng một chút cảm tình cũng không có, nhưng hiện tại nàng đang rất mệt, Vân Nhiễm ngáp một cái nhìn Yến Kỳ: “Yến quận vương, ngươi rốt cuộc có chuyện gì thì mau nói, ta mệt lắm rồi, ngươi để cho ta ngủ đi.”

Yến Kỳ nhìn nàng mặc áo choàng dáng vẻ còn đang buồn ngủ, trong lòng nhịn không được mềm mại, ánh mắt dịu dàng, nhưng vừa nghĩ tới chuyện nàng tới thanh lâu cùng Tiêu Bắc Dã còn thân mật như vậy, đã không còn mềm mại, chuyển sang lạnh lẽo, nhìn Vân Nhiễm nói: “Ngươi cách xa Tiêu Bắc Dã một chút, hắn không phải người tốt đẹp gì.”

Vân Nhiễm vừa nghe Yến Kỳ nói liền mở to mắt, lườm hắn, hắn nghĩ hắn là ai, nàng cùng Tiêu Bắc Dã thân thiết thì liên quan gì, cần hắn tới cảnh cáo nàng.

“Yến quận vương, ngươi có lầm không, ta cùng Tiêu Bắc Dã thân thiết liên quan gì tới ngươi, không phải chúng ta nước sông không phạm nước giếng? Ngươi nửa đêm chạy tới nưới không cho ta ngủ chỉ để nói ta cách xa Tiêu Bắc Dã một chút, chuyện này liên quan gì tới ngươi.”

“Ngươi là ân nhân cứu mạng của bản quận vương, ta sợ ngươi bị thiệt.”

“Ngươi nghĩ rằng ta là người chịu thiệt sao?” Vân Nhiễm châm chọc nhìn Yến Kỳ, Yến Kỳ cũng nghĩ tới nàng giao thủ với mình, người này quả nhiên không dễ dàng chiu thiệt, không biết kiêng kị một đại cô nương cưỡi trên người nam nhân, động một chút là đòi phế hạ thân, Yến Kỳ vừa nhớ tới mặt lại hồng lên, hắn là quân từ, Tiêu Bắc Dã kia cũng không phải dạng chính nhân quân tử.

Yến Kỳ nghĩ tới đó, lòng không thể bình tĩnh, vô luận thế nào hắn cũng không thể để Vân Nhiễm tiếp xúc nhiều với Tiêu Bắc Dã, bởi vì nàng là ân nhân của hắn, sao hắn có thể để nàng chịu thiệt, vị thế tử Tây Tuyết này dã tâm khó lường, nếu Vân Nhiễm thích hắn, về sau cuộc đời nhất định sẽ đau khổ, cho nên hắn phải tranh thủ lúc nàng còn chưa thích, giết chết ý niệm này.

“Vân Nhiễm, thiên hạ không phải ai cũng chính nhân quân tử giống như ta, Tiêu Bắc Dã cũng không phải loại tốt, ngươi nếu thích hắn, đến lúc lại khổ không nói nên lời, ngươi là ân nhân của ta, tự nhiên ta không thể trơ mắt nhìn ngươi thích hắn.”

Yến Kỳ làm ra vẻ cao thượng, Vân Nhiễm quả thật muốn đánh hắn, cả đêm không để cho người ngủ, chạy đến chọc phá người khác, thú vị lắm sao?

“Yến Kỳ, mặt ngươi cũng thật dày, ý ngươi muốn nói mình là chính nhân quân tử sao, ngươi chính là tiểu nhân ti bỉ vô sỉ thì có, Tiêu Bắc Dã làm sao? Người ta tốt hơn so với ngươi, ít nhất trước mắt, hắn chưa từng hại ta, nhưng ngươi từ hôn ta, tính kế ta so với Tiêu Bắc Dã đáng giận một trăm lần, được rồi, mau cút đi, đừng ép ta trở mặt với ngươi.”

Sắc mặt Vân Nhiễm đen kịt, ánh mắt bắn ra hào quang, thật sự nàng tức giận không được ngủ đủ, Yến Kỳ còn chạm vào vết thương của nàng, đây là do hắn tự tìm.

Yến Kỳ vừa nghe xong lời Vân Nhiễm, quanh thân hàn khí lạnh lẽo, ánh mắt như xẹt qua đốm lửa, thấy Vân Nhiễm khen Tiêu Bắc Dã, khinh hắn vô sỉ, trong lòng hắn khó chịu buồn bực, không nhịn được nhíu mày: “Tiêu Bắc Dã thật tốt như vậy sao? Hắn là người có dã tâm, ngươi hiểu rõ hắn sao, người này tâm tư hiểm ác, hắn là thế tử Cung thân vương Tây Tuyết, Tây Tuyết có dã tâm thâu tóm Đại tuyên, hắn biết rõ ngươi là quận chúa Đại Tuyên, còn tiếp xúc thân mật, là có ý gì còn không phải khơi mào ly gián giữa hoàng thượng với Vân gia, đây là khiến Đại Tuyên nội loaanj.

Yến Kỳ tận tình khuyên bảo, sắc mặt Vân Nhiễm ngày càng khó coi, nam nhân này nói cứ như kiểu nàng sắp gả cho Tiêu Bắc Dã, nàng cùng gắn chỉ gặp gỡ vài lần, chẳng lẽ lại nhanh chóng gả như vậy, còn có tên này là gì của nàng.

“Yến Kỳ đây là chuyện của ta, ngươi là cái gì của ta, ai cần người tới quản?”

Vân Nhiễm tức giận trừng mắt nhìn Yến Kỳ, nàng thật sự uốn đá mông người này, sau đó đánh mặt hắn, lắm chuyện, lo quản tốt chuyện của ngươi là được rồi.

Yến Kỳ nghe Vân Nhiễm nói, khuôn mặt tinh xảo sáng bừng như nắng, còn chân thành nhìn Vân Nhiễm nói: “Hai đại phủ Yến Vân vẫn luôn thân thiết, hai nhà như một, cho nên ta cũng giống ca ca ngươi, tự nhiên phải bảo vệ ngươi.”

Yến Kỳ dứt lời, đỉnh đầu Vân Nhiễm đã thấy sấm sét cuồn cuộn, trợn mắt há mồm, tên này thật không biết xấu hổ, trước vừa là bạn bè, giờ đã nhảy lên thành ca ca.

Nàng chỉ vào Yến Kỳ nửa ngày không nói nên lời, cuối cùng yếu ớt lên tiếng: “Ngươi là ca của ta, ngươi khi nào thì thành ca ca của ta?”

Ngũ quan tuyệt mỹ của Yến Kỳ long lanh như tuyết liên, ý cười thanh nhã, mặt mày như họa, ánh mắt tỏa ra độ ấm, nhìn Vân Nhiễm ôn hòa nói: “Từ giờ trở đi, ta chính là ca ca của ngươi, cần phải bảo vệ ngươi không bị Tiêu Bắc Dã lừa.”

Vân Nhiễm vô cùng khinh bỉ nói Yến Kỳ: “Lúc trước ngươi nói muốn làm bằng hữu với ta, giờ đã thành ca ca của ta, có khi nào có khả năng trở thành cha của ta?”

Yến quận vương ngẩn ra, lắc đầu theo phản xạ: “Phụ vương ngươi đã chết đâu.”

Vân Nhiễm bạo phát, chỉ vào Yến Kỳ mắng to, cút ngay, có tin ta giết chết ngươi không.”

Chương 66: Định Vương Kinh Ngạc.

Yến Kỳ cùng Định vương đấu mắt, không ai chịu nhường, Tiêu Bắc Dã ở bên cạnh Vân Nhiễm vẫn không nói gì lại lên tiếng: “Không phải Kinh Vệ Quân có trách nhiệm bảo vệ kinh thành sao, bây giờ lại đi giết người, như vậy còn ai dám để cho bọn họ bảo vệ, còn không bằng xóa bỏ Kinh Vệ Quân.”

Tiêu Bắc Dã vừa lên tiếng, sắc mặt Định vương càng thêm trầm, quát Tiêu Bắc Dã: “Câm miệng, Tiêu Bắc Dã, đây là chuyện của Đại Tuyên, không tới lượt người Tây Tuyết lên tiếng.”

Yến Kỳ thản nhiên nhắc nhở Định vương: “Chính vì có người Đông Viêm, Tây Tuyết, Nam Ly đang ở nước ta, Định vương càng phải làm gương, không cho kẻ khác có cơ hội nói nhảm. Nếu Định vương bao che cho kẻ giết người, lại là đại thống lĩnh Kinh Vệ Quân, người trong thiên hạ sẽ nói Đại Tuyên thế nào, nói về Định vương như thế nào.”

Hiếm khi Tiêu Bắc Dã không đối chọi gay gắt với Yến Kỳ lên tiếng: “Có lẽ Đại Tuyên các ngươi khác biệt với các quốc gia khác, chỉ cần có thân vương bảo vệ, có thể trốn tranh được luật pháp.”

Ánh mắt Sở Dật Lâm u ám, bắn ra tia sắc bén nhằm thẳng Yến Kỳ cùng Tiêu Bắc Dã, từ bao giờ hai kẻ này lại cùng chung chí hướng.

Không phải hắn không xử phạt Hạ Cao, mà muốn đích thân mình mang về xử lý. Hạ Cao nhất định không sống được, nếu để hắn tự mình xử lý có thể bảo vệ được Kinh Vệ Quân, nhưng nếu để rơi vào tay Yến Kỳ, Hạ Cao không chỉ là nghi phạm giết người, mà còn có trách nhiệm chưởng quản Kinh Vệ Quân, chỉ sợ Kinh Vệ Quân sẽ không giữ được, cho nên bằng bất cứ giá nào Sở Dật Lâm cũng không để Yến Kỳ bắt Hạ Cao đi.

“Người tới, dẫn Hạ Cao đi.”

Định vương ra lệnh cho thuộc hạ bên ngoài, vài tên nhanh chóng chạy vào bắt lấy Hạ Cao. Hạ Cao vốn định phản kháng, nhưng nhìn một vòng những người trong phòng, cuối cùng lại thôi, mặc cho thuộc hạ Định vương bắt lấy, hơn nữa trong đáy lòng hắn còn một chút hi vọng. Nếu mình rơi vào tay vương gia, vương gia có thể bí mật thả hắn ra, nếu rơi vào tay giám sát ti, hắn chỉ có đường chết, cho nên Hạ Cao vẫn không nhúc nhích, để cho người khác áp giải đi ra ngoài.

Cánh tay Yến Kỳ duỗi ra, cản đường Hạ Cao, nâng mắt nhìn Sở Dật Lâm, khóe môi cười như nước giống như trời xanh mây trắng, nhưng trong mắt nhằm thẳng Định vương bắn ra hàn khí, ôn nhuận lên tiếng: “Định vương xác định muốn dẫn Hạ Cao đi.”

“Đúng vậy.”

Ngoài mặt tuy rằng Định vương bất động thanh sắc, nhưng trong lòng đã thực nóng ruột, một câu vừa dứt, vung tay lên cho thuộc hạ dẫn Hạ Cao ra ngoài.

Yến Kỳ không nhiều lời với hắn, hướng ra ngoài hét như sấm: “Người đâu, bắt Hạ Cao lại cho bản quận vương, ai dám trái lệnh, giết.”

Sắc mặt Định vương nháy mắt trở nên khó coi, gắt gao nhìn chằm chằm Yến Kỳ: “Yến Kỳ ngươi dám.”

“Định vương điện hạ có thể thử xem bản quận vương có dám không, Yến Kỳ ta nếu đã nói bắt Hạ Cao, nhất định sẽ bắt được, bất kể kẻ nào đều không ngăn cản được, vương gia vẫn nên suy nghĩ lại đi.”

Ngoài cửa vài tên hắc y nhân lắc mình tiến vào, những người này hôm nay theo Yến Kỳ tới đây bảo vệ sứ thần tam quốc, vẫn ẩn náu trong chỗ tối. Lúc này nhận được lệnh của chủ tử lắc mình đi ra, nhằm thẳng hướng Hạ Cao, vài thuộc hạ của Định vương không kịp đề phòng, Hạ Cao đã bị vài tên hắc y thái giám đoạt được, đợi đến lúc bọn họ có phản ứng Hạ Cao đã bị áp giải ra bên ngoài.

Sở Dật Lâm quát to: “Còn không mau ngăn lại, đoạt người về cho ta,:

Thuộc hạ của Định vương nhanh chóng xông về phía trước đoạt Hạ Cao.

Hắc y thái giám sao dễ dàng buông ta, lắc mình xông lên, đánh nhau với thị vệ của phủ Định vương.

Bên trong phòng khách nhất thời loạn thành một đoàn, nhưng thủ hạ giám sát ti đều là tinh anh, nháy mắt đã khiến thuộc hạ của Định vương liên tục lui bước, nếu không phải biết những người này là người của phủ Định vương, bọn họ đã sớm hạ sát chiêu, những người này đều phải chết là chuyện không cần nghi ngờ.

Trên mặt Sở Dật Lâm tràn đầy vẻ lo lắng, nhìn Yến Kỳ quát lớn: “Yến Kỳ, còn không kêu bọn họ dừng tay.”

Đáng tiếc Yến Kỳ vân đạm phong khinh khoanh tay ôm ngực, tao nhã xem đánh nhau, một lời cũng không nói, nghe thấy Định vương lên tiếng, ngay cả mí mắt cũng lười nhấc, chỉ nói: “Định vương điện hạ đừng uổng phí tâm tư, bản quận vương đã nói bắt người, sẽ không bỏ qua cho Hạ Cao.”

Định vương tiến lên mấy bước, đối mặt với Yến Kỳ, hắn đột nhiên ghé sát vào tai Yến Kỳ nói: “Yến Kỳ, ngươi đừng tự tuyệt đường sống.”

Lời này ngầm cảnh cáo, Yến Kỳ dám gây bất lợi cho hắn, ngày sau nếu hắn lên ngôi, Yến Kỳ sẽ là kẻ đầu tiên hắn trừng trị.

Có điều Yến quận vương cũng không nghĩ nhiều, cười cười, chờ ngươi lên làm hoàng đế rồi nói sau, bây giờ Yến Kỳ ta nguyện trung thành với hoàng thương.

Hôm nay nếu hắn không có mặt ở đây thì thôi, hiện tại hắn đã ở, sao có thể trơ mắt nhìn Định vương dẫn người đi, nếu hắn tha cho Hạ Cao. Hoàng thượng sẽ nghĩ hắn thông đồng với Định vương, cho nên bất luận thế nào hắn không thể thả Hạ Cao.

“Dẫn đi.”

Yến Kỳ ra lệnh, Hạ Cao bị áp giải ra ngoài, lúc này Hạ Cao bừng tình, nếu rơi vào tay Yến quận vương hắn chỉ có đường chết, Hạ Cao nhìn Sở Dật Lâm kêu to: “Vương gia, cứu ta, vương gia oan uổng, ta không giết Tương Lễ, là hắn tự ngã vào kiếm của ta, là Hoa Tưởng Dung đẩy hắn.”

Hạ Cao dứt lời, ngoài viện có không ít kẻ khinh bỉ hắn, thật sự là vô sỉ, không phải lúc trước vẫn si mê Hoa Tưởng Dung sao, bây giờ chết đến nơi lại đổ trách nhiệm lên đầu nàng ta.

Sở Dật Lâm vừa nghe Hạ Cao nói, nhanh chóng nhìn Hoa Tưởng Dung. Đáng tiếc trong phòng sao còn thấy bóng dáng Hoa Tưởng Dung. Sắc mặt Sở Dật Lâm đột nhiên thay đổi, nhanh chóng triệu tập thuộc hạ: “Tìm, lục soát toàn bộ Thiên Kiều Các, một chỗ cũng không bỏ sót, nhất định phải tìm được tiện nhân này, khẳng định là nàng ta hãm hại Hạ Cao.”

“Ân, vương gia.”

Thuộc hạ phủ Định vương nhanh chóng chạy đi lục soát Thiên Kiều Các.

Thiên Kiều Các loạn thành một đoàn, vốn buổi đấu giá đang đông vui náo nhiệt đành dang dở, nơi nơi gà bay chó sủa, khách nhân chạy tán loạn, còn ai dám ở lại nơi này, nhất thời Thiên Kiều Các trở nên chật chội, có người chạy, có người ngân cản, tiếng thét chói tai, cực kỳ hỗn loạn.

Trên lầu, đoàn người Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm đi thẳng xuống lầu, người phủ Định vương dám tra người khác, cũng không dám tra Yến Kỳ, đoàn người thuận lợi ra khỏi Thiên Kiều Các.

Vân Nhiễm ra khỏi Thiên Kiều Các, vẫn còn nghe vang vọng tiếng Định vương đang giận dữ rống: “Tra, nhất định phải tìm ra tiện nhân này cho ta.”

Vân Nhiễm khẽ cười, ánh mắt sáng rực, Sở Dật Lâm, lúc ngươi đang giằng co với Yến quận vương, Hoa Tưởng Dung đã sớm được người khác lặng lẽ mang đi rời khỏi Lương Thành, bây giờ bản quận chúa sẽ chờ Kinh Vệ Quân bị hủy, để xem ngươi còn cuồng vọng được nữa không.

Vân Nhiễm đang tập trung suy nghĩ, đột nhiên bên tai truyền tới hơi thở ấm áp, một người nhỏ giọng thì thầm: “Chuyện hôm nay, sẽ không phải do ngươi sắp đặt chứ.”

Vân Nhiễm cả kinh ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy khuôn mặt tinh xảo phóng đại của Yến Kỳ, sắc mặt khó coi lườm hắn: “Ngươi là quỷ sao, tự nhiên xuất hiện, còn nữa ta không hiểu ngươi muốn nói gì.”

Vân Nhiễm phát hỏa lui lại phía sau, đối diện với Yến Kỳ, ánh mắt sáng ngời, kinh diễm như dạ minh châu thần bí động lòng người, khóe môi cười yếu ớt, nhìn Vân Nhiễm, ánh mắt kia rõ ràng có ý muốn nói, bản quận vương biết chính là ngươi làm.

Vân Nhiêm hung dữ mắng: “Bệnh thần kinh.”

Tiêu Bắc Dã dừng bước gọi Vân Nhiễm: “Sắc trời đã không còn sớm, chúng ta trở về thôi.”

“Được,” Vân Nhiễm không thèm nhìn Yến Kỳ đang ở phía sau, trực tiếp lên xe ngựa phủ Vương, đằng sau Yến Kỳ đứng dưới ngọn đèn vàng, như một cây ngọc thu, tao nhã, ánh mắt ngầm nổi sóng, môi cười kinh diễm, hắn có thể khẳng định chuyện đêm nay là do Vân Nhiễm sắp đặt, cho nên người này mới chạy tới thanh lâu, căn bản nàng muốn đi xem tiết mục, sở dĩ nàng làm vậy đơn giản là muốn đả kích Định vương. Xem ra hắn vẫn phải tiến cung một chuyến thay người này thu dọn tàn cục.

Yến Kỳ tao nhã lên xe ngựa phủ Yến vương tiến cung.

Trên xe ngựa phủ Vân vương, Vân Nhiễm đang mắng Yến Kỳ: “Tên hỗn đản này, toàn ăn nói linh tinh.”

Tiêu Bắc Dã không biết Yến Kỳ nói gì khiến nha đầu này tức giận như vậy.

Tiêu Bắc Dã thông minh không hỏi, hắn nghĩ đến một chuyện khác, ánh mắt u ám, nhẹ giọng hỏi Vân Nhiễm: “Chuyện đêm nay không phải do ngươi làm ra chứ. “

Tiêu Bắc Dã cũng là kẻ thông minh, sau khi suy nghĩ một chút, liền có thể đoán ra.

Sắc mặt Vân Nhiễm cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Tiêu Bắc Dã, thần sắc của hắn không phải đang hỏi mà là khẳng định.

Đáy lòng Vân Nhiễm thở dài, xem ra sau này làm việc cần phải cẩn thận hơn nữa, những người này đều thật thông minh, thật sự khiến người khác cảm thấy nặng nề.

“Sao ngươi cũng ăn nói linh tinh giống Yến Kỳ, chuyện này có liên quan gì tới ta.”

Bọn họ đoán được là việc của bọn họ, có đánh chết nàng cũng không thừa nhận, chuyện này nếu làm không tốt sẽ có phiền phức.

Tiêu Bắc Dã cười rộ lên: “Là bản thế tử nghĩ nhiều, Vân Nhiễm đừng tức giận, bản thế tử cũng ngươi đến chỗ như vậy thật không thoải mái, ngày khác chúng ta tìm một nơi nhẹ nhàng dễ chịu dể đi dạo có được không?”

Ánh mắt Vân Nhiễm hơi tối lại, nói thật, nàng không muốn một mình ở chung với Tiêu Bắc Dã, hành động đêm nay của Tiêu Bắc Dã khiến nàng có chút không vừa ý, ví dụ như bá vai bá cổ, cầm tay này nọ, nàng không phải nữ tử dễ dãi, nhưng Tiêu Bắc Dã lại làm ra hành động như vậy, khiến nàng không vừa ý.

Tiêu Bắc Dã vừa thấy vẻ mặt nàng liền biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì, giơ tay cam đoan.

Vân Nhiễm về sao, không có sự đồng ý của ngươi, ta cam đoan sẽ không động chân động tay, bản thế tử rất ghét Yến Kỳ, cho nên mới cố ý động ngươi chọc tức hắn.”

“Ngươi động ta để chọc hắn tức giận sao? Hắn có liên quan gì đến ta, nhàm chán.”

Vân Nhiễm trợn mắt nhìn Tiêu Bắc Dã, ánh mắt Tiêu Bắc Dã hơi tối lại nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy, là ta sai, tóm lại về sau không có sự đồng ý của ngươi, ta cam đoan không phạm quy.”

Cuối cùng sắc mặt Vân Nhiễm cũng tốt lên một ít, Tiêu Bắc Dã lại dụ dỗ: “Hay là ngày nào đó chúng ta dẫn theo Ninh Cảnh ra ngoài đi dạo, ngươi biết không? Hai ngày nay hình như Ninh cảnh không vui.”

Vừa nhắc đến Ninh Cảnh, Vân Nhiễm không phản đối, hơn nữa nàng quyết định nghĩ cách để Ninh Cảnh đến ở tại phủ Vân vương, không muốn để hắn ở chung với đám người Tây Tuyết. Tránh để tiểu Bạch Hoa bị đám người kia lừa cũng không biết.

“Được, có thời gian chúng ta dẫn Ninh Cảnh ra ngoài đi dạo, đỡ khiến người này không vui.”

Hai ngươi quyết định việc này, xe ngựa đi thẳng về phủ Vân Vương, Tiêu Bắc Dã tiễn Vân Nhiễm vào phủ sau đó dẫn thuộc hạ trở về dịch cung.

Vân Nhiễm dẫn theo Sơn Trà về viện Như Hương. Trên đường đi Sơn Trà nhịn không được sợ hãi lên tiếng: “Quận chúa, dọa chết nô tỳ, nô tỳ chỉ sợ người khác phát hiện ra thân phận của người.”

“Lá gan của ngươi quá nhỏ, không có việc gì.”

Hai ngươi về đến viện Như Hương, Lệ Chi cùng Triệu ma ma đang chờ hai người, nhìn thấy các nàng không hao tổn gì, cuối cùng mới thở dài nhẹ nhõm. Lúc trước Triệu ma ma nghe nói quận chúa cải nam trng tới Thiên Kiều Các, thiếu chút nữa bị dọa ngất, Thiên Kiều Các là kỹ viện thanh lâu, thân phận như quận chúa sao có thể đi tới, hiện tại nhìn thấy nàng bình an trở về, Triệu ma ma cùng Lệ Chi mới yên lòng. Dữu Tử cùng Sơn Trà hầu hạ Vân Nhiễm đi nghỉ, có điều nàng còn chưa ngủ, đã có người vội vàng đi tới ngoài cửa, ngạc nhiên người này lại là nha đầu của Nguyễn Tâm Lan, nàng ở bên ngoài cầu xin Dữu Tử.

“Dữu Tử tỷ tỷ, cầu xin ngươi, Vân vương phi muốn gặp quận chúa một lần, ngươi để cho Vân vương phi gặp quận chúa đi.

Dữu Tử vừa nghe liền tức giận cự tuyệt: “Ngươi trở về đi, quận chúa ngủ rồi.”

Đối với Vân vương phi nàng không có một chút hảo cảm, vẫn luôn hại chủ tử của nàng, còn muốn cầu xin nàng đến gặp, că bản không cần để ý tới.

“Cầu xin ngươi, Dữu Tử tỷ tỷ, Vân vương phi nàng?”

Tiểu nha hoàn khóc nức nở: “Vân vương phi sinh bệnh, chỉ sợ không qua khỏi, trước khi chết bà muốn gặp quận chúa một lần, có chuyện muốn nói với quận chúa, nhưng lão vương phi không cho phép bất kỳ ai gặp vương phi, nô tỳ rất vất vả trốn ra, cầu xin Dữu Tử tỷ tỷ.”

Bên ngoài lặng im một mảnh, nhưng cuối cùng Dữu Tử vẫn kiên quyết cự tuyệt.

“Quận chúa ngủ rồi, ngươi về báo lại với Vân vương phi đi, sáng mai quận chúa tỉnh dậy ta sẽ bẩm báo lại, nếu nàng nguyện ý sẽ đi nhìn Vân vương phi.”

“Nhưng chỉ sợ Vân vương phi không qua khỏi tối nay,” Tiểu nha hoàn khóc càng lợi hại hơn, Vân Nhiễm ở trong phòng Vân Nhiễm đã sớm nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nàng định không để ý tới, sau khi nghe tiểu nha ngoàn nói nữ nhân Nguyễn Tâm Lan khó qua khỏi đêm nay, nàng xoay người ngồi dậy, người ta đã sắp chết, muốn gặp nàng, nàng cũng thể quá tuyệt tình, nhưng nàng thật sự ngạc nhiên, sao lại muốn gặp nàng làm gì, sắp chết muốn nguyền rủa nàng sao?”

Vân Nhiễm mặc quần áo đi ra ngoài, Dữu Tử đã muốn đuổi nha hoàn kia rời đi, vừa nhấc tay thì Vân Nhiễm ra tới, nàng ta cung kính nói: “Quận chúa, khiến người thức giấc.”

“Không có việc gì, ngươi theo ta đi xem Vân vương phi đi.”

“Chuyện này?” Dữu Tử trừng mắt liếc tiểu nha hoàn kia một cái hung hăng nói: “Còn không đi trước dẫn đường.”

Tiểu nha hoàn gạt nước mắt chạy nhanh lên phía trức, đi thẳng tới viện của Vân vương phi, tôi nay ma ma trực có chút thương hại Vân vương phi cho nên mới thả nha hoàn này ra, lúc này thấy Vân Nhiễm tới đây cung kinh hành lễ, để cho người tiến vào.

Dưới ngọn đèn u ám, trên chiếc giường lớn, một nữ nhân đang nằm im, khuôn mặt bình yên, vẻ mặt sớm an ổn, giống như được giải thoát, bà hơi nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt dưới ngọn đèn, không có một chút huyết sắc nghe thấy trước cửa có động tĩnh, chậm rãi mở to mắt nhìn người tới, thấy người đi vào là Vân Nhiễm, không nhịn được cười rộ lên.

Vân Nhiễm đi tới nhìn nữ nhân trên giường, liếc mắt đã biết nữ nhân này bị hạ độc, đã ngấm vào xương tủy, chỉ sợ không qua khỏi.

Nguyễn Tâm Lan cười càng đậm hơn, nhìn Vân Nhiễm nhẹ giọng nói: “Nhìn ta như vậy, có phải đã hết giận.”

Bà ngừng một chút, cố gắng thở, muốn ngồi xuống, tiểu nha hoàn nhanh chóng chạy tới đỡ bà, lấy cái gối chèn ở sau lưng.

“Ngồi đi.”

Vân Nhiễm ngồi xuống, im lặng nhìn bà, cũng không nói thêm cái gì, nữ nhân này có chuyện muốn nói với nàng, dĩ nhiên là bà ta nói, nàng nghe.

Nguyễn Tâm Lan không hề nhìn Vân Nhiễm, ánh mắt mê man, như sương khói mộng ảo, chậm rãi lên tiếng: “Trước đây có một lần ta trông thấy biểu ca, lúc đó liền ngây người, thiên hạ sao lại có người đẹp như vậy, nếu ta trưởng thành có thể gả cho hắn thì thật tốt, sau lớn lên mới biết biểu ca xuất thân từ phủ Vân vương, là vương gia phủ Vân vương, bằng thân phận của ta là treo cao với không tới, cho nên chết tâm. Có một ngày gánh hát Khánh Viên tới phủ hát hí khúc ta nhìn thấy Bùi Trung, ngươi biết không, ánh mắt của hắn ta rất giống biểu ca, ta thích ánh mắt của hắn, sau lại thích Bùi Trung, hắn cũng thích ta, nhưng hắn lại là con hát, chúng ta đã định không có kết cục tốt.”

Nguyễn Tâm Lan dừng lại thở dốc, nhìn Vân Nhiễm dâng lên hận ý.

“Nhưng có một ngày, cô ta đột nhiên vừa ý, muốn gả ta tới Vân Gia, còn nói để cho ta làm bình thê, ngươi có biết lúc đó ta vui sướng thế nào không? Ta vui muốn chết, nhưng sau khi gặp được biểu ca, phát hiện ra hắn không thích ta, nhìn ta một cái cũng không muốn, lòng ta rất đau khổi, ta chuẩn bị buông tha cho hắn, nhưng mẫu thân ngươi tới tìm ta, để ta gả cho biểu ca, nàng nói biểu ca cần có người thương hắn như ta chiếu cố.”

Nguyễn Tâm Lan nói đến đây chợt nở nụ cười, Vân Nhiễm nghe xong không thể tin, mẫu thân mình sao lại muốn làm như vậy, đồng ý để nam nhân của mình đi cưới nữ nhân khác, bà không có vấn đề gì chứ.

“Ngươi cảm thấy mẫu thân ngươi đầu óc không tốt có đúng không, không phải đầu óc nàng không tốt, mà là nàng thích người khác, ngươi có biết nàng thích ai không?”

Vân Nhiễm im lặng không nói, Nguyễn Tâm Lan cười lớn hơn nữa, chốc chốc lại ho khan, đau khổ nói: “Nàng thích tiên đế, ngươi biết không? Nàng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng tiên đế, trong lòng thích tiên đế, nhưng tiên đế lại chỉ hôn nàng cho phụ vương ngươi. Nàng không thương phụ vương ngươi cho nên mới không để ý phụ vương ngươi có nữ nhân khác, đúng rồi nàng cũng không yêu ngươi. Từ lúc ngươi sinh ra nàng cũng không ôm ngươi, bởi vì ngươi là đứa nhỏ của vương gia, ha ha.”

Nguyễn Tâm Lan nói xong liền khóc: “Ta đau lòng cho biểu ca, có một lần ta nhìn thấy hắn lén uống rượu, dáng vẻ đau khổ, tim ta rất đau, thật muốn được ngồi cạnh hắn an ủi hắn, chiếu cố hắn, nhưng hắn không muốn cưới ta, ta cũng không nghĩ ép hắn, ngươi biết không? Hắn vẫn nghĩ là ta hạ dược hắn, muốn gả cho hắn, trên thực tế là mẫu thân ngươi hạ dược, hại ta thất thân, ta không muốn để biểu ca biết nữ nhân mà hắn thích hạ dược hắn, cho nên vẫn im lặng.”

Nguyễn Tâm Lan càng rơi lệ, từng giọt lệ chảy xuống, Vân Nhiễm ngây ngốc cả người, không ngờ sự thật lại là như vậy, tự mẫu thân hạ dược Nguyễn Tâm Lan, khiến nàng thất thân với phụ vương, sao có thể như vậy, Vân Nhiễm có chút khó tin, ngồi bất động.

Nguyễn Tâm Lan thở hổn hển nói: “Ta hận mẫu thân của ngươi, cho nên mới đối với ngươi không tốt, ta hận nàng, nếu nàng đã gả vì sao không đối xử tốt với biểu ca, vì sao lại hạ dược ta, nếu như không bị hạ dược ta sẽ không gả, ta thật sự không gả, ta không có cách nói cho biểu ca biết là nàng ta hạ dược, ta không có cách nói cho Bùi Trung ẩn tình của chuyện này, bởi vì ta đã bị mẫu thân ngươi hại thất thân, ta không có cách gả cho hắn.”

Nguyễn Tâm Lan nói xong lời cuối, Vân Nhiễm chỉ biết lắc đầu, vẫn nghĩ nữ nhân này độc ác, kết quả phát hiện bà không phải như vậy, nếu bà ta muốn lừa nàng, có phải quá hoàn hảo.

“Sở dĩ ta nói chuyện này với ngươi, không phải có ý muốn hại ngươi, ta hận mẫu thân ngươi, cho nên mới tính kế, loại bỏ ngươi.”

Nguyễn Tâm Lan nói tới đây liền thở dốc, hô hấp dồn dập, ánh mắt hơi trắng, Vân Nhiễm vội vàng đi qua lấy ngân châm, châm cứu vài huyệt đạo trên người bà ta, rốt cuộc bà ta cũng đỡ hơn được một chút. “Ngươi có biết vì sao ta muốn nói chuyện này với ngươi không?”

Vân Nhiễm lắc đầu, Nguyễn Tâm Lan tràn đầy ôn nhu: “Vân Nhiễm, ta hại ngươi bây giờ ta đền mạng, chỉ cầu xin ngươi bỏ qua cho Vãn Sương, Vãn Tuyết, xem như cả đời ta đau khổ, xem như mẫu thân ngươi hại ta, ngươi buông tha cho Vãn Sương, Vãn Tuyết đi.”

Vân Nhiễm nhìn Nguyễn Tâm Lan thâm trầm nói: “Làm sao ta có thể xác định ngươi nói là sự thật? Biết đâu ngươi vì bảo vệ cho Vân Vãn Sương cùng Vân Vãn Tuyết.”

“Nếu ngươi không tin có thể đi hỏi thăm, nhất định có thể hỏi ra người mẫu thân ngươi từng thích là ai, còn có Triệu gia, vì sao lại đoạn tuyệt quan hệ với mẫu thân ngươi là bởi vì nàng ta hận bọn họ, hận bọn họ đồng ý đem nàng gả cho phụ vương ngươi.”

Vân Nhiễm không biết nói gì, nàng nhìn Nguyễn Tâm Lan, xem nàng ta hô hấp khó khăn nhanh tay muốn châm cứu, Nguyễn Tâm Lan đẩy tay nàng ra: “Vô dụng thôi, độc này là ba ta hạ, mà ta cũng đáng chết, có điều ta chết nhất định bà ta sẽ để nữ nhân khác của Nguyễn gia tiến vào, ngươi chuẩn bị cho tốt.”

Nói xong bà ta nhìn Vân Nhiễm: “Ngươi đi đi, bỏ qua cho nữ nhi của ta một lần, coi như cả đời ta đau khổ bỏ qua cho các nàng đi, còn nữa đừng nói sự thật cho vương gia biết, để sự thật này chôn vùi theo ta đi.”

Vân Nhiễm nhìn nàng, nhìn thấy con ngươi trợn lên, cả ngươi không ngừng vặn vẹo giãy dụa, cực kỳ đau đớ, nếu sớm một chút còn có thể cứu được hiện tạ đã chậm, cuối cùng cắn răng đáp ứng: “Được, ta đáp ứng ngươi không ra tay với các nàng.”

Nói xong rút châm trên người Nguyễn Tâm Lan, xoay người dẫn Sơn Trà đi ra ngoài, Nguyễn Tâm Lan ở phía sau lên tiếng: “Cám ơn.”

Bà ta giãy dụa, tiểu nha hoàn không ngừng khóc lớn.

Vân Nhiễm dẫn Sơn Trà rời khỏi viện Nguyễn Tâm Lan đi thẳng về viện Như Hương, trên đường không khỏi thở dài, Sơn Trà chần chừ lên tiếng: “Quận chúa, ngươi nói xem lời Vân vương phi không giống như đang nói dối, có khi nào vì bảo vệ tam tiểu thư cùng tứ tiểu thư mà lừa gạt người không.”

Vân Nhiễm lắc đầu: “Ta cảm thấy nàng nói là sự thật, bởi vì loại chuyện này nếu muốn tra, nhất định có thể điều tra, chỉ là ta không ngờ mẫu thân lại thích tiên đế, chẳng những không thích phụ vương còn không thích ta, điều này thật khiến người ta khó có thể chấp nhận.”

Sơn Trà không nói gì, nếu như những gì Vân vương phi nói là sự thật, nữ nhân đó mới thật sự là người đau khổ.

Cả đời bà đều sầu khổ, đền chết vẫn không để quận chúa nói cho vương gia chuyện năm đó bà ta bị mẫu thân quận chúa hạ dược.

Vân Nhiễm dừng bước, nhìn Sơn Trà: “Ngươi nói xem, nếu thật sự năm đó là do mẫu thân ta hạ dược Vân vương phi, sao lãi vương phi lại không biết.”

Sơn Trà lắc đầu: “Không biết, cho dù bà biết cũng sẽ không nói, bởi vì ý bà cũng muốn để Vân vương phi gả đến vương phủ, sao có khả năng nói ra.”

“Ta muốn nói đáng giận nhất chính là lão bà này, những người khác đều đã chết chỉ có bà ta còn sống tốt, ngày ngày đi tính kế này kế nọ, sao bà ta có thể sống lâu như vậy.”

Vân Nhiễm căm tức xoay người trở về Viện Như Hương, về tới phòng nhất thời không ngủ được, lát sau lại có người tới báo, Vân vương phi đã qua đời.

Vân Nhiễm bất động, hơi nhắm mắt lại mơ hồ nhìn thấy một đạo thân ảnh đang đi về nơi xa, với bà ta mà nói, có lẽ đây là một sự giải thoát.

Trong điện Càn Khôn, lúc này đèn đuốc sáng trưng, hoàng đế đang ngồi trên cao, ánh mắt thâm trầm, phía dưới Hạ Cao đang quỳ, ngoài ra còn có Tương đại nhân thượng thư bộ lễ, tuy rằng đứa con này không tốt nhưng vẫn là con ong, hắn chẳng qua thích tìm vui chốn thanh lâu cũng chưa từng gây ra chuyện ác tày trời, thế nhưng lại bị Hạ Cao một kiếm giết chết, làm phụ thân sao có thể không đau lòng.

Thượng thư bộ lễ lau nước mắt cầu xin hoàng đế thay con mình giải oan, nghiêm trị Hạ Cao.

Trong đại điện ngoại trừ Định vương, Hạ Cao, thượng thư bộ lễ, còn có không ít trọng thần, người người đều nhìn Hạ Cao, người này làm việc không thỏa đáng, mặc dù là người theo phe Định vương nhưng cũng không đứng ra thay hắn nói chuyện, đã giết người, lại còn là con trai thượng thư bộ lễ, Hạ Cao đúng là càng sống càng hồ đồ.

Hạ Cao đang quỳ vẻ mặt bi tráng: “Hoàng thượng, thần không có giết tứ công tử, là Hoa Tưởng Dung của Thiên Kiều các đẩy hắn ngã vào kiếm của thần.”

Bây giờ Hạ Cao cũng không có tâm tình nói chuyện gió trăng, trước mắt giữ được mạng mới là quan trọng, còn sống muốn dạng nữ nhân gì mà không có.

Tương thượng thư nhìn chằm chằm Hạ Cao, rú lên: “Hạ đại nhân, ngươi sao có thể nói như vậy, hiện trường có bao nhiêu người đều trông thấy ngươi cầm kiếm dính máu trên tay, bây giờ ngươi lại nói ngươi không giết con ta. Nói rằng hoa khôi Thiên Kiều Các đẩy con ta ngã vào kiếm của ngươi, xin hỏi Hạ đại nhân, hoa khôi Thiên Kiều Các đang ở đâu, vì sao ngươi lại cầm kiếm xông vào phòng của Hoa Tưởng Dung.”

Tưởng thượng thư khí thế bức người nhìn chằm chằm Hạ Cao, không đợi Hạ Cao lên tiếng đã nói tiếp: “Bây giờ không thấy Hoa Tưởng Dung, ngươi muốn nói sao mà không được, nói không chừng Hoa Tưởng Dung đã bị ngươi giết người diệt khẩu, nếu không vì sao lục toàn Thiên Kiều Các lại không tìm được nàng ta, thời gian ngắn như vậy, nàng ta có cánh cũng khó bay.”

Sắc mặt Hạ Cao khó coi chừng mắt nhìn Tưởng thượng thư, hắn làm sao biết Hoa Tưởng Dung ở đâu, dù sao hắn cũng không giết Hoa Tưởng Dung, Hạ Cao liền suy nghĩ một chút cảm thấy chuyện này đều do Hoa Tưởng Dung lập mưu, đầu tiên là viết thư du hắn tới, sau đó lại dụ dỗ tứ công tử, lúc trước cũng là nàng ta đẩy tứ công tử vào kiếm của hắn, dấu hiệu này cho thấy, hại chết hắn chính là Hoa Tưởng Dung hoặc người đứng sau Hoa Tưởng Dung.

Tiện nhân, trong lòng Hạ Cao tức giận mắng, nhưng hiện tại hắn đang gặp nguy hiểm, Hạ Cao nhìn hoàng thượng: “Hoàng thượng biết rõ, tất cả đều do kỹ nữ thanh lâu Hoa Tưởng Dung sắp đặt, nữ nhân này quỷ kế đa đoan, muốn giết thần, hoàng thượng nhất định phải điều tra rõ chuyện này.”

Sở Dật Kỳ híp mắt, nói thật chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, có điều hoàng thượng nhìn về phía Hạ Cao, ai bảo hắn ta là người của hoàng đệ, đây chính là cơ hội tốt, ánh mắt Sở Dật Kỳ lạnh lẽo, cuối cùng nhìn Yến Kỳ: “Yến quận vương, án này giao cho giám sát ti các ngươi điều tra.”

“Thần lĩnh chỉ.”

Yến Kỳ lĩnh mệnh đứng dậy, vung tay lên, hắc y thái giám đi tới áp giải Hạ Cao ra ngoài, hắn giãy dụa: “Hoàng thượng, thần bị oan, thần bị oan.”

Đáng tiếc không ai để ý tới hắn, Sở Dật Kỳ giao Hạ Cao cho Yến Kỳ, lại nhìn Định vương đang quỳ.

Sở Dật Lâm thấy chuyện đã thành ra như vậy, nhanh chóng xin tội: “Thần có tội, xin hoàng huynh trị tội thần quản gió cấp dưới không nghiêm, thần cam nguyện chịu phạt.”

Sở Dật Kỳ nhìn Sở Dật Lam, khóe môi cười lạnh lẽo, từ từ lên tiếng: “Định vương, trẫm vẫn rất tín nhiệm ngươi cho ngươi chưởng quản Kinh Vệ Quân, không ngờ ngươi lại dung túng cho thuộc hạ làm ra chuyện như vậy, còn chọn đúng lúc sứ thần tam quốc đang ở Đại Tuyê, việc này rất nghiêm trọng, không nghiêm trị sẽ khiến sứ thần tam quốc không phục, cho nên trẫm quyết định tạm thu hồi chức vụ của ngươi ở Kinh Vệ Quân, phạt hai ngày ở nhà đóng cửa tự suy nghĩ.

Sở Dật Kỳ không chớp mắt thu lại Kinh Vệ Quân của Sở Dật Lâm, ánh mắt Sở Dật Lâm sắc bén, bàn tay nắm chặt, Kinh Vệ Quân nằm trong tay hắn từ thời tiên đế không ngờ bây giờ lại bị hoàng huynh thu trở về, sao hắn có thể cam tâm chấp nhận chuyện này.

“Hoàng huynh, thần đệ chấp chưởng Kinh Vệ Quân vẫn luôn tận trung, làm hết trách nhiệm, không dám phạm sai lầm dù là nhỏ. Tuy rằng lần này Hạ Cao giết người nhưng cũng không bởi vậy mà thu hồi Kinh Vệ Quân trong tay thần đệ.”

Trong lòng Sở Dật Lâm căm tức khác thường, muốn mắng to vị hoàng huynh này, rõ ràng là sớm kính tế hắn, hừ, Sở Dật Kỳ ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa, hắn muốn bốc hỏa.

Trong đại điện phe phái của Định vương nhanh chân bước ra khỏi hàng cầu xinh: “Hoàng thượng, xin người bỏ qua cho Định vương lần này đi.”

Sắc mặt Sở Dật Kỳ khó coi nhìn vài người phía dưới, cười lạnh hai tiếng: “Các vị đại nhân, ta chỉ tạm thời thu hồi quyền chưởng quản của Định vương, để hắn ở trong phủ hai ngày đóng cửa tự suy nghĩ, trẫm xử phạt như vậy là nặng sao?”

Mấy người nghe thấy âm thanh hoàng đế lạnh băng, liền chấn động, hoàng thượng tức giận, vài người không dám nói thêm nữa.

Sở Dật Kỳ nhìn Sở Dật Lâm: “Định vương, trẫm chính là tạm thu hồi quyền chưởng quản Kinh Vệ Quân của ngươi, trước mắt sứ thần tam quốc vẫn đang ở kinh thành, thuộc hạ của ngươi lại làm ra chuyện giết ngươi, nếu trẫm xử lý không công bằng, ngươi nói xem sứ thần tam quốc sẽ nghĩ như thế nào về Đại Tuyên? Đây là chuyện có liên quan đến quốc thể của Đại Tuyên, thần đệ ủy khuất gì, trẫm thấy ngươi nên về phủ tự suy nghĩ lại thật tố với là lẽ phải.”

Sở Dật Lâm biết chuyện đã đến nước này, có nói thêm cũng vô ích, cũng may Kinh Vệ Quân do hắn chỉ huy, dù hoang huynh có thu hồi về, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không có cách thay máu, hắn chỉ cần nghĩ cách cầm lại mới là thượng sách.

Trong lòng Sở Dật Lâm quyết định: “Thần đệ lĩnh chỉ.”

Sở Dật Kỳ nhìn Sở Dật Lâm lĩnh chỉ, sắc mặt tốt hơn, lại trấn an hắn một chút: “Định vương, trẫm chỉ tạm thu hồi Kinh Vệ Quân vài ngày, chờ sứ thần tam quốc rời kinh, trẫm sẽ trả lại cho ngươi.”

“Thần đa tạ hoàng ân.”

Khóe môi Sở Dật Lâm cười lạnh liên tục, hoàng thuynh vẫn muốn đoạt Kinh Vệ Quân trong tay hắn, sao lại có chuyện dễ dàng trả lại cho hắn, chỉ sợ về sau hắn không có cửa lấy lại Kinh Vệ Quân.

Hoàng đế xử lý xong việc này, ngáp một cái phất tay: “Được rồi, chuyện này dừng ở đây, các vị đại thần xuất cung thôi, hai ngày sau chính là đại hôn của trẫm, trẫm cần nhỉ ngơi.”

“Ân, hoàng thượng, thần xin cáo lui.”

Mọi người cùng nhau rời khỏi điện Càn Khôn.

Phủ Vân vương, Vân vương phi Nguyễn Tâm Lan đã chết, cũng không gây ra nhiều biến động trong phủ, lão vương phi dặn dò người đi lo chuyện này, vương phủ ngay cả khăn tang đều không thay vì Nguyễn Tâm Lan đã bị Vân Tử Khiếu hưu, hơn nữa hai ngày sau là đại hôn của hoàng thượng, không cần nói là Vân vương phi bây giờ, cho dù có là Vân vương phi ngày xưa thì cũng phải tự hạ thấp tang sự không thể động chạm tới việc vui của hoàng thượng.

Trong viện Như Hương, mãi đến nửa đêm Vân Nhiễm mới ngủ, có điều vừa chợp mắt, Long Nhất trong chỗ tối lại bẩm báo: “Quận chúa, có người tới, có cần thuộc hạ ngăn lại không.”

Vân Nhiễm phát hỏa, cả đêm chưa được ngủ, lại là ai đây.

“Ngăn lại, đừng ảnh hưởng tới ta ngủ.”

Vân Nhiễm nói xong kéo chăn che đầu, trong lòng thầm mắn người tới một ngàn lần.

Nhưng chỉ một lát sau, nàng liền cảm nhận được có người đi vào trong phòng, không khỏi kinh hãi, nhìn thấy màn trướng lung lay, có một bóng người trong suốt đứng trước giường, Vân Nhiễm vừa thấy người đã đến, không thừa hơi tốn sức chỉ thẳng tức giận mắng.

“Yến Kỳ, ngươi lại động kinh chạy tới phủ Vân vương làm cái gì?”

Yến Kỳ tao nhã vén màn trướng lên, xoay người ngồi xuống ghế, từ đầu tới cuối hành động trôi chảy như nước, tao nhã ôn nhuận, không để ý đến Vân Nhiễm đang trợn mắt nhìn, giống như nơi này là phòng riêng của mình. Vân Nhiễm nhịn không được ngồi dậy dựa lưng vào gối.

“Đồ bạch liên hoa chết bầm, ta cả đêm không ngủ được, mệt chết, ngươi có việc nói mau, ta muốn đi ngủ.

Ánh mắt Yến Kỳ chợt lóe lên, có chút đau lòng, nhưng vừa nghĩ đến chuyện đêm nay nàng cùng tới thanh lâu với Tiêu Bắc Dã, ánh mắt lại tối lại: “Ngươi không ngủ được, tới thanh lâu sẽ hết mệt mỏi.”

“Ta tới thanh lâu liên quan gì tới ngươi, còn có ta đi tới đó là vì có việc.”

Dù sao Yến Kỳ cũng đã biết chuyện nàng gài bẫy Hạ Cao, nàng nói thì đã sao?

“Hóa ra là ngươi làm thật. Định vương kia thật đáng thương bị mất Kinh Vệ Quân còn không biết cuối cùng là ai gài bẫy sau lưng hắn.”

“Đó là đáng đời hắn.” Vân Nhiễm hừ lạnh, nói đến Sở Dật Lâm, nàng một chút cảm tình cũng không có, nhưng hiện tại nàng đang rất mệt, Vân Nhiễm ngáp một cái nhìn Yến Kỳ: “Yến quận vương, ngươi rốt cuộc có chuyện gì thì mau nói, ta mệt lắm rồi, ngươi để cho ta ngủ đi.”

Yến Kỳ nhìn nàng mặc áo choàng dáng vẻ còn đang buồn ngủ, trong lòng nhịn không được mềm mại, ánh mắt dịu dàng, nhưng vừa nghĩ tới chuyện nàng tới thanh lâu cùng Tiêu Bắc Dã còn thân mật như vậy, đã không còn mềm mại, chuyển sang lạnh lẽo, nhìn Vân Nhiễm nói: “Ngươi cách xa Tiêu Bắc Dã một chút, hắn không phải người tốt đẹp gì.”

Vân Nhiễm vừa nghe Yến Kỳ nói liền mở to mắt, lườm hắn, hắn nghĩ hắn là ai, nàng cùng Tiêu Bắc Dã thân thiết thì liên quan gì, cần hắn tới cảnh cáo nàng.

“Yến quận vương, ngươi có lầm không, ta cùng Tiêu Bắc Dã thân thiết liên quan gì tới ngươi, không phải chúng ta nước sông không phạm nước giếng? Ngươi nửa đêm chạy tới nưới không cho ta ngủ chỉ để nói ta cách xa Tiêu Bắc Dã một chút, chuyện này liên quan gì tới ngươi.”

“Ngươi là ân nhân cứu mạng của bản quận vương, ta sợ ngươi bị thiệt.”

“Ngươi nghĩ rằng ta là người chịu thiệt sao?” Vân Nhiễm châm chọc nhìn Yến Kỳ, Yến Kỳ cũng nghĩ tới nàng giao thủ với mình, người này quả nhiên không dễ dàng chiu thiệt, không biết kiêng kị một đại cô nương cưỡi trên người nam nhân, động một chút là đòi phế hạ thân, Yến Kỳ vừa nhớ tới mặt lại hồng lên, hắn là quân từ, Tiêu Bắc Dã kia cũng không phải dạng chính nhân quân tử.

Yến Kỳ nghĩ tới đó, lòng không thể bình tĩnh, vô luận thế nào hắn cũng không thể để Vân Nhiễm tiếp xúc nhiều với Tiêu Bắc Dã, bởi vì nàng là ân nhân của hắn, sao hắn có thể để nàng chịu thiệt, vị thế tử Tây Tuyết này dã tâm khó lường, nếu Vân Nhiễm thích hắn, về sau cuộc đời nhất định sẽ đau khổ, cho nên hắn phải tranh thủ lúc nàng còn chưa thích, giết chết ý niệm này.

“Vân Nhiễm, thiên hạ không phải ai cũng chính nhân quân tử giống như ta, Tiêu Bắc Dã cũng không phải loại tốt, ngươi nếu thích hắn, đến lúc lại khổ không nói nên lời, ngươi là ân nhân của ta, tự nhiên ta không thể trơ mắt nhìn ngươi thích hắn.”

Yến Kỳ làm ra vẻ cao thượng, Vân Nhiễm quả thật muốn đánh hắn, cả đêm không để cho người ngủ, chạy đến chọc phá người khác, thú vị lắm sao?

“Yến Kỳ, mặt ngươi cũng thật dày, ý ngươi muốn nói mình là chính nhân quân tử sao, ngươi chính là tiểu nhân ti bỉ vô sỉ thì có, Tiêu Bắc Dã làm sao? Người ta tốt hơn so với ngươi, ít nhất trước mắt, hắn chưa từng hại ta, nhưng ngươi từ hôn ta, tính kế ta so với Tiêu Bắc Dã đáng giận một trăm lần, được rồi, mau cút đi, đừng ép ta trở mặt với ngươi.”

Sắc mặt Vân Nhiễm đen kịt, ánh mắt bắn ra hào quang, thật sự nàng tức giận không được ngủ đủ, Yến Kỳ còn chạm vào vết thương của nàng, đây là do hắn tự tìm.

Yến Kỳ vừa nghe xong lời Vân Nhiễm, quanh thân hàn khí lạnh lẽo, ánh mắt như xẹt qua đốm lửa, thấy Vân Nhiễm khen Tiêu Bắc Dã, khinh hắn vô sỉ, trong lòng hắn khó chịu buồn bực, không nhịn được nhíu mày: “Tiêu Bắc Dã thật tốt như vậy sao? Hắn là người có dã tâm, ngươi hiểu rõ hắn sao, người này tâm tư hiểm ác, hắn là thế tử Cung thân vương Tây Tuyết, Tây Tuyết có dã tâm thâu tóm Đại tuyên, hắn biết rõ ngươi là quận chúa Đại Tuyên, còn tiếp xúc thân mật, là có ý gì còn không phải khơi mào ly gián giữa hoàng thượng với Vân gia, đây là khiến Đại Tuyên nội loaanj.

Yến Kỳ tận tình khuyên bảo, sắc mặt Vân Nhiễm ngày càng khó coi, nam nhân này nói cứ như kiểu nàng sắp gả cho Tiêu Bắc Dã, nàng cùng gắn chỉ gặp gỡ vài lần, chẳng lẽ lại nhanh chóng gả như vậy, còn có tên này là gì của nàng.

“Yến Kỳ đây là chuyện của ta, ngươi là cái gì của ta, ai cần người tới quản?”

Vân Nhiễm tức giận trừng mắt nhìn Yến Kỳ, nàng thật sự uốn đá mông người này, sau đó đánh mặt hắn, lắm chuyện, lo quản tốt chuyện của ngươi là được rồi.

Yến Kỳ nghe Vân Nhiễm nói, khuôn mặt tinh xảo sáng bừng như nắng, còn chân thành nhìn Vân Nhiễm nói: “Hai đại phủ Yến Vân vẫn luôn thân thiết, hai nhà như một, cho nên ta cũng giống ca ca ngươi, tự nhiên phải bảo vệ ngươi.”

Yến Kỳ dứt lời, đỉnh đầu Vân Nhiễm đã thấy sấm sét cuồn cuộn, trợn mắt há mồm, tên này thật không biết xấu hổ, trước vừa là bạn bè, giờ đã nhảy lên thành ca ca.

Nàng chỉ vào Yến Kỳ nửa ngày không nói nên lời, cuối cùng yếu ớt lên tiếng: “Ngươi là ca của ta, ngươi khi nào thì thành ca ca của ta?”

Ngũ quan tuyệt mỹ của Yến Kỳ long lanh như tuyết liên, ý cười thanh nhã, mặt mày như họa, ánh mắt tỏa ra độ ấm, nhìn Vân Nhiễm ôn hòa nói: “Từ giờ trở đi, ta chính là ca ca của ngươi, cần phải bảo vệ ngươi không bị Tiêu Bắc Dã lừa.”

Vân Nhiễm vô cùng khinh bỉ nói Yến Kỳ: “Lúc trước ngươi nói muốn làm bằng hữu với ta, giờ đã thành ca ca của ta, có khi nào có khả năng trở thành cha của ta?”

Yến quận vương ngẩn ra, lắc đầu theo phản xạ: “Phụ vương ngươi đã chết đâu.”

Vân Nhiễm bạo phát, chỉ vào Yến Kỳ mắng to, cút ngay, có tin ta giết chết ngươi không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.