Phi Đao Túy Nguyệt

Chương 14: Lại náo một hồi . .




"Ngưng Nhi chất nữ càng ngày càng ra dáng thiếu nữ, không biết tu vi đã đạt cấp độ gì rồi?" Nhiếp Hải cũng nghe được tin tức Tiêu Ngưng Nhi đem Thẩm Phi đánh một trận nên lúc này hơi tò mò hỏi.

Các thế gia gia chủ bên cạnh đều chăm chú lắng nghe Nhiếp Hải cùng Tiêu Vân Phong trò chuyện.

"Tiểu nữ hiện tại vừa mới đạt tới Hoàng kim Nhị tinh đỉnh phong, đoán chừng cũng sẽ sớm tấn cấp Hoàng kim Tam tinh a." Tiếu Vân Phong ân cần nhìn thoáng qua Tiếu Ngưng Nhi, khẽ mỉm cười.

Phần đông gia chủ trong nội tâm lúc này đều cả kinh, tuổi nhỏ như thế đã sắp tu luyện tới Hoàng kim Tam tinh, ít nhất cũng là thiên chi kiều nữ bài danh trong ba thứ hạng đầu a!

Nhiếp Hải nhướn mày thầm nghĩ: “Tiếu Ngưng Nhi này rất có tiềm lực, gả cho Nhiếp Ly cũng tương đối tốt, nếu sự tình với Diệp Tử Vân không thành, lấy Tiếu Ngưng Nhi cũng không tệ, hơn nữa Tiếu Ngưng Nhi mặt mũi đoan chính, mi thanh mục tú, dung mạo tuyệt đối không chê vào đâu được.”

Nhiếp Hải tính toán một hồi, hặc hặc cười nói: "Tiểu tử Nhiếp Ly kia gây chuyện khắp nơi, Ngưng Nhi chất nữ là bằng hữu cũng nên chăm sóc hắn nhiều một chút, nếu có thời gian hãy đến Thiên Ngân thế gia chúng ta!"

Đương nhiên Nhiếp Hải sẽ không nói toạc ra, dù sao hắn còn chưa biết tâm ý Nhiếp Ly.

"Cảm ơn bá bá, ta nhất định sẽ đến." Tiếu Ngưng Nhi cũng thầm minh bạch ý tứ trong lời nói của Nhiếp Hải, hai má khẽ đỏ, nhẹ nhàng đáp lời.

Đám người Nhiếp Hải cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất, tuy Thiên Ngân thế gia lúc này chỉ là một thế gia quý tộc, nhưng ai cũng không dám xem thường.

**

Trên đại sảnh.

"Nhiếp Ly tiểu tử, lần yến hội này ngươi chủ trì được không?" Diệp Tu nhìn về phía Nhiếp Ly khẽ mỉm cười, uy tín của Nhiếp Ly sau đợt thú triều vừa qua đã đạt đến đỉnh điểm. Hiện tại, từng thế gia phải đánh giá lại địa vị của Nhiếp Ly.

Nhiếp Ly biết Diệp Tu làm vậy chắc là có chút dụng ý, hắn gật đầu: "Giao cho ta chủ trì cũng không sao!"

Diệp Tu mỉm cười, đối mặt với tình cảnh năm sáu nghìn cao thủ của các thế gia Nhiếp Ly vẫn vô cùng bình tĩnh. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, Nhiếp Ly không thể cùng người bình thường so sánh.

Tiếng người chào hỏi huyên náo làm khung cảnh trông thật nhộn nhịp. Nhiếp Ly cùng Diệp Tu, Diệp Sóc đều kiên nhẫn đợi mọi người hàn huyên xong. Dù sao họ phải ở chỗ này kéo dài thời gian, đợi Diệp Tông bên kia hành động, thời gian kéo dài càng lâu càng tốt.

Diệp Tông nửa canh giờ trước đã mang theo những cao thủ của Phong Tuyết thế gia xuất phát, cao thủ Thần Thánh thế gia lúc này đang ở trong phủ thành chủ, hoàn toàn không biết diễn biến bên ngoài. Vị trí của Thần Thánh thế gia lúc này là nơi kém náo nhiệt nhất trong sảnh.

Thần Thánh thế gia bị Phong Tuyết thế gia chèn ép, các thế gia khác đều lặng lẽ quan sát tình huống, bọn hắn nào dám chủ động tìm Thẩm Hồng nói chuyện. Nếu như bọn hắn tìm Thẩm Hồng nói chuyện, chẳng phải ý muốn đối đầu với Phong Tuyết thế gia? Thần Thánh thế gia bình thường vênh váo hung hăng, mọi người giờ không ra tay bỏ đá xuống giếng đã là rất khách khí rồi.

Nhưng vẫn có một người hoàn toàn không để ý, người kia chính là Hô Duyên Hùng của Hô Duyên thế gia.

"Thẩm huynh, lâu rồi không cùng Thẩm huynh uống một chén, nhân dịp Diệp Tông đại ca làm chủ, đến, chúng ta cạn một chén!" Hô Duyên Hùng mang một chén rượu tới, hào hứng mời Thẩm Hồng.

"Hô Duyên lão đệ khách khí." Thẩm Hồng cười giả lả, ngửa đầu uống cạn chén rượu.

"Thẩm huynh hảo tửu lượng a, làm thêm một chén nữa chứ? Nào, rót cho Thẩm huynh đầy vào!" Hô Duyên Hùng cười ha ha.

Phong Tuyết thế gia chèn ép Thần Thánh thế gia, các thế gia gia chủ đối với Thần Thánh thế gia đều e sợ xa lánh, sợ bị Phong Tuyết thế gia hiểu lầm có quan hệ mờ ám cùng Thần Thánh thế gia, chỉ có Hô Duyên Hùng hoàn toàn không quan tâm. Hô Duyên thế gia là phụ tá đắc lực của Phong Tuyết thế gia, đối với Phong Tuyết thế gia tuyệt đối trung thành và tận tâm. Phong Tuyết thế gia dù thế nào cũng sẽ không hoài nghi Hô Duyên thế gia cùng Thần Thánh thế gia có cấu kết mờ ám gì.

Biểu tình của mọi người làm Thẩm Hồng có chút bực bội, hắn đột nhiên cảm giác lần yến hội này có điểm gì đó không đúng, thế nhưng không đúng ở chỗ nào hắn không thể nói ra được.

Trong nội tâm Thẩm Hồng vẫn còn băn khoăn Diệp Tông đã chết hay chưa? Nếu Diệp Tông chết rồi thì lần yến hội này rất có thể sẽ chọn ra tân Thành Chủ, Phong Tuyết thế gia chỉ sợ không thể tìm ra được người thích hợp nhanh như vậy. Nếu Diệp Tông không chết, lần yến hội này nói không chừng chính là muốn xử lý Thần Thánh thế gia.

Thần Thánh thế gia cao thủ tất cả đều tề tựu ở đây, nếu Phong Tuyết thế gia muốn đối phó Thần Thánh thế gia, Diệp Tông chắc chắn sẽ xuất hiện! Diệp Tông không xuất hiện thì có tám phần giống lời Diệp Hàn nói, đã trúng độc Long Thiệt Thảo đi đời nhà ma rồi.

Thế nhưng tại sao trên mặt Hô Duyên Hùng không có một chút bi quan? Theo lý thuyết thì tin tức Diệp Tông chết không có khả năng không thông báo cho Hô Duyên Hùng!

"Ta đây cũng muốn xem các ngươi định làm cái quỷ gì!" Thẩm Hồng thầm nghĩ, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục uống hết một chén rượu.

**

Sắc trời ảm đạm, màn đêm dần bao phủ. Toàn bộ Quang Huy chi thành trở nên yên tĩnh, chỉ có Phủ thành chủ đèn đuốc sáng trưng.

Phủ thành chủ lúc này ngoại trừ đại sảnh, những nơi khác đều đặt trong tình trạng giới nghiêm, tất cả vệ binh đều võ trang đầy đủ đứng trên tường cùng chằng chịt tên nỏ, tinh cương trường mâu, áo giáp trên người toát ra vẻ lạnh lẽo.

Cửa ra vào phủ thành chủ, một thân ảnh mặc trường bào màu xám vội vàng đi đến, mặt hắn toát ra vẻ lo lắng. Vệ binh lập tức ngăn lại.

"Ta muốn vào tìm người!"

"Nơi này là Phủ thành chủ, người không có phận sự cấm vào!" Một vệ binh quát to, thần sắc nghiêm nghị.

"Ta muốn vào tìm gia chủ!"

"Ngươi là người của thế gia nào?"

"Hô Duyên thế gia!" Người kia tròng mắt đảo đảo, gấp gáp nói.

Đám vệ binh nhìn nhau, thoáng trao đổi một chút, một vệ binh lên tiếng: "Được, chúng ta dẫn ngươi đi!"

"Cảm ơn mấy vị, đây là một chút lòng thành." Người kia nịnh nọt, kín đáo đưa cho hai vệ binh một ít Yêu Linh Tệ.

Hai vệ binh thần sắc không đổi nhận lấy, bình tĩnh nói: "Ngươi theo sau chúng ta a."

"Hảo." Người kia cười cười gật đầu, lập tức theo sau.

Hai vệ binh mang theo người mặc trường bào màu xám kia đi lên phía trước, vượt qua vài hành lang vừa dài vừa gấp khúc, tiến vào một sân nhỏ tối tăm.

"Các ngươi mang ta đi đâu? Đường này không giống như đường đến đại sảnh diễn ra yến hội...." Chưa kịp dứt lời hắn đã bị một vệ binh bịt kín miệng, vệ binh khác ngay lập tức đâm một kiếm vào bụng, hắn không ngừng dãy dụa, cố gắng la lên nhưng ánh mắt dần mờ đi, chẳng mấy chốc đã tắt thở.

"Hừ, Thần Thánh thế gia phản nghịch đáng chết! Tưởng nói là người của Hô Duyên thế gia thì có thể qua mặt được bọn ta sao? Thật buồn cười, toàn bộ tướng mạo của đám người Thần Thánh thế gia các ngươi, chúng ta đều nhớ rõ!"

Hai người bọn họ lục soát một lúc không tìm được gì liền quay lại. Phỏng chừng tên này chỉ có tin tức truyền miệng mà thôi. Gia chủ cũng đã nói rõ, trong thời gian yến hội không cho phép bất luận kẻ nào ra ngoài, nếu như phát hiện người của Thần Thánh thế gia đến hoặc rời đi, giết chết bất luận tội.

**

Đêm đen tối như mực, sương mù phủ kín tựa hồ mang theo sát ý dày đặc. Bên trong đại điện vẫn huyên náo như cũ….

Hô Duyên Hùng sau khi cùng Thẩm Hồng uống mười mấy chén đột nhiên cười ha ha, trong tiếng cười còn mang theo sức mạnh xuyên thấu Linh hồn lực, hắn ném mạnh chén rượu xuống đất, binh một tiếng giòn vang, chén rượu lập tức vỡ nát. Tiếng vỡ làm cho những cao thủ Thần Thánh thế gia vốn trầm lặng đột nhiên giật mình, một đám đồng loạt đứng cả dậy, có kẻ thậm chí rút ra binh khí từ trong Không Gian Giới Chỉ.

Đao quang kiếm ảnh khiến bầu không khí trong phút chốc trở nên căng thẳng. Trước khi tới đây Thẩm Hồng đã thông báo cho bọn hắn phải vô cùng cẩn thận, Phong Tuyết thế gia rất có thể sẽ động thủ với Thần Thánh thế gia, cho nên thần kinh của bọn hắn một mực đề cao cảnh giác. Hô Duyên Hùng đập chén làm bọn hắn tưởng Hô Duyên Hùng ám chỉ cho người của Phong Tuyết thế gia chuẩn bị động thủ.

Lúc này tất cả ánh mắt trong đại sảnh đều tập trung vào Thần Thánh thế gia, mọi người vô cùng kinh ngạc, không rõ chuyện gì xảy ra. Đám người Thần Thánh thế gia bất chợt lấy binh khí ra làm không khí cười nói vui vẻ bỗng chốc thành ngưng trọng.

Hô Duyên Hùng bất chợt cười ha ha: "Hảo tửu hảo tửu, Thẩm huynh hảo tửu lượng, bội phục bội phục!" Hô Duyên Hùng làm bộ mặt sững sờ như không có gì xảy ra liếc nhìn cao thủ của Thần Thánh thế gia: "Ồ, Thẩm huynh, Thần Thánh thế gia các ngươi có ý gì đây? Khi không lại lấy binh khí ra làm gì?

Hô Duyên Hùng này chắc chắn giả mù sa mưa a, Thẩm Hồng trong nội tâm căm tức, lạnh lùng trừng mắt liếc qua phần đông những cao thủ Thần Thánh thế gia, hừ một tiếng: "Các ngươi làm gì vậy? Còn không đem binh khí thu lại! Nơi này là Phủ thành chủ, các ngươi muốn thể hiện cái gì?"

Những cao thủ của Thần Thánh thế gia đồng loạt đem binh khí thu vào.

Hô Duyên Hùng tiếp tục cười nói: "Chư vị huynh đệ Thần Thánh thế gia làm ta sợ hết hồn, trên yến hội lấy binh khí ra, nhiều người không biết còn tưởng rằng Thần Thánh thế gia muốn tạo phản đấy! Nhưng Thần Thánh thế gia làm sao có thể tạo phản chứ, quả thực nực cười! Thần Thánh thế gia tạo phản có được lợi ích gì đâu nhỉ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.