Pheromone Của Tôi Có Độc

Chương 21: Chương 21




Dịch: Thập Dạ

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Đây chỉ là một cái tủ quần áo rất bình thường, màu trắng, tương đối nhỏ, không chứa được quá nhiều vật dụng.

Thực tế thì cũng chả cần thiết, anh của Lâm Thu chỉ có vài bộ quần áo đơn giản. Là một tên FA chính hiệu, quanh quẩn trong nhà viết sách hơn hai mươi năm, một cái tủ đồ với hắn mà nói thậm chí có phần dư thừa. Ngày trước Lâm Thu còn từng chọc ghẹo ông anh của nàng, nói hắn chỉ cần một cái sào phơi đồ là xong, dùng tủ đồ thật quá lãng phí. Nhớ đến chuyện cũ, Lâm Thu không khỏi thở dài buồn bã.

Nàng đi đến trước tủ mở từng ngăn để kiểm tra, vật dụng bên trong sắp xếp đơn giản chẳng có mấy thứ, vài cái áo thun ngắn tay treo móc, quần áo mùa hè treo trên giá tủ….

Tầng trên cùng là một chồng văn kiện đóng gói, tầng giữa có một hộp cấp cứu gia dụng loại nhỏ, phía dưới cùng là vài bộ y phục.

Lâm Thu lấy hộp cấp cứu và văn kiện ra xem, trong hộp có thuốc trị cảm mạo, băng dán cá nhân, nước oxy già, thuốc chống viêm mũi các thứ… đều là dược phẩm rất thông thường, không có gì đặc biệt, nàng đem hộp đóng lại trả về chỗ cũ, kế tiếp mở mớ văn kiện ra kiểm tra.

Túi văn kiện đầu tiên khá nặng, bên trong chứa giấy chứng nhận tốt nghiệp các cấp học, vài tờ chứng nhận đào tạo qua các khóa kỹ năng chuyên môn, bằng khen thành tích. Dày nhất là một cuốn sổ tay bảo hành và hướng dẫn sửa chữa xe. Ngoài ra không còn thứ gì khác. Lâm Thu chăm chú lật từng trang giấy xem xét, đều không phát hiện ra manh mối bất thường nào.

Kế tiếp túi văn kiện thứ hai lại càng đơn giản, chỉ là giấy tờ hợp đồng ký kết giữa các trang web tiểu thuyết và anh trai nàng. Nhưng vì cẩn thận, Lâm Thu vẫn đọc hết qua một lần, thật sự chỉ là giấy tờ thông thường.

Đóng lại sấp văn kiện thứ hai, nàng cúi xuống mở ngăn kéo dưới cùng, phát hiện ra bên trong có rất nhiều món đồ nho nhỏ.

Huy chương tham gia các giải chạy Marathon, tuy rằng chỉ là cấp độ nghiệp dư mười cây số. Chìa khóa xe dự phòng, linh kiện điện tử lặt vặt…

Rốt cục cũng không tìm được manh mối hữu dụng nào, Lâm Thu lắc đầu nhét tất cả trở về chỗ cũ, rời khỏi phòng ngủ.

Tuy rằng không tìm được gì nhưng nàng cũng không chán nản. Với hiểu biết về ông anh của mình, Lâm Thu đoán rằng những thứ quan trọng nhất với hắn sẽ để trong phòng làm việc, căn phòng này chỉ là chỗ ngủ mà thôi, tuy vậy nàng vẫn quyết định lục soát toàn bộ một lần để tránh bỏ sót dấu hiệu quan trọng gì đó.

Đi vào phòng làm việc của anh trai, đập vào mắt là bàn vi tính đơn giản, hai bên trưng bày giá sách.

Máy tính trên bàn, có thể nói là chứa toàn bộ thâm cung bí sử của anh trai nàng.

Hầu hết thời gian, chỉ cần mở cửa phòng làm việc ra sẽ thấy hắn ta ngồi mọc rễ ở bàn máy tính, tựa hồ mông đít hắn với cái ghế đã dính làm một. Đứng nhìn quanh phòng một vòng, Lâm Thu bắt đầu tìm kiếm.

Giá sách là nơi kiểm tra đầu tiên, trên giá chứa nhiều tiểu thuyết hiện đang rất hot và mấy bộ truyện tranh manga, còn có cả sách dạy nấu ăn, bình ẩm thực các loại…nhưng về cơ bản vẫn là tiểu thuyết. Xem tới lui mấy lần, cuối cùng Lâm Thu mới moi ra được một cái hộp sắt khóa kín, đặt trong ngăn kéo ẩn dưới giá sách. Hộp sắt nhìn khá bình thường, là loại rẻ tiền có thể mua dễ dàng ngoài siêu thị, kích thước không lớn, thậm chí ổ khóa cũng thuộc loại rác rưởi cùng dạng với khóa sổ nhật ký của mấy nữ sinh cấp 3 thường dùng.

Lâm Thu có chút hết ý kiến, nhìn nhìn một chút rồi cậy mở ra. Nằm gọn bên trong lại là một cái hộp sắt nhỏ? Nàng nhăn mặt: - “Lão này chơi trò búp bê Matryoshka à?”

Bất giác nhìn đến nội dung viết trên tờ giấy nhỏ dán tại hộp sắt, Lâm Thu thật đúng cạn lời…

- “Bên trong hộp chứa vài món đồ chơi *** giải tỏa stress, xin thông cảm cho chủ nhân đáng thương mà đừng mở ra, ta sẽ xấu hổ”

Khóe miệng giật giật, Lâm Thu thầm rủa cha nội này thật là…

Nàng đưa cái hộp lên lắc lắc một chút, cảm nhận trọng lượng, có chút nghi hoặc.

- “Thật đúng bên trong là sextoy à? Làm sao không nghe thấy âm thanh gì cả?”

Tuy rằng có chút nghi ngờ món đồ bên trong, nhưng tạm thời Lâm Thu không có mở ra mà mang cái hộp đi đến bên bàn làm việc, bắt đầu khởi động máy tính.

Thùng máy dán đầy decal thiếu nữ Anime, trong đó Lâm Thu có biết vài nhân vật, nàng cũng không nhìn nhiều, tập trung mở hai cái tài khoản chat của ông anh, bắt đầu đăng nhập.

Tài khoản đầu tiên là dùng cho sinh hoạt kết giao bạn bè, hết sức bình thường, hoàn toàn không có ai liên hệ. Tài khoản thứ hai dùng cho công việc, vừa kết nối liền bắn ra mấy cái tin nhắn đến từ nhiều người dùng trên mạng, đại khái đều là thúc giục, sỉ vả đủ kiểu vì tác giả quịt không cập nhật chương mới.

Lâm Thu cũng lười nhìn, nàng bắt đầu tìm kiếm lịch sử trò truyện, nhưng mà số tài khoản nói chuyện xã giao với anh nàng cũng không nhiều, nội dung cũng đơn giản, ngoài một mục bàn luận về kịch bản triển khai với account Mục Quan, còn lại cũng chỉ là chuyện phiếm với những tác giả truyện mạng khác.

Kéo chuột một lượt đến dưới cùng, không phát hiện dị thường nào, nội dung nói chuyện một tuần gần nhất trước khi anh nàng mất tích, đều là kết nối tới tác giả Mục Quan, bàn về đầu sách anh ấy sắp tung ra.

Nhưng đến gần kết thúc chuyện phiếm, Lâm Thu chợt thấy một đoạn chat nội dung khá kỳ quái.

- “Ta đã có ý tưởng về nội dung cho cuốn sách mới, chờ kết thúc chương 6 bộ hiện tại, ta sẽ bắt đầu triển khai.”

Hiển nhiên là thông tin này cũng không có gì kỳ lạ.

Vấn đề nằm ở câu bổ sung phía dưới.

- “Ta tìm được một món đồ thần bí, ta nghĩ nếu đưa vào trong bộ tiểu thuyết mới, chắc chắn sẽ rất thú vị.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.