Phế Vật

Chương 64




Tuy nói như thế, nhưng mỗi ngày ăn cơm, đi ngủ, Lam Tranh đều không được chạm đến Vương phi của mình. Đến tối thứ ba thì thật sự không chịu nổi, hắn thừa lúc Vũ Lâu ngủ say, ôm nàng vào lòng, tay phải luồn vào bên trong áo lót của nàng, kéo dây yếm ở sau lưng, sau đó lại đưa tay ra đằng trước cởi hẳn yếm của nàng ra, tay khẽ mở vạt áo Vũ Lâu, khiến hai khối cầu tuyết mềm mại nằm gọn trong mắt hắn.

Vũ Lâu mơ mơ màng màng thấy lạnh bụng, nhưng trước ngực lại nóng ran. Mở mắt ra đã nhìn thấy Lam Tranh đang xoa xoa nắn nắn bầu ngực đẫy đà của mình.

“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi —-” ngươi đến cả nửa ngày cũng không tìm ra từ mà mắng hắn.

Hắn là phu quân của mình, dù có làm gì với nàng cũng không tính là quá đáng.

Lam Tranh thấy nàng tỉnh dậy, đưa chân khóa lấy người nàng, chui vào ngực Vũ Lâu cọ xát: “Ta muốn ngươi, sao ngươi cứ phải làm khó ta.”

“Đã thuộc ≪Luận Ngữ≫ chưa?”

Hắn thuộc từ lúc năm tuổi rồi, nhưng không có nghĩa là hắn phải ôm cái đồ cổ ngàn năm đấy để đổi lấy việc hoan hảo với Vương phi của mình: “Chưa.”

“Chưa thuộc, đúng không?” Vũ Lâu cười hỏi.

Lam Tranh thấy nàng tươi cười, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ, không học được.”

“Chờ khi đọc thuộc rồi nói tiếp.” Nói xong Vũ Lâu đưa tay điểm một cái trước ngực hắn, sau đó đẩy hắn từ trên người mình xuống. Lam Tranh không thể động đậy, lập tức cầu xin tha thứ: “Ta không nghịch nữa, mau giải huyệt cho ta.” Vũ Lâu cười nhạt: “Ai mà tin được ngươi.”

“Ta thề.”

“Hừ.” Nàng nhặt cái yếm lên, mặc vào cẩn thận, kéo lại quần áo rồi xoay lưng nằm xuống: “Lần sau thành thật một chút.” Tuy thân thể Lam Tranh không động đậy được, nhưng miệng vẫn tự do, hắn cứ nhai đi nhai lại: “Ta sai rồi, ta sai rồi, ta sai rồi………” Giống như đang tụng kinh vậy.

Lúc này, Vũ Lâu cũng đành chịu, xoay người lại. Nhưng nàng cũng không nghiêm giọng trách cứ hắn như mọi lần, mà chỉ dịu dàng hôn nhẹ xuống môi hắn một cái: “Ta giải huyệt cho ngươi, đừng có quậy phá nữa.”

“Nhất định không quậy nữa.”

Vũ Lâu liền giải huyệt cho hắn. Lam Tranh giật giật tay chân, đang muốn chiến đấu tiếp, thì thấy Vũ Lâu kéo tay hắn, nhẹ nhàng gối đầu lên vai hắn, dịu dàng nói: “Nghỉ ngơi đi.” Sau đó nhắm mắt lại. Lam Tranh ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say yên bình của nàng, trong nháy mắt, mọi ý niệm xấu xa đều biến mất hết. Hắn sửng sốt một chút, ôm chặt lấy nàng. Vũ Lâu ư hừ hai tiếng, vì buồn ngủ nên cũng không phản ứng với hành động của hắn, chỉ càng chui sâu vào trong lòng hắn mà ngủ.

Bỗng nhiên Lam Tranh thấy, như thế này cũng rất tốt.

Ngày hôm đó, tiết trời âm u, mây đen vần vũ, dường như muốn mưa. Khi Vũ Lâu tỉnh lại, thấy bên ngoài màn còn tối, tưởng trời vẫn còn sớm, lại nằm xuống lại. Đến tận khi thấy Lam Tranh sờ soạng vuốt ve, nàng mới giật mình tỉnh lại, thầm than trời, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại ngủ say thế, đã muộn quá rồi. Quả nhiên, nàng hỏi thị nữ thì mới biết đã gần trưa. Vũ Lâu chưa bao giờ ngủ dậy muộn như thế, cảm thấy thật lãng phí thời gian, vội vàng ngồi dậy. Lam Tranh không chịu, ôm lấy nàng: “Ngươi dậy làm gì? Có chuyện gì vội vàng đâu.”

“Không phải là ngươi muốn nằm cả ngày trên giường thì mới tốt đấy chứ?”

Lam Tranh liên tục gật đầu: “Nếu có thể cùng người điên loan đảo phượng suốt một ngày thì mới tốt.”

Vũ Lâu giãy dụa, Lam Tranh không cho, đang lúc giằng co thì tiếng Lưu Hi vang lên ngoài cửa: “Bẩm Vương gia, Tần đại nhân cầu kiến.”

Vũ Lâu vừa nghe vậy, lập tức đẩy Lam Tranh ra, vừa mặc y phục vừa oán trách hắn: “Đều tại ngươi, cha ta đến đây, mà ta vẫn còn nằm ườn ra thế này.” Lam Tranh chẳng quản nhiều như vậy, vẫn cản nàng: “Cha ngươi tới đây làm gì? Ngươi đã gả cho ta rồi, ông ấy còn đến làm gì? Ngươi đi nói cho ông ta biết, về sau đừng đến nữa.”

Vũ Lâu tức khí lườm hắn một cái: “Về sau ngươi có con gái, gả ra ngoài xong cũng sẽ không thèm nhìn đến nữa đúng không?”

“Vậy trước hết ngươi sinh cho ta một đứa con gái đi đã.” Hắn cười dâm tà.

Vũ Lâu lắc mình né tránh: “Ngươi cũng mau dậy đi.” Nói xong đi vội ra ngoài. Lam Tranh buồn bực nằm ôm chăn trên giường. Nằm một hồi, không có ai bên cạnh cũng thấy nhàm chán, lại đứng dậy để thị nữ hầu hạ rửa mặt chải đầu, rồi chạy đi tìm Vũ Lâu, định đối mặt cùng Tần Khải Canh lần nữa.

Lúc đi ngang qua vườn hoa, thấy cây tường vi đang ra hoa đỏ tươi, hắn lại thầm nghĩ muốn hái hoa bông hoa cho nàng. Nghĩ là làm, hắn đưa tay ra ngắt hoa, Lưu Hi vội hô lên: “Vương gia cẩn thận, có gai.” Nhưng đã chậm, tay Lam Tranh bị gai tường vi đâm cho chảy máu.

Lưu Hi bị dọa vội hò hét những người khác: “Còn không mau đi gọi y quan đến!”

“Đứng lại!” Lam Tranh nói: “Không cần kêu y quan, đưa kéo đến đây.” Hắn mút đầu ngón tay bị đâm, chờ kéo được mang đến. Lam Tranh đứng nhìn cây tường vi, ngắm trái ngắm phải, xem mãi cũng không thấy vừa lòng, đóa hoa nào cũng không thật hoàn mỹ.

“Bông kia, bông kia kìa —-” Lưu Hi bất giác nổi hứng muốn làm quân sư, chỉ bên này lại chỉ bên kia: “Không phải, bông bên cạnh đẹp hơn.”

Lam Tranh lạnh lùng lườm hắn: “………”

Hắn muốn tặng hoa cho nữ nhân của mình, tên thái giám thối này còn đứng một bên chỉ đạo cái gì thế!

Lưu Hi thấy tín hiệu cảnh báo nguy hiểm từ Vương gia, lập tức im miệng không dám lên tiếng nữa.

“Các ngươi lui hết đi, đừng có ở đây quấy nhiễu nữa.”

“Vâng.”

Chờ hạ nhân lui hết, Lam Tranh chọn tới chọn lui trong hơn một trăm bông tường vi, mới hái được hai đóa hoa mà hắn cho là hoàn mỹ để tặng Vũ Lâu. Nghĩ đến việc trêu đùa nàng, hắn lại đắc ý cười trộm, nghe từ sau gốc cây gần đó vang lên tiếng nói chuyện, để ý kỹ mới nhận ra đúng là giọng của Vũ Lâu và Tần Khải Canh.

Cũng không biết vì sao, theo bản năng hắn lại trốn sau bức tường hoa để nghe lén.

Âm thanh của đối phương càng lúc càng gần, hắn nghe rõ ràng giọng Tần Khải Canh.

“Vũ Lâu, Vương gia biết cha đến, có cản con không cho con gặp ta không?”

Hừ, lo xa quá, nữ nhân bạo lực kia mà dễ cản sao. Lam Tranh nghịch nghịch hai đóa tường vi trong tay, định chờ đến lúc hai người đi đến, đưa ra tặng Vũ Lâu cho nàng ngạc nhiên.

“Không. Lam Tranh không làm khó con.”

“Vậy thì tốt……” Tần Khải Canh nói: “Gần đây Vương gia có gì kỳ quái không?”

Vũ Lâu không hiểu: “Sao lúc nào cha cũng hỏi Lam Tranh có gì kỳ quái không thế?”

Tần Khải Canh hít một hơi, không trực tiếp trả lời, mà nói sang một chuyện như không liên quan gì: “Vũ Lâu, sáng nay có tin từ Đông Cung báo ra, nghe nói tối hôm qua Thái tử phát bệnh hen suyễn, thiếu chút nữa…… Tóm lại là tình huống cực kỳ nguy hiểm, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương suốt một đêm không chợp mắt, vẫn chờ ở Đông cung, đám ngự y ở Thái y viện cũng bỏ rất nhiều công sức mới kéo được Thái tử từ Quỷ môn quan trở về.”

“Không ngờ thân thể Thái tử lại yếu như vậy.”

“Theo cha thấy……” Tần Khải Canh thấy xung quanh không một bóng người mới nói tiếp: “Có người cố ý hại Thái tử.”

Mà người này, nếu là Huệ vương tỉnh lại, thì với Vũ Lâu là lành ít dữ nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.