Phế Vật

Chương 62




Đã qua rất lâu mà vẫn không thấy Lam Tranh quay về, Vũ Lâu bắt đầu thấy lo lắng. Nàng không quen Vũ Dương hầu, cũng không biết người đó thiện hay ác, nếu hắn cũng có ý đồ xấu như Thái tử, chắc chắn sẽ bắt nạt Lam Tranh. Càng nghĩ càng ngồi không yên, nàng liền đứng dậy đi tìm Lam Tranh.

Kỳ quái là, từ xa nàng nhìn thấy Lam Tranh và Vũ Dương hầu ngồi trong tiểu đình giữa hồ sen nói chuyện, nhưng xung quanh lại không có hạ nhân hầu hạ, việc này càng khiến nàng lo lắng hơn, nên nàng đứng từ xa, gọi Lam Tranh. Lam Tranh nghiêng đầu nhìn nàng một cái, lại nói gì đó với Vũ Dương hầu, đối phương liền đứng dậy cáo từ. Vũ Dương hầu nhanh chóng đi xuyên qua hành lang chín khúc, mặt đối mặt với Vũ Lâu đang đi vào tìm Lam Tranh.

Thì ra nàng chính là con gái của Tần Khải Canh, thật đúng là, lão cáo già đó còn dám gả con gái cho Huệ vương điện hạ. Vũ Lâu thấy ánh mắt Vũ Dương hầu nhìn mình rất kỳ quái, nên cũng nhíu mày đánh giá đối phương.

“Tham kiến nương nương.” Vũ Dương hầu hơi cúi người, ôm quyền thi lễ, sau đó cũng không quan tâm Vũ Lâu đáp lời thế nào, thẳng người rời đi.

Nàng nghĩ người này chắc cũng không tốt đẹp gì.

“Lam Tranh — Lam Tranh — ” Vũ Lâu vội vàng đuổi tới trước mặt hắn, cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, không thấy hắn có gì sơ sảy cả, mới nhẹ nhàng thở ra. Vẫn không quên dặn dò: “Về sau ít qua lại với người đó thôi.”

“Vì sao?”

“Ta thấy hắn không giống người tốt. Hắn không bắt nạt ngươi chứ.”

Lam Tranh lại vòng tay ôm lấy Vũ Lâu, ngực dán lấy nàng, cười hì hì nói: “Ngươi nhìn ta giống người tốt à?”

“Đứng đắn một chút đi!” Nàng không nên đến đây, mặc kệ hắn bị người ta đánh, người ta mắng đi. Lại đi nhiều chuyện chạy đến đây, cho hắn cơ hội bám lấy nàng. Nàng liền đẩy Lam Tranh ra, quay mặt bỏ đi. Lam Tranh lại bám theo sau nàng, cãi nhau ầm ĩ quay lại phòng ngủ.

Quan hệ thân mật giữa Vũ Dương hầu và Lam Tranh, Thái tử biết rõ nhất. Cho nên, dù Lam Tranh đã hết bệnh, cũng không dám sai người đi tìm hắn, chỉ sợ khiến cho Thái tử nhận ra tín hiệu nào đó dù là rất nhỏ, khiến Thái tử đoán ra được hắn đã hồi phục. Vì thế, chỉ có thể chờ Vũ Dương hầu tự mình tìm đến, cũng may là Lam Tranh đã đợi được hắn.

Bàn bạc chi tiết với Vũ Dương hầu, hoàn thành từng bước mấu chốt, Lam Tranh cũng không thể làm được gì, thú vui lớn nhất là quấn quít bám lấy Vũ Lâu cầu hoan thôi. Sau khi thổi đèn đi ngủ, Lam Tranh lại vừa đấm vừa xoa, dây dưa không dứt muốn giao hoan cùng Tần Vũ Lâu.

Nhất là ban ngày bị nàng khiêu khích khiến dục hỏa đốt người, giờ đương nhiên hắn muốn tìm người châm lửa này đi dập lửa.

“Vũ Lâu, mấy ngày nay, ngươi có muốn ta không hả?”

“………” không muốn trả lời.

“Ta nhớ ngươi, nhớ ngươi lắm.”

“Hừ.”

“Hừ gì thế?”

Nàng động đậy, trở mình một cái: “Có người cùng ngươi rồi, ngươi còn nhớ đến ta làm gì?”

Nữ nhân này, có phải là ăn dấm chua không vậy? Lam Tranh vừa nghĩ thế, trong lòng bỗng thấy vui vẻ hơn hẳn, đưa tay quàng lên hông nàng, lại dán sau lưng nàng vuốt ve: “Nàng kia nhìn rất giống nàng, nên ta mới ngủ cùng nàng ấy.”

“Giống chỗ nào?” Nàng thật muốn nghe xem hắn có ấn tượng gì với nàng.

Lam Tranh ngựa quen đường cũ, đưa tay vào giữa hai chân nàng, nói: “Chỗ này giống.”

Vũ Lâu bị hắn sờ đến run rẩy cả người, nổi giận đùng đùng đá hắn một cước, ngồi bật dậy: “Ngươi thật hết thuốc chữa mà.” Nói rồi định xuống giường. Lam Tranh làm sao để cho nàng đi, đưa tay ngăn lại nói: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Đi gọi cô ả kia tới, cho nàng hầu hạ ngươi.”

“Ta có ngươi rồi, không cần người khác.”

“……”

Thấy nàng bị lời ngon tiếng ngọt dụ đến ngây người, Lam Tranh bắt lấy cơ hội, trực tiếp cởi tiết khố của nàng, Vũ Lâu thấy hắn lao đến, liền nhanh hơn chạy ra ngoài, không ngờ bị hắn túm được, đưa tay cởi sạch. Vũ Lâu xấu hổ giật lại quần, lại cho Lam Tranh cơ hội, túm lấy hông nàng, ấn xuống, áp người lên đè nàng xuống giường.

Tuy biết là quay về nhất định sẽ không sống yên ổn, nhưng vẫn bị hắn gây sức ép đến bực cả mình: “Ngươi còn phiền ta nữa, ta lại điểm huyệt ngươi đấy.”

“Vì sao chứ?” Lam Tranh ồn ào: “Ngươi là Vương phi của ta, ta hôn ngươi một cái thì sao? Ngươi không cho ta hôn, thì để ai hôn à? Nói mau, cho ai hả? Có phải để cho Cửu ca không?”

Nàng không nghĩ trong lúc phu thê ở trong màn rồi mà còn nghe thấy tên một nam tử khác, có khác nào làm nhục nàng đâu: “Ngươi còn nói linh tinh nữa ta sẽ tức giận thật đấy.”

“Ta nói lung tung.” Lam Tranh ghé sát vào nàng, giống đứa trẻ đòi ăn: “Để ta hôn ngươi một cái, để ta hôn nhẹ nào.”

Vũ Lâu biết đêm nay tránh không được rồi, tức giận quát hắn: “Ngươi đúng là hết thuốc chữa mà!”

Đầu lưỡi hắn chu du trên làn da thuần khiết như ngọc của nàng, đi xuống hõm vai, quấn quít ở xương quai xanh tinh cảo, lưu luyến bầu ngực tròn đầy đang thở dốc, phập phồng lên xuống: “Vũ Lâu tốt, Vũ Lâu ngoan, nàng giết chết ta mất.” Trong lòng Vũ Lâu vẫn còn để bụng chuyện hắn cùng với nữ nhân khác, giận dữ nói: “Ta tốt chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng tốt.” Hắn lại hôn dọc theo đường cong của nàng, kéo xuống phía dưới.

Đúng vậy, nàng tốt chỗ nào chứ?

Một mặt gọi hắn là đồ ngốc, một mặt lại không cho người khác nói hắn ngu ngốc. Một bên thì nói “ai lạ gì ngươi” nhưng một bên thì không thể chịu được khi hắn có quan hệ với nữ nhân khác. Mỗi ngày đều mắng hắn không mặc y phục, luyện chữ tử tế, nhưng quay đi lại kiên nhẫn dạy hắn đọc sách. Thái sư mắng hắn, nàng giúp hắn đuổi lão đi. Thái tử chế nhạo hắn, nàng sẵn sàng đối đầu cùng đối phương, có người bắt cóc hắn, nàng cũng vì cứu hắn mà không do dự tự hủy dung mạo mình.

Hắn có cả trăm yêu cầu, làm nũng, nàng liền hoàn thành cả trăm lẻ một cái.

Vũ Lâu nhắm mắt lại, chờ hắn tiến vào, nàng khẽ cắn môi, chuẩn bị sẵn tư tưởng. Nhưng hắn vẫn không vội vã tiến vào, mà hôn từng chút từng chút một xương quai xanh của nàng, ngực, bụng nàng, tiến dần xuống phía dưới, đến tận khi hơi thở của nàng trở nên nặng nề, dồn dập, hắn lại đi vào giữa hai chân nàng, nàng hoảng sợ vội hét lên: “…… Lam Tranh, Lam Tranh, cái đó không được……”

Hắn như không nghe thấy, cố tình vùi đầu vào khu vườn bí ẩn, ngậm lấy nhụy hoa ở nơi tư mật ấm áp ngượng ngùng trên cơ thể nàng, âu yếm, đùa bỡn. Cảm giác mãnh liệt xâm chiếm toàn thân, khiến nàng ngân nga rên rỉ: “…… Không được, không được.” Đợi Lam Tranh rời khỏi nàng, nàng thở hổn hển tỉnh táo lại, kéo y phục, nhảy xuống giường chạy ra ngoài.

Toàn thân mềm nhũn dựa vào lan can ở hồ sen, gió đêm thổi xuyên qua y phục mang đến cảm giác lành lạnh, thanh tỉnh cho nàng.

Sao hắn có thể làm như vậy, hắn đường đường là thân vương, con trai của Hoàng hậu, sao hắn có thể làm như thế cho nàng được?!

Nàng sờ sờ hai má, nóng đến dọa người.

“Vũ Lâu—”

Nàng theo bản năng lùi về phía sau né tránh hắn.

Lam Tranh chạy đến, ôm lấy tay nàng cười: “Sao lại chạy ra đây, mau theo ta quay về.”

Nàng lắc đầu: “Ta không về.”

“Sao thế?”

“Ta ta ta —- ta đang ngắm hoa.” Nàng chỉ vào đóa sen đỏ trong hồ nói: “Ngươi xem, hoa đẹp thế kia, chờ ta ngắm thỏa thích rồi về.”

Vừa nói dứt lời, Lam Tranh đã thả tay nàng ra, kích động đi xuống hồ, lách đi giữa đám sen trong hồ, đi đến nơi bông hoa nàng chỉ, hắn hái xuống, cầm nó lên đưa cho Vũ Lâu: “Này, chúng ta về phòng ngắm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.