Phế Vật

Chương 56




Vũ Lâu nghe tú bà nói vị khách lớn tuổi đã rời đi, chỉ còn lại vị trẻ tuổi hơn đang ngồi trong phòng. Lương Vương đi rồi, một mình tên Lam Tranh kia cũng không tốn sức lắm.

“Ma ma, mụ đi nói cho người kia là ta tặng lại Phục Linh cô nương.”

“A?”

“Đi đi!”

“Vâng vâng, ta đi ngay.”

Vừa rồi đánh có hơi mạnh tay, khiến các đốt ngón tay của Vũ Lâu đều đỏ, nàng cũng hơi hơi đau, liền thổi thổi vài cái. Ngồi nghỉ một lúc rồi chầm chậm đứng dậy, đi đến phòng của Lam Tranh.

Hừ, hắn nghe thấy Phục Linh cô nương được trả về, chắc chắn là thèm đến chảy nước miếng hận không thể ăn sạch người ta ngay cho mà xem.

Để ta đến bắt gian tại trận!

Vũ Lâu đi đến cửa phòng, hít sâu một hơi, sau đó đẩy cửa, ngẩng cao đầu bước vào. Lại thấy trong phòng không có một bóng người.

Hắn đi đâu rồi?

Bỗng nhiên, nàng bị ai đó ôm lấy từ phía sau, một khuôn mặt tươi cười xuất hiện, ghé sát vào mặt nàng: “Ngươi đúng là phá gia nha, dám trả hai ngàn lượng bao nữ nhân.” Lam Tranh xoa xoa mặt Vũ Lâu nói: “Rồi ta cũng không nuôi nổi ngươi mất thôi.”

“Cút ngay!” Vũ Lâu tránh hắn, xoay người nắm lấy tay hắn nói: “Ai bao nữ nhân thì tự biết, Huệ vương điện hạ, hôm nay ngài ung dung tự tại đủ chưa?”

Lam Tranh không trả lời, mà nhìn tay nàng nói: “Sao lại đỏ hết lên thế này? Có đau không? Để ta thổi thổi cho ngươi nhé.”

“Không cần.”

“Đưa đây, đưa đây nào. Thổi thổi sẽ không đau nữa.”

Hắn cười hì hì dựa vào nàng.

Bực bội, lần nào cũng thế, quậy phá tung cả lên. Nàng dùng sức đẩy hắn ra: “Đã bảo không cần rồi mà.”

Lam Tranh không kịp phản ứng, bị nàng đẩy ngã xuống đất.

Hắn mở to mắt nhìn nàng, trong lòng thì nghĩ, nước mắt mau ra đi, nước mắt mau ra đi, mau ra đi nào…

Vũ Lâu thấy hai mắt hắn sương mù càng lúc càng nhiều, cuối cùng là tụ thành một giọt nước mắt trong suốt, trào ra.

Lam Tranh vừa lau nước mắt vừa nói: “Cả ngày ngươi chỉ biết đến cha mẹ ngươi, không để ý đến ta, ta không biết ai cả, cũng chẳng ai thèm chơi với ta, ngươi có biết ta khó chịu thế nào không, hu hu hu… Ngươi chỉ biết hung dữ với ta, chẳng tốt tí nào cả……”

Vừa nói mấy câu đã làm cơn giận của Vũ Lâu tiêu tan hết, sự áy náy lại dâng lên trong lòng nàng. Đúng vậy, nàng lúc nào cũng quát nạt hắn, lạnh nhạt với hắn. Bỏ mặc hắn không quan tâm, ở Tần phủ, không quen ai, chắc hắn cũng buồn chán chết thôi.

“Nhưng mà, nhưng mà, ngươi cũng không thể đến những nơi thế này được!”

“…… Ngũ ca dẫn ta tới mà, ta nói ta không vui, nên hắn nói dẫn ta đến nơi rất vui vẻ mà… Nhưng mà ở đây cũng chẳng vui gì cả, ngươi vẫn tìm đến mắng ta.” Lam Tranh đứng dậy, đi ra ngoài: “……… Ta muốn hồi cung, tìm mẫu hậu, chỉ có người tốt thôi, không đánh ta…… Các người đều bắt nạt ta.”

Bị hắn nói, trong lòng Vũ Lâu rất áy náy, liền ngăn hắn lại: “Được rồi, được rồi, ta biết là tại Lương Vương đưa ngươi tới đây. Ta không trách ngươi nữa.”

Lam Tranh dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn nàng, đột nhiên toét miệng cười, ôm cổ Vũ Lâu: “Ta biết ngươi tốt với ta mà.”

Một lát nữa ta cũng sẽ đối xử với cô thật thật tốt, Vũ Lâu ạ.

“…… Lam Tranh, chúng ta đi thôi.”

“Ta hơi khát, để ta uống nước đã.” Lam Tranh đi đến bên bàn, rót một ly rượu, đưa lên miệng mình rồi ngồi ngây ra.

“Sao thế?”

“Hôm động phòng, chúng ta cũng chưa uống rượu hợp cẩn. Mẫu hậu nói, nhất định phải uống, thì vợ chồng mới hạnh phúc, mãi mãi ở bên nhau.” Nói xong, lại rót một ly nữa, đưa cho Vũ Lâu, kéo nàng lại gần: “Ngươi mau tới đây!”

Mắt nàng bỗng cay xè, thật muốn khóc, hắn lại vẫn còn nhớ rõ chuyện uống rượu hợp cẩn này.

“Được.” Nàng mỉm cười đi qua, cầm ly rượu lên, cùng hắn giao tay uống. Rượu lành lạnh mang theo hương vị thơm ngát, đi xuống cổ họng lại mang đến vị thanh mát hiếm thấy.

Nàng đặt ly rượu xuống, kéo tay hắn: “Chúng ta đi thôi.”

Lam Tranh lắc đầu.

Nàng không hiểu, bỗng nhiên thấy đầu ong ong, nhìn hắn cũng lờ mờ đi. Vũ Lâu đưa tay xoa xoa mắt: “…… Sao lại thế này nhỉ, choáng váng quá……”

Nàng cảm giác toàn thân không còn sức nữa, đứng cũng không vững. Lam Tranh đón được thân hình sắp ngã của Vũ Lâu, ôm nàng tới giường. Lại đem ngụm rượu vẫn còn đang ngậm trong miệng mớm sang cho nàng. Vũ Lâu bị hắn đút rượu cho, thân mình lại càng vô lực.

“…… Lam…… Lam Tranh……” Nàng muốn ngồi dậy, nhưng cố thế nào cũng không ngồi được: “Lam Tranh, ngươi mau… mau đỡ ta dậy……”

“…… Vũ Lâu, nếu ngươi khó chịu, thì tối nay chúng ta nghỉ ở đây được không?” Hắn ghé sát vào tai nàng, khàn giọng nói: “Bộ dạng ngươi mặc nam trang nhìn cũng rất đẹp, chẳng trách tên Phương Lâm kia cứ quấn quít lấy ngươi…”

Bóng đêm trêu chọc lòng người, nhưng mỹ nhân lại càng chọc lòng người hơn.

Nàng đã nhận ra sự khác thường: “Ngươi… ngươi bỏ gì vào rượu….?” Nàng không thể sử dụng được chút lực nào nữa.

“Ngũ ca nói rượu này có thể chế ngự được ngươi.”

Ngũ Ca, đành phải để ngươi chịu tiếng xấu thay ta rồi.

“Các ngươi…… các ngươi……”

“Ta làm sao?” Lam Tranh ghé sát vào nàng, môi chạm môi: “Ta nghe không rõ……”

Vũ Lâu cũng không hoàn toàn đánh mất năng lực chống cự. Dược ở những nơi hoan lạc này hiệu quả thường rất nhanh, nhưng dược hiệu thì không lớn, vì một nữ nhân mất hoàn toàn ý thức cũng không làm nam nhân nổi lên dục vọng được.

Nàng nhìn dung nhan tuấn mỹ của hắn, nghe rõ ràng thanh âm mê người của Lam Tranh, cảm nhận được sự vuốt ve dấy lên xúc cảm ấy, nhưng một động tác chống cự đơn giản cũng không làm được.

Hắn cởi sạch y phục của nàng, kéo búi tóc ra, một làn suối tóc dài buông xuống mới càng mê người hơn. Đầu óc nàng như mê muội đi, nhưng lại cũng cảm nhận rõ mình đang bị giữ lấy.

Nàng yếu ớt, hắn ngoan cố tiến vào, toàn thân nàng như bị xé rách, hạ thân trướng đau khó chịu. Mỗi một lần tiến vào đều như muốn hoàn toàn chiếm đoạt lấy nàng.

Tiếng ma sát kéo theo âm thanh của dịch thể trắng đục, lẫn vào tiếng nàng nức nở cầu xin, dồn dập, đứt quãng lại giống như ngân nga hưởng thụ: “…… Lam Tranh……. Thả ta ra……”

“Nàng cầu gì ta?”

“……. Buông ta ra….a…….”

“Ta buông nàng ra, nàng sẽ lại muốn rời ta đi…”

“…… Không……. ta sẽ không mà….”

Tiếng rên rỉ xót xa, yểu điệu của nàng như kích thích hắn, càng ngày càng tiến sâu, không muốn dừng lại.

Theo luật động của hắn, nàng biết, tất cả những điều nàng cầu xin đều vô ích, lòng như nguội lạnh, nàng mắng hắn: “…… Các ngươi, các ngươi làm việc xấu với ta, các ngươi…… hu hu hu…” Vừa mới thốt ra đã bị hắn nuốt lấy, môi lưỡi dây dưa.

Nàng thề, nàng sẽ không bao giờ cho hắn cơ hội xâm phạm nàng nữa.

Nhưng đã muộn rồi, lúc này nàng vẫn còn chưa biết, nàng đã hoài thai đứa con của hắn.

Mà đứa bé này, sẽ lại đưa cuộc đời của hai người rẽ theo một hướng khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.