Phế Vật

Chương 52




Cảm giác của Vũ Lâu lúc này cũng không biết là mừng hay lo nữa, bực bội đẩy hắn: “Còn không mau buông ta ra!” Lam Tranh hơi thất vọng, nhưng cũng không định buông tha: “Cho ta ôm một lúc thôi.” Lại cúi xuống ngậm lấy vành tai của nàng, dùng lưỡi đùa nghịch.

“Ta đếm đến ba, người còn không buông, coi chừng ta đánh ngươi đấy.”

Lam Tranh không thèm đứng dậy, vẫn ôm chặt lấy nàng cọ tới cọ lui: “Ngươi mắng đi, đánh đi, rồi sau cũng đều nghe theo ta cả.”

“………”

Hắn nói đúng, mỗi lần hắn quấy phá, tuy rằng nàng có chống đối, có phản ứng, nhưng cuối cùng cũng đều kết thúc trong thắng lợi của hắn.

Nàng nóng nảy: “Mau buông ra, ta còn phải đi xử lý cái này chứ.”

Lam Tranh hậm hực thả tay, để Vũ Lâu đi ra ngoài.

Chờ mãi chờ mãi không thấy người quay lại, Lam Tranh liền quay về phòng ngủ tìm nàng.

Thấy nàng nằm quay vào trong xem sách, hắn đi qua giật lấy, ném sang một bên, lại nằm dán vào người nàng đẩy đẩy: “Vũ Lâu, không phải ngươi nói đang ban ngày ban mặt thì không nên nằm trong phòng sao hả.”

“…… Ta đau bụng.” Vũ Lâu phiền chán trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi đừng có suốt ngày bám lấy ta như thế, không có việc gì khác để làm hay sao.”

“Ngươi đau bụng à? Vậy để ta chườm ấm cho ngươi nhé.” Hắn ôm lấy Vũ Lâu từ đằng sau, bàn tay xấu xa lại luồn vào trong vạt áo của nàng, đặt lên bụng Vũ Lâu.

Lúc này mà còn không chịu an phận nữa. Vũ Lâu giãy dụa: “Đừng đụng vào ta! Ngươi thật đáng ghét! Để ta một mình một lúc không được sao?”

“Ngươi hung dữ như vậy làm gì chứ, ta mà chết thảm, ngươi phải thủ tiết cả đời đấy.”

“Chắc chắn kiếp trước ta làm nhiều việc xấu, nên kiếp này ta mới gặp phải sao chiếu mạng như ngươi.”

“Đời này ngươi cũng không làm việc tốt, nên kiếp sau ngươi cũng sẽ lại phải gặp ta.”

Nàng nói một câu, hắn có mười câu đáp lại. Chịu không nổi, nàng không thèm đấu võ mồm nữa, nhắm mắt, mím môi, mặc kệ hắn nói gì cũng không thèm trả lời, kệ hắn làm gì cũng không thèm chống cự. Chỉ mong hắn thấy không thú vị, sẽ từ bỏ nàng, đi tìm việc gì khác hay ho hơn mà chơi.

Tay Lam Tranh chạm vào vùng bụng nõn nà, trơn mượt của nàng, cảm giác thật là thích, lại không kiềm chế được mà xoa xoa vài vòng trên bụng nàng, rồi lại vuốt nhè nhẹ.

“Đỡ hơn chưa? Còn đau nhiều không?” Hắn hỏi khẽ bên tai nàng khiến tai nàng đỏ ửng, vặn vẹo người: “Ngươi đừng có ghé sát vào tai ta như thế, ngứa lắm.”

Lam Tranh không nghe, vẫn ghé sát tai nàng: “Vũ Lâu, ngươi nói xem, ta đối với ngươi có tốt không?”

“Ta rất mệt, đừng có phí lời hỏi linh tinh nữa.”

“Vậy là tốt đúng không.”

“Tốt, tốt. Ngươi mau bỏ tay ra đi, bụng ta không đau nữa.” Hắn sờ tới sờ lui khiến cả người nàng nóng bừng cả lên. Nàng nghe thấy hắn thở dài, không tình nguyện nói: “Vậy được rồi.” Nàng đang mừng vì rốt cuộc hắn cũng không làm phiền nàng nữa, không ngờ, bàn tay rời khỏi bụng lại đưa lên phía trên, đặt lên một bên ngực tròn đầy của nàng.

Không thể nhịn được nữa.

Nàng ngồi bật dậy, hạ lệnh trục xuất: “Ngươi đi ra ngoài.”

Lam Tranh ôm ngang eo nàng, ghé đầu gối lên đùi nàng, nâng mắt nhìn nàng một cái rồi cười hì hì: “Ta là chủ nhân của Vương phủ, ngươi muốn đuổi ta đi đâu?”

“Ngươi không đi, ta đi.”

“Ta không cho ngươi đi.” Hắn chui vào lòng nàng.

Vũ Lâu tức đến nghiến răng, nắm chặt tay, hít sâu một hơi, nói với Lam Tranh đang làm nũng trong lòng: “Ngươi mà bị đau, thì đừng trách ta không báo trước.”

Độc Cô Lam Tranh, ngươi còn dám chọc ta nữa, ta sẽ không khách khí đâu.

Hắn nghe xong, lại cười ha ha, sau đó đứng vậy, nghiêng đầu nhìn nàng: “Ngươi đánh đi, đánh đi này.” Vừa nói vừa dúi đầu về phía nàng.

Vũ Lâu nhìn dung nhan tuấn mỹ thế gian ít có của hắn, lại còn dùng ánh mắt đáng thương như vậy nhìn nàng, thì làm sao có thể xuống tay được, chỉ có thể lui lại phía sau. Lam Tranh từng bước từng bước ép sát lại, nàng lui bao nhiêu, hắn tiến chừng đó, đến khi nàng không lui được nữa, ngửa người ra sau lại ngã xuống giường.

Lam Tranh khanh khách cười xấu xa: “Ta biết ngươi không nỡ đánh ta mà.” Tay lại đặt lên người nàng, sờ soạng vuốt ve những nơi vừa rồi chưa kịp chạm. Làm cho Vũ Lâu thở hổn hển, hai má ửng hồng cả lên.

“Mau dừng tay đi, ta đến quỳ thủy rồi, ngươi bốc hỏa lên ta cũng không có cách nào cả.”

Lam Tranh ngậm lấy đầu ngón tay của nàng: “Không phải nàng có tay sao, hoặc là…” Hắn lại cúi xuống ngậm lấy môi nàng: “Cái này cũng được.”

“Cút.”

“Có cút cũng phải cút trên người nàng.” Nói xong, hắn lại hôn xuống cổ Vũ Lâu: “Nếu không, ta sẽ hôn loạn trên cổ nàng, khiến nàng không dám ra ngoài gặp ai cả.”

Da mặt của hắn còn dày hơn tường thành nữa. Vũ Lâu hết cách, dùng chút khí lực cuối cùng mà trách hắn: “Ngươi không thể học được cái gì hay ho sao?”

“Vậy ta với nàng cầm quyển sách kia đến học tiếp nhé.”

Suy đi tính lại, cũng chỉ có nàng gặp họa thôi.

Lam Tranh gác một chân lên người nàng, cọ cọ: “Nàng có chịu không hả ~?” Cách một lớp y phục, nhưng nàng cũng vẫn có thể cảm nhận được luồng nhiệt nóng bỏng, cứng rắn của hắn.

Nàng bi phẫn mắng hắn: “Không phải tại ngươi tự gây họa sao, tự ngươi giải quyết đi.”

“Không làm, không làm, ngươi làm cơ, ngươi là Vương phi của ta mà.” Không phải cô thì là ai.

Ta có thời gian, có tinh lực, ta đòi hỏi đến khi cô chịu phục tùng mới thôi.

Vì một chút yên ổn, Vũ Lâu đành cắn môi, đỏ mặt nói: “Đừng ồn ào nữa, ta chiều ngươi là được.”

Lam Tranh hôn xuống tay nàng, rồi chuyển lên môi nàng, cố tình hỏi kỹ: “Dùng cái nào?”

“Ngươi có muốn không hả?” Mặt nàng nóng đến mức rán trứng trên đó còn được, Vũ Lâu tự cổ vũ, mình và hắn vốn là phu thê, đây cũng là chuyện hết sức bình thường. Nghĩ rồi đưa tay “chăm sóc” hắn. Suốt trong lúc đó, nàng đều xấu hổ khép hờ mắt, đến khi xong việc, nàng liền đứng vụt dậy định rời đi.

“Ngươi muốn làm gì?”

“Gọi người mang nước tắm đến.”

Lam Tranh vừa nghe, mặt lại buồn rười rượi: “Ngươi ghét bỏ ta.”

Nàng bị hắn gây sức ép đến mức chẳng còn tâm trạng mà đấu võ mồm nữa, chỉ chán nản lắc đầu: “Không phải.”

“Không phải thì dùng chỗ này tiếp một lúc nữa đi.” Hắn đưa tay ấn ấn vào môi nàng một cái rồi tủm tỉm chờ câu trả lời của nàng.

Câu trả lời của Vũ Lâu rất rõ ràng, hung dữ lườm hắn một cái rồi nâng khuỷu tay huých cho hắn một chiêu vào ngực khiến hắn ôm lấy ngực kêu đau ầm ĩ.

Nàng mặc kệ hắn, gọi thị nữ đưa nước vào phòng rửa ráy. Lam Tranh bị giáo huấn xong cũng có được một chút dáng vẻ đứng đắn, nhặt quyển sách bị hắn ném đi đưa cho Vũ Lâu, cùng nàng xem. Vũ Lâu thấy hắn không làm loạn nữa, mới thương lượng với hắn.

“Đến ngày lễ nữ nhi (*), ngươi theo ta về Tần phủ, tất cả đều phải nghe lời ta nhé.”

(*) Lễ nữ nhi là tập tục của dân tộc Hán, lưu hành ở cùng Quảng Nguyên. Tương truyền, mẫu thân của nữ hoàng Võ Tắc Thiên khi du ngoạn trên sông Quảng Nguyên thì gặp gỡ Hắc Long mà có mang, đến 23 tháng 1 âm lịch thì sinh hạ Võ Tắc Thiên. Dân gian xưa kia mới lấy ngày mẫu thân Võ Tắc Thiên gặp Hắc Long làm ngày lễ gặp mặt bạn bè cũ. Vào ngày này, mọi người sẽ thành từng nhóm lớn, kéo đến sông Gia Lăng du ngoạn. Nữ nhân mặc đồ mới, xinh đẹp, mời mọc bạn bè du ngoạn trên sông, cầu cho cát tường.

(Mẹ Cherry tạm dịch từ baike.baidu, nhưng phát hiện ra có chỗ không ổn lắm, sẽ bổ sung và chỉnh lý sau hì hì)

Lam Tranh vuốt vuốt cằm, căn bản cũng không để tâm: “Tất cả đều theo ý ngươi.”

Vũ Lâu muốn Lam Tranh biểu hiện thật tốt, như vậy mới có thể khiến cha mẹ nàng yên tâm được. Nàng muốn họ nghĩ Huệ vương của nàng không hề ngốc nghếch, cuộc sống của nàng cũng hết sức thoải mái.

Hắn không hề biết vừa rồi nàng nghĩ mình có thai, nên tâm trạng phức tạp thế nào, lo âu thế nào. Hắn không hiểu, không biết chút nào cả. Chỉ toàn nghĩ mấy chuyện bậy bạ linh tinh. Nghĩ vậy, nàng nhìn Lam Tranh càng không thuận mắt, lửa giận lại bừng bừng, xoay người đưa lưng về phía hắn. Lam Tranh đang nghĩ vẩn vơ, thấy nàng như vậy lại trơ mặt hỏi này hỏi kia, trêu chọc nàng. Ầm ĩ đến khi hai người mệt nhoài mới thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.