Phế Vật

Chương 44




Lam Tranh ôm lấy thân hình mềm nhũn của Vũ Lâu, dùng đầu lưỡi trêu đùa vành tai đáng yêu của nàng.

Vũ Lâu mở mắt nhìn hắn, hơi sửng sốt, hai gò má ửng hồng diễm lệ, rồi khẽ nhắm lại, rúc sâu vào trong ngực hắn. Lam Tranh khẽ kéo nàng lên, cọ cọ vào môi nàng: “Đã thế này rồi, còn thẹn thùng gì nữa…” Vũ Lâu đưa tay che mắt hắn, cắn cắn môi xấu hổ nói: “Đừng nhìn ta…”

Đáng yêu quá, không được, chỉ một lần thì không đủ. Hắn ôm lấy vai nàng, hung hăng hôn môi nàng, rồi hôn khắp mặt nàng khiến khuôn mặt thanh tú đỏ bừng lên. Hắn ngồi bật dậy, quỳ gối, tách hai chân nàng ra đặt lên vai hắn. Vũ Lâu biết ngay là hắn lại muốn tiến vào, nỉ non nói: “Đau…” Lúc này Lam Tranh mới nhớ tới đây là lần đầu tiên của nàng, xung quanh tiểu huyệt còn đang dính đầy dịch thể đỏ trắng hòa vào nhau. Hắn nghĩ, nếu nàng đã không muốn, hắn dùng sức mạnh cố ép nàng cũng không hay ho gì, cũng hơi thất vọng, liền đổ ập xuống, chôn mặt vào ngực nàng: “Vậy để nàng rửa ráy một chút, khi nào nàng hết đau thì tính sau vậy…” Vũ Lâu gật đầu đồng ý, coi như hắn cũng biết quan tâm đến nàng.

Lam Tranh từ trong màn gọi thị nữ mang nước đến. Thị nữ thấy Vương gia và Vương phi giữa ban ngày lại đòi mang nước đến, trong lòng cũng tự hiểu, bèn lặng lẽ đặt chậu nước vào phòng rồi lui ra ngoài. Lam Tranh tách chân nàng ra, định lau rửa cho nàng, nhưng Vũ Lâu không chịu, nàng xấu hổ kẹp chặt chân lại: “Để ta tự làm.”

Tính nàng bướng bỉnh như con ngựa con vậy, vuốt phải vuốt xuôi chiều, (ý là phải ngọt ngào dụ dỗ), Lam Tranh nói: “Ta giúp nàng một chút không được à.” Quả nhiên, lời nói ngọt ngào bao giờ cũng có tác dụng, nàng miễn cưỡng gật gật đầu. Lam Tranh vắt khô khăn, cẩn thận lau cho nàng. Vừa trải qua một trận hoan ái, khiến từng tấc từng tấc trên cơ thể nàng đều trở nên cực kỳ mẫn cảm, bị khăn ấm chạm vào, nàng nhất thời không kiềm chế được, khẽ rên lên một tiếng. Tiếng kêu kiều diễm như muốn lấy mạng Lam Tranh, hắn liền ném khăn đi, như con sói bị đói lâu ngày, bổ nhào vào Vũ Lâu, dục vọng dấy lên khiến giọng hắn hơi khàn khàn: “Vũ Lâu, Vũ Lâu, cho ta một lần nữa đi.”

Sao nàng lại bị gả cho cái tên phu quân như lang như hổ thế này cơ chứ: “Chàng không thể nghĩ sang chuyện khác được hay sao?”

Lam Tranh lắc đầu: “Không nghĩ được gì cả, chỉ muốn nàng thôi.” Nói xong, thấy nàng không có ý phản đối, hắn lập tức nắm lấy cơ hội, đưa phân thân của mình tiến vào, điên cuồng di chuyển.

Vũ Lâu trách hắn: “Chuyện gì chàng cũng không quan tâm đến, sao chuyện này lại dụng tâm vậy chứ.”

Lam Tranh cười: “Vì đó là nàng, nên ta mới dụng tâm.”

“Chàng‼!” Vũ Lâu tức giận muốn trách hắn, lại bị hắn cúi người ngậm lấy môi nàng, hôn thật sâu, nuốt hết những lời trách cứ của nàng. Giờ thì nàng muốn giãy dụa cũng không được, hơn nữa, nàng và hắn danh chính ngôn thuận là phu thê, những chuyện thế này cũng là lẽ thường tình mà thôi. Nghĩ vậy, nàng liền thuận theo, để hắn tùy ý rong ruổi trong cơ thể mình không ngừng nghỉ, đầu lưỡi không an phận cũng tùy ý lần từ khuôn mặt, xuống đến gáy, đến vai nàng, vừa hôn vừa mút, gặm cắn, khiến nàng vừa đau, vừa tê dại, âm thanh da thịt cọ xát mị hoặc ấy vẫn vang lên bên tai.

Sau khi thỏa mãn phóng thích, hắn cũng không vội vàng rời khỏi thân hình mê người đó, chỉ nhắm mắt hưởng thụ dư vị khoái cảm khiến hắn như mất hồn này. Thất thần mất một lúc, Vũ Lâu sợ hắn lại nổi tà niệm, liền đẩy hắn ra: “Chàng… Chàng mau đi ra đi.” Lam Tranh sợ nàng tức giận, tâm không cam, tình không nguyện rời khỏi nàng, nằm xuống bên cạnh nàng. Nhưng không được bao lâu, lại sán đến gần nàng: “Vũ Lâu, để ta lau cho nàng.”

“Không cần.”

Lam Tranh lạ nói: “Ta muốn ôm ôm nàng…” Không cần biết nàng có đồng ý không, kéo nàng vào trong ngực. Nàng hơi khép mắt, thở dốc, không biết đang nghĩ gì, Lam Tranh ghé vào tai nàng hỏi khẽ: “Nàng đang nghĩ gì vậy?” Vũ Lâu mỉm cười: “Không có gì…”

Hắn đùa nàng, thấp giọng nói: “… Có phải lại muốn thêm lần nữa không?”

Vũ Lâu nhớ tới bộ dạng của mình vừa rồi, liền giãy ra khỏi ngực hắn, ngồi dậy mặc quần áo. Lam Tranh lại thầm chửi mình, đưa tay ra ngăn nàng: “Nàng định làm gì thế?” “Giữa ban ngày ban mặt, chẳng lẽ cứ nằm đó.” Lam Tranh bám lấy nàng không buông: “Ở bên ta một lúc đi, không cho đi, không cho đi.”

“Có chuyện quan trọng.”

“Chuyện gì quan trọng hơn ta chứ?”

“………”

Vũ Lâu mặc xong quần áo, với tay lấy quần áo đưa cho hắn: “Ban ngày ban mặt, cứ chui trong phòng thế này kỳ cục lắm, tối nói sau.” Lam Tranh nghe thế mới chịu mặc quần áo, trong lòng phấn chấn chờ trời tối.

Chờ mãi mới đến lúc đi ngủ, hắn lại đưa tay định cởi quần áo của Vũ Lâu, bị nàng từ chối, nhất định không chịu: “Đau… không được…” Lam Tranh nghe xong, chằm chằm nhìn nàng nói: “Để ta xem xem.” Nói rồi đưa tay muốn cởi tiết khố nàng xuống. Vũ Lâu kéo tay hắn ra: “Không được lộn xộn!”

Lam Tranh bực tức, rốt cuộc là nữ nhân này sao lại như thế chứ, sáng nắng chiều mưa. Tần Vũ Lâu, cô chờ đó, sớm muộn gì ta cũng sẽ chiếm thế thượng phong, bắt cô phải ngoan ngoãn nghe lời ta.

Nhưng sự quyết tâm của hắn cũng không giải quyết được vấn đề trước mắt. Vũ Lâu đã không chịu, hắn một chút cũng không có biện pháp gì cả, buồn buồn bực bực đi ngủ. Trước khi ngủ còn lập lại lời thề vừa rồi một lần nữa mới chịu.

Vũ Lâu nằm cạnh hắn, trong lòng không biết là cảm xúc gì nữa. Nàng đã cố gắng đi từng bước rồi, tiếp theo, chỉ biết chờ xem vận khí của nàng có đủ tốt hay không, trong vòng nửa năm này có thể hoài thai hay không. Nếu nàng may mắn có thai, thì tương lai của nàng chính là giúp chồng dạy con. Bỗng nhiên lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó, lại thấy hơi kỳ quái, vận mệnh của nàng không phải là được gả cho Vương gia, trở thành một Vương phi cao quý hay sao. Sao giờ trong tim lại thấy trống trải thế này.

Có con với Lam Tranh, tức là cả đời này nàng sẽ gắn liền với hắn.

Một đời một kiếp, suy nghĩ này khiến nàng thấy căng thẳng, giống như gông xiềng, kiềm chế vận mệnh của hai người. Nàng nhẹ nhàng xoay người nhìn hắn, hắn đã ngủ say, bộ mặt hoàn mỹ nghiêng nghiêng về phía nàng. Cứ không lo không nghĩ giống như hắn thật là tốt, chỉ có nửa người dưới biết suy nghĩ.

Nghĩ đến đây, mặt nàng lại đỏ lên, nhích lại gần hắn, nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.

Được như ý nguyện, đem Vũ Lâu ăn sạch sẽ, tâm tình Lam Tranh cực kỳ tốt. Lúc Vũ Lâu dạy hắn đọc sách vào sáng hôm sau, hai người ngồi gần một chút, hơi thở quấn quít lại khiến hắn nảy sinh ý đồ xấu, đẩy sách ra xa: “Chẳng hấp dẫn gì cả, ta muốn xem quyển sách hôm qua.”

Nàng không trông mong gì chuyện hắn có hành động ra dáng, đạo mạo, nhưng ít nhất cũng phải thông tình đạt lý chứ. Sao lại thành cái dạng khó dạy bảo, đầu óc toàn suy nghĩ bất lương thế này. Thật không biết hắn chịu sự giáo dục thế nào mà lớn lên nữa.

Vũ Lâu tức giận: “Bao giờ thì chàng mới có thể có trách nhiệm một chút, không nghĩ mấy cái chuyện vô nghĩa thế này nữa chứ?”

“Ta nghĩ gì nào?” Lam Tranh hỏi tới tấp: “Ta nghĩ gì chứ? Hả? Hả?”

“Chàng… rõ ràng là chàng… chàng muốn…”

Thấy nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, Lam Tranh cười thầm, tiếp tục ép nàng: “Nàng nói rõ ra xem ta nghĩ gì nào?”

Trí nhớ của Lam Tranh quả là không tốt chút nào, không biết dừng đúng lúc gì cả, hắn lại ép Vũ Lâu tức khí bừng bừng lên rồi. Vũ Lâu vỗ bàn giận dữ: “Ít nói nhảm thôi, mau đọc sách đi!”

Hắn liếc sách một cái rồi nói: “Tần Vũ Lâu, lúc nàng mặc quần áo vào chẳng dễ thương gì cả, ở trên giường nàng tuyệt vời hơn nhiều!”

“Chàng… chàng…”

Đúng lúc hai người đang cãi cọ, thì Lưu Hi chạy vào bẩm báo: “Vương gia, trong cung có chỉ, mời Vương gia và Vương phi vào gặp Hoàng hậu nương nương.”

Lam Tranh cười hì hì: “Tần Vũ Lâu, nàng chờ đó, ta sẽ đi mách với mẫu hậu, nàng ngược đãi ta.”

Thực ra trong lòng hắn rất bất an, hắn còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần để vào cung.

Suy nghĩ của hắn và Vũ Lâu vô tình lại giống nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.