Phế Vật Vương Gia Cưng Chiều Vương Phi Hung Hãn

Chương 56: Ảnh thạch




Mắt thấy sắp vào tháng năm, khí trời cũng dần nóng lên.

Phượng Loan vốn là tâm bệnh, nghe được Đại Bá Phụ đồng ý xem xét lại việc hôn sự với Mục gia, không ít khúc mắc được gỡ bỏ, từng ngày từng ngày điều dưỡng đủ loại thuốc, cuối cùng cũng chậm rãi nhẹ nhàng khoan khoái.

Sáng sớm ngày hôm đó, Đại phu nhân phái người lại đây chuyển lời, nói là khí trời tốt đẹp, buổi chiều nữ quyến trong phủ sẽ đi Thanh Hư Quan dâng hương.

Bọn nha hoàn lập tức trở nên hưng phấn.

Người nào cũng líu ra líu rích, nói tới lúc này vừa vặn ngày lễ hoa đỗ quyên nở rộ ở Thanh Hư Quan, ngay cả hoa thạch lựu cũng nở rồi, không biết còn lại bao nhiêu mẫu đơn, thược dược chưa bị héo tàn. Kỳ thực hoa ở Thanh Hư Quan đều là hoang dã, làm sao so sánh với hoa viên nhiều loại hoa cỏ hiếm quý (hiếm có và cao quý) được tỉ mỉ chăm sóc của Phượng phủ? Nhưng đối với bọn nha hoàn ở trong viện quanh năm, có thể đi ra ngoài nhìn thấy trường thành, cho dù phải hít bụi đất, cũng là kinh nghiệm hiếm có.

Rất nhanh, Bích Lạc đã sắp xếp xong xuôi để chuẩn bị đi theo.

Người được chọn đi vô cùng phấn khởi, vội vàng mở rương hòm, tìm quần áo, son phấn trang sức, cùng bọn tỷ muội thương lượng xem trang điểm thế nào, không được chọn thì cúi đầu ủ rũ, từng người từng người giồng như những cây lúa non bị nắng chíu vào ỉu xìu.

Kiếp trước lúc làm tiểu thư, Phượng Loan không hề để ý đến tâm tình của bọn nha hoàn.

Sau đó vào cung làm cung nữ tám năm, đối với sự gian nan đau khổ của hạ nhân cũng có chút hiểu được, thêm vào muốn cân nhắc việc lôi kéo người, nên cười nói: "Đừng khóc lóc nữa, lần này không đi, lần sau đi." Dặn dò Bích Lạc, "Những người ở lại trông nhà, đại nha đầu thưởng hai bao tiền lì xì, tiểu nha đầu thưởng một, ma ma và đám tiểu nha hoàn bên ngoài, phát mỗi người hai trăm tiền mua hạt dưa ăn."

Lời vừa nói ra, liền vang lên một loạt tiếng hoan hô.

Ngược lại có người tính tình lười biếng không muốn đi, tình nguyện đổi cho người bị chọn ở lại, chỉ chờ nhận được tiền lì xì.

Đại Mạo chủ động tiến lên xin đi giết giặc, "Tiểu thư, em muốn ở lại trông nhà." Cũng không phải muốn có tiền lì xì, mà là Bảo Châu làm người lanh lợi, mình có đi cũng không giành được gì tốt, còn khiến nàng khó chịu, tội gì như vậy? Không bằng mình ở lại trông đám tiểu nha hoàn, trái lại có vẻ thành thật thận trọng, đáng tin cậy.

Đúng như dự đoán, trong mắt Phượng Loan lộ ra chút tán thưởng, "Ta đang lo lắng mọi người đều đi hết, trong nhà không ai trông coi, nếu ngươi chịu ở lại là rất tốt." Xem như nha đầu này đã tỉnh ngộ, biết tìm một con đường vui vẻ cho bản thân, có thể bổ sung cho Bảo Châu, như vậy mình dùng người cũng thuận tay hơn, "Ngươi trông coi cũng cựa khổ, nên cho thêm ngươi một bao lì xì."

Đại Mạo cười nói: "Vậy là hôm nay em được món hời lớn rồi."

Bảo Châu có hơi khó chịu, cũng cười, "Biết chiếm lời nhỉ, còn không mau thể hiện cho tốt."

Đại Mạo cười đẩy nàng một cái, "Biết ngươi đi ra ngoài hầu hạ tiểu thư khổ cực, ta liền lén lười biếng." Lại nói vô cùng êm tai, còn khiêm tốn khách sáo, "Chờ ngươi trở về, cũng để ngươi cảm thụ được làm tiểu thư, ta tự mình hầu hạ ngươi chải tóc, chuẩn bị tốt nước nóng cho ngươi giặt quần áo, thấy sao?"

Bảo Châu bị nàng nói tới trong lòng thỏa đáng dễ chịu, giương mặt lên, "Tốt tốt, ngươi không được đổi ý đó."

Đến buổi chiều, đoàn người nữ quyến Phượng gia trùng trùng điệp điệp ra cửa.

Dẫn đầu là chiếc xe ngựa sơn màu tím tử đàn tầng tầng lớp lớp trang trí, tất nhiên là cho Thái phu nhân ngồi. Sau đó chính là Đại phu nhân, Chân thị, Phượng Loan và Phượng Trinh Nương ngồi một chiếc, trái lại Phượng đại nãi nãi là con dâu lại ngồi chung với tiểu cô tử (em chồng) ở phía sau. Hai vị tiểu gia Phượng gia, Ngũ Gia Phượng Thế Xương và đại phu nhân một chiếc xe ngựa, Tứ gia Phượng Thế Kiệt và Cung di nương một chiếc xe ngựa.

Đây chính là sáu chiếc xe ngựa, thêm vào xe ngựa của đám nha hoàn ma ma theo sau, uốn lượn thành hàng dài cả nửa con phố, đằng trước đã sắp đến đầu phố, phía sau còn đang mới vừa đi khỏi cửa Phượng phủ.

Càng không cần phải nói, gia đinh theo bảo vệ và người sai vặt trước sau rầm rộ.

Dọc theo đường đi, người đi đường chỉ chỉ chỏ chỏ.

Có người tặc lưỡi nói: "Ai ya, đây là gia đình hào môn quý tộc nào ra ngoài vậy? Chà chà, thật là khí thế!"

"Ngươi ngốc hả? Không nhìn thấy kẻ đi đầu bên kia đang cầm một cây cờ dọn đường, trên đó viết một chữ "Phượng" thật lớn sao? Khắp kinh thành này còn có Phượng gia thứ hai à, chỉ có Phụng Quốc Công phủ thôi."

"Hóa ra là Phụng Quốc Công phủ Phượng gia, hèn gì, hèn gì."

Phượng Loan ở trong xe ngựa nghe thấy vào tai, không khỏi nhếch miệng.

Đúng vậy, giờ khắc này Phụng Quốc Công phủ trong mắt người ngoài quả thực chính là vinh hoa phú quý, hiển hách cao quý, quyền thế ngập trời, nhưng ai dự đoán được, kiếp trước từng bị hủy diệt, trở thành tù nhân? Ở dưới hoàng quyền, quý tộc lợi hại đến đâu cũng phải cúi thấp đầu xuống, thậm chí sẽ còn bị chặt mất đầu.

"Nhị tỷ tỷ." Phượng Trinh Nương tỏ vẻ khó hiểu quan sát nàng, "Tỷ cười gì vậy?"

Phượng Loan xoay đầu nhìn nàng, nói qua loa: "Chỉ là nghe người bên ngoài nói thấy buồn cười nên cười thôi."

Đột nhiên phát hiện, muội muội đã là một đại cô nương trưởng thành dáng ngọc yêu kiều.

So với mình kế thừa dung mạo long lanh của mẫu thân, Trinh Nương càng có vẻ trắng trong thuần khiết, một chút thanh tú, vóc người tinh tế đơn bạc, giọng nói ôn nhu như nước, giống như một khối mỹ ngọc mộc mạc tốt nhất.

Phượng Trinh Nương che miệng cười, "Tỷ tỷ nói đúng lắm."

Ước chừng là do Cung di nương tự thân dạy dỗ, nàng thiên về trầm mặc ít lời, nói xong câu này liền chỉ ngồi nghiêm chỉnh mỉm cười, tỏ ra dáng vẻ lắng nghe.

Nhưng Phượng Loan không có hứng thú nói chuyện phiếm.

Không phải nàng đối với thứ muội có thành kiến, mà là quá xa lạ, cũng không biết tìm đề tài gì để nói.

Bởi vì Phượng Trinh Nương do Cung di nương nuôi dưỡng, lại chưa đến tuổi thành thân, ngày thường qua lại với các nhà thân thích, căn bản không có nàng, chị em tốt khuê phòng cùng tuổi với mình cũng chỉ có Mục Như Gia, Phạm Thất Nương những người này. Không phải gia đình công khanh, thì là bá phủ, Hầu phủ, dầu gì cũng là gia đình quan chức nào đó, mà tất cả đều là con vợ cả.

Đích thứ có khác biệt, không chỉ về mặt thân phận khác biệt.

Gỉa dụ khi mình và chị em khuê phòng nói chuyện, nói đến di nương nhà ai xinh đẹp càn rỡ, chọc giận vợ cả, mọi người liền có thể căm giận mà chửi một câu, "Đồ nô tài bỉ ổi." Nói đến tiểu thư con thứ nhà ai không quy củ, có thể cười nhạo một câu, "Quả nhiên là do thiếp thất nuôi dạy."

Nếu như ở trước mặt tiểu thư con thứ, những câu nói này sao nói ra được? Vì lẽ đó mọi người trong lúc vô tình, giống như một vòng tròn, từng người từng người chỉ xoay quanh trong vòng tròn này, hầu như chưa bao giờ vượt qua.

Dọc theo đường đi vắng vẻ không hề có một tiếng động.

Cũng may không quá lâu, xe ngựa Phượng gia đã đến Thanh Hư Quan.

Bởi vì nữ quyến Phượng gia đều đi ra, Thanh Hư Quan sớm đã nhận được tin, từ dưới chân núi liền bắt đầu ngăn dân chúng tầm thường đi lên. Xe ngựa đến bên dưới ngọn núi, không cách nào đi tiếp lên trên, vì vậy các chủ tử, từng người ngồi kiệu mềm, do nhóm bà tử cao lớn thô kệch khiêng lên.

Lúc xuống xe tách ra, Phượng Loan rõ ràng nhìn thấy Phượng Trinh Nương thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng không khỏi buồn cười, có lẽ nàng cũng không muốn ngồi chung xe ngựa với mình, so với mình tự tại, nàng càng gò bó hơn, ước gì tách ra sớm một chút.

Cũng may đường lên trên núi, trong kiệu nhìn xuống, cảnh sắc Thanh Hư Quan vẫn rất đẹp.

"Tiểu Loan, ta ở đây." Tam gia Phượng Thế Đạt chạy tới, hôm nay trời vừa sáng, hắn đã chủ động cầu xin muốn 'bảo vệ' nữ quyến an toàn, rút cuộc hắn cưỡi ngựa nhanh chóng chạy trốn trước, nên sớm đến đây từ lâu.

Phượng Loan cười hắn, "Ca ca tốt, đã nói là cùng đi với muội nha."

"Ai da." Phượng Thế Đạt gãi gãi đầu, cười hì hì nói: "Ca muốn đến sớm một chút, chuẩn bị sẵn nước trà không tốt sao?" Chạy đi hành lễ với Thái phu nhân, sau đó lôi theo đường muội, "Qua đây đi, ta đã bảo người ta rót loại trà muội thích vân vụ ngân châm, ca ca không thích cái này, uống vào thấy nhạt nhẽo quá."

Phượng Loan theo hắn đi qua, cười nói: "Đâu phải ai cũng như ca? Chỉ biết một mực nốc ừng ực."

Dưới bóng cây, vừa hay một khóm hoa Cẩm Quỳ nở rộ.

Phượng Loan thành thật ngồi xuống không khách khí, nhận ly trà trong tay đường ca cẩn thận thổi, "Ừm, cũng không tệ lắm. Chỉ là so với trong nhà chúng ta thì có hơi kém." Theo quy củ, lúc này nàng nên đi đến trước mặt tổ mẫu, mẫu thân tận hiếu, nhưng gần đây vì không muốn gặp mẫu thân, dứt khoát ngồi lại ở đây.

Uống trà một lúc, Phượng Thế Đạt phất tay với bọn nha hoàn, "Các ngươi đứng xa một chút." Sau đó nói: "Lát nữa đi với ca ca ra đằng sau, vừa lúc bên kia có vài cây thạch lựu mới nở, nếu muội thích cành nào, ta bảo người bẻ đem về nhà, kiếm một chiếc lọ cắm vào từ từ xem."

"Được." Phượng Loan mỉm cười, "Cũng không phải muội kêu ca ca làm! Rõ ràng chính ca nghịch ngợm muốn leo cây, nếu bị va đập ở đâu, bị Đại bá mẫu đánh mắng, lại kêu oan 'Con vì muốn hái hoa thạch lựu cho muội muội', nỗi oan ức này muội không thể gánh đâu đó."

Nàng chỉ là thuận miệng trêu chọc vài câu.

Phượng Thế Đạt nghe thế lại cuống lên, giậm chân la, "Sao muội có thể nói vậy? Đừng nói là va đập vào đâu, cho dù té gãy chân, ca ca cũng sẽ không nói gì với mẫu thân! Nếu ta dám nhắc đến ba chữa ' Nhị muội muội', ta, ta, ta, ta liền rơi xuống sông bị rùa ăn thịt!"

"Được rồi, được rồi." Phượng Loan đưa tay kéo hắn, cười nói: "Muội chỉ nói đùa thôi, ca ca tức giận làm gì."

Phượng Thế Đạt ngồi xuống thở phì phò, "Có ai nói đùa như muội vậy? Đâm vào lòng người ta."

Phượng Loan nhìn thân hình trắng mập của hắn, cười ra tiếng, "Da của ca ca dày như thế, cho dù có muốn đâm, cũng không đâm được đâu." Thấy đường ca đã tức giận đến mặt đỏ tới mang tai, sợ là sẽ tức giận hơn, vội hỏi: "Dạ, là muội muội sai rồi, muội cùng ca đi leo cây thạch lựu được chưa? Đi nào."

Hai huynh muội, một giận hờn nhăn mặt, một mỉm cười khuyên giải, hướng phía sau đi tới.

Tuy Phượng Thế Đạt nhanh tức giận, nhưng tốt tính, lại thích nhất là giọng nói mềm mại nũng nịu của đường muội dụ dỗ, chỉ mới nói vài câu đã hết giận, lại là dáng vẻ cười hì hì. Hai người dọc theo đường mòn trong rừng trúc thanh u (thanh tịnh và đẹp đẽ) tiến về phía trước, nói vài câu chuyện phiếm, hắn chợt hỏi: "Muội có biết vì cớ gì hôm nay chúng ta đến Thanh Hư Quan không?"

Trong lòng Phượng Loan kinh ngạc, "Không phải chỉ là ra ngoài chơi sao? Còn có duyên cớ?"

"Cái này muội không biết đâu." Phượng Thế Đạt cười hì hì, tỏ vẻ đắc ý, "Mẫu thân cố ý để ta kéo muội đi, tách ra các nàng, chính là vì muốn cho người ta nhìn xem Trinh Nương. Chờ chút bên đại cô mẫu sẽ 'nghe nói' Phượng gia đến Thanh Hư Quan, đặc biệt lại đây thỉnh an tổ mẫu, thuận tiện nhìn xem Trinh Nương."

"Đại cô mẫu tới đây xem Trinh Nương?" Trong lòng Phượng Loan xoay vòng, nam nhân thích hợp của Mục gia, chỉ còn dư lại một lão Tam con thứ. Nhưng trước đó Mục Tam ca từng có một thê tử đã qua đời, còn để lại một đôi song sinh, tính tình Trinh Nương thanh cao, không biết liệu có chịu làm kế mẫu cho người ta không?.., đây chính là biện pháp mà Đại Bá Phụ nói.

Để Trinh Nương và Mục gia kết thông gia, vậy mình không có chuyện gì rồi.

Phượng thế đạt lại nói: "Nghe nói trong nhà vốn muốn đem muội phối cho Mục lão tứ, xì, đó chỉ là một tên mọt sách!" Giọng điệu đầy vẻ xem thường, cảm giác được đối phương không xứng với muội muội của mình, "Không cần vội lấy chồng." Chớp mắt vài cái, "Chiếu theo vinh hoa phú quý của nhà chúng ta hiện nay, tương lai công tử khắp kinh thành còn không phải tùy muội muội lựa chọn. Sau này cho dù là gả cho ai, nhà mẹ chồng dám làm khó muội sao? Thậm chí là phải ngoan ngoãn cung phụng nữa đó chứ."

Trong lòng Phượng Loan có chút cảm giác khó chịu.

Bản thân mình không muốn gả đi Mục gia, chỉ là không muốn cùng Đoan Vương phi, Tiêu Đạc dính líu quan hệ, thật ra Mục Tứ gia mặc dù không phải rất tốt, nhưng ít ra vẫn có bảy, tám phần tốt. Nhưng Trinh Nương đi Mục gia phải làm kế thất (vợ kế), còn phải thay vợ trước nuôi dưỡng con cái, luôn cảm thấy..., hơi có lỗi với nàng.

Còn có, còn có, nghĩ đến kiếp trước Trinh Nương không chút do dự tự kết liễu, chỉ sợ cá tính quá cương liệt.

Hôn sự này không chắc có thể thành.

Cho dù có miễn cưỡng kết thành, nếu Trinh Nương biết ra nguyên cớ là vì mình mới bị ủy khuất, chẳng phải sẽ hận mình? Cung di nương và đệ đệ Thế Kiệt, khẳng định cũng sẽ oán giận.

Mẫu thân dưới gối không con trai, tương lai phải dựa vào đệ đệ dưỡng lão đưa ma (lo ma chay cho người thân).

Nhớ tới mẫu thân, không khỏi nghĩ tới thân thế bí ẩn của mình vẫn chưa làm rõ ràng được, trong lòng cảm thấy rối loạn.

Dọc theo đường đi bóng trúc trùng điệp, màu xanh biếc và ánh vàng sáng rực rỡ đan xen vào nhau. Thêm vào ven đường trong hoa viên, có nhiều hoa nhỏ không biết tên nở rộ um tùm, hồng đỏ, vàng đỏ, tím nhạt, tạo nên một cảnh tượng muôn hồng nghìn tía khoe sắc.

Phượng Loan cứ đi cứ đi, bỗng cảm thấy chung quanh trở nên yên tĩnh.

Tại sao đường ca không chít chít oa oa nữa rồi? Cảm thấy nghi hoặc, vừa ngẩng đầu, nhưng lại thật sự kinh sợ.

Một thanh niên trẻ tuổi, mặt mày tuấn tú, khí độ ung dung, đang ngồi trong lương đình phía trước, trên người mặc cẩm bào hoa văn con dơi màu xanh phỉ thúy, đầu cắm cây trăm nạm viên bạch ngọc, ---- chính là Thành vương Tiêu Trạm!

Gió thổi nhè nhẹ, trên cây hoa thạch lựu, cánh hoa rơi lả tả như mưa.

Khiến hắn nổi bật hẳn lên, giống như người từ trong tranh bước ra.

Chuyện gì thế này?! Phượng Loan quay đầu nhìn xung quanh tìm kiếm đường ca, thấy hắn ở phía sau ngượng ngùng, lập tức hiểu ra, liền tức giận nói: "Tam ca ca, ca bảo muội lại đây chiết cành hoa thạch lựu! Muội lại không biết còn có thể chiết ra được người sống đó."

Tiêu Trạm nghe xong cười ra tiếng, bước ra khỏi lương đình.

Phượng Loan xoay người đi trở về.

"Tiểu Loan, Tiểu Loan." Phượng thế đạt vội vàng trưng ra mặt cười, nhỏ giọng nói: "Thành Vương điện hạ nhờ vả ta, nói có vài lời muốn nói với muội..." Lại tiến lên nhỏ giọng thầm thì, "Có ca ở đây, ta là ca ca của muội, như vậy không phải là lén lút gặp gỡ rồi."

"Gạt người!" Phượng Loan giơ tay đánh vào trên vai hắn, ngược lại khiến tay mình tê rần, cắn răng oán hận nói: "Hèn gì cả ngày hôm nay ca cứ lén lén lút lút, không có nôn nóng muốn đi ăn nhậu chơi bời, ngược lại vô cớ muốn đi theo đám nữ quyến chúng ta ra ngoài, hóa ra là nhận được cái tốt của người ta, đem bán muội muội mình."

Phượng thế đạt cuống lên, "Không phải, không phải." Hắn thề thốt, "Thành Vương điện hạ chỉ muốn nói mấy câu, hắn mà dám đụng tay đụng chân, ca sẽ là người đầu tiên liều mạng với hắn! Em gái ngoan, hãy giúp ca lần này thôi."

Tâm tư Phượng Loan nhanh chóng xoay chuyển, nhìn tình trạng này, nhất định là Tiêu Trạm đã đáp ứng đường ca chuyện gì rồi! Có lẽ là chuyện phiền toái.

Nhưng trước mắt không tiện hỏi rõ, tiếng bước chân phía sau đang dần đến gần, chỉ có thể mạnh mẽ trừng đường ca, xoay người nhẹ nhàng cong gối, miệng nói: "Thần nữ gặp Thành Vương điện hạ."

Dù sao cũng không tốt khi trực tiếp đắc tội với Thành vương Tiêu Trạm, tuy hắn không đắc thế, nhưng vẫn là hoàng tử.

Tiêu Trạm cười nói: "Lần trước thấy ngươi thanh nhã, lại không ngờ miệng mồm cũng rất lanh lợi." Có vẻ đối với lời nói oán trách kia của Phượng Loan không để ý chút nào, vẫn dáng vẻ mỉm cười tươi tắn, "Tam Hoàng tỷ đưa cho ngươi một con mèo Ba Tư, có thích hay không? Nếu nuôi không tốt, thay loại khác nuôi cũng được."

Phượng Loan không tiếp câu chuyện của hắn, chỉ nói: ""Đa tạ Ngọc Chân công chúa." Lại lui về phía sau hai bước, nói lời cáo từ: "Hôm nay vốn theo tổ mẫu và mọi người đi ra ngoài, nhưng ta ham chơi, cùng đường ca đi loạn vòng vòng, lúc này cũng nên trở về rồi."

Tiêu Trạm cười tủm tỉm hỏi: "Bản vương cũng không phải cọp ăn thịt người, tại sao sợ sệt như vậy?"

Nghe lời nói như vậy, chẳng phải nói hoài cũng không xong sao?! Trong lòng Phượng Loan hơi buồn bực, vẫn không theo lời nói của hắn mà trả lời, lần thứ hai lùi về sau, cúi chào, "Thần nữ xin cáo từ trước."

Tiêu Trạm nhíu mày, chẳng lẽ mình khó coi như vậy? Mình xuất thân là hoàng tử dòng dõi cao quý, làm người lại không kém, còn một mực ăn nói hòa nhã, tại sao nàng không biết thức thời chút nào? Hay là kiêng kị vấn đề nam nữ, nhưng gặp cũng đã gặp, tốt xấu gì cũng phải nói vài lời hay, mới xem như trọn vẹn lễ nghi.

Trước mắt tính là gì đây? Hừ, lẽ nào làm Thành Vương phi còn uất ức cho nàng?!

Hắn nhịn xuống, đi về phía trước vài bước cười nói: "Tam Hoàng tỷ thường nói với ta, Phượng gia nhị tiểu thư là người xuất chúng, thông minh, tính tình còn đặc biệt nhu hòa, bình thường nếu có thể lui tới là rất tốt." Chắp tay yên tĩnh đứng thẳng, đúng là một bộ dáng chi lan ngọc thụ (cao thượng, tài đức, xinh đẹp), "Khi nào ngươi rảnh rỗi? Hãy tới phủ của Tam Hoàng tỷ dạo chơi."

Chuyện này nói ra quả thật là vô liêm sỉ! Trong lòng Phượng Loan cười gằn, công chúa Ngọc Chân làm sao có thể nói những lời hoang đường thế này! Nếu nàng thật sự muốn gặp mình, tự nhiên sẽ sai người đưa thiếp mời tới, làm gì có đạo lý kêu đệ đệ truyền lới chứ? Rõ ràng Tiêu Trạm muốn kiếm chuyện để nói, cố ý dây dưa không dứt.

Xem ra hôm nay nếu mình không đem lời nói rõ ràng, từ chối hắn, thì hắn sẽ không từ bỏ.

"Tam ca ra cạnh cửa chờ muội một chút." Phượng Loan quay đầu lại nói.

"Hả?!" Phượng Thế Đạt há to miệng, trợn tròn mắt, "Không phải muội..." không muốn sao? Tại sao lại để mình tránh đi? Với lại tên tiểu tử Tiêu Trạm kia quá kỳ cục, vốn đã nói rõ, chỉ cùng muội muội chào hỏi, hiện tại lại quấn chặt nói liên tu bất tận không ngừng! Thôi, thôi, đáng lý mình không nên nhờ hắn làm việc.

Cho dù hắn tức giận, mình cũng không sợ!

"Tại sao còn chưa đi?" Phượng Loan nhìn đường ca còn đang sững sờ, cười gằn một tiếng, "Ca mà nói thêm một chữ, còn vẫn đứng ở đây thêm chút nào, không nghe lời muội, về nhà muội sẽ nói với Đại Bá Phụ." Uy hiếp nói: "Chỉ cần vả miệng, tát đến mẹ ruột cũng nhận ca không ra!"

Cuộc đời Phượng Thế Đạt chỉ sợ hai người, một là đường muội, một là phụ thân.

Đường muội còn đỡ, nhiều nhất chỉ nổi nóng dằn vặt mình mấy ngày, trêu chọc một chút là tốt ngay.

Nhưng phụ thân là người nói một không hai, tính tình nghiêm khắc, như lần trước ông đã nói 'Dù sao con trai của ta nhiều, đánh một đứa tàn phế cũng không đau lòng', đó không phải là nói giỡn, chọc vào chỉ sợ thật sự làm được! Phải biết, mình có tổng cộng bốn huynh đệ ruột thịt, nhưng bản thân mình là... người vô dụng nhất.

Phượng Thế Đạt chột dạ, lại lo làm đường muội tức giận quá, chận lại nói: "Vậy ta chờ ở cửa, nhìn xa xa, các ngươi nói xong cũng mau ra đây đấy."

Phượng Loan xoay người, "Thành Vương điện hạ, thần nữ nghĩ nên nói ra tất cả."

"Ồ?" Tiêu Trạm cười nói: "Cứ nói đừng ngại."

"Trước hết xin điện hạ thứ tội."

Hắn nở nụ cười như một cảnh xuân rực rỡ nhất, "Vô tội, vô tội."

Luồng gió mát thổi qua, Phượng Loan bận y phục áo xuân tơ lụa màu tím, làn váy Tương thủy xanh nhạt, thật là dáng vẻ dịu dàng. Nàng vốn có màu tóc như đại (màu xanh đen), mắt ngọc mày ngài, làn da trắng nõn như ngọc, giờ khắc này đứng dưới cây thạch lựu đỏ sẫm như máu, càng làm nổi bật vẻ đẹp quốc sắc thiên hương của nàng, giống như huyền nữ thanh lệ long lanh trên chín tầng trời.

Ngay cả giọng nói cũng như tiếng nước róc rách trong suốt rõ ràng, "Thành Vương điện hạ muốn thú ta làm vương phi."

Tiêu Trạm thấy hơi lạ, sâu thẳm trong con ngươi có tia sáng lấp lóe, không nghĩ tới nàng lại trực tiếp và lớn mật như vậy, thế nhưng đã nói đến thì cũng không thể phủ nhận, "Đúng vậy." Hắn gật đầu, "Bản vương thật là có ý đó."

"Vậy sao?" Nàng sắc bén hỏi ngược lại, "Vậy sao Thành Vương điện hạ không xin thánh chỉ? Không xin ý chỉ?"*

*thánh chỉ là lệnh của vua, ý chỉ là mệnh lệnh của hoàng thái hậu hoặc hoàng hậu

Sắc mặt Tiêu Trạm khẽ thay đổi.

Phượng Loan không thèm để ý tới hắn, tiếp tục nói: "Bởi vì Thành Vương điện hạ cũng không chắc có thể xin được ý chỉ." Quay đầu nhìn về phía phương hướng hoàng cung, "Vì vậy, điện hạ nhiều lần cùng thần nữ tiếp xúc, cùng Tam ca ca không biết tranh giành của ta giữ gìn mối quan hệ, mục đích..., chính là để người nhà họ Phượng chủ động đi chu toàn thôi."

"Ngươi..." Ánh mắt Tiêu Trạm phức tạp, tức giận, bất đắc dĩ, lúng túng, "Thực sự miệng mồm lanh lợi."

Phượng Loan cười cợt, "Thế nhưng xin điện hạ cho một lý do, người của Phượng gia tại sao cần đi tranh như vậy? Vì sao ta lại là không phải điện hạ không lấy chồng?" Ngừng lại một lát, "Không sợ điện hạ tức giận, bất quá người ở đời, lợi đến thì rộn ràng, nhốn nháo hướng tới lợi, thử hỏi ai sẽ đi làm một việc buôn bán thua lỗ đâu chứ?"

"Láo xược!" Tiêu Trạm cảm thấy bị xúc phạm, giống như lời thiếu nữ thanh lệ này đang nói đến là chính mình, mình là một vụ làm ăn thua lỗ, mặt hắn trầm xuống nói: "Bản vương không đến mức phải ăn nói khép nép cầu xin một vị vương phi."

"Thật sao? Vậy thì xin Thành Vương điện hạ giơ tay, buông tha cho thần nữ." Phượng Loan cười khẽ, không chút khách khí châm chọc, "Thành Vương điện hạ làm như thế, bất quá là cảm thấy ta trẻ người non dạ, nhìn thấy một nam nhân tuấn tú, lại ôn nhu săn sóc, nhất định sẽ tìm phụ mẫu khóc lóc bảo không phải ngươi không lấy chồng thôi."

Mưu kế của Tiêu Trạm bị vạch trần thẳng ra, sắc mặt không khỏi đỏ lên, tay nắm chặc thành quyền.

"Làm sao? Điện hạ muốn đánh ta? Bóp chết ta tại đây?" Phượng Loan khích hắn một câu, tiếp theo lại nói lời hòa hoãn, "Điện hạ xin bớt giận mà nghe ta nói vài lời hay."

Tiêu Trạm cười lạnh nói: "Bản vương đã nghe đầy một bụng rồi."

Giọng nói Phượng Loan nhàn nhạt, "Điện hạ muốn cưới ta, không phải chỉ là muốn cưới nữ nhân Phượng gia thôi sao." Nói ra chân tướng, sau đó từ từ nói: "Mẹ đẻ của điện hạ mất sớm, mẫu tộc lại không có quyền lực, muốn tìm một thê tộc (nhà vợ) mạnh mẽ là có thể hiểu được, thế nhưng trong lòng cũng phải có cân nhắc rõ ràng. Tựa như ta nói lúc nãy, với Phượng gia mà nói, liều mạng đắc tội Thái hậu và Đức phi, đắc tội người nhà họ Tần, để trong nhà có một Thành vương phi là không hề có lời, người của Phượng gia chắc chắn sẽ không làm vậy."

Nói khoác lác một chút, Phượng gia và hoàng thất quý tộc có quan hệ còn thiếu sao? Không nói những người trước đây đã mất, hiện tại có, Anh Thân Vương, Tương thân vương, Ly Ấp trưởng công chúa, trong cung còn có Nghi tần nương nương, Lục công chúa, Thập nhị hoàng tử, tập hợp lại đủ ngồi đầy một bàn.

Một Thành vương Tiêu Trạm nho nhỏ thì có hiếm lạ gì?

Huống hồ Vương Gia cũng chia tam lục cửu đẳng (nhiều đẳng cấp), nói cách khác nếu Tiêu Trạm phạm lỗi, Anh Thân Vương có thể xách hắn ra dạy dỗ một trận, bảo đảm cả cái rắm Tiêu Trạm cũng không dám thả, còn phải nói một câu, "Đa tạ bá phụ giáo huấn."

Chẳng những tước vị của Anh Thân Vương so với Thành vương cao hơn, còn là trưởng bối, mà bàn thân và huynh đệ, đám con cháu, trong tay đều nắm thực quyền, mẹ đẻ vẫn là xuất từ Phụng Quốc Công phủ Phượng gia, nếu dậm chân một cái, toàn bộ người trong Kinh Thành đều phải run lên. Đừng nói các quan đại thần công khanh bình thường, ngay cả Hoàng đế, đối với vị hoàng huynh này cũng ưu đãi rất nhiều.

Tiêu Trạm loại hoàng tử làm cảnh này lấy cái gì để so sánh?

Phượng Loan lại nói tiếp: "Tuy ta..., kiến thức nông cạn, nhưng từ nhỏ cũng đã nhận sự dạy dỗ của người trong nhà, lớn lên biết chữ đọc sách, hai chữ 'Phụ đức' vẫn có thể hiểu. Lại nói đến các công tử Phạm gia, Mục gia, mấy người biểu huynh đệ của ta, người nào cũng vô cùng tuấn tú, và họ đều là thân thích, từ nhỏ đã nhìn nhiều lắm rồi." Nàng hơi nhếch khóe môi lên, "Cho nên tuyệt đối sẽ không vì điện hạ lớn lên xinh đẹp mà đầu óc bị mê hoặc."

Tiêu Trạm chưa bao giờ bị người ta nói đến nỗi lúng túng như vậy, nhưng lại không thể bác bỏ, giận quá hóa cười, "Xem ra ở trong mắt ngươi, bản vương vẫn còn có một ưu điểm đó chứ."

"Nói chung, hôn sự này Phượng gia và ta đều không có hứng thú." Phượng Loan không muốn cùng hắn dây dưa nữa, từng câu từng chữ, đều là đao nhọn sắc bén độc ác, "Trừ phi điện hạ có thể xin một thánh chỉ hoặc ý chỉ! Nếu không, ta khuyên điện hạ một câu, trong lúc vây cánh còn chưa mạnh, vẫn không phải lúc tốt để bay loạn khắp nơi. Không nói tới mưa to gió lớn, nếu chọc giận người đang che chở cho điện hạ, bẻ đi hai cánh của ngài, chỉ sợ càng không đẹp mắt nữa."

Sắc mặt Tiêu Trạm càng ngày càng tái nhợt, giọng nói run run, "Ngươi nói đủ chưa?!"

"Nói xong rồi." Phượng Loan cũng không sợ hắn, lạnh nhạt nói: "Nếu điện hạ cảm thấy mình đã đủ mạnh, muốn cùng Thái hậu, Tần gia đối nghịch, xin cứ tự nhiên." Nhếch miệng, "Nhưng thần nữ thì không dám đâu."

Tần Đức phi là dưỡng mẫu của Tiêu Trạm, tương lai là mẹ chồng của Thành vương phi, bên trên còn có Tần Thái hậu, nếu mình miễn cưỡng làm Thành vương phi, sau này cũng sẽ không có được một ngày tốt lành! Mình có điên mới cùng Tần gia tranh vị trí Thành vương phi này.

"Được rồi, ngươi không cần phải nói nữa." Trong lòng Tiêu Trạm chỉ còn cảm thấy lạnh lẽo, phẫn nộ và vô lực.

Tuy thân là hoàng tử, nhưng không có bất kỳ thực quyền và thế lực nhà mẹ, cho nên mới muốn mở ra lối đi riêng, tìm một thê tộc mạnh mẽ giúp đỡ, mà không phải làm quân cờ đem đến vinh hoa phú quý cho Tần gia.

Lời nói của nàng mặc dù rất không khách khí, khiến mình tức giận, nhưng là lời nói thật.

Phượng gia muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, dựa vào cái gì...vì mình đi đắc tội Thái hậu? Bồi dưỡng một hoàng tử bù nhìn, có ích lợi gì? Là chính mình hy vọng hão huyền rồi.

"Thành Vương điện hạ?" Phượng Loan thấy sắc mặt hắn trắng bệch, ánh mắt u ám, nghĩ lại không phải mình nói hơi quá đó chứ? Dù sao lúc này Tiêu Trạm mới mười bảy tuổi, vẫn là thiếu niên, da mặt rất mỏng. Thêm vào việc muốn cưới mình cũng không phải ý xấu, kiếp trước càng không có đắc tội với mình, nhớ tới cuộc tranh đoạt ngôi vị, hắn bị thua trong tình trạng bi thảm vô cùng, bất tri bất giác cảm thấy một chút thương hại.

"Ngươi đi đi." Tiêu Trạm cười khổ phất phất tay, "Hôm nay là bản vương đường đột."

Tính tình Phượng Loan thích mềm không thích cứng, thấy hắn vô cùng đáng thương, không thể nói ra được lời tàn nhẫn, mà chỉ nói: "Kỳ thực hiện nay điện hạ không cần phải tranh làm gì, ngược lại... đường tương lai còn dài lắm."

Cặp mắt Tiêu Trạm đột nhiên sáng ngời, ngẩng đầu nhìn nàng.

Thiếu nữ thanh lệ trước mắt, một thân quần áo mộc mạc, dáng ngọc yêu kiều, bóng người thướt tha, giữa lông mày hiện ra sự thương tiếc đối với mình, tuy rằng không quen thứ ánh mắt này, nhưng cũng cảm thấy nhu hòa ấm áp.

Đặc biệt lời nói của nàng, khi mình nghe xong lập tức cảm thấy như được cổ vũ thêm mấy lần.

Đúng vậy, đường còn dài lắm.

Phượng Loan đứng dưới bóng râm cây thạch lựu, lời nói êm ả như lan, "Nhân sinh biến ảo vô thường, chuyện tương lai, hiện nay làm sao thấy rõ? Điện hạ nóng lòng muốn thành công, còn không bằng giấu tài, ít ra trước mắt Thái hậu, Đức phi chỉ có một mình Điện hạ, đây chính là người bên ngoài không sánh được." Nàng tinh tế phân tích, "Coi như điện hạ cưới ta, có được Phượng gia, thế nhưng sẽ cùng Tần gia xa lạ, Phượng gia và Tần gia sẽ rơi vào cảnh minh tranh ám đấu, nếu như vậy, điện hạ cũng sẽ thấy mệt mỏi."

Tiêu Trạm bất tri bất giác gật gật đầu, "Ngươi nói đúng." Hắn nở nụ cười cay đắng,"Trách ta tâm tư quá lớn."

Phượng Loan cười cợt, "Cho nên." Phủi xuống những cánh hoa thạch lựu đỏ sẫm trên vai, "Giống như có hai con ngựa tốt, hiện tại điện hạ không có khí lực thu phục được cả hai con. Như vậy sẽ không trông coi nổi cả hai, vậy thì không bằng tỉ mỉ chăm sóc một con trong đó, nếu là thế điện hạ còn đi được xa một chút."

"Đi được xa một chút..." Bỗng nhiên Tiêu Trạm sinh ra cảm giác gặp được tri âm, bên cạnh mình, tất cả đều là người do Tần Đức phi an bài, không ai sẽ nói những lời này với mình, hắn bỗng nhiên không tức giận nữa, "Ngươi nói rất đúng."

Phượng Loan lại nói: "Theo như kiến thức nông cạn của thần nữ, điện hạ vẫn nên cưới Tần gia tiểu thư cho tốt. Sau đó bắt đầu bồi dưỡng người của mình, trung thành với mình, sau đó tranh thủ xin hoàng thượng một chức quan có thực quyền, chờ mình đứng vững, người bên ngoài mới không xem nhẹ điện hạ, lời nói cũng có phân lượng hơn."

Khiến Thành vương sớm trở nên có lòng có sự khôn ngoan, có thế lực, làm cho Tiêu Đạc thiêm ngột ngạt cũng tốt.

Tiêu Trạm vẫn trầm mặc không nói, tựa như đang suy nghĩ.

"Không còn gì để nói." Phượng Loan lui về phía sau hai bước, "Nếu có chỗ nào đắc tội, mong Thành Vương điện hạ rộng lượng tha thứ." Nàng nhẹ nhàng cúi đầu, "Hôm nay thần nữ theo người nhà ra ngoài dạo chơi, chưa từng gặp qua điện hạ, cũng không có nói cái gì, đến lúc cáo từ rồi."

"Chờ đã." Tiêu Trạm bỗng gọi nàng lại, ánh mắt sáng ngời, "Đa tạ lời vàng ngọc của ngươi." Nói tiếp, giọng điệu tiếc hận nửa đùa nửa thật, "Chỉ là..., biết ngươi thông minh lanh lợi như vậy, bản vương càng không bỏ xuống được."

Phượng Loan không thích mấy loại chuyện cười này, cũng không tiện quay đầu bước đi, mỉm cười thích thú nói: "Có câu nói, mua bán bất thành còn nhân nghĩa, ngài và ta không thù không oán, mặc dù không có duyên phận làm phu thê, nhưng làm bằng hữu vẫn là có thể."

"Bằng hữu?" Tiêu Trạm đem hai chữ này để ở trong lòng nghiền ngẫm, cảm giác phức tạp, "Như vậy..., cũng tốt."

"Cáo từ." Phượng Loan xoay người rời đi, tay áo tung bay, hoàn toàn không có chút nào lưu luyến.

Trong lòng Tiêu Trạm có một loại cảm giác nói không ra lời.

Nhìn thiếu nữ nhanh chóng đi xa, nhớ tới lúc đầu nàng hùng hổ doạ người, sau đó mềm mại khuyên bảo, như là một cánh cửa mới được mở ra, nhưng chỉ để lại một hình bóng, người kia đã đi rồi.

Trong lòng hắn cảm thấy thất vọng và mất mát.

Mà cách đó không xa, Phượng Loan chạy tới bên người Phượng Thế Đạt, đưa tay véo lỗ tai đường ca, trong gió giọng nói của nàng mơ hồ truyền đến, "Ngày hôm nay ca thực sự là..., trở về..., sẽ trừng trị ca..."

Tiêu Trạm không khỏi nở nụ cười xán lạn.

Thật tốt, đường huynh muội lại có thể tùy ý thân mật như vậy.

Không giống mình và tỷ tỷ Ngọc Chân công chúa, tuy nói cùng một mẹ, nhưng từ nhỏ mình được Tần Đức phi nuôi dưỡng, tỷ tỷ thì do Triệu Huệ phi nuôi lớn, trên thực tế cũng không có mấy phần tình cảm tỷ đệ. Như lần trước, mình nhờ nàng đưa con mèo Ba Tư cho Phạm gia, phải phí hết hơi sức và lời nói ngon ngọt, mới miễn cưỡng đáp ứng giúp mình một tay.

Trong lòng Tiêu Trạm u ám, bất quá chỉ có một mình mình đơn độc trên cõi đời này.

Nếu như có thể cưới nàng làm vợ, một người con gái xinh đẹp, lời nói minh bạch, trí tuệ lại thông minh, xuất thân từ thế gia danh môn, hẳn là rất tốt..., nhưng nói chung cũng chỉ là hy vọng xa vời. Giống như ném một hòn đá vào giữa hồ, tạo nên tầng tầng làn sóng lăn tăn, sau đó chìm vào trong nước không để lại dấu vết, không lưu lại cái gì cả.

Cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài thăm thẳm, tiêu tan trong gió.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.