Phế Vật Vương Gia Cưng Chiều Vương Phi Hung Hãn

Chương 37: Tư chất




Ích Châu.

– Hoàng thượng, xin người suy nghĩ lại a! Người cải trang làm thường dân cũng đâu cần không cho thị vệ theo, nhỡ xảy ra chuyện gì…

– Ta là Hoàng thượng hay ngươi là Hoàng thượng?

– Vi thần không dám, nhưng nơi này gần biên giới, chúng ta lại sắp gây chiến với Bắc Chu, nhỡ… – Tổng quản Ích Châu Vương Khiêm chạy theo Trần Ngự Phong can ngăn

– Biết thân phận mình thì về làm việc của ngươi cho tốt đi! Vài ngày nữa ta sẽ về! – Trần Ngự Phong đảo mắt lạnh lùng nhìn Vương Khiêm, dọa hắn sợ tái mặt vội vã hành lễ rồi phóng ngựa như bay về không dám nói nhiều.

Trần Ngự Phong nhìn theo bóng người ngựa vừa khuất dạng liền ung dung đi về phía Ích châu, hắn muốn vi hành tự mình đi xem xét bá tánh lê dân vùng này, đồng thời thu thập thông tin về quân đội Bắc Chu đóng cách đây không xa…



– Hiểu Tuyết, nàng thật sự muốn đi Ích Châu? – Phan Nhạc trợn mắt nhìn nàng tựa như nhìn thấy vật thể lạ

– Phải, ngươi ở đây chăm sóc con sâu rượu kia đi! – Liếc mắt nhìn Bạch Cốt Ma Quân, nói nhỏ – Ta thực sự không yên tâm về lão ta a!

– Nhưng sắp có chiến tranh với Bắc Chu rồi, nơi đó… không phải rất nguy hiểm sao?

– Ta tự lo được cho mình, ngươi yên tâm!

– Nhưng…

– Bảo trọng! – Hiểu Tuyết không nhiều lời lập tức xoay người thi triển tuyệt kĩ khinh công Tùy phong xúc ảnh rời đi. Cái tên Phan Nhạc này cũng thật lạ à nha, khi không thì nói tốt cho trần Ngự Phong, còn mong nàng làm hòa với hắn, giờ nàng tới tìm hắn đúng như ý nguyện thì lại lo nọ lo kia… Thật là hết sức kì quái đi nha!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Một đường phong trần mệt mỏi, đến thành Ích Châu tiêu tốn cả thảy năm mươi lượng bạc… haiz Phan Nhạc keo kiệt chết tiệt chỉ cho nàng có một trăm lượng bạc, thảm thảm thảm. Đến Ích Châu này nhất định phải mau nghĩ cách kiếm tiền nếu không chỉ có nước bán nghệ nuôi thân!

Tuy rằng sắp xảy ra chiến tranh nhưng đường phố vẫn hết sức tấp nập nha, sờ nắn túi tiền chỉ còn năm mươi lượng, càng vắt óc cố nghĩ ra cách kiếm tiền. Thật đau đầu nha! Dù muốn tiết kiệm cũng không thể ngược đãi bản thân, nói rồi nàng liền bước tới một khách điếm có cái tên đặc biệt gây chú ý đi: Hồng Trần khách quán.

Khách quan rất đông đúc, vất vả lắm mới kiếm được một bàn trống. Hiểu Tuyết lập tức ngồi xuống gọi một chút thức ăn nhẹ.

Rầm một tiếng, một thanh trường kiếm đút trong bao ném trên bàn khiến nàng giật mình. Ngẩng đầu nhìn lên thấy một nhóm đại hán cao to vạm vỡ sắn cao tay áo, biểu tình rất giống mấy tên lưu manh muốn gây sự nha.

– Tiểu mĩ nhân, đã làm nàng sợ rồi, để đại gia thương nàng nha! – Một tên đại hắn bụng phệ mắt híp cười cười với nàng.

Dám chọc bổn cô nương, hôm nay ngươi thảm rồi! Nàng cười thầm trong bụng đứng lên cầm bình rượu rót ra chén:

– Tiểu nữ rốt rượu cho đại gia!

Nàng cấp cho hắn một nụ cười, uyển chuyển rót rượu. Lúc này mọi người trong quán mới để ý tới nữ tử xinh đẹp động lòng người này. Đại hắn bụng phệ mắt híp dường như lại rất hài lòng, nâng chén lên nhìn mĩ nhân trước mắt uống ực một cái.

Phụt…

Ngụm rượu vừa mới vào bụng liền phun ra ngoài, gã đại hán mặt tái mét không còn hột máu lăn lộn trên nền đất, biểu tình cực kì đau đớn. Hiểu Tuyết cười lạnh nhìn hắn, một cước đạp mạnh băng ghế, hai tay chống nạnh vẻ mặt hi hi ha ha nói:

– Dám vô lễ với bổn tiểu thư, cho ngươi nếm thử mùi vị Nhập hương nhuyễn cân tán!

Đại hán kinh hãi nhìn nàng, đám thủ hạ thấy chủ nhân bị một nữ tửchân yếu tay mềm ngang nhiên hạ độc liền xuất thủ với nàng. Chỉ thấy bóng dáng nàng loáng thoáng vài cái đã thấy đám người hung hăng nọ lăn lộn dưới đất kêu gào thảm thiết.

Công phu gì lợi hại vậy ta?

Đám người trong quán ồn ào bình phẩm:

– Thật đáng kiếp! Cuối cùng cũng có người dạy bảo tên dâm tặc này!

– Đáng đời, đánh hắn đi!

Hiểu Tuyết cười cười ngồi xuống ghế ung dung uống trà, liếc nhìn mọi người trong quán trà liền nói:

– Xem ra ngươi gây không ít tiếc xấu mới khiến người ta phỉ nhổ như vậy!

– Ngươi… ngươi dám hạ độc đại gia…dại huynh của ta là Tổng quản Ích Châu sẽ không tha cho ngươi đâu! – Đại hán bụng phệ nhìn nàng gắng sức đe dọa

– Thật sao? Chà, sợ quá, ta sợ thật đấy! – Nói rồi hai ngón tay như bạch ngọc của nàng nhẹ nhàng điểm vào một đại hán gần đó – Đi, mời lão Tổng quản tới đây, bằng không đừng trách ta độc ác!

Đại hán kia chạy như bay ra khỏi quán, lát sau kéo tới một lão gia mặc áo dài thô màu tối, tay áo rộng, thắt lưng phỉ thúy chạm ngọc, chân đi giầy gấm đen thêu mây, hai má ửng hồng, hai hàng tóc mai bạc rủ xuống thái dương, nhàn nhạt tỏa sáng, mày rối trắng bạc xéo đến tóc mai, một đôi mắt tam giác, đuôi mắt xếch, cằm dưới có hai chòm râu trắng rủ xuống trước ngực. Mắt thấy người này bước đi thong thả khoan thai, không nhanh không chậm xuyên qua đám người, sát phía sau là hơn mười kẻ hầu. Nhìn thế nào cũng biết là người có tiền có quyền nha!

– Không biết tiểu đệ ta đã đắc tội gì với vị cô nương này? – Tổng quản Ích Châu nhìn sơ qua tình hình nhã nhặn hỏi

– Hắn vô lễ với ta!

Cặp mắt Tổng quản đại nhân bỗng chốc tóe lửa, gân xanh nổi lên thái dương, ngực phập phồng kịch liệt, đôi môi run rẩy một lúc lâu nhưng nửa tiếng cũng không nói thành lời.

– Hắn dù gì cũng là đệ đệ ta, dù hắn trêu ghẹo ngươi ngươi cũng không được phép hạ độc thủ với hắn, chẳng lẽ ngươi muốn chống đối Ích Châu phủ???

– Đừng nói hắn là đệ đệ ngươi, dù là đương kim Hoàng thượng ta cũng dám! – Nói rồi trừng mắt nhìn Tổng quản hách dịch ném lấy mấy viên thuốc – Đây là thuốc giải, nếu ta biết hắn còn dám phi lễ với nữ nhân ta tuyệt đối không bỏ qua.

Nói rồi nàng phi thân ra ngoài, tuyệt kĩ kia quả thực không nên có ở một tiểu cô nương nha! Đám thủ hạ khiếp sợ một hồi vội vã chạy tới nâng đại hán bụng phệ uống thuốc giải. Tình hình ổn thỏa đám người cũng rời đi, trên mặt vẫn chưa hết khiếp sợ một tiểu cô nương mang dáng dấp của thiên kim tiểu thưcành vàng lá ngọc cư nhiên võ công lợi hại, độ thuật cao thâm như vậy… không biết thần thánh phương nào a! Nếu chẳng may đắc tội với cao nhân thì thảm rồi. Lão Tổng quản vừa lo vừa giận tím mặt vì bị một tiểu cô nương coi thường, đi đường cũng la hét quát mắng không thôi..

Lại nói tình hình trong quán lúc đó, gần như không ai phát hiện ra một bóng dáng cô đơn lặng lẽ ngồi một góc uống rượu. Dù một thân áo vải tầm thường, tóc rối lòa xòa che mặt vẫn có thể nhận ra gương mặt cực kì tuấn mĩ, dù có cố che giấu thế nào vẫn không che đậy được hết khí khái bất phàm từ người.

Tiểu Tuyết Nhi, khẩu khí đó, giọng nói đó, gương mặt đó… Nàng vẫn không thay đổi gì cả… Vẫn là Tiểu Tuyết Nhi mà ta đã yêu, Tiểu Tuyết Nhi đã đoạn tình đâm ta một nhát… Nàng đến đây có phải vì ta không? Lòng hắn dấy lên một tia hi vọng, nàng hận hắn cũng tốt, ít ra thù hận sẽ khiến hình ảnh hắn không thể phai mờ trong nàng, khiến nàng không thể quên hắn… Nhưng tại sao, vết thương trên ngực đã lành giờ lại nhói đau như thế…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.