Phế Vật Vương Gia Cưng Chiều Vương Phi Hung Hãn

Chương 32: Đi dạo




Xuân ý lan tràn, sức sống bừng bừng.

Trời chiều sắp rơi xuống bên kia núi, chiếu rọi ánh sáng đỏ au khắp nơi, lây lan khắp rừng nho.

“Nếu như em đến vào mùa hè, sẽ thấy khắp núi rừng đầy bươm bướm, là linh hồn của những chiến binh vườn nho trong truyền thuyết, bay trong thế giới của em.”

Khu nhà chính trong vườn nho tọa lạc tại dưới chân núi, tòa nhà ba tầng theo phong cách Châu Âu, bóng cây vây quanh, trước nhà một mảng lớn Lavender và đài phun nước Tửu Thần, vách tường và hành lang , tất cả đều là những loài hoa không biết tên bò đầy, đóa đóa hoa nhỏ màu tím, càng tô điểm thêm vẻ đẹp, vô số đèn treo kiểu cổ rũ xuống từng đoàn từng đoàn ánh sáng màu vàng, khu nhà dành cho khách giống như nhà ở, nằm ở phía trước suối nước nóng, hơi nước mù mù quấn quanh, trước nhà trồng cây xanh lá giống như lục bình.

“Nơi này bận rộn nhất là mùa thu, khi đó công nhân vào mùa thu hoạch, thương lái cũng nối liền không dứt, bởi vì vườn nho của Bác Dịch, vốn là nơi du lịch, nhưng anh ấy không có chính thức mở cửa! Ba năm trước đây rượu Shirley và rượu mạch can của anh ấy đều đoạt huy chương vàng trên thế giới, cũng không công khai, không có tiếp nhận bất kỳ truyền thông phỏng vấn, cũng không có tham gia qua bất kỳ tiệc rượu nào, giá bán loại rượu đoạt giải này ở trên thị trường vẫn không có giảm, mặc dù vào 8 năm trước sâm banh gặp phải gió bão lớn nhất, anh ấy cũng không muốn hạ giá.”

Trang Hạo Nhiên vừa giải thích cho Đường Khả Hinh, vừa nhỏ mấy bụi cỏ xanh ở trên bậc thang, đi tới ở trước căn hộ kiểu nhỏ, thiết kế đơn giản ấm áp, lầu một phòng khách nhỏ, ở giữa để tranh tuyên truyền các loại rượu nho, hai gian phòng lấy gỗ làm chủ, màn cửa sổ đơn giản, giường nệm trắng, thảm vòng tròn lớn màu trắng, ở giữa để một bàn trà cổ, thậm chí trên bàn còn có loại trà nổi tiếng: Oriental Beauty (Trà mỹ nhân phương Đông). . . . . .

Loại trà này đặc biệt được anh nữ hoàng Anh cố ý ban cho cái tên Trà Oriental Beauty.

“Trời ạ. . . . . . Nơi này. . . . . .” Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa, xuất thần nhìn tấm màn màu trắng tại cửa sổ sát đất nhẹ nhàng tung bay, mùi hương Lavender tràn ngập quanh quẩn, cô hít mạnh một chút, thật vui vẻ cười rộ nói: “Nơi này thật sự. . . . . . Thật thoải mái. . . . . .”

Đôi tay của Trang Hạo Nhiên cắm túi quần, đứng ở bên cửa, hai mắt lộ ra dịu dàng, mỉm cười nhìn cô.

Đường Khả Hinh lập tức xoay người, nhìn Trang Hạo Nhiên cười hỏi: “Lúc Tiêu Đồng tới đây, cũng ở nơi này sao?”

“Không có. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười đi vào gian phòng, đi tới bên giường, ngón tay thon dài, sờ nhẹ đèn bàn quý giá, một làn sương mù từ trong đèn bàn tản ra, có chứa một chút mùi hương hoa hồng, mới nói: “Lúc Tiêu Đồng tới, nơi này còn chưa xây, cô ấy ở tại trong nhà Bác Dịch, bị muỗi chích không ngủ được, còn không có quạt gió, cũng không có mùng, càng không có TV. . . . . . Cô ấy bị ép ở chỗ này muốn phát điên. Em phải biết, Bác Dịch người này rất thích gió thiên nhiên, anh ấy nói trong gió cũng bay ra dưỡng chất rất có giá trị. . . . . . Nhưng Tiêu Đồng không chịu nổi, anh ấy liền đuổi Tiêu Đồng ra ngoài, căng lều ở bên ngoài, để cho cô ấy ngủ. . . . . . Tiêu Đồng không chịu, cũng kéo anh ra ngoài, căng một lều cho anh ngủ. . . . . . Cho nên trải qua lần đó, khiến Tiêu Đồng chết cũng không muốn tới nữa.”

“Ha ha…!” Đường Khả Hinh không nhịn cười được, vui vẻ đi tới trước cửa sổ sát đất, cảm thán nhìn vô vườn nho rộng lớn vô biên đang đong đưa phía ngoài cửa sổ, vui vẻ cảm động, nghẹn ngào nói: “Nơi này thật đẹp, thật đẹp . . . . . .”

Trang Hạo Nhiên đi tới trước cửa sổ sát đất, ngửa mặt mỉm cười nhìn ra phong cảnh phía ngoài, nói: “Mỗi lần cảm xúc của anh không tốt sẽ tới đây một chút.”

“Anh cũng có lúc cảm xúc không tốt sao?” Đường Khả Hinh cau mày nhìn anh, hỏi.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, không nhịn được cười nói: “Anh là người, tâm trạng anh cũng có lúc không tốt, luôn ở trong nước, anh nghi ngờ mấy con chó kia, chính là Bác Dịch dùng để đề phòng anh đấy!”

“Ôi chao!” Đường Khả Hinh nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên cười, nhìn cô, thúc giục nói: “Nhanh đi tắm đi, anh cũng sắp chết đói rồi! Ăn thứ bốn chân, giày vò chết anh!”

“Được! !” Đường Khả Hinh chú ý tới trên giường đã có chuẩn bị xong quần áo mới hoàn toàn, còn có áo lót tắm rửa, nghe nói là Bác Dịch gọi bà chủ vườn kế bên tạm thời đưa tới, đều là quần áo thể thao, cô lập tức ôm lên, nhưng sắc mặt chợt thay đổi quay mặt sang, nhìn Trang Hạo Nhiên, chợt kêu to: “Chờ một chút! ! Này! !”

“Cái gì?” Trang Hạo Nhiên lập tức quay đầu, ngạc nhiên nhìn Đường Khả Hinh, hỏi.

“Lúc nảy anh nói cái gì?” Đường Khả Hinh đột nhiên trợn to hai mắt, ôm quần áo, giống như đề phòng sói, nhìn Trang Hạo Nhiên, nheo mắt hỏi: “Anh nói. . . . . . Trở về. . . . . . Trở về. . . . . . phòng của chúng ta? Có ý gì ? Em và anh chung một phòng à?”

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, đột nhiên hai mắt chợt hiện ra một chút mập mờ vui vẻ.

Đường Khả Hinh lập tức lui về phía sau hai bước nhìn anh.

“Anh nói. . . . . .” Đôi tay Trang Hạo Nhiên cắm túi quần, chậm rãi đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, khom lưng cúi xuống, nhìn thẳng cô cười nói: “Phòng của em, phòng của anh, có phải gọi chung là phòng của chúng ta hay không? Anh ở nước ngoài quanh năm, tiếng trung không được giỏi, em có thể nói cho anh biết, còn có cách nói khác hay không?”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh ôm quần áo, mặt nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút.

Trang Hạo Nhiên nheo mắt nhìn cô, lại không nhịn được đến gần một bước.

Đường Khả Hinh ôm quần áo, lui về phía sau một bước, có chút căng thẳng nhìn anh chằm chằm.

Trang Hạo Nhiên nhìn ánh mắt cô sợ hãi, đột nhiên mỉm cười, tay từ trong túi quần rút ra ngoài, đưa ngón trỏ, đâm nhẹ trước trán của cô một cái!

Đầu Đường Khả Hinh ngửa ra sau!

“Anh cũng có tiêu chuẩn được không?” Trang Hạo Nhiên đột nhiên thẳng người, nhìn cô cười nói.

“Cái gì?” Đường Khả Hinh lập tức tức giận nhìn anh, tức giận đến. . . . . .

“Tắm nhanh lên, anh thật sự rất đói bụng, bà cô ơi!” Trang Hạo Nhiên nói xong, cũng đã thoải mái xoay người, ra khỏi phòng, đi về phía căn phòng đối diện nói: “Nghe được sói và quỷ kêu, đừng sợ đấy!”

“Em mới không sợ ! Lúc em ở Anh nghe rất nhiều, quỷ còn từng hôn em đấy ? !” Sắc mặt của Đường Khả Hinh thu lại, có chút cố kỵ, nhắc mí mắt, liếc về phía anh.

Quả nhiên Trang Hạo Nhiên dừng bước lại, đứng ở bên cửa, tròng mắt hơi híp, nhìn cô hỏi: “Em nói cái gì? Quỷ từng hôn em?”

“A. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, mơ hồ nói: “Đúng vậy. . . . . . Lúc nằm mơ . . . . . . Nên. . . . . . Nên. . . . . . hôn. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên ngửa mặt chậm rãi quay trở lại, đạp sàn gỗ từng bước từng bước, phát ra tiếng vang rất kì quái.

Đường Khả Hinh lập tức co đến mép giường bên tường, ôm quần áo, cúi đầu.

“Em. . . . . . Em ở đây nước Anh, bị quỷ hôn?” Trang Hạo Nhiên lại cau mày nhìn cô, có chút không thể tin nổi, hỏi.

” . . . . . . À . . . . . . . Dường như là vậy. . . . . .” Đường Khả Hinh lại mắc cở đỏ bừng mặt nói.

“Em phải cẩn thận!” Trang Hạo Nhiên đột nhiên đứng thẳng người, vẻ mặt chăm chú nhìn cô nói: “Bên Anh có rất nhiều ma, nếu như linh hồn của bọn họ bay xung quanh, lúc không có nhà để về, sẽ ghé vào trên thân người, đi theo em đến mỗi nơi, lúc đêm khuya yên tĩnh, nằm ở bên cạnh em, nhìn em.”

Đại não của Đường Khả Hinh chợt tê dại, trợn to hai mắt nhìn anh.

“Cho nên. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nghiêm túc nhìn cô nói: “Buổi tối ngủ, không nên đóng chặt cửa sổ sát đất.”

“Tại sao ?” Đường Khả Hinh hoảng sợ đến trên trán đổ mồ hôi lạnh, ngay cả thở cũng có chút khó khăn.

“Nếu ma không được tự do, sẽ gây bất lợi cho con người, tại sao em ở phòng ăn chọc ra thứ như vậy?” Trang Hạo Nhiên thật sự rất bất đắc dĩ nhìn cô một cái, mới xoay người mỉm cười đi khỏi, thuận lợi phịch một tiếng, đóng cửa chặt lại! !

Cả người Đường Khả Hinh rung một cái, ôm quần áo, hoảng sợ nhìn cánh cửa, kêu to: “Thật xấu xa! ! Đóng cửa mạnh như vậy cho ai nhìn ?”

Trang Hạo Nhiên đứng ở bên cửa, nghe lời này, đột nhiên mỉm cười, cất bước lên trước, đi vào gian phòng của mình giống nhau như đúc ở phía trước, cũng mệt mỏi thở dài một cái, đây là gian phòng chuyên dụng của mình, trong ngăn kéo tự nhiên có quần áo, liền chậm rãi đi tới, đứng ở trước gương, đưa tay cởi T-shirt trắng xuống, lộ ra bắp thịt rắn chắc hấp dẫn, hai mắt chợt lóe, phát hiện trời chiều đã lặn về phía tây, bầu trời u ám, song cửa sổ màu trắng lơ lững một cái bóng màu đen, mặc váy dài trắng như tuyết, tóc dài, đang lạnh lùng đứng ở ngoài cửa sổ, nhìn mình. . . . . .

Hai mắt Trang Hạo Nhiên lập tức trợn to, nhìn chòng chọc cái bóng đen kia, sau lưng lập tức tê dại!

Gió vẫn thổi phất phơ.

Phất lên mái tóc dài của cô, váy dài phất phới , giống như cặp chân tuyết trắng bay ở mặt đất.

Trang Hạo Nhiên nóng mắt nhìn chằm chằm bóng đen kia, nắm chặt T-shirt, ánh mắt không có một chút rời khỏi! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.