Phế Vật Vương Gia Cưng Chiều Vương Phi Hung Hãn

Chương 22: Cương thi?




Xe thể thao dừng ở trước cửa lớn màu đen vườn nho, Trang Hạo Nhiên mới vừa xuống xe, cũng đã thấy Đường Khả Hinh nhảy xuống xe, xông tới cánh cửa sắt màu đen kia, anh nhìn dáng vẻ cô nóng nảy, không nhịn cười được.

Đường Khả Hinh kích động đứng ở trước song sắt, hai tay nắm chặt thanh sắt, nhón chân lên nhìn đường núi yên tĩnh bên trong, khuôn mặt kích động, kêu lên: “Mau gọi người tới mở cửa! Tại sao không có người gác cổng ?”

Trang Hạo Nhiên mỉm cười đi xuống xe, liếc đường núi sâu thẳm, liền lấy điện thoại di động ra, điện thoại cho Bác Dịch.

Chuông điện thoại di động reo vang, nhưng không có ai nghe.

Trang Hạo Nhiên rất hiểu anh, liền tựa vào bên cạnh song sắt, nhắn tin cho Bác Dịch nói: “Là tôi và thư ký của tôi đã đến vườn nho rồi, mở cửa cho tôi ! Nhanh lên một chút!”

Đường Khả Hinh ngạc nhiên quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên hỏi: “Vườn nho này chỉ có một mình anh ấy sao?”

“Bình thường là vậy.” Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn ánh mặt trời chiếu xuống, anh nóng đến có chút không chịu nổi, đi tới dưới đại thụ gần cánh cửa sắt, thở ra một hơi.

“Một người làm sao trông nom vườn nho lớn như vậy?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi.

“Bình thường không có việc gì, cũng chỉ là một người!” Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô nói: “Lúc bận sẽ mời công nhân bên ngoài. Nơi này có mấy vườn nho, có người chủ phải chịu trách nhiệm tuyển chọn công nhân, bọn họ đều rất có kinh nghiệm.”

“Ồ. . . . . . Anh ấy rất lợi hại ! Một mình trông nom cả vườn nho!” Đường Khả Hinh lại úp sấp trước song sắt, nhìn con đường mòn sâu thẳm, đột nhiên có chút nghi ngơ nói: “Nói cách khác, nếu người này đi thăm bạn gái một chút, hoặc về nhà …, chúng ta có thể ở chỗ này mãi mãi sao?”

“Không biết, có đôi khi anh ấy đi xuống hầm đất, đợi thêm một lúc nữa.” Trang Hạo Nhiên an ủi cô, nói.

Đường Khả Hinh vẫn rất tha thiết ngẩng đầu, nhìn con đường núi sâu thẳm, thậm chí cô thấy hai bên đường, có thật nhiều hoa nhỏ không biết tên. . . . . .

Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Em qua đây nghỉ ngơi một chút. Chúng ta có thể phải ở đây một ít thời gian.”

“Không. Em muốn đi vào nhanh một chút!” Trong cuộc đời, Đường Khả Hinh nhắc tới rượu đỏ, cô rất nhiệt liệt.

Trang Hạo Nhiên không có cách nào với cô, liền cười đi về phía xe thể thao, đóng lại mui xe, ngủ.

Đường Khả Hinh xoay người, trợn mắt nhìn anh và chiếc Audi Pikes Peak một cái, mình rất nhiệt tình chống hàng rào, như đứa bé trung thành, hết sức nghiêm túc chờ đợi.

Mặt trời dần dần lên giữa không trung, lại chậm rãi theo thời gian giữa trưa từ hai giờ, ba giờ, mà ngã về tây.

Trang Hạo Nhiên đã ngủ ở trên xe một lúc, nhìn cánh cửa sắt này, anh thở dài một hơi, đi ra xe thể thao. . . . . .

Đường Khả Hinh cũng đã chờ đến không nhịn được, ngồi tê mông trên cửa sắt, cởi giày cao gót xuống, nặng nề thở dài, khổ sở nói: “Rốt cuộc lúc nào anh ấy mới ra ngoài?”

Trang Hạo Nhiên bưng thùng giấy Đường Khả Hinh mua đi về phía cô, đem thùng lớn để dưới đất, dùng tay mở cola, rót cho mỗi người một ly, liền cầm cánh gà, chậm rãi xé ăn.

“Anh thật giống như không nóng nảy?” Đường Khả Hinh nhìn anh hỏi.

“Gấp cũng không được. Anh ấy không mở cửa !” Trang Hạo Nhiên ăn cánh gà thật sự không còn giòn, vẻ mặt đau khổ nói: “Anh thề, sau này anh lại ăn con gì bốn chân ở Kentucky, anh sẽ không phải là người!”

Phốc!

Đường Khả Hinh không nhịn được bật cười.

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, nói: “Nhìn cái gì? Mua cái gì không mua, mua loại này qua thời gian sẽ ăn không tốt! ! Nó còn có thể là con bốn chân, con sáu chân! Sau này không cho ăn!”

Đường Khả Hinh cầm một khối thịt ức gà bỏ vào trong miệng cắn.

Trang Hạo Nhiên ghét bỏ nhìn người này ăn khối thịt rất lớn giống như ăn khoai lang, bất đắc dĩ lắc đầu một cái nói: “Em mãi mãi cũng không thể nào trở thành mỹ thực gia đấy!”

“Vậy anh vào núi bắn nai rừng cho em ăn à?” Đường Khả Hinh xem thường liếc về phía anh, chắt lưỡi nói.

“Kỹ thuật bắn súng của anh như thần! Nếu như thực có nai, nó sống không lâu!” Trang Hạo Nhiên thở dài một hơi, gặm cánh gà, bất đắc dĩ nói: “Thật sự là làm nhục!”

“Vậy cũng đừng ăn! !” Đường Khả Hinh muốn cướp cánh gà trong tay anh!

Trang Hạo Nhiên giơ tay trở lại, nhanh chóng ăn ba cánh gà, lại ăn một khối thịt ức gà thật lớn, giống như gặm thứ độc, gặm xong, lại nâng một ly coca lớn uống xong, liền quyết định đứng lên nói: “Ăn no! ! Đến đây đi! ! Vào thôi!”

“Đi vào? Anh làm sao đi vào?” Đường Khả Hinh gặm một miếng thịt gà cuối cùng, ồn ào đứng lên, nhìn anh hỏi.

“Trèo vào! Nơi này đến buổi tối, cũng không biết sẽ có sói hay không.” Trang Hạo Nhiên là một người thông minh, không sợ hy sinh!

“Trèo vào? Trèo thế nào?” Đường Khả Hinh khiếp sợ nhìn anh, nói: “Cửa này tối thiểu có ba thước, huống chi, anh không nhìn thấy bên kia đầy đồ à?”

“Đi theo anh,” Trang Hạo Nhiên dẫn Đường Khả Hinh đi tới bên cạnh cánh cửa sắt màu đen kia, có một bức tường hai mét rất cao, rất loang lổ, nhiều cỏ xanh, cắm chặt ở nơi khe hở, anh vươn tay kéo mạnh cây cỏ một cái, bám thật chặt, nói: “Tới đây!”

“Làm gì?” Đường Khả Hinh đi tới, nhìn anh, ngạc nhiên hỏi.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, nói: “Anh ôm em đi lên ! Sau đó em cố gắng một chút, đi qua! Anh sẽ theo sau.”

“À? Em . . . . . Em . . . . . Một mình đi qua à? Chẳng may té thì làm thế nào? Chẳng may có rắn thì làm thế nào?” Đường Khả Hinh lắc đầu một cái, không chịu.

“Sẽ không! Bên kia là bụi cỏ, lúc nảy em còn nói bên kia xinh đẹp !” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, sảng khoái nói.

“Không. . . . . . cao hai mét đấy. . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn sợ hãi.

“Nghe lời! ! Nếu không, chúng ta sẽ phải ở chỗ này qua đêm!” Trang Hạo Nhiên lại dụ dỗ cô nói: “Không có việc gì, tin tưởng anh, anh rất quen thuộc nơi này! Em hãy nghe cho kỹ, leo lên sau tường, lập tức nhắm mắt lại nhảy xuống, người sức tưởng tượng rất đáng sợ! Hiểu không?”

“Không. . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn không chịu.

“Đường Khả Hinh! Dũng cảm một chút! ! Giống như tối hôm qua, dũng cảm một chút!” Trang Hạo Nhiên nhịn cười, trêu chọc cô.

Đường Khả Hinh tức giận ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Tới đây. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại ngoắc.

Đường Khả Hinh liền không có cách nào, chậm rãi đi qua, đi tới trước mặt của anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, mỉm cười nói: “Anh ôm đấy!”

Anh nói vừa xong, chợt ôm chặt cái mông tròn của Đường Khả Hinh, lập tức nâng cô lên giống như người cha.

“A!” Đường Khả Hinh khẽ kêu một tiếng, ôm chặt cổ của anh, đỏ mặt cúi xuống, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Trang Hạo Nhiên đang nở nụ cười, hết sức hấp dẫn, cô cố ý trừng anh.

“Này! ! Cẩn thận !” Trang Hạo Nhiên ôm chặt Đường Khả Hinh dựa vào bên tường, nói: “Độ cao này hẳn đủ, em dán vào người của anh có lợi thế chiều cao.”

“Anh dán và người của em chiều cao cũng không tồi!” Đường Khả Hinh thuận thế nói lời này xong, mới cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Trang Hạo Nhiên cười ôm chặt cô nói: “Mau trèo qua! !”

Đường Khả Hinh nghe vậy, liền có chút run rẩy khổ sở đưa hai tay ra, nằm sấp ở tường cao loang lỗ, nhìn xuống mặt đất hai mét, thật cao nha, trái tim của cô đập thình thịch, nhắm mắt lại muốn khóc.

“Đừng sợ! ! Mau!” Trang Hạo Nhiên chỉ sợ cô sợ, liền gọi cô nói: “Không sợ, đó chỉ là một bức tường mà thôi! Đạp trên vai của anh đi! ! Nghe lời!”

Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành phải thở dài một cái, lập tức cắn răng chỏi người lên, với trên tường, thật sự không với tới, chỉ đành phải thử đưa thân thể lên không, đạp ở trên bả vai Trang Hạo Nhiên, hoảng sợ đến đầu đầy mồ hôi nhìn xuống, lại hoảng sợ đến trái tim đập thình thịch! !

“Nhảy! !” Trang Hạo Nhiên để cho Khả Hinh đạp bả vai của mình, lại ôm chặt bắp đùi của cô, thúc giục.

Đường Khả Hinh thở gấp, khổ sở khóc nói: “Rốt cuộc em biết tại sao Tiêu Đồng không tới! Ô ô ô ô. . . . . .”

“Đừng khóc! ! Nhanh lên một chút! ! Cũng gần năm giờ rồi! Nơi này trời mau tối! Mau!” Trang Hạo Nhiên lại thúc giục!

Bây giờ Đường Khả Hinh không có biện pháp, chỉ đành phải ôm đầu tường, thân thể nghiêng qua bên này, không dám nhìn phía dưới, liền ah một tiếng nhảy xuống! !

Cả thân thể của cô lập tức nhào vào trên cỏ mềm mại, chấn động gót chân rất đau, lại hoảng sợ đến đầu đầy mồ hôi ngẩng đầu lên, nhìn bờ tường cao, thật không thể tin chính mình nhảy xuống.

“Khả Hinh?” Trang Hạo Nhiên đứng bên ngoài, ngẩng đầu căng thẳng gọi: “Không có sao chứ?”

“Không có việc gì, chỉ là chân bị đau một chút. . . . . .” Đường Khả Hinh đè chân của mình, có chút ủy khuất nói.

“Không có việc gì là tốt! ! Cách xa bụi cỏ một chút, nơi này rất nhiều xà!” Trang Hạo Nhiên lại thúc giục. (ha ha ha).

Đường Khả Hinh nghe xong lời này, hoảng sợ đến mất hồn, phát điên chạy ra bụi cỏ, đứng ở trong đường núi. . . . . .

Trang Hạo Nhiên biết Đường Khả Hinh đã đi ra, liền yên lòng lui về phía sau mấy bước, nhìn bờ tường cao, hai mắt lập tức sắc bén, chạy nhanh lên phía trước, tay vồ bụi cỏ chỗ khe hở hốc tường, liền tung người lên, tay chống nhẹ đầu tường, liền nhảy xuống! !

Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn bản lĩnh anh rất tốt.

Trang Hạo Nhiên có chút hả hê vỗ vỗ bụi bậm trong tay, nhìn cô cười nói: “Rất lợi hại chứ?”

“Chậc! Có bản lãnh anh mang theo em cùng nhảy!” Đường Khả Hinh hoảng sợ đến trái tim vẫn còn đập thình thịch.

“Được rồi, đừng nói chuyện này! Cầm giày, cầm giày!” Trang Hạo Nhiên thúc giục cô.

Đường Khả Hinh ngay lập tức đi tới cạnh cửa sắt, ngồi xổm xuống đưa tay ra cầm giày cao gót của mình, mệt mỏi không chịu nổi, mặt đầy mồ hôi mang vào.

“Tại sao gần đây chọn mang giày cao gót cao như vậy?” Trang Hạo Nhiên đứng ở đầu này, nhìn cô, ngạc nhiên hỏi.

“Ai cần anh lo!” Đường Khả Hinh lạnh lùng nhìn anh một cái, mới nện giày cao gót đi về phía trước.

Trang Hạo Nhiên liếc cô một cái, đột nhiên có chút buồn cười đi về phía trước, đúng lúc này, nghe được nơi xa một chó tiếng chó sủa, anh sửng sốt.

Đường Khả Hinh cũng trợn to hai mắt, nhìn tới trước mấy con chó sói lớn xông tới, grâuuu grâuuu chạy đến, cô hoảng sợ đến kêu to: “Cứu mạng ! ! Có chó! !”

Trang Hạo Nhiên hoảng sợ, mở trừng hai mắt, khiếp sợ kêu to: “Anh ấy nuôi chó lúc nào vậy! ?”

“Cứu mạng . . . . . .. . . . . . ” Đường Khả Hinh liên tiếp lui về phía sau kêu lên! !

“Chạy mau! !” Trang Hạo Nhiên lập tức kéo Đường Khả Hinh đã mất hồn mất vía, phát điên xông về cánh cửa sắt, nghĩ biện pháp mở cửa! !

“Grâuuu . . . . . .. . . . . . ” Bảy con chó sói nhào tới, nhe răng muốn xé nát Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh! !

Trang Hạo Nhiên nóng mắt nhìn, hoảng sợ, lập tức ôm chặt Đường Khả Hinh ngồi xổm xuống, tay ôm đầu của cô dúi vào trong ngực của mình, mặt cúi xuống khuôn mặt của cô, tuyệt đối không để cho mặt cô bị thương nữa, hí mắt nhận lấy tất cả! !

“Tướng quân. . . . . .”

Nơi xa một giọng nói lạnh lùng truyền đến.

Có vài chó lập tức dừng ở bên cạnh Trang Hạo Nhiên, hung hăng nghiến răng, lè lưỡi. . . . . .

Hai người nhất thời hoảng sợ, nghĩ tới tình trạng đáng sợ nhất không xảy ra, Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, mồ hôi đầm đìa nhìn mấy con chó sói lớn, còn cao hơn so với người, anh lại ngẩng đầu lên, nhìn người phía trước. . . . . .

Đường Khả Hinh cũng hoảng sợ đến vỡ tim, đầu từ trong ngực Trang Hạo Nhiên chui ra, run rẩy ghé đầu, liếc về phía mấy chó sói lớn ở phía trước, còn có một bóng đen áp xuống, hai tròng mắt của cô nhấp nháy, lại trợn to hai mắt, thấy phía trước có một người đàn ông, khoảng hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt tang thương, vẫn không che giấu được nét đẹp trai vốn có của anh, đường nét sâu lạnh, vẻ mặt lạnh lùng, có mấy phần mùi vị đàn ông phương Tây, mặc áo sơ mi màu nâu, quần tây màu đen, mang giày leo núi màu đen, dày, bùn đất dính trên người của anh, bao gồm mí mắt cũng dính một chút bụi ố vàng. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.