Phế Vật Vương Gia Cưng Chiều Vương Phi Hung Hãn

Chương 1: Học trộm




Tôi thực sự không muốn đề cập đến vấn đề đó. Tôi mong Hardy sẽ bỏ đi và cho tôi một chút riêng tư để khóc lóc. Tôi muốn gào thét ầm ĩ rồi ngủ thiếp đi, và không bao giờ thức dậy nữa. Nhưng khá rõ ràng rằng Hardy sẽ không đi đâu hết cho tới khi anh có được một lời giải thích. Và Chúa biết tôi vẫn còn nợ anh một lần.

Tôi vụng về ra dấu về phía một cái ghế phía bên kia bàn. “Nếu anh không phiền…em có thể nói về nó dễ dàng hơn nếu anh ngồi đằng đó.”

Hardy lắc đầu. Biểu hiện tình cảm duy nhất trên mặt anh là hai nếp nhăn hình chữ V giữa hai hàng lông mày. “Anh không thể,” anh nói giọng khàn đục. “Anh nghĩ anh có thể biết điều em sắp kể với anh. Và anh không muốn ngồi xa em khi em nói.”

Tôi tránh ánh mắt anh, rúc vào nếp áo anh đang che người tôi. Tôi chỉ có thể nói ngắt quãng. “Việc vừa xảy ra là…Vâng, em cư xử theo cách ấy vì…em có vài vấn đề lưu cữu từ cuộc hôn nhân của em. Vì Nick…lạm dụng.”

Căn phòng im phăng phắc. Tôi vẫn không thể nhìn vào anh.

“Nó bắt đầu từ những sự việc nhỏ nhặt,” tôi nói, “nhưng rồi càng ngày nó càng trở nên tồi tệ hơn. Những lời anh ta nói, những đòi hỏi…lời sỉ nhục, gào thét, trừng phạt…Em vẫn tha thứ cho anh ấy, và anh ấy luôn hứa sẽ không bao giờ làm thế nữa…nhưng rồi anh ấy vẫn làm, và nó trở nên kinh khủng hơn, và anh ấy luôn kết tội em là nguyên nhân gây nên việc đó. Anh ấy luôn nói đó là lỗi của em. Và em đã tin anh ấy.”

Tôi cứ nói và nói. Tôi kể cho Hardy nghe mọi chuyện. Nó thật khủng khiếp. Đó là một đoàn tàu đổ ngay trước mắt tôi và tôi không thể làm gì cho nó, mà có phải tôi chỉ đang đứng nhìn đâu, tôi chính là đoàn tàu đó. Tôi thú nhận những việc mà trong một giây phút tỉnh táo hơn tôi sẽ có đủ lòng tự trọng và cảm xúc để không buột mồm nói ra. Nhưng chẳng có gì ngăn tôi lúc này. Mọi sự phòng thủ của tôi đều rơi rụng hết rồi.

Hardy lắng nghe trong khi mặt vẫn quay sang hướng khác, bộ mặt nhìn nghiêng của anh bị chìm trong bóng tối. Nhưng cả cơ thể anh căng thẳng, những cơ bắp nổi hằn cứng nhắc trên cánh tay và vai anh nói lên nhiều hơn là từ ngữ.

Tôi thậm chí còn kể cho anh về đêm cuối cùng với Nick, vụ hãm hiếp, việc bị ném ra ngoài, việc chạy chân trần đến cửa hàng tạp hoá. Trong lúc tôi nói, tôi co rúm lại vì sự xấu xa của những gì tôi đã trải qua.

Dù thế nào thì chắc chắn cũng khuây khoả hơn. Thanh thản. Vì tôi biết với tất cả hành trang mà tôi đã rũ bỏ được, bất cứ cơ hội nào cho một mối quan hệ mới với Hardy đã hoàn toàn tiêu tan. Từng lời nối từng lời. Chẳng có người đàn ông nào muốn đối phó với vấn đề này. Và thế là tốt nhất, đằng nào thì rõ ràng tôi cũng vẫn chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ mới.

Nên chào tạm biệt là phải lẽ.

“Em không có ý định dẫn dắt anh vào chuyện này,” tôi nói với Hardy. “Em biết ngay từ đầu rằng em đang đùa với lửa, có gì đó với anh. Nhưng__” Mắt tôi mờ lệ, và tôi chớp mắt xấu hổ, và nói vội vã. “Anh quá đẹp đẽ và thật là một ngưòi hôn giỏi và em muốn anh quá nhiều đêm qua tới nỗi em nghĩ em có thể vượt qua việc đó, nhưng em đã nghĩ sai và em chỉ là không thể làm được, em không thể.”

Rồi tôi rơi vào im lặng. Mắt tôi không thể ngừng ứa lệ. Tôi không thể nghĩ ra một điều gì khác để nói với Hardy, ngoại trừ nói anh có thể đi được rồi nếu anh muốn. Nhưng anh đứng lên và ra chỗ lò sưởi, chống một bàn tay trên mặt lò sưởi. Anh nhìn trừng trừng vào vô định. “Anh sẽ đi tìm gã chồng cũ của em,” tôi nghe anh nói khẽ khàng. “Và khi anh giải quyết xong, thì hắn sẽ không còn lại đủ để nhét vào một vỏ bao diêm đâu.”

Tôi đã từng nghe những lời đe doạ quá khích và hình tượng hơn nhiều, nhưng chưa bao giờ có ai nói ra bằng thái độ lặng lẽ chết người đến làm cho tóc gáy tôi dựng đứng lên như thế.

Rồi Hardy quay lại nhìn thẳng vào tôi. Tôi cảm thấy mình nhợt nhạt khi thấy nét mặt anh. Đây không phải lần đầu tiên tôi ở một mình trong phòng với một người đàn ông mang đầy vẻ giết người trong ánh mắt. Lần này, tạ ơn Chúa, bạo lực không nhằm vào tôi. Dù sao đi nữa, nó cũng làm tôi lo lắng. “Nick không đáng để anh phải ngồi tù đâu,” tôi nói.

“Anh không biết về chuyện đó.” Hardy trừng trừng nhìn tôi một lúc, nhận ra trạng thái lo lắng của tôi. Nét mặt anh dần dịu lại. “Theo cách anh được nuôi dạy, ‘hắn cần bị giết’ là một sự phòng thủ kín trong quy phạm pháp luật.”

Tôi gần như mỉm cười với lời của anh. Tôi thả hai vai chùng xuống, cảm giác kiệt quệ sau khi đã trải qua những tai ương dành riêng cho tôi. “Nhưng thậm chí nếu anh làm thế, nó cũng không thay đổi được tình trạng của em lúc này. Em đã tuyệt vọng rồi.” Tôi thấm mắt bằng một ống tay áo sơmi. “Em mong là em đã ngủ với ai đó trước khi em cưới Nick, vì ít nhất lúc đó em cũng có một kinh nghiệm đẹp với tình dục. Tính đến hoàn cảnh hiện tại, mặc dù…”

Hardy theo dõi tôi chăm chú. “Cái đêm ở lễ khai trương nhà hát…em đã có một hồi tưởng khi anh đang hôn em phải không? Đó là lý do tại sao em nhảy dựng lên như phải bỏng.”

Tôi gật đầu. “Cái gì đó trong tâm trí em bị kích hoạt, và giống như em đang với Nick, và tất cả những gì em biết là em phải chạy khỏi anh ta nếu không em sẽ bị đau.”

“Với anh ta luôn tồi tệ như vậy à?”

Thật là mất thể diện, khi nói chuyện về cuộc sống tình dục ngu xuẩn của tôi. Nhưng ở thời điểm này tôi chẳng còn rơi rớt lại chút kiêu hãnh nào nữa. “Lúc đầu thì ổn, em đoán thế, nhưng hôn nhân càng kéo dài, thì trong phòng ngủ những điều tồi tệ càng dễ tới, cho tới khi em gần như chỉ mong nó qua cho nhanh. Vì em biết với Nick em có thích thú hay không đều không quan trọng. Và thỉnh thoảng nó rất đau đớn khi em…anh biết đấy, bị khô.” Nếu một người có thể chết được vì xấu hổ, thì tôi đáng phải nằm trong hộp giữ lạnh của nhà xác lúc đó.

Hardy tới ngồi cạnh tôi trên sofa, đặt một cánh tay duỗi dài trên lưng ghế. Tôi nao núng trước sự gần gũi của anh, nhưng tôi không thể ngừng nhìn anh. Anh biểu lộ vẻ nam tính hoàn hảo trong cái áo T-shirt trắng đáng ghét đó, với thân hình dài nghêu và cơ bắp nâu bóng lên vì phơi nắng. Bất cứ phụ nữ nào phải bị mất trí mới không nhào vào giường với anh.

“Em nghĩ mọi chuyện kết thúc rồi,” tôi gan góc nói. “Đúng chứ?”

“Đấy là điều em muốn à?”

Cuống họng tôi thắt lại. Tôi lắc đầu.

“Vậy em muốn gì, Haven?”

“Em muốn anh,” tôi oà lên, và nước mắt lại trào ra. “Nhưng em không thể có anh.”

Hardy nhích vào gần hơn, ôm đầu tôi trong hai bàn tay anh, ép tôi phải nhìn anh. “Haven, em yêu…em đã có anh rồi.”

Tôi lờ mờ nhìn anh qua làn nước mắt nóng bỏng. Mắt anh tràn ngập sự quan tâm thống khổ và thịnh nộ. “Anh sẽ không đi đâu hết,” anh nói. “Và em không hề tuyệt vọng. Em bị sợ hãi, giống như mọi phụ nữ khác cũng sẽ như thế, sau những gì thằng con hoang ấy đã làm với em.” Một quãng nghỉ, một lời nguyền rủa, một hơi thở sâu. Một cái nhìn chăm chú đầy chủ ý. “Em sẽ để anh ôm em bây giờ chứ?’

Trước khi tôi nhận thức được mình đang làm gì, tôi đã trườn vào lòng anh. Anh ôm sát tôi, âu yếm và dịu dàng, và cảm giác được an ủi quá tuyệt tới nỗi tôi gần như mong tôi có thể khóc tiếp. Tôi rúc vào làn da thơm ngát nơi cổ anh, tìm thấy chỗ bắt đầu hàm râu cạo nhẵn của anh.

Anh quay miệng lại với tôi, dễ dãi và ấm áp, và thế là đủ để làm tôi lại bắt đầu sôi sục, môi tôi mở ra để đón nhận anh.

Nhưng ngay khi tôi đáp lại cái hôn của anh, tôi cảm nhận được sự khẩn thiết thân thuộc của anh ở dưới tôi, và tôi cứng người.

Hardy giật đầu ngửa ra, mắt anh xanh mê hoặc. “Cái này à?” Anh thúc ngược lên, nơi gồ cứng rắn của anh đẩy vào tôi. “Có cảm giác thấy cái làm em lo lắng không?”

Tôi quằn quại và gật đầu, đỏ mặt. Nhưng tôi không cố dứt khỏi anh, chỉ ngồi đó run rẩy.

Hai bàn tay anh lần xuống vai và cánh tay tôi, mơn trớn tôi qua làn vải áo. “Anh có nên đi gặp nhà trị liệu tâm lý với em không? Thế có giúp được gì không?”

Tôi không thể tin được anh lại sẵn lòng làm thế vì tôi. Tôi cố tưởng tượng ra, tôi, Hardy và Susan thảo luận về những khúc mắc tình dục của tôi, và tôi lắc đầu. “Em muốn giải quyết ngay bây giờ,” tôi nói tuyệt vọng, “Chúng ta hãy…hãy vào phòng ngủ và làm chuyện đó. Em nói gì hay thậm chí có hành động kỳ quặc cũng đừng để tâm, chỉ cần giữ em ở dưới và cứ tiếp tục cho tới khi kết thúc và…”

“Chết tiệt, không, chúng ta sẽ không làm thế.” Hardy nhìn hoảng sợ đến gần như khôi hài. “Em không phải là một con ngựa phải thuần hoá để thắng yên cương. Em không cần phải bị ép buộc, em cần__” Anh hít vào một hơi thở nhanh khi tôi cựa quậy trong lòng anh. “Em yêu,” anh nói bằng giọng căng thẳng. “Anh không suy nghĩ minh mẫn được khi tất cả máu rút khỏi đầu anh đâu đấy. Vậy nên em có thể ngồi xuống bên cạnh anh được không.”

Một cảm xúc ấm áp đập giần giật nơi chúng tôi ấn vào nhau, da thịt chúng tôi ăn khớp với nhau một cách chính xác. Tôi nhận thức được tôi chưa bao giờ kích động đến thế, tới nỗi bây giờ tôi cần một lúc để quen với anh. Tôi thả lỏng rúc sâu hơn trong lòng anh.

Hardy nhắm mắt và buột thốt một âm thanh gầm gừ trong cổ. Tôi nhìn thấy mặt anh đỏ bừng lên rồi. Và tôi cảm nhận được một sự đáp ứng nổi cộm nơi áp lực to lớn ở dưới tôi.

Hàng lông mi rậm của Hardy mở lớn, mắt anh xanh hơn bình thường nổi bật trên làn da đẹp đẽ rám nắng như gỗ hồng sắc của anh. Anh nhìn lướt qua phía trước ngực áo tôi__áo anh__nơi hai vạt hé ra đúng chỗ giữa hai bầu vú tôi. “Haven…” giọng anh khàn khàn . “Chúng ta sẽ không làm bất cứ một việc gì mà em chưa sẵn sàng. Thay lại quần áo đi, và anh sẽ đưa em đi ăn tối. Chúng ta sẽ uống một chút vang, và em có thể thư giãn. Chúng ta sẽ nói về việc này sau.”

Nhưng sau sẽ là quá muộn. Tôi muốn nói về nó ngay bây giờ. Tôi cảm thấy hơi nóng toả ra từ người anh, và tôi nhìn thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên cổ anh, và tôi mong mỏi được hôn anh. Tôi muốn mang lại cho anh khoái cảm. Và lạy trời, tôi muốn ít nhất cũng có một ký ức đẹp đẽ thay thế cho những lần kém cỏi tồi tệ trước đây.

“Hardy,” tôi ngập ngừng, “anh có thể…chiều em một chút không?”

Một nụ cười nở trên miệng anh. Anh đưa tay ra kéo hai bên vạt áo khép lại, và dùng lưng ngón tay vuốt ve má tôi. “Một chút,” anh nói, “hay nhiều cũng được. Chỉ cần nói cho anh biết em muốn gì thôi.”

“Em cảm thấy như…nếu chúng ta vào phòng ngủ bây giờ, và chỉ thử vài việc gì đó, em …em có thể kiềm chế được nếu anh làm chậm thôi.”

Bàn tay anh bất động. “Điều gì sẽ xảy ra nếu em lại bị hồi tưởng?”

“Em không nghĩ nó sẽ quấy rầy em nhiều như trước đây, vì bây giờ em đã kể cho anh nghe hết mọi việc và em biết anh hiểu vấn đề của em là gì. Nên em sẽ cho anh biết ngay nếu em lại bị sợ hãi.”

Anh chăm chú nhìn tôi một lúc lâu. “Em tin anh không, Haven?”

Tôi lờ đi cơn đau nhói vì hồi hộp trong dạ dày. “Có ạ.”

Không nói thêm một lời, Hardy nhấc tôi khỏi lòng anh, đặt tôi đứng xuống sàn, và theo tôi vào trong phòng ngủ.

Giường của tôi là một cái giường làm bằng đồng kiểu dáng cổ lỗ sỹ, loại oai vệ, vững chắc nặng cả tấn và không thể dịch chuyển một phân nào. Nó được phủ bằng vải màu kem, và những chiếc gối làm bằng đăng ten được tháo ra từ một chiếc váy cưới cũ kỹ. Đứng giữa phòng ngủ đầy nữ tính của tôi, Hardy nhìn còn to lớn và cơ bắp hơn lúc thường.

Chỉ là một hành động bình thường, hai người lên giường cùng nhau. Nhưng với tôi, nó mất nhiều nỗ lực hơn với quá nhiều ý nghĩa, quá nhiều cảm xúc, quá nhiều điều.

Máy điều hoà nhè nhẹ phả hơi lạnh khắp phòng, đăng ten trên những cái gối lay động như những canh bướm đêm khi quạt trần trên đầu được bật lên. Một chao đèn cổ từ thời Victoria toả ánh sáng màu hổ phách xuống giường.

Tôi cố ra vẻ bình thường, ngồi trên giường và tháo những quai buộc thanh mảnh của đôi sandal cao gót. Tôi mong tôi không tỉnh táo như một cục đá lạnh. Một ly vang có thể làm tôi bớt căng thẳng hơn một chút. Có lẽ chưa đễn nỗi quá muộn. Có lẽ tôi nên gợi ý___

Hardy ngồi bên cạnh tôi, túm lấy bàn chân tôi, và tháo cái khoá nhỏ xíu. Anh xiết chặt bàn chân trần của tôi và miết ngón tay cái dọc theo đường cong của nó trước khi tháo nốt chiếc dép bên kia. Trượt một cánh tay quanh người tôi, anh hạ cả hai chúng tôi xuống giường.

Tôi căng thẳng chờ anh bắt đầu. Nhưng Hardy chỉ ôm tôi thế thôi, sưởi ấm tôi bằng cơ thể anh, duỗi một cánh tay để tôi gối lên. Một bàn tay du ngoạn trên lưng tôi và eo rồi hông, ngược lên gáy tôi, như tôi là một con vật bất kham. Và anh cứ tiếp tục cho tới khi sự âu yếm và dịu dàng kéo dài mãi, dài hơn bất cứ hành dộng tình dục nào mà tôi đã từng bị trói buộc vào cùng Nick.

Hardy nói trong tóc tôi. ‘Anh muốn em hiểu…rằng em an toàn. Anh sẽ không làm em thương tổn trên mọi mặt. Và nếu anh làm gì đó em không muốn, hay em bắt đầu cảm thấy sợ hãi, anh sẽ dừng ngay. Anh sẽ không mất kiểm soát đâu.” Tôi chùn người lại khi cảm thấy một cái giật khẽ phía trước quần jean và nghe tiếng khoá kéo bắt đầu tụt xuống. “Anh sẽ tìm ra em thích gì.”

Những ngón tay tôi quắp chặt áo T-shirt của anh khi hai bàn tay anh lang thang bên trong eo quần jean tôi. “Em cũng muốn tìm xem anh thích gì.”

“Anh thích thế đấy, em yêu,” anh thì thầm, lột quần áo tôi ra như kiểu anh đang mở những lớp bông băng. “Anh nói với em rồi, anh rất dễ hài lòng.”

Hơi thở của anh rơi xuống tôi với một cơn bão lửa ngọt ngào khi anh rê miệng qua cuống họng và vú tôi. Anh biết anh đang làm gì, sử dụng thời gian của anh. “Thư giãn nào,” anh thì thầm, những ngón tay anh lướt trên tứ chi căng thẳng của tôi.

Tôi quắp chặt áo T-shirt của anh, cố gắng kéo nó ra. Anh giúp tôi, lột bỏ lớp vải cotton mỏng và vứt xuống sàn. Làn da anh màu nâu như quế nổi bật trên vải trải giường bằng lanh trắng kiểu cổ. Một thảm lông mỏng mọc trên ngực anh, không trơn nhẵn như của Nick. Tôi đặt hai cánh tay quanh cổ anh và hôn anh, thở hổn hển khi bầu ngực tôi ấn vào trong lớp lông buồn buồn, ấm áp của anh.

Hardy vuốt ve và thăm dò tỉ mỉ như anh có ý định khám phá mọi chi tiết trên cơ thể tôi. Tôi nhận ra anh đang chơi đùa với tôi, nâng lên, và lật người tôi lại, ấn những cái hôn vào những chỗ bất ngờ. Anh quá mạnh mẽ, cơ thể anh mượt mà và đẹp đẽ trong ánh sáng im lìm. Tôi trườn lên trên anh và rúc mũi và cằm vào lớp lông mềm thưa trên ngực anh. Tôi vạch những ngón tay trên xương sườn anh, nơi làn da mượt mà như sa tanh và phủ căng những cơ bắp nổi múi trên lưng. Và thấp hơn, tới cạp quần jean của anh…và thấp hơn nữa, tới phần cơ thể anh mà tôi vẫn bị kích động.

Theo dõi nét mặt tôi, Hardy chậm rãi hạ người nằm ngửa ra, cho phép tôi khám phá anh. Tôi chạm vào anh qua quần jean, do dự lần theo phần nhô lên của nơi cương cứng của anh. Hơi thở anh rít lên, và tôi cảm giác được thật khó khăn cho anh để giữ bản thân trong vòng kiềm toả. Những ngón tay tôi lang thang trên phần gốc, nơi da thịt nặng trĩu và săn thành một ụ, và tôi nghe thấy anh bật ra một tiếng càu nhàu khe khẽ. Một làn sóng khoái cảm tràn ngập cơ thể tôi khi tôi nhận ra anh thích thú việc đó thế nào, và tôi lại làm nữa, xoa tròn lòng bàn tay phía trên cái quần denim bó căng.

Một tiếng cười như rên thoát khỏi họng anh. “Em đang thử tra tấn anh đấy phải không?”

Tôi lắc đầu. “Em chỉ thử nghiên cứu anh thôi.”

Anh kéo tôi cao hơn trên ngực mình, hướng đầu tôi chạm vào đầu anh. Và trao cho tôi một trong những cái hôn tham lam vô độ đó, cho tới khi tôi nâng người lên rồi lại thả rơi xuống theo nhịp điệu của hơi thở anh giống như tôi đang trôi dạt trên những con sóng ngoài đại dương. Anh với tay xuống quần jean của mình và kéo khoá xuống.

Tôi do dự và lướt tay xuống cẩn thận nắm lấy anh. Tới lúc này thì không có gì để nghi ngờ nữa rằng Hardy được tạo ra để làm lệch mọi sự cân bằng. Nó là, như Todd sẽ nói, một món khá. Nhưng thay vì vui mừng với điều vừa khám phá ra, tôi nhăn mặt. “Anh quá lớn để em xoay xoả được,” tôi nói nghi ngại. “Em mong em có thể bắt đầu với cái gì đó nhỏ hơn để quen dần .”

“Anh không thể giúp em về khoản đó, em yêu.” Hardy nghe như hết hơi. “Cái này không có sẵn với một ấn bản kích cỡ trung bình đâu đấy.” Anh thúc giục tôi nằm sấp xuống, và tôi cảm thấy miệng anh trên lưng tôi, hôn và cắn mớm dọc theo xương sườn tôi. Nhưng tôi co rúm lại khi nhớ đến Nick thật thích thú khi chiếm tôi từ phía sau. Vị trí ưa thích của anh ta. Tất cả mọi khoái cảm mãnh liệt đột nhiên trôi tuột, và mồ hôi tôi vã ra vì lo sợ.

Miệng Hardy nhấc lên khỏi da tôi, và anh quay tôi lại đối mặt với anh.

“Sợ à?” anh thì thầm, bàn tay anh lướt khẽ trên cánh tay tôi.

Tôi gật đầu vừa cảm thấy thất bại vừa thất vọng. “Em đoán em không thích cách đó, với anh đằng sau em. Nó nhắc em tới__” Tôi ngừng lại, chán chường tự hỏi bao giờ tôi mới tống khứ Nick ra khỏi đầu óc tôi được, hay tôi sẽ chẳng bao giờ có khả năng quên được việc anh ta đã gây cho tôi. Những ký ức tồi tệ đã gắn chặt vào kết cấu của cơ thể tôi, len lỏi vào từng đầu dây thần kinh tôi. Nick đã phá hoại cả cuộc đời tôi.

Hardy vẫn tiếp tục vuốt ve cánh tay tôi. Có cái gì đó xa vắng trong ánh mắt anh, như thể anh đang lật đi lật lại một suy nghĩ trong tâm trí. Tôi nhận thức được anh đang cân nhắc sẽ đối xử với tôi thế nào, làm thế nào lách qua được hàng rào phòng thủ bắt nguồn từ quá khứ của tôi, và điều đó làm tôi thấy có lỗi và đề phòng.

Bàn tay anh lang thang từ cánh tay tới ngực tôi, những đầu ngón tay anh lượn vòng quanh bầu ngực mà Nick đã phàn nàn là quá bé.

Mẹ kiếp. Chẳng có cách nào có một ý nghĩ tốt lành hết. Tôi không thể ngừng suy nghĩ về ông chồng cũ của tôi, hay sự thiếu hụt của chính mình.” Nó chẳng có tác dụng với em đâu,” tôi nấc lên. “Có lẽ chúng ta nên___”

“Nhắm mắt lại,” anh thầm thì. “Nằm yên.”

Tôi vâng lời, những ngón tay tôi gập lại thành nắm đấm hai bên sườn. Ánh sáng đèn chỉ còn là một vệt màu cam mờ mờ xuyên qua mí mắt tôi. Miệng anh lần xuống, trải những cái hôn từ trên ngực xuống bụng tôi. Lưỡi anh trượt vào bên trong cái hõm bé xíu của rốn tôi, và tôi quằn quại đáp ứng. Bàn tay anh đặt trên một đầu gối tôi. “Thư giãn đi,” anh lại thì thầm, trượt xuống thấp hơn cho tới khi mắt tôi bừng mở. Tôi giật lại và đẩy vào đầu anh.

“Chờ chút,” tôi hổn hển. “Thế là đủ rồi anh, em không thể…” mặt tôi đỏ bừng, run rẩy khắp người.

Đầu Hardy ngẩng lên, ánh sáng dìu dịu chiếu trên tóc anh như chất lỏng. “Anh làm đau em à?”

“Không.”

Bàn tay anh dừng trên bụng tôi, xoa tròn ấm áp. “Anh đã làm em sợ à, người yêu?”

“Không, chỉ là…em chưa làm thế bao giờ.” Chẳng cần phải nói, Nick chưa bao giờ thèm quan tâm tới bất kỳ hành động nào để làm tăng khoái cảm của tôi ngoài những hành động mang lại khoái cảm cho chính bản thân anh ta.

Hardy nhìn ngắm khuôn mặt đỏ ửng của tôi một lúc. Một tia lấp lánh khoan khoái phản chiếu trong mắt anh.

Dịu dàng, “Thế em không muốn thử nó à?”

“Có ạ, một ngày nào đó, em đoán vậy. Nhưng em muốn làm những việc đó từng bước một, em nghĩ em nên làm quen dần với những thứ bình thường trước khi có những tiến bộ mới__” Tôi sững lại với một tiếng kêu rú lên khi anh lại cúi xuống với tôi lần nữa. “Anh đang làm gì thế?”

Giọng anh nghèn nghẹt. “Em cứ tiếp tục lên kế hoạch các bước thực hiện đi. Cho anh biết khi nào em làm xong. Vào lúc thích hợp…”

Tôi rít lên khi anh ghìm chặt hai chân tôi, giữ chúng mở rộng.

Hardy bật một tiếng cười trầm trầm, khoái chí trước sự bất tiện của tôi. Chẳng còn gì phải nghi ngờ nữa__tôi đã lên giường với một kẻ quỷ quyệt. “Cho anh năm phút thôi,” anh dỗ ngọt.

“Đây không phải là điều cần đàm phán.”

“Sao không?”

“Vì__” tôi vặn vẹo và hổn hển. “Vì em sắp chết vì ngượng đây này. Em__Không, em nói thật đấy, Hardy, nó__” Trí óc tôi trở nên trống rỗng khi tôi cảm thấy anh liếm sâu vào nơi dễ tổn thương, sâu kín đó. Tôi yếu ớt xoay xở để đẩy đầu anh ra. Chẳng có gì làm anh rời bỏ vị trí được cả. “Hardy__” tôi cố thử lần nữa, nhưng những cái vuốt ve tế nhị, ẩm ướt đã tách mở vùng da thịt khép kín, và niềm khoái lạc quá sâu sắc tới nỗi tôi không thể suy nghĩ hay cử động gì được. Anh lần theo cơn xúc động tới nơi trung tâm của nó, sử dụng đầu lưỡi của mình, và rồi anh thổi lên nơi co giật và nhức nhối, hơi ẩm lan rộng trên làn da ướt. Nhịp tim tôi đập thình thịch quá nhanh tới nỗi tôi có thể nghe rõ tiếng thì thầm giễu cợt của anh qua nhịp máu chảy mạnh trong tai tôi.

“Vẫn muốn anh dừng lại chứ, Haven?”

Mắt tôi mọng nước. Tôi căng thẳng bởi khoái cảm, run rẩy với nó, nhưng thế vẫn chưa đủ. “Không. Không được dừng.” Tôi bị sốc bởi âm thanh của chính giọng tôi, khàn khàn và trầm đục. Và thậm chí còn bị sốc hơn bởi cách mà tôi thét lên khi anh trượt một ngón tay, rồi một ngón nữa, mở rộng nơi đờ đẫn mềm mại, trong khi miệng anh tìm kiếm da thịt còn che giấu. Cảm xúc hành hạ, hai hông tôi cong lên rồi lại thả rơi xuống. Nhưng sự giải thoát vẫn nhử nhử ngoài tầm với, làm tôi điên người vì sự lảng tránh của nó.

“Em không thể,” tôi rên rỉ, “Em không thể làm được.”

“Có, em có thể mà. Chỉ cần đừng cố thôi.”

“Em không thể ngừng cố.”

Những ngón tay hư hỏng của anh bắt đầu trượt ra-trượt vào chậm rãi. Tôi nấc lên khi một cơn sóng cảm xúc lại bắt đầu, da thịt tôi gợn lên, khép chặt. Những khớp ngón tay của anh luồn sâu hơn. Lưỡi anh đánh nhẹ không ngừng, và miệng anh…miệng anh…Tôi bị cuốn vào một cơn sóng mê cuồng, tất cả nhịp tim, hơi thở, mạch đập, đều bị dẫn dắt vào những đợt co thắt bùng nổ mãnh liệt. Tôi ưỡn người lao vào cơn khoái cảm vô bờ, hai bàn tay run rẩy của tôi bám quanh đầu anh.

Hardy ấn nhũng ngón tay anh vào sâu hết mức có thể và lưỡi anh đánh vòng tròn để đón nhận những cơn co thắt cuối cùng của buông thả. Khi sự đụng chạm của anh lơi ra, tôi rên rỉ và với tới anh, kéo giật anh lên. Anh lăn tôi nằm nghiêng và đặt hai cánh tay vòng quanh tôi, và hôn giọt lệ đang rơm rớm trên khoé mi tôi.

Chúng tôi yên lặng trong một phút, bàn chân trần của tôi ngoắc giữa hai chân anh, lòng bàn tay anh ấm áp trên mông tôi. Tôi cảm nhận sự thúc bách bên dưới vẻ yên lặng của anh, giống như thời gian tạm lắng giả tạo trước khi cơn bão bắt đầu hoành hành.

Bàn tay tôi vụng trộm mò mẫm nơi cạp quần jean của anh bị mở. “Bỏ cái này ra đi,” tôi thì thầm.

Vẫn thở nặng nề, Hardy lắc đầu. “Thế là đủ cho đêm nay rồi. Chúng ta thôi đi trong khi chưa muộn.”

“Thôi á?” Tôi nhắc lại, chuệnh choạng vì ngạc nhiên. “Không, bây giờ chẳng có cách nào thôi được hết.” Tôi hôn ngực anh, thích thú nếm kết cấu nam tính nơi anh, lớp lông ấm áp cù vào môi tôi. “Nếu anh không làm tình với em, Hardy Cates, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”

“Anh đã làm tình với em rồi.”

“Đến hết cơ,” tôi khăng khăng

“Em vẫn chưa sẵn sàng cho đến hết đâu.”

Tôi túm chặt anh và để những ngón tay tôi dạo chơi lên xuống dọc chiều dài mềm mượt, cứng nẩy. “Anh không thể nói không với em đâu,” tôi bảo anh. “Không hay chút nào với lòng tự trọng của em.”

Tôi xoa đầu ngón tay trên đỉnh to lớn, chậm rãi xoay quanh tới khi ép rịn ra một hơi ẩm trơn trượt. Một tiếng rên khẽ bật khỏi họng anh, và anh vùi miệng mình trong tóc tôi. Với xuống, anh cạy những ngón tay tôi ra. Tôi nghĩ anh sẽ bảo tôi ngừng lại. Thay vì thế anh nói bằng giọng nghèn nghẹt. “Ví anh để trong bếp rồi. Để anh ra lấy.”

Tôi hiểu ngay. “Chúng mình không cần bao cao su đâu. Em vẫn đang uống thuốc.”

Đầu anh ngẩng lên, và anh nhìn thẳng vào tôi.

Tôi nhún vai lúng túng. “Vì Nick chưa bao giờ muốn em uống thuốc, nên chúng trở thành một dạng quyền tự quyết của em. Em cảm thấy tự chủ hơn…an toàn hơn…khi em có chúng. Và bác sỹ nói chúng không ảnh hưởng gì. Nên em chưa bao giờ lỡ một ngày nào hết. Tin em đi, chúng mình an toàn mà. Kể cả khi không dùng biện pháp nào khác.”

Hardy nhổm lên và dồn hết sức nặng trên một khuỷu tay, nhìn xuống tôi. “Anh chưa bao giờ kết thúc mà không dùng bao cao su.”

“Chưa từng?” Tôi hỏi, kinh ngạc.

Anh lắc đầu. “Anh chưa bao giờ muốn gặp rủi ro làm cho ai đó có thai. Anh không muốn ôm trách nhiệm. Anh luôn thề nếu anh có con, anh sẽ không bỏ mặc chúng như cách cha anh đã làm.”

“Anh chưa bao giờ có bạn gái nào sử dụng biện pháp uống thuốc tránh thai à?”

“Ngay cả thế, anh vẫn luôn dùng bao cao su. Anh không phải là người hâm mộ phương thức tin-tưởng-đàn-bà.”

Có lẽ vài phụ nữ sẽ bị mếch lòng vì điều anh vừa nói, nhưng tôi hiểu rất rõ về hậu quả của việc tin tưởng. “Thế cũng được,” tôi nói, nhổm lên hôn vào cằm anh. “Chúng ta làm theo ý anh đi.”

Mặc dù vậy, Hardy vẫn không nhúc nhích. Anh tiếp tục nhìn tôi chăm chú với đôi mắt xanh mạnh mẽ đó, và tôi cảm thấy một thứ gì đó thân thiết và tình cảm giữa hai chúng tôi tăng mạnh, một cảm giác kết nối mà tôi thấy còn hơn cả hoang mang.

Cảm giác như thể tất cả nhịp điệu của cơ thể tôi và của anh đã được cài đặt cùng một cái máy giữ nhịp.

“Em đã trao cho anh lòng tin cậy của em,” anh nói. “Quỷ bắt anh đi nếu anh không làm thế với em.”

Tôi thả người nằm xuống, và hơi thở của tôi gấp gáp, và anh cũng vậy.

Anh cởi quần áo và ấn vào tôi. Anh dịu dàng…quá dịu dàng…nhưng tôi có thể cảm nhận được sức mạnh và trọng lượng của anh, và tôi thấy căng thẳng. Anh thúc tới mạnh mẽ hơn tới khi cả hai chúng tôi đều cảm nhận được cái chật chội, mềm mại, mong manh, dịu dàng nhượng bộ cái cứng rắn. Tôi, đang đón nhận anh bên trong. Mở ra cho anh. Cặp mắt xanh trở thành đờ đẫn, đục ngầu bởi ham muốn, hai hàng mi toả rợp trên má anh. Anh vào trong tôi chậm chạp từng chút, cho tôi thời gian để điều chỉnh, để mở rộng cho kẻ xâm lược to lớn. Tôi quay sang áp mặt vào cánh tay anh, má tôi rúc vào cơ bắp căng cứng.

Khi tôi đã có hết anh mà tôi có thể nhận được, Hardy dỗ dành để tôi nâng hai khuỷu chân lên, dang chúng ra rộng hơn, và anh lại trao cho tôi thêm nữa. Quá chặt, ướt, cơ thể tôi mời mọc chào đón anh. Tôi nhìn thấy sự quan tâm trên mặt anh đang bị thay thế bằng ham muốn. Tôi yêu cách anh nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng thể anh muốn nuốt sống tôi.

Tôi nhúc nhích, không thoải mái với tất cả cái đầy đặn đó trong tôi, và Hardy rùng mình và hổn hển thốt ra vài từ rời rạc nghe như, Ôi Trời làm ơn đừng cử động Haven bé yêu làm ơn…“Thấy được không anh?” tôi thì thầm.

Hardy lắc đầu, chật vật thở. Mặt anh đỏ tía như đang lên cơn sốt. “Không ạ?” Tôi hỏi.

“Thấy được cả nửa tiếng trước đây rồi,” anh xoay xoả nói, giọng anh nhừa nhựa – như anh vừa làm khoảng chục ly tequila. “Mười lăm phút sau đó thì là kinh nghiệm tình dục tuyệt vời nhất mà anh từng có, còn ngay bây giờ…anh khá chắc anh đang ở đỉnh điểm của cơn đau tim.”

Mỉm cười, tôi kéo đầu anh xuống với tôi và thì thầm. “Thế cái gì xảy ra sau cơn đau tim?”

“Chịu.” Hơi thở anh rít lên sau hàm răng, và anh thả đầu gục xuống gối bên cạnh tôi. “Quỷ thật,” anh nói tuyệt vọng, “Anh không biết anh có thể giữ thế này được nữa không.”

Tôi rê hai bàn tay hai bên mạng sườn anh, lưng anh, những cơ bắp nổi cuộn và mạnh mẽ dưới những ngón tay tôi. “Đừng kìm nén nữa anh.”

Anh bắt đầu một nhịp điệu cẩn trọng, khơi dậy niềm khoái lạc từ lạch nguồn thân mật nơi chúng tôi đang nối liền với nhau. Một trong những cú đẩy của anh vuốt ve qua một điểm nhạy cảm, sâu và ở tít dưới, và cùng lúc đó thân thể anh ấn vào phía trước tôi theo một góc vừa đúng. Một cơn khoái lạc xuyên khắp người tôi. Tôi giật người lên vì ngạc nhiên và bấu ngón tay vào hông Hardy.

Anh ngẩng đầu lên và mỉm cười với đôi mắt mở to của tôi. “Anh tìm thấy trúng điểm rồi à?” anh thì thầm, và làm lại lần nữa, và lần nữa, và chắc tôi phải xấu hổ đến hết đời mất, tôi không thể giữ được yên lặng, những tiếng rên rỉ cứ chuỗn khỏi cổ họng tôi cho tới khi hông tôi rùng mình ấn vào anh.

Lần này những cơn đỉnh điểm không quá mãnh liệt, nhưng kéo dài và chậm rãi, thúc ép vào hết chiều dài của anh cho đến khi anh lên đỉnh.

Tôi hoàn toàn rơi vào trạng thái buồn ngủ không cưỡng được sau đó. Tôi lơ mơ gà gật một lúc, với cơ thể anh vẫn mắc kẹt trong người tôi, và tôi khám phá ra rằng giấc ngủ sau khi thoả mãn tình dục còn tốt hơn bản thân tình dục. Tôi thức dậy sau đó với anh cứng ngắc bên trong tôi, không ấn thúc, chỉ chèn sâu, và hai bàn tay anh lang thang khắp mọi nơi, vuốt ve và xoa bóp. Tôi nằm nghiêng, một chân vắt trên hông anh. Tôi muốn, cần anh phải cử động, nhưng anh ghim tôi nằm yên đó. Tôi bấu vào bắp thịt anh, vai anh, cố thử kéo anh qua tôi. Anh cưỡng lại, cứ để tôi quằn quại như một con giun mắc ở đầu lưỡi câu.

“Hardy,” tôi thì thầm, mồ hôi ướt đẫm tới tận chân tóc. “Làm ơn đi…”

“Làm ơn cái gì?” Anh liếm môi trên tôi, rồi lại môi dưới.

Tôi lúc lắc gần vào anh và giật miệng tôi ra đủ lâu để hổn hển, “ Anh biết mà.”

Anh ấn miệng vào cổ tôi. Tôi cảm nhận được môi anh cong tớn lên vì cười. Đúng, anh biết. Nhưng anh tiếp tục giữ tôi khoá chặt vào với anh trong lúc tôi siết lấy anh hết lần này tới lần khác, kéo theo những xung động mạnh mẽ của anh. Cuối cùng anh trao cho tôi một cái thúc rất nhẹ, khó nhận biết, gần như một cử động để gợi ý hơn là một nhịp điệu thực sự. Mặc dù chỉ thế thôi cũng đã là đủ. Nó đưa tôi tới điểm bùng nổ, những cơ bắp bên trong liên kết lại để tăng thêm cảm xúc, và tôi lên đỉnh trong những cơn rùng mình dữ dội. Hardy đưa ngược lên bằng một cú đẩy mạnh mẽ và giữ nguyên đó, tuôn tràn đầy trong tôi với hơi nóng chói ngời.

Anh tiếp tục hôn tôi sau đó, đôi môi anh lang thang ngọt ngào trong lúc những đầu ngón tay anh men theo cằm tôi, má tôi, rồi xuống cuống họng. Sau một lúc, anh kéo tôi ra khỏi giường và vào phòng tắm. Cảm giác đê mê, tôi dựa vào người anh trong lúc anh tắm cho tôi. Bàn tay anh thật dịu dàng khi anh sát xà phòng và xả nước người tôi. Trơn ướt, bị che phủ trong hơi nước, tôi đặt má tôi nghỉ trên bề mặt cứng rắn của lồng ngực anh. Anh đưa xuống và trượt hai ngón tay vào trong tôi. Tôi đau đớn và sưng phồng, nhưng nó có cảm giác quá tuyệt tới nỗi tôi không thể không đẩy hông nâng lên. Tôi nghe được một âm thanh ngân nga trong cổ anh, và ngón tay cái anh xoáy tròn êm dịu quanh tâm điểm tôi. Với sự khéo léo vô bờ bến, anh dễ dàng dẫn dắt tôi vào một cơn bùng nổ nữa, trong khi nước nóng trong vòi sen rào rào trút xuống tôi và miệng anh ngốn ngấu trên miệng tôi.

Tôi chỉ có thể nhớ tới việc lau người và quay trở lại giường, chỉ kịp lăn xuống tôi đã chìm vào giấc ngủ ngay lập tức với sự hiện hữu vững vàng của anh bên cạnh tôi.

Nhưng chỉ sau đó một lúc, tôi bị đánh thức dậy bởi một cơn ác mộng, cơ thể tôi bị hoảng sợ bởi sự nhận thức một người đàn ông đang ngủ ngay cạnh. Tôi thức dậy giật mình, bởi ý nghĩ trong giây lát rằng tôi đã quay lại với Nick, rằng tôi vẫn chưa chạy thoát. Một cử động ngay bên cạnh tôi, một sức nặng đàn ông, và tôi nuốt nghẹn đau đớn.

“Haven,” một lời thì thầm trong bóng tối. Âm thanh làm tôi bình tĩnh. “Giấc mơ xấu à?” Giọng anh ngái ngủ nhưng vẫn dịu dàng và mượt mà, giống như vải nhung dày.

“Ừ…”

Lòng bàn tay anh xoa vòng trên ngực tôi để làm dịu đi nhịp tim tôi đang đập như trống trận.

Tôi thở dài, và im lặng trong vòng tay anh. Môi anh lần xuống bầu ngực tôi, hôn hai đỉnh ngực dịu ngọt, đang dần trở nên rắn đanh. Tôi vòng hai cánh tay quanh đầu anh, tóc anh mềm chọc khẽ vào phía trong cổ tay tôi. Anh cứ tiếp tục lần xuống theo đúng đường của mình một cách chậm rãi. Hai gối tôi chống lên, và tôi cảm thấy hai bàn tay anh nắm chặt cổ chân tôi như những vòng khoá ấm áp, sống động. Thậm chí trong bóng tối, tôi vẫn nhìn thấy bề ngang rộng lớn của vai anh và đường nét của đầu anh, kẹt giữa hai đùi tôi. Anh phủ lên tôi lừ đừ, nuôi dưỡng khoái lạc của tôi, làm tôi mê mẩn rơi vào những cơn rùng mình kéo dài, yếu đuối.

Và khi tôi rơi vào giấc ngủ lần này, không còn giấc mơ nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.