Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 50: Chương 50:




Phượng Lăng ba cười lạnh: “Lam Nhược Đình kia thật có không ít trò gian mà. Bản tọa rất mong chờ được gặp đấy…” Lão nghiêng đầu hạ lệnh cho Thọ Niên: “Ngươi tự mình đi một chuyến, nói với họ quên chuyện mười ngàn kim tệ đi, dặn bọn họ đừng lo lắng, mau tới gặp ta!”

“Vâng!” Thọ Niên thưa một tiếng rồi rời đi.

Bành Ngọc Lan lạnh băng không lên tiếng ngăn cản vì bà ta hiểu rõ, dù sao ấn tượng của bách tính quận Quảng Nghĩa với trượng phu cũng không tệ. Đây gọi là lòng người, cũng là một trong những căn cơ của trượng phu để đối kháng với triều đình. Danh tiếng của trượng phu trong thành này, mười ngàn kim tệ không thể mua được. Mình bức bách đòi tiền người ta lại dắt ngựa đi bán, không khiến người ta buồn nôn là không chịu thôi mà. Bà cực kỳ uất ức.

Khoog bao lâu sau, mấy người Thương Triều Tông đi tới, trong chính sảnh, khách chủ gặp mặt, Phượng Lăng Ba và Bành Ngọc Lan đồng thời hành lễ: “Xin chào Quận Vương!”

Dù sao bọn họ vẫn chưa làm phản, ít nhất vẫn phải giữ tôn ti thứ bậc, nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức khách sáo này thôi. Lễ xong, về cơ bản họ quăng Thương Triều Tông sang một bên.

“Lam tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu…” Phượng Lăng Ba cười ha ha, chủ động bước tới nắm tay Lam Nhược Đình, thân thiết vô cùng.

Không phải lão giả bộ thân thiết, mà là thực lòng muốn kết giao. Người có chút địa vị thường có dạ bao dung, khi bị lừa cũng có tức giận, nhưng sau đó chỉ cảm thấy thưởng thức. Ta không sợ ngươi lừa ta, chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh. Trong thời loạn lạc này, sức một người chẳng thể lật nổi trời, chỉ có tập trung anh hùng hào kiệt cùng ra sức mới có thể làm nên đại sự.

Hai người khen tặng nhau vài câu, Phượng Lăng Ba cũng cân nhắc trêu chọc: “Lam tiên sinh, ngươi thực không thành thật mà! Còn chư gặp mặt đã dám quay mặt bổn Quận thủ. Hôm nay tới, phải phạt ba chén!”

“Cũng vì nghèo quá, chẳng thể làm gì khác. Xấu hổ xấu hổ!” Lam Nhược Đình tỏ vẻ không quan tâm hơn thua.

Còn Bành Ngọc Lan kéo Thương Thục Thanh sang một bên nhiệt tình trò chuyện, rất có mùi vị thăm dò bà cô chồng giúp cho nữ nhi. Chỉ có Thương Triều Tông bị quăng sang một bên, không ai thèm để ý, một mình bưng chén trà thong thả thưởng thức.

Hai bên gặp nhau, Lam Nhược Đình coi như thoải mái ứng đối, phong thái bất phàm, khiến cho Phượng Lăng Ba cực kỳ tán thưởng. Kết hợp với chuyện bị lừa lúc trước, Phượng Lăng Ba càng khẳng định Lam Nhược Đình này chính là nhân tài hiếm thấy, có tâm tư muốn thu vào trong trướng.

Dù sao Lam Nhược Đình cũng không phải kẻ noog cạn, cũng là người có lòng thao lược, ứng phó trong hoàn cảnh này rất thành thạo điêu luyện, chỉ là không am hiểu sở trường của Ngưu Hữu Đạo thôi. Luận về bày mưu tính kế việc quân chính, Ngưu Hữu Đạo chạy dài không bằng lão.

Năng lực của Ngưu Hữu Đạo không rõ ràng, không thể nói rõ được. Lần này bàn luận, Lam Nhược Đình có thể nói rõ lợi hại trong việc quân chính khiến cho Phượng Lăng Ba nghe xong phải gật đầu suy nghĩ sâu sắc. Dù Ngưu Hữu Đạo có nói tới trời đất điên đảo, hoa ở đầy mồm, cũng khó mà khiến cho Phượng Lăng Ba gật đầu tán thành. Sự khác biệt giữa hai người rất rõ ràng.

Đương nhiên, Ngưu Hữu Đạo cũng không muốn cái danh tiếng này, hắn ta quen ẩn mình rồi.

Tiếp xúc một lúc, Phượng Lăng Ba rất thưởng thức Lam Nhược Đình, song phương bàn luận rất vui vẻ. Việc hôn nhân của Thương Triều Tông và Phượng Nhược Nam không tiện kéo dài lêu, chọn lấy ngày tốt gần nhất, là ba ngày sau!

"Tiểu Vương ra mắt nhạc phụ đại nhân, ra mắt nhạc mẫu đại nhân!"

Trong ngoài tất cả đã nói chuyện xong, một nhóm người tụ tập ở chính sảnh lần nữa, ngay trước mặt của mọi người, Thương Triều Tông chắp tay hành lễ vãn bối, nói với Phượng Lăng Ba và Bành Ngọc Lan ngồi ghế trên.

Đứng bên cạnh xem lễ, Thương Thục Thanh thấy ca ca như vậy, hai mắt đã đẫm lệ, cảm thấy uất ức cho ca ca. Nghĩ tới cha mẹ, nếu cha mẹ còn trên đời, hôn sự của ca ca đâu thể qua loa như thế. Đồng thời nàng ta cũng xúc động, mấy năm nay hai huynh muội bọn họ bất kể là ở trong thiên lao hay là ở ngoài thiên lao, đều không dễ dàng, vừa ra khỏi thiên lao không bao lâu, chỉ chớp mắt ca ca sẽ phải thành thân rồi, nàng ta không biết mình đã thất lễ bởi vì vui mừng mà rơi lệ, may là có khăn che mặt ngăn trở, người ngoài không nhìn thấy được.

Lam Nhược Đình mang theo nụ cười trên mặt đứng ngoài quan sát, trong lòng cũng buồn bã, nếu Ninh Vương còn sống thì cần gì đến nỗi như thế!

Trong lòng Phượng Lăng Ba và Bành Ngọc Lan làm sao mà không xúc động, nếu đổi thành trước kia, con trai của Ninh Vương có thể thành con rể của bọn họ, đó là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ.

Sau lễ, người nhà họ Phượng mới đổi cách xưng hô với chú rể mới Thương Triều Tông đây, bên này cũng có bao lì xì tiền thưởng. Chuyện bao lì xì tiền thưởng Lam Nhược Đình đã sớm chuẩn bị sẵn, dù là bọn tôi tớ, mỗi người đều được một viên kim tệ, ra tay tương đối hào phóng. Tôi tớ nhận được phần thưởng đương nhiên là mừng rỡ như điên, liên tục nói lời cám ơn, thân mật gọi tiếng cô gia.

Có đôi khi chính là như vậy, đối với nhân vật như Phượng Lăng Ba đây, Lam Nhược Đình có thể trực tiếp cho thấy trong túi eo hẹp nhưng không tiện keo kiệt với bọn tôi tớ, bởi vì Phượng Lăng Ba có thể không nhìn những vật ngoài thân này nhưng bọn tôi tớ thì phải dựa vào những vật ngoài thân ấy để kiếm sống, sẽ để ý, thưởng ít sẽ làm bọn tôi tớ xem thường. Thương Triều Tông dù nghèo túng hơn nữa cũng không thể để đám tôi tớ này thì thầm to nhỏ mắng mình keo kiệt, chút thể diện này Lam Nhược Đình vẫn phải giữ gìn cho Thương Triều Tông. May là lúc ở chùa Nam Sơn đã cướp sạch một đám hòa thượng, chút tiền cỏn con đó Lam Nhược Đình vẫn lấy ra được.

Trước khi từ biệt, Phượng Lăng Ba tỏ vẻ như trêu chọc dặn dò Thương Triều Tông một câu: "Rể hiền, hai ngày này hãy nghỉ ngơi và hồi phục cho tốt, dưỡng tốt thân thể mới động phòng được, chuyện bán ngựa chiến đừng tiếp tục nữa." Chuyện đã xong xuôi, ông ta lập tức thay đổi thái độ, không cần thiết ra sức gây khó khăn cho Thương Triều Tông nữa, rất có mùi vị lấy lòng khoan dung với Thương Triều Tông.

Lời này vừa nói ra, Thương Triều Tông xấu hổ, hơi dở khóc dở cười với ý định ngu ngốc muốn bán ngựa chiến của Ngưu Hữu Đạo, có chút nghi ngờ chẳng biết có phải Ngưu Hữu Đạo suy nghĩ nhiều quá rồi không, vợ chồng Phượng Lăng Ba hình như đâu có khó xử lý như vậy, biết tình hình kinh tế bên này eo hẹp túng thiếu, đã ôm đồm tất cả chuyện cưới xin về phủ Thái Thú một tay tổ chức.

Đám người ra khỏi phủ Thái Thú, ngồi trên lưng ngựa, quay đầu nhìn về phủ Thái Thú lần nữa, đều thấy như sực tỉnh từ trong mộng. Băng qua con đường gập ghềnh nhấp nhô là một con đường bằng phẳng, thế mà lại cưới được con gái của Phượng Lăng Ba, vừa rời khỏi kinh thành còn hoảng sợ không biết tương lai ra sao, thật sự là nằm mơ cũng không ngờ lại xuất hiện thay đổi không thể tưởng tượng nổi như thế!

Đám thân vệ đi theo cũng hăng hái tinh thần, tâm tình phấn chấn, cũng biết Phượng Lăng Ba là chư hầu nắm giữ trọng binh một phương, vương gia cưới con gái của Phượng Lăng Ba, triều đình nhất định không dám hành động thiếu suy nghĩ, đường sống thực sự đã bày ở trước mắt, không cần liều chết nữa, làm sao mọi người có thể không vui mừng chứ!

Suy nghĩ của Thương Thục Thanh đã đi trước nơi mọi người dừng chân một bước, nghĩ tới người nam nhân thuận tay chống kiếm làm gậy, nghĩ tới người nam nhân lười nhác ngâm thơ dưới táng hoa đào rực rỡ như mây kia, khóe miệng không khỏi cong lên mỉm cười. Bây giờ nhớ lại tình cảnh dưới tàng hoa đào hôm ấy, ở nơi loạn thế này chợt làm nàng ta thấy an toàn khó hiểu.



Dãy núi sừng sững, đất thiêng sinh ra hiền tài, trong Thượng Thanh Cung, chưởng môn và ba vị trưởng lão ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, Đường Nghi ngồi xếp bằng ở trên, ở dưới hai bên là La Nguyên Công, Tô Phá và Đường Tố Tố. Một tờ giấy đang quay vòng giữa bốn người, nội dung trong giấy là Kim sí ở bên ngoài đưa tin. Sau khi Đường Nghi im lặng xem xong, La Nguyên Công xem rồi cũng không ngừng chậm rãi lắc đầu, mặt Tô Phá vẫn không chút thay đổi, Đường Tố Tố cau mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.