Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 3: Chương 3:Đi ở "Nhờ'




Nguồn: Tàng Thư Các

Dòng sông tiến vào trong núi, khi đến trước con đường nhỏ tiến vào trong núi thì Ngưu Hữu Đạo đột nhiên quay lại hỏi: “Vương gia, đến giao lộ phía trước có thể dừng lại một chút không?”

Hắn hỏi, Thương Triều Tông giơ tay lên, nhân mã lần lượt ghìm chặt cương ngựa.

Thương Triều Tông hỏi: “Pháp sư có việc gì sao?”

Ngưu Hữu Đạo giơ roi chỉ con đường nhỏ bên cạnh: “Không dám dối vương gia, trong này có một sơn thôn, là nơi xuất thân của ta. Ta đã rời khỏi nơi này từ khi còn nhỏ vẫn chưa quay về, giờ muốn quay lại xem thế nào, sẽ không làm chậm trễ quá nhiều thời gian đâu. Có thể xin vương gia chờ một chút không?”

Thương Triều Tông nhìn sang Lam Như Đình như có ý muốn trưng cầu ý kiến.

Lam Như Đình nhìn quanh, cười nói: “Nếu vậy, vương gia, không ngại đi cùng xem nơi chung linh dục tú nào có thể sinh ra được pháp sư đi.”

Thương Triều Tông hiểu ý Lam Như Đình muốn nhân cơ hội này tìm hiểu Ngưu Hữu Đạo bèn gật đầu đồng ý: “Cũng được!”

Ngưu Hữu Đạo cũng biết nhưng lười giải thích, chỉ cười nói: ‘Chỉ là một sơn thôn nho nhỏ thôi, chỉ sợ vương gia ghét bỏ.”

“Đi!” Thương Triều Tông giơ roi chỉ, mấy người đi trước dò đường, những người khác chầm chậm đi sau.

Con đường mòn đi sâu vào trong rừng rậm, không cần phân phó, hai bên đội nhân mã đã lên cung căng nỏ, hoặc cầm sẵn vũ khí đề phòng tứ phía. Ngưu Hữu Đạo quay lại nhìn họ, cảm giác được họ đều không phải quân sĩ bình thường, rất có kinh nghiệm thực chiến.

Ruýt… ruýt… ruýt!

Đột nhiên có tiếng chim hót từ trong núi vọng ra, Ngưu Hữu Đạo như bị điện giật, mở to hai mắt nhìn theo hướng tiếng chim.

“Vương gia, tiếng chim kêu này không thật.” Đột nhiên một người trong số quận hộ vệ lên tiếng nhắc nhở, bọn Thương Triều Tông lập tức ghìm cương ngựa, đề phòng tứ phía cao độ. Có người che chở mấy người Thương Triều Tông, cũng có người bắt đầu vây Ngưu Hữu Đạo vào giữa, cung nỏ cũng kín đáo nhắm thẳng vào hắn. Hình như họ cho rằng hắn cố ý dụ bọn họ vào bẫy, nếu có gì không ổn sẽ bắn ngay lập tức.

Ruýt… ruýt… ruýt! Lại có tiếng chim hót xa xa.

Ngưu Hữu Đạo có vẻ kích động, nhìn quanh bốn phía, cũng chúm môi huýt lên ba lần giả tiếng chim.

Bốn phía tĩnh lặng, lát sau mới có hai tiếng chim đáp lại.

Hai mắt Ngưu Hữu Đạo sáng rực, mặc kệ người bên cạnh đang uy hiếp, phẫn nộ quát: “Tránh ra!”

Lam Như Đình vẫn thản nhiên khoát tay áo ra hiệu cho nhân mã tránh ra.

Ngưu Hữu Đạo phóng ngựa phi thẳng ra ngoài, không được bao xa bèn dừng lại, lại chúm môi giả thêm một tiếng chim hót thật dài nữa. Sau đó, hắn ghìm cương ngựa đứng im không ngừng quan sát tứ phía.

Không bao lâu sau, một bóng người xuất hiện trong núi rừng, một thanh niên khôi ngô vọt tới giữa sường núi, đứng dưới một gốc cây cổ thủ tròn mắt nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo dò xét, không buồn để ý đến cung nỏ đang nhắm thẳng vào mình.

Ngưu Hữu Đạo cũng bình tĩnh nhìn đối phương đánh giá. Hai người quan sát lẫn nhau một hồi, bọn Thương Triều Tông sau lưng nhìn mà không hiểu gì.

Rõ ràng người thanh niên khôi ngô kia rất kích động, môi run run thật lâu mới run giọng hỏi: “Đạo… đạo gia… là ai?”

Hai chữ “đạo gia” này thực sự khiến cho máu nóng của Ngưu Hữu Đạo sôi trào.

Hắn nắm chặt tay, hạ khuỷu xuống rồi chỉ vào người mới tới, hưng phấn gọi: “Hầu Tử!”

Tiếng gọi này cũng khiến cho người thanh niên kia kích động không kém, mặc kệ bụi gai, nhào tới nhảy xuống giữa đường núi.

Ngưu Hữu Đạo xoay người xuống ngựa, hai người giang hai tay ôm chặt lấy nhau vuốt vuốt lưng đối phương, còn thâm tình hơn cả một đôi tình lữ yêu thương say đắm.

Bọn Lam Như Đình nhìn mà suýt nổi da gà, nhưng ai cũng thấy Ngưu Hữu Đạo này từ khi mới gặp tới giờ lúc nào cũng thong dong bình tĩnh, khá thoải mái mà lúc này lại thất thố như vậy, hẳn là đã gặp được cố nhân giao tình thâm sâu.

Dù vậy, các hộ vệ xung quanh vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, đề phòng xung quanh cao độ. Đến giờ họ vẫn không biết tín hiệu giả tiếng chim hót kia là gì nhưng họ có thể khẳng định, Ngưu Hữu Đạo cực kỳ quen thuộc với tín hiệu này.

Người ngoài khó mà hiểu được sự cô đơn trong cái ôm của hai bọn họ. Đó là một sự cô đơn từ sâu trong tâm linh. Người ngoài cũng chẳng thể hiểu được giao tình giữa hai người.

Sau khi hai người ổn định lại cảm xúc, bèn đẩy nhau ra, nhìn nhau chăm chú, ánh mắt tràn đầy tình cảm.

Thấy Hầu Tử vừa cao vừa lớn, cao hơn chính mình nửa cái đầu, ngẫm lại hắn ta có được ngoại hiệu “Hầu Tử” cũng là vì vừa cao vừa gầy, Ngưu Hữu Đạo đột nhiên mỉm cười. Dường như Hầu Tử mất khống chế vừa rồi không còn nữa, hắn ta đã khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng trước kia. Nhưng có một vài điều từ trong linh hồn không thể thay thế.

“Đạo Gia, ngài cười cái gì?” Hầu Tử hỏi.

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu cười ha ha: “Ngươi không cảm thấy bộ dáng của mình bây giờ rất có vấn đề sao?”

Hầu Tử sửng sốt, chợt hiểu ra, khóe miệng cũng hơi cong lên, đại ý là hắn ta cũng buồn cười.

Cố gắng nhịn cười, Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Sao ngươi lại tới đây? Ta nhớ đã thấy ngươi chạy trốn được vào hành lang mà.”

Hầu Tử bình tĩnh nói: “Không vào hành lang có lẽ còn có cơ hội sống sót.”

“Sao lại nói vậy?”

“Cả hành lang đều sập rồi, ta không có chỗ nào để trốn.”

Ngưu Hữu Đạo chẳng biết nói gì. Hắn tưởng đối phương chạy nhanh thoát được, không ngờ còn thảm hại hơn, chỉ biết thở dài, nhìn tới cuối con đường nhỏ: “Ngươi cũng từ thôn Tiểu Miếu tới sao?”

Hầu Tử khẽ gật đầu, hỏi: “Ngài là Ngưu Hữu Đạo?”

“Sao ngươi biết?”

“Sau khi tỉnh lại, phát hiện mình trúng tên, ta mới biết trước đây không lâu thôn đã bị bọn cướp cướp sạch. Khi dưỡng thương, ta có nghe nói trong thôn có một người tên Ngưu Hữu Đạo rất kỳ lạ, như một kẻ ngốc, cứ đi tìm người trong thôn hỏi lung tung, nói giống ta giống gì đó ta cũng không nhớ, ngài rời thôn lúc nào họ cũng không biết. Khi ấy ta đoán ra được hẳn là Đạo gia rồi, nhưng ta đang bị thương rất nặng nên không đi tìm ngài được, cũng không biết đi đâu tìm ngài.”

Bọn người Thương Triều Tông đứng hơi xa nên không nghe được hai người họ nói gì.

Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, vỗ vỗ vai hắn ta: “Ta còn tưởng rằng ngươi đã thoát thân được, không ngờ ngươi cũng gặp nạn, nếu không ta cũng sẽ không rời thôn Tiểu Miếu một mình.”

“Hiểu!”

Chỉ một câu này là đủ. Ngưu Hữu Đạo không giải thích nhiều, chắp tay nhìn núi rừng bốn phía, cảm khái thở dài, lại nói: “May sao lần này ta đi qua đây muốn tới thăm những thôn dân kia, còn có chút nhân tình, nếu không sợ là không biết khi nào mới có thể gặp lại. Đúng rồi, với bản lãnh của ngươi, sơn thôn này làm sao giữ được ngươi. Ngươi không muốn ra ngoài xem à? Hay gây họa khiến cô nương nhà nào lớn bụng rồi?”

Hầu Tử tự động lược qua chuyện cô nương bụng lớn: “Nghĩ rồi. Lúc đó thực sự là bị thương nặng, dưỡng thương non nửa năm mới dần khỏe lên, cũng may là nhờ có người trong thôn chiếu cố. Về sau khi lương thực chín, chính mắt nhìn thấy phỉ binh đánh cướp thì ta thực sự không thể nào tưởng tượng nỗi. Binh lính và thổ phỉ ở đây chẳng có gì khác, mỗi lần lương thực chín thì đều sẽ đến cướp một lần.”

Ngưu Hữu Đạo có thể hiểu được tâm tình của hắn ta, biết Hầu Tử trước đây xuất thân binh chủng đặc biệt nên có một loại cảm xúc nào đó còn vương vấn. Còn mình trong lúc vô tình giúp mẹ góa con côi Hầu Tử dưỡng lão khám bệnh, lo lắng hậu sự, nếu không người có bản lĩnh như Hầu Tử e là cũng sẽ không đầu quân cho loại người như mình. Dù sao mình cũng là người đi trên đạo khác, Hầu Tử đi theo mình đơn thuần để trả lại những thứ đứa con bất hiếu còn nợ mẹ già, sau đó dần kết thành tình thân.

“Về sau ta nghĩ, ra ngoài cũng chưa chắc đã tìm thấy ngài, đoán sớm muộn gì ngài cũng sẽ trở về thôn này xem thử, giống như ngài nói phải trở về để trả lại ân tình nên ta quyết định ở đây chờ. Ta cũng phải trả lại ân tình cho người trong thôn, để tránh cho bọn họ bị cướp nhiều lần ta đã ở lại tổ chức huấn luyện cho người trong thôn. Còn do nội tình của cơ thể này không được tốt lắm, ta cũng nhân mấy năm nay rèn luyện cơ thể một chút, nếu không trong thế đạo rối loạn này, ra ngoài mà không có chút năng lực tự vệ thì gặp chuyện, ngay cả chết như thế nào cũng chẳng biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.