Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 23: Chương 22:




Nguồn: Tàng Thư Các

Thương Triều Tông nghiêng đầu thở dài: “Chết nhiều huynh đệ như vậy, tâm trạng của mọi người không tốt, có những chuyện ghi nhớ kỹ trong lòng cũng tốt, nghĩ thử xem an trí cho người nhà của họ như thế nào mới là thượng sách, không cần quá chú ý đến hình thức bên ngoài, đều là huynh đệ cũ, trong lòng đều hiểu rõ, không cần phải vờ vịt. Huống chi tình hình bên này chúng ta vẫn chưa quen thuộc, muội là một nữ nhân thế đơn lực bạc, ở bên ngoài không thích hợp, không nên nghĩ nhiều, trở về nghỉ ngơi, dưỡng đủ tinh thần, sáng sớm mai còn phải lên đường sớm.”

Thương Thục Thanh biết y hiểu lầm, cho rằng mình muốn đi giữ mộ. “Ca, muội đi gặp Viên Cương, nói không chừng có thể thuyết phục hắn ta ở lại giúp đỡ ca!”

“Ồ?” Thương Triều Tông chậm rãi quay người. Lam Như Đình cũng quay người nhìn nàng, đều có vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Thương Thục Thanh gạt đầu ra hiệu với hai người rồi chợt quay người bước nhanh đi, dáng người ưu mỹ phiêu nhiên xuống núi.

“Thanh Nhi có ý gì? Thật sự có thể thuyết phục Viên Cương ở lại sao?” Thương Triều Tông quay đầu hỏi Lam Như Đình.

Lam Như Đình lắc đầu. “Không chắc lắm. Rõ ràng Viên Cương như thiên lôi, Ngưu Hữu Đạo sai đâu đánh đó. Tuy Ngưu Hữu Đạo là đệ tử Đông Quách tiên sinh nhưng lại chưa từng được Đông Quách tiên sinh dạy bảo, tâm tính không khác những tu sĩ khác, e là không muốn chọc vào phiền phức này. Có điều quận chúa thiên tư thông minh, sẽ không nói lung tung, nếu đã nói như vậy thì chắc hẳn có nguyên nhân gì đó, vương gia cứ thử chờ xem!”

Sắc trời dần tối, trong núi xanh, những ngôi mộ mới san sát.

Viên Cương ngồi bên cạnh bồi hồi một lúc, hái một ít hoa dại bó thành một bó xinh đẹp, cầm bó hoa đi đến trước ngôi mộ mới. Bia mộ Quan Thiết ở trước tiên, rất dễ tìm. Viên Cương đi đến trước mặt, xoay người cúi xuống, bó hoa bày ngăn ngắn trước bia mộ, lại đứng thẳng dậy, lẳng lặng nhìn tên trên bia mộ, ánh mắt dường như hơi hoảng hốt, không biết đang suy nghĩ gì.

Âm thanh đi qua cỏ dại rất khẽ truyền đến, Viên Cương bỗng nhiên quay đầu, tay đã vô thức mò đến chuôi chủy thủ, kết quả là nhìn thấy Thương Thục Thanh đầu đội nón lá vải sa trong trạng thái căng cứng như báo săn chậm rãi đi tới, ngón tay cũng rời khỏi chủy thủ.

Thương Thục Thanh dừng bước ở bên cạnh hắn ta, nhìn chằm chằm bó hoa trước bia mộ. “Nghi thức tặng hoa trước bia mộ là lần đầu ta nhìn thấy đấy.”

Viên Cương hờ hững nói: “Không phải nghi thức gì cả.”

Nhìn sắc trời, Thương Thục Thanh không định vòng vo với hắn ta, nói: “Trước khi Quan Thiết lâm chung hy vọng Viên huynh lưu lại, Viên huynh một mực không cho trả lời chắc chắn, bây giờ có thể cho Viên huynh một câu trả lời chắc chắn không?”

Viên Cương không chút rung động nói: “Chúng ta không phải người đi cùng một con đường, ta không thể lưu lại.”

Thương Thục Thanh liền hỏi: “Vì sao không thể lưu lại?”

Viên Cương chậm rãi trả lời: “Bởi vì Đạo gia sẽ không lưu lại.”

Lời này khiến Thương Thục Thanh có chút bất đắc dĩ, nói: “Hắn là tu sĩ, tình cảnh hai huynh muội ta không tu sĩ nào dám gật bừa, nếu không tất nhiên sẽ bị các tu sĩ khác liên thủ chèn ép. Huống chi hắn lại trêu chọc tới Tống gia, mục tiêu cố định rất dễ rơi vào ngoan thủ của Tống gia. Hắn không muốn lưu lại chúng ta cũng có thể lý giải, nhưng huynh và pháp sư không giống nhau, huynh lưu lại sẽ không ai cố ý nhằm vào huynh, Tống gia sẽ không chú ý tới huynh. Viên huynh, ca ta rất thích huynh. Ánh mắt nhìn người của huynh ấy không sai, ta tin vào con mắt của huynh ấy. Bây giờ huynh muội chúng ta không có gì để cho huynh cả, chỉ có một tấm lòng chân thành, huynh muội chúng ta thật tâm thật ý mời huynh ở lại, ta nghĩ đây cũng là điều Quan Thiết hy vọng nhìn thấy.”

Viên Cương tiếp lời: “Ta biết huynh muội các người nghĩ như thế nào, các người cảm thấy tu vi của Đạo gia không cao, đó là do các người có mắt không biết đá giấu ngọc, đối với tình cảnh của các người mà nói, người như Đạo gia quan trọng hơn tu vi của hắn, các người đã giữ sai đối tượng rồi!”

Thương Thục Thanh hứng thú nói: “Xin lắng tai nghe!”

Ai ngờ Viên Cương mặt không biểu cảm: “Đạo gia ở lại, ta ở lại. Đạo gia đi, ta đi!”

Ra chỉ nói chuyện vô ích, Thương Thục Thanh cười khổ nói: “Vậy làm sao mới có thể khiến pháp sư ở lại?” Nàng thật sự không ôm chút lòng tin có thể khiến Ngưu Hữu Đạo ở lại.

Viên Cương lạnh nhạt nói: “Đạo gia trước kia thường nói một câu... Giang hồ cưỡi ngựa, gió cũng tốt, mưa cũng được!”

Thương Thục Thanh sửng sốt một chút, chợt hiểu rõ ý câu này. Việc có thể khiến Ngưu Hữu Đạo quan tâm không quá nhiều, có điều từ trong câu nói đó của đối phương có thể nghe ra được một tia hy vọng. Nếu không đối phương đã không cần thiết nhắc đến chuyện trước kia của Ngưu Hữu Đạo, xem ra mình phán đoán không sai, nàng ta nảy sinh chút hưng phấn: “Không biết làm sao mới có thể khiến Đạo gia giang hồ ghìm ngựa?”

Viên Cương yên lặng một hồi lâu, cuối cùng nhìn chằm chằm bia mộ Quan Thiết nói một câu: “Đạo gia tương đối hứng thú với chuyện trong tu hành!” Sau khi dứt lời lập tức nhanh chân quay đầu bước đi, không nói nhiều thêm một lời. Thật sự hôm nay hắn ta đã làm chuyện không nên làm, cũng đã nói lời không nên nói, đã khiến Đạo gia rơi vào phiền phức rồi.

Thương Thục Thanh đưa mắt nhìn, đôi mắt sáng dưới vành nón lá lộ ra tia phấn chấn. Trước đó tiếp xúc với Ngưu Hữu Đạo nàng luôn cảm thấy hắn không nói được một câu đáng tin cậy, khó chơi, một mực không tìm thấy hướng hạ thủ, Viên Cương chẳng khác nào đã chỉ điểm phương hướng.



Trong Nam Sơn tự, đến giờ cơm vẫn chưa thấy bóng dáng Thương Thục Thanh, đồ ăn đã bày trên bàn, Thương Triều Tông ngồi xếp bằng hỏi Lam Như Đình đối diện: “Thanh Nhi sao còn chưa trở lại?”

Lam Như Đình khẽ lắc đầu, đưa tay nói: “Vương gia dùng bữa trước đi, đồ ăn sẽ làm nóng cho quận chúa, bên quận chúa không cần phải lo lắng, đã có người coi sóc, có việc gì sẽ kịp thời thông báo.”

Lời vừa dứt, ngoài cửa có một thân vệ tiến đến, chắp tay bẩm báo nói: “Vương gia, quận chúa truyền lời, bảo vương gia và Lam tiên sinh dùng bữa trước, không cần chờ.”

Thương Triều Tông nhíu mày: “Quận chúa có chuyện gì không?”

Thân vệ đáp: “Không biết ạ, chỉ biết quận chúa đến chỗ pháp sư.”

Thương Triều Tông và Lam Như Đình hai mặt nhìn nhau.



Trong phòng một ngọn đèn dầu lờ mờ, Ngưu Hữu Đạo xếp bằng trên một bồ đoàn, trước mặt là một cái bàn nhỏ, bên trên có một cái đĩa, trên đĩa là một khối thịt lớn, khối thịt nạc rất lớn tỏa khói nghi ngút, nghe nói đây là một con lợn rừng được săn cách đây không lâu.

“Haiz!” Ngưu Hữu Đạo cầm đũa lên vài lần, không kìm được than, lại là thịt luộc, còn cả một miếng lớn như vậy, bảo sao người ta nuốt cho nổi đây!

Đương nhiên, hắn cũng phải thừa nhận, Thương Triều Tông không bạc đãi hắn chuyện cơm nước, lần nào cũng dâng cho hắn thứ tốt nhất. Ngay từ đầu, trên đường khi có điều kiện được ăn thịt, thân vệ bên dưới liền dâng lên cho hắn miếng thịt mỡ dày, thịt mỡ trắng bóng nhìn mà hoa cả mắt khiến người nhìn cũng muốn ói. Nhưng hắn cũng có thể lý giải, đối với những người kia mà nói, đối với những bách tính loạn thế ăn không đủ no mà nói, đối với một đám võ phu tiêu hao nhiều thể lực mà nói, đây tuyệt đối là thứ tốt, miếng thịt mỡ lớn nhất đều cho ngươi, như vậy là đã đối xử với ngươi tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa. Có điều hắn không thể nuốt trôi, sau đó hắn dặn, nói mình không ăn thịt mỡ, chỉ ăn thịt nạc, kết quả trước mặt là một miếng thịt nạc lớn.

Thịt nạc thì thịt nạc, ít nhất các ngươi cũng cắt từng miếng nhỏ tinh tế một chút, một cục lớn như vậy tùy tiện bỏ vào nước trong nấu với chút muối là bưng lên vậy đấy à? Văn hóa nấu nướng của thời đại này hắn thật không dám mong đợi. Đối với hắn mà nói, ít đậu hũ trộn hành còn ngon hơn thứ này.

Hắn đã tự nói với mình không biết bao nhiêu lần, đợi ổn định xong, vấn đề ẩm thực nhất định phải cải thiện một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.